Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 28: "Tuấn ca đừng nhìn nữa, nhìn cũng không ăn được."


trước sau

Edit: Phưn Phưn

Gần đây thầy trò trường trung học Kiền Đức đều cảm thấy sợ hãi —— gần một tháng qua, dường như tần suất bọn họ chạm mặt Hoắc Tuấn có hơi nhiều.

Nếu là trước kia, cảm giác này chính là không lâu nữa sẽ có người gặp xui xẻo, nhưng lúc này tựa như có gì đó không đúng, gần một tháng liên tục nhìn thấy Hoắc Tuấn, bọn học sinh đều lo lắng đề phòng, nhưng trong sân trường vẫn yên tĩnh bình yên, không có chuyện gì xảy ra.

Tâm trạng mọi người đều rất vi diệu.

Cảm giác này giống như trong một đàn gà con Phật hệ* thì đột nhiên có một con diều hâu tiến vào, đám gà con thường ngày đều chít chít bị dọa sợ đến nỗi không dám thở mạnh.

Vì vậy, ngày khai giảng tháng thứ nhất của trường trung học Kiền Đức sẽ không bị kỷ luật, nhưng bọn học sinh lại an phận thủ thường trông như đang tranh tuyển đội quân danh dự.

Chủ Nhiệm Giáo Dục vô cùng cảm động.

Tháng chín cờ đỏ được đưa cho lớp mười hai Tinh Anh đầu tiên.

Đầu tháng mười, lớp Tinh Anh học chung tiết thể dục.

Bên cạnh sân thể dục lớn của trường học, ánh nắng cuối hè vẫn còn dư lại chiếu xuống nền đất, Kiều Cẩn treo mình trên xà đơn giả chết ——

"Tuấn ca, một tháng này sinh hoạt của tớ nhạt nhẽo tới nổi chim sắp bay ra rồi, xương cốt cũng sắp rỉ sắt. Cầu cậu ban ân, thả bọn tớ ra ngoài tìm chút niềm vui được không?"

"..."

Lúc nghe nói chuyện, Hoắc Tuấn đang ngồi ở trên xà kép.

Anh trời sinh có tỉ lệ thân hình đẹp, hai chân thon dài, tố chất thân thể cũng tốt. Lúc này cũng không cần phải vịn, chỉ lười nhác ngồi trên thanh xà kép, ánh mắt lay động trông về phía xa.

Cũng không biết là đang nhìn chân trời, hay đang nhìn phía trước đường chân trời, bọn học sinh lớp mười Tinh Anh đang bị thầy thể dục bắt tập luyện.

Nửa ngày không nghe thấy động tĩnh, Kiều Cẩn nhịn không được quay đầu lại.

Theo tầm mắt của Hoắc Tuấn nhìn thấy rõ khung cảnh sân thể dục ở phía đối diện, Kiều Cẩn duỗi tay lau mặt.

Cậu thở dài một tiếng.

"Tuấn ca, cậu đừng nhìn nữa, nhìn cũng vô dụng thôi, dù sao cũng không ăn được."

"..."

Những lời này đại khái đã đụng trúng chỗ đau của Hoắc Tuấn, ánh mắt anh không có thiện ý chuyển tầm nhìn trở về.

"Cậu là muốn giúp tôi giãn gân cốt?"

Kiều Cẩn vô tội nhún vai, "Tớ nói thật mà —— không nói cái khác, bây giờ học muội Tần Khả chính là học sinh ngoan trong lòng các thầy cô, tớ nghe giáo viên tổ Toán học nói, thầy dạy Toán của mấy em ấy muốn phá lệ cho em ấy tham gia cuộc thi Toán học mà trường học quy định cuộc thi đó chỉ có học sinh lớp mười một trở lên mới được tham gia."

"Đúng là có chuyện như vậy, bây giờ chỉ đợi bên Tần Khả có đồng ý hay không thôi." Kiều Du leo từ trên cây xà xuống, nâng cao giọng, cười nói: "Tớ nhớ lần trước trong trường cũng muốn làm ngoại lệ, chính là vì Tuấn ca cậu đúng không?"

"..."

Hoắc Tuấn không nói chuyện, hơi híp mắt.

Kiều Cẩn: "Ha ha, đừng nhắc tới lần đó, cẩn thận chủ nhiệm lớp lại nổi nóng với bọn mình —— ông ấy vất vả lắm mới xin được, kết quả lần thi tháng thứ hai Tuấn ca liền tặng quả trứng ngỗng cho ông ấy. Tất cả đề lựa chọn đều tránh đi toàn bộ đáp án đúng tô bừa vào đáp án sai, anh nghe nói, đến bây giờ cái bài thi đó vẫn còn đang dán trên tường ở văn phòng tổ Toán để trừ tà đấy ha ha ha ha..."

Kiều Du cũng cười theo.

Hai người vui vẻ không bao lâu, từ cửa có học sinh lớp mười hai Tinh Anh chạy vào sân thể dục, cách đó không xa chính là khu nghỉ ngơi của lớp bọn họ, nhóm học bá chia thành hai nhóm, tự giác ngồi trên bậc thang cầm sách vở tự học.

Nam sinh chạy vào thì nhìn thấy ba người Hoắc Tuấn, mặt liền biến sắc, hô một tiếng "Tuấn ca" với Hoắc Tuấn, rồi mới cẩn thận vòng qua chạy đến khu nghỉ ngơi.

"Bảng vàng dán lên ——" Cậu ta mới vừa lớn giọng, lại nhớ tới phía sau chính là ba người Hoắc Tuấn, vội vàng giảm âm lượng lại, nói với nhóm học bá, "Thành tích thi tháng trước vừa được dán lên đấy."

Vừa nghe lời này, nhóm học bá cũng không tự học nữa.

Mấy người trong lớp nhìn nhau, đặc biệt là mấy vị ở hàng trước đang tranh đua nhau, ánh mắt đều sắp cọ xát ra lửa.

Ban đầu ai cũng án binh bất động, qua vài giây thì có những học sinh khác đứng dậy đi về phía khu dán bảng vàng bên ngoài sân thể dục, trong bọn họ mới có người không kiềm nén được, liền đứng dậy rời đi.

Dưới tác động này, gần như toàn bộ lớp Tinh Anh đều đi ra ngoài.

Kiều Cẩn Kiều Du vai dựa vai xem náo nhiệt, đang nói được một nửa thì đột nhiên cảm giác mặt đất bên người hơi rung.

Cách gần nhất Kiều Cẩn quay đầu lại, sửng sốt.

"Tuấn ca, cậu làm gì vậy?"

Hoắc Tuấn trở tay cài nút mũ lưỡi trai, mắt hơi nheo lại, giọng nói bị ánh nắng mặt trời phơi đến lười biếng, "Không phải có bảng vàng rồi à? Xem bảng."

Kiều Cẩn: "......"

Kiều Du: "......"

Mấy giây sau,

Kiều Cẩn dè dặt lại vô cùng đau đớn mở miệng: "Tuấn ca, có phải cậu quên rồi không, kỳ thi tháng trước, cả quá trình cậu đều ngủ mà."

Hoắc Tuấn cười nhạt, lấy một ánh mắt nhìn Kiều Cẩn như đang nhìn thiểu năng trí tuệ, "Ai nói với cậu là tôi muốn xem của tôi?"

"..." Kiều Cẩn im lặng vài giây, nhỏ giọng nói thầm một câu, "Cũng đúng, mỗi lần nộp bài cậu sẽ biết bản thân được max điểm hay trứng ngỗng mà."

Ngược lại Kiều Du chỉ nhìn một chút là hiểu, nghe vậy cũng cười, "Tuấn ca, cậu muốn đi xem của học muội Tần Khả?"

"Ừ."

Hoắc Tuấn kéo mũ, xoay người rời đi.

Trên thực tế, sau khi nhìn thấy Hoắc Tuấn cũng đi xem bảng, bị khiếp sợ đả kích không chỉ có một mình Kiều Cẩn, dọc theo đường đi nhóm học bá lớp mười hai Tinh Anh liếc thấy, đều nhịn không được vứt bỏ hiềm khích lúc trước, tiến tới cùng nhau thì thầm ——

"Tình huống gì vậy? Tháng trước Tuấn ca nghiêm túc thi?"

"Không thể nào... Tôi nhớ rõ lúc thu đề Toán học, Tuấn ca còn đang nằm sấp trên bàn ngủ."

"Đúng vậy, lúc thu đề Vật lý cũng vậy."

"Vậy cậu ta là đang muốn làm gì?"

"Gặp quỷ rồi... Về sau ngai vàng trên năm hạng của tôi có phải lại bị mất đi một ghế không."

"..."

Nhóm học bá lo lắng đề phòng Hoắc Tuấn cùng đi đến trước bảng.

Kết quả không nghĩ tới, bọn họ ngừng chân, Hoắc Tuấn lại vòng qua bọn họ, đến bảng danh sách đầu tiên.

"Đó không phải là bảng thành tích của lớp mười và mười một sao?"

"Ờ, cho nên Tuấn ca không phải tới xem của cậu ta..."

"Mẹ ơi, hữu kinh vô hiểm*."

(Hữu khinh vô hiểm*: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.)

"Các cậu không tò mò, cậu ta tới vì ai?"

"Tò mò thi đi xem là biết —— vấn đề là ai dám đi?"

"... Coi như tôi chưa hỏi."

Nhóm học bá dè dặt nhìn chằm chằm, sau đó thì thấy nam sinh đi đến trước bảng vàng lớp mười rồi nhấc vành nón lên.

Nhìn năm giây, Hoắc Tuấn xoay người rời đi.

Mọi người: "??"

Năm phút sau.

Bên trong sân thể dục, lớp mười Tinh Anh vừa được nghỉ giải lao tại chỗ.

"Hu hu hu thầy thể dục không phải người..." Cố Tâm Tình ôm cây khóc, "Tớ chạy hết nổi rồi, tớ không làm, tớ bị cảm nắng tớ cần được nghỉ ngơi!"

Tần Khả đứng ở bên cạnh, dở khóc dở cười nhìn cô nàng. "Không ai ép cậu chạy cả, không phải đã chạy xong hai vòng rồi sao?"

"... Nhưng trái tim và thân thế của tớ đều bị tổn thương không cách nào bù đắp được! Hơn nữa mỗi tiết bọn họ đều bắt chạy như vậy thật quá đáng! Tại sao lớp mười hai lại không cần chạy!"

"Nếu không thì cho em chuyển tới lớp mười hai nhé?"

"——!"

Giọng của thầy thể dục chen vào, Cố Tâm Tình đang ôm cây sợ tới mức thiếu chút nữa là chạy trốn.

Cô nàng run bần bật quay đầu nhìn ra phía sau, thầy thể dục cao lớn dũng mãnh của lớp
mười Tinh Anh đang cầm bảng danh sách, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm cô nàng.

Cố Tâm Tình kiềm chế sự run rẩy, nặn ra một nụ cười cứng ngắc:

"Em nói mớ, thưa, thưa thầy..."

Thầy thể dục nhịn cười, hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Vẻ mặt Cố Tâm Tình đưa đám, chân mềm nhũn ngồi xổm xuống mặt đất, "Khả Khả, có phải ngày này tháng sau có kỳ thi không? Văn hóa kém thành tích thể dục cũng kém, cuộc đời của tớ không cách nào sống nổi nữa rồi."

"Được rồi, không phải còn chưa biết kết quả à?" Tần Khả ngồi xuống bên cạnh cô nàng, nhẹ giọng an ủi, "Nói không chừng mấy đề toán cậu làm bừa lỡ đúng hết thì sao?"

"..."

Cố Tâm Tình vô cùng đáng thương xoay đầu nhìn Tần Khả, "Thật sự có khả năng đó à?"

Tần Khả gật gật đầu.

"Ừ, thật sự."

Cô vừa nói xong, trước mắt bỗng tối sầm —— Cố Tâm Tình nhào đến ôm cô, lực đạo lớn đến nỗi khiến Tần Khả thiếu chút nữa bị sặc nước bọt.

"Hu hu hu Khả Khả cậu tốt quá! Tớ muốn được lây ánh hào quang học bá cùng với ánh hào quang hạng nhất của cậu —— hy vọng lần này tớ thi tốt một chút, nếu không vừa khai giảng xong đã thi đếm ngược mẹ tớ sẽ đập tớ chết mất hu hu hu..."

"Khụ."

Đột nhiên một tiếng ho nhẹ vang lên cắt đứt thời khắc ôn hòa của Cố Tâm Tình, cô nàng xoa xoa chóp mũi ngồi thẳng người dậy, mất hứng muốn trừng người tới, sau đó thì trông thấy gương mặt đẹp trai trắng trẻo lạnh lùng của Hoắc Tuấn.

——

Nam sinh mặc quần thể thao màu đen, đội cái mũ lưỡi trai cùng màu, vành nón đè thấp, mắt rũ xuống cười như không cười nhìn các cô.

Ánh mắt nhìn tới Cố Tâm Tình đang ngây ngốc, từ túi quần Hoắc Tuấn rút tay ra, ngón tay ngoắc ngoắc sang bên cạnh.

Cố Tâm Tình ngơ ngác, chỉ chỉ chóp mũi của mình: "Em?"

"Ừ."

Hoắc Tuấn lười nhác trả lời một tiếng.

"..."

Mí mắt của Cố Tâm Tình run run, theo bản năng túm chặt ống tay áo của Tần Khả, "Học, học trưởng có việc sao?"

Hoắc Tuấn lại ngoắc tay.

Cố Tâm Tình càng ngốc: "??"

Hoắc Tuấn: "..."

Hoắc Tuấn nhìn Tần Khả, phảng phất như để cho Tần Khả nhìn hiểu được ý "Em từ đâu mà tìm được đứa bạn thiểu năng trí tuệ như vậy".

Sau đó anh kiềm chế tính không kiên nhẫn của mình, xoay qua chỗ khác nhìn Cố Tâm Tình, "Bảo cô tránh xa ra một chút, đừng dán gần em ấy như vậy."

Cố Tâm Tình: "..."

Cố Tâm Tình hít mũi, tủi thân lại không tình nguyện dời mông sang bên cạnh, buồn bực trả lời: "... Vâng."

Trả lời xong, cô nàng còn làm bộ tội nghiệp nhìn Tần Khả, ánh mắt như đứa con bị ức hiếp nên muốn tìm mẹ.

Tần Khả không biết phải làm sao.

Cô ngước mắt nhìn Hoắc Tuấn, giọng điệu trong ánh nắng mặt trời sau giữa trưa phá lệ mềm nhẹ dễ chịu.

"Anh đừng hung dữ với cậu ấy, cậu ấy cũng không có làm cái gì."

"Không có làm cái gì?"

Khóe miệng Hoắc Tuấn khẽ cong, con ngươi đen như mực, nụ cười kiêu ngạo lại khó thuần, "Ông đây còn chưa được ôm em, thì dựa vào đâu để cho cô ta ôm?"

Tần Khả: "......"

Cố Tâm Tình: "......"

Cố Tâm Tình nghe xong câu cuối, cả người liền đổ mồ hôi lạnh, vô cùng biết điều thu lại ánh mắt và vẻ mặt tủi thân, lại tự giác dịch xa Tần Khả thêm mấy chục cm mới dừng lại.

Hoắc Tuấn lúc này mới vừa lòng.

Tần Khả càng bất đắc dĩ, nhưng cũng không có biện pháp cấm được anh, "Sao anh lại tới đây?"

Hoắc Tuấn: "Có bảng thành tích tháng rồi, dán trên thông báo bảng vàng."

Tần Khả ngẩn ra.

Ngay sau đó có chút khẩn trương nắm chặt đầu ngón tay —— dù sao đây cũng là kỳ thi đầu tiên sau khi cô trọng sinh, cũng không biết thành tích sẽ thế nào...

Chú ý tới Tần Khả bất an, vốn định lấy tin tức này để đổi cho mình một chút "Phúc lợi" Hoắc Tuấn hơi híp mắt. Mấy giây sau, anh trực tiếp lên tiếng.

"Yên tâm. Em vẫn là hạng nhất lớp mười."

"..."

Tần Khả ngẩn ra.

Cũng không coi là bất ngờ, nhưng sau khi chứng thực sự thật, cô không khỏi cảm thấy may mắn.

Ngược lại Cố Tâm Tình ở bên cạnh cô lại chớp chớp mắt, hưng phấn nhảy lên ——

"Không hổ là Khả Khả của chúng ta!" Sau đó cô nàng lại nhớ ra cái gì, vội vàng quay đầu nhìn Hoắc Tuấn, "Tuấn ca, anh có nhìn điểm môn Toán của Khả Khả được bao nhiêu không?!"

"Ừ," Hoắc Tuấn lên tiếng đáp lại, "Max điểm."

"!?"

Lần này rốt cuộc Cố Tâm Tình không nhịn được, quay đầu nhào tới ——

"Hu hu hu tớ nhất định phải lây được ánh sáng hào quang của học thần! Học thần Khả Khả phù hộ cho tớ, xếp hạng trong lớp nhất định phải trên ba mươi!"

"......"

Tần Khả dở khóc dở cười.

Mấy giây sau, Cố Tâm Tình đột nhiên lộc cộc ngồi dậy, hai mắt phát sáng:

"Thiếu chút nữa quên mất—— không phải thầy Toán nói, nếu kỳ thi tháng môn Toán cậu được hạng nhất, ông ấy sẽ xin cho cậu một vị trí thi của lớp mười một đúng không!?"

"Ừ, ông ấy có nói như vậy..."

Tần Khả chần chờ một chút, gật đầu.

"Ha ha ha vậy thì tốt quá!"

Cố Tâm Tình cười hưng phấn, lại nắm chặt tay, vẫy vẫy ——

"Đây chính là lần đầu phá lệ đó, cậu không biết sau khi nghe xong mấy học sinh lớp mình sắp tức chết rồi —— còn có người nói xấu sau lưng cậu, hừ... Lần này có thành tích thi của cậu, thế nào bọn họ cũng bị đánh cho sưng mặt!"

Tần Khả cười nhạt.

"Không cần phải tức giận vì những tiểu nhân chỉ dám ở sau lưng chỉ trích đố kị, bọn họ không xứng."

Cố Tâm Tình gật đầu, ngay sau đó cô nàng lại do dự.

"Nhưng mà, bọn họ đều nói nếu lần này cậu có thể lấy được một vị trí, vậy chỉ sợ là phải gạch tên một học trưởng hoặc học tỷ lớp mười một..."

Tần Khả nghe vậy ngẩn ra.

Nếu cô nhớ không nhầm, ở kiếp trước, hình như Tần Yên lấy được vị trí cuối cùng trong danh sách cuộc thi của lớp mười một?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện