Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 48: Tiệc ăn mừng


trước sau

Edit: Phưn Phưn

Năm phút sau.

Toàn bộ trường quay lại vang lên tiếng loa thông báo quen thuộc:

"Bài thi kết thúc."

"Người chiến thắng cuối cùng —— Tần Khả. Giải bài thi được max điểm."

Sau khi thông báo.

Bốn "Phòng thi" đều mở cửa, bốn "Thí sinh" lục tục đi ra.

Lúc này đã sớm bị loại July đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt của bốn người đều phức tạp nhìn Tần Khả.

July: "Vừa nhìn đến bài thi tôi còn cho rằng toàn quân của chúng ta đều chết hết —— cho nên bạn học Tần Khả, rốt cuộc là với một tờ giấy trắng, bạn làm thế nào mà có thể được max điểm??"

Lăng Sương: "Tôi cũng muốn biết, đó mà gọi là bài thi gì chứ, không phải chỉ là một tờ giấy trắng thôi sao? Ngay cả đề mục còn không có."

Tuy rằng Cố Vân Thành và Tề Điềm không nói gì, nhưng cũng đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tần Khả.

Hiển nhiên bọn họ cũng không cách nào có thể hiểu được, rốt cuộc là làm thế nào mà Tần Khả giải ra được bí mật của bài thi không chữ này.

Vì thế Tần Khả nói lại một lần ba điều nhắc nhở mà trước đó nghĩ đến cho bốn người.

Bốn người nghe như lọt trong sương mù.

Lăng Sương: "Mặc dù nghe thấy cô hỏi vấn đề kia thì tôi cũng đã biết được chênh lệch, nhưng mà, Ngữ Văn, số lượng từ ít hơn 200, thư sinh chết dưới cầu —— Ba nhắc nhở này hoàn toàn không đủ để thấy, rốt cuộc là bài thi này muốn chúng ta viết cái gì?"

Tần Khả khẽ cười.

Cô nhìn Tề Điềm như có ý sâu xa.

"..." Tề Điềm bị cô nhìn chằm chằm đến nỗi có chút không được tự nhiên, nhíu mày, "Cô nhìn tôi làm gì?"

Tần Khả: "Tôi không nhìn cô, chỉ là đang nhìn cái nhắc nhở thứ tư."

"?" Vẻ mặt ba người đều là dấu chấm hỏi, Cố Vân Thành như hiểu ra.

Tần Khả dứt khoát nói thẳng: "Mọi người đã quên phương thức cạnh tranh để lấy đặc quyền kia là gì rồi sao?"

"......!"

July bừng tỉnh ——

"Đáp án là một bài thơ!"

Tần Khả cười. "Đúng một nửa."

"?"

Lần này đến cả Cố Vân Thành cũng không nghĩ ra được.

Tần Khả: "Đáp án hẳn là giống với đặc quyền, là một bài thơ của Lý Bạch." Cô ngừng lại, rồi nói tiếp: "Kết hợp với vấn đề trước đó tôi hỏi "Người chấm bài thi", bà ấy nói cho tôi Thích Lang là vào ban đêm lũ dâng lên chết ngay dưới cầu."

July: "Cái này thì nói lên việc gì?"

"Mọi người hẳn là đã nghe qua một chuyện xưa tên là "Vĩ Sinh bão trụ[1]"? Vĩ sinh hẹn cô gái cùng nhau rời đi, cuối cùng không thể thất hứa với đối phương mà ôm trụ chết vào nước lũ ——《Trường Can hành kỳ 1[2]》của Lý Bạch, cũng đề cập tới chuyện xưa này."

Tần Khả chớp mắt, cười.

"Hơn nữa trùng hợp, cả bài thơ là 180 từ, vừa vặn phù hợp với điều kiện ít hơn 200 từ."

Chờ sau khi xem xong tổ đạo diễn đi lấy bài thi của Tần Khả,

Bốn người còn lại:"......"

Cuối cùng July nhịn không được dậm chân tại chỗ ——

"Đề biến thái như vậy! Rốt cuộc là có mấy người mới có thể trả lời chứ! Đừng nói viết chính tả bài thơ này trong năm phút, ngay cả viết giùm tôi cũng viết không nổi!"

Sau khi bị phun nước miếng đầy mặt anh đạo diễn không cảm xúc lau mặt một cái, sau đó vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn Tần Khả, cuối cùng cũng quay lại.

"Thực tế đáp án của chúng tôi không phải là cả bài thơ —— chỉ cần một câu ở giữa "Thường tồn bão trụ tín, Khởi thướng Vọng phu đài" mà thôi."

"?"

Tần Khả ngơ ngác, nhìn đối phương.

Vẻ mặt của anh đạo diễn càng thêm phức tạp: "200 từ gì đó, thật sự là bạn nghĩ nhiều rồi."

Tần Khả: "......"

Lấy vẻ mặt ngây ngô của Tần Khả, kỳ thứ nhất của《Học bá xuất sắc nhất》hoàn toàn kết thúc.

Sau khi khán giả xem xong, mục bình luận của tập này cũng kết thúc trong việc đánh giá cao chỉ số thông minh của chị gái học bá và tổ chương trình cùng với một số đoạn hài hước.

Đêm đó chương trình tổ chức tiệc ăn mừng.

Lẽ ra vừa quay xong kỳ thứ nhất, vốn nên để khách mời về phòng nghỉ ngơi, loại chuyện "Tiệc ăn mừng" này cũng không cần phải vội vã như vậy.

Nhưng mà ba ba kim chủ đã lên tiếng, tổ đạo diễn cũng chỉ có thể làm người câm nuốt phải vàng, khuyên can mãi mới trấn an được mấy người đại diện của nghệ sĩ, mới có thể lôi kéo đến bữa cơm tối này.

Lúc Tần Khả nhận được điện thoại của Kiều Nam, thì vừa ra khỏi phòng tắm.

Cô gái nhỏ vừa lau mái tóc đen dài, vừa đi đến sô pha đơn trước bàn trà, cầm lấy di động đang để trên quyển tạp chí.

"... Chị Nam?"

"Tiểu Khả, em đang ngủ à, sao đến giờ mới nghe điện thoại?" Ở đầu bên kia giọng điệu của Kiều Nam hỏi có chút vội vàng.

"À, xin lỗi." Tần Khả lấy di động xuống, mở đến trang thông báo, mới nhìn thấy vừa rồi Kiều Nam đã gọi cho mình đến bảy tám cuộc điện thoại. Một lần nữa cô đưa điện thoại về lại bên tai, "Vừa rồi em ở trong phòng tắm nên không nghe thấy."

"Vậy à. Vậy em nhanh chóng thay đồ rồi đến lầu ba đi."

Tần Khả: "?"

Tần Khả ngừng lại động tác, ngay sau đó thì nghi ngờ hỏi: "Chương trình muốn quay thêm một cảnh nào sao?"

"Không phải." Kiều Nam nghẹn hai giây, mới xấu hổ nói, "Là Tống nhị thiếu muốn làm tiệc ăn mừng cho các em —— Giữa trưa anh ta có nói, có phải là em quên rồi không."

"..."

Tần Khả im lặng vài giây, mặt mày dần lạnh đi.

"Em không đi được không? Ban ngày quay rất mệt, em chuẩn bị nghỉ ngơi rồi."

Kiều Nam hơi nghẹn lại.

Hiển nhiên chị không nghĩ tới với số tuổi này của Tần Khả, lại có thể từ chối người ta một cách không nể mặt đến vậy.

Bởi vì không dự liệu được, vẻ mặt Kiều Nam xấu hổ liếc mắt nhìn ở phía trước, mới nghiêng người hạ thấp giọng, một lần nữa mở miệng: "Chị có thể thông cảm cho em, chỉ là bọn Tề Điềm, Lăng Sương, July và Cố Vân Thành đều đã lục tục đi xuống rồi, nếu em không xuất hiện thì có phải không tốt lắm không?"

"..."

Tần Khả gần như nhịn không được dỗi một câu: "Nếu đã không có trong kế hoạch vậy thì dựa vào đâu mà em phải tuân thủ", nhưng nhẹ hít vào một hơi, cô vẫn là ép ngọn lửa không tên kia trở lại.

Sau mấy giây im lặng, Tần Khả lên tiếng

"Em biết rồi."

Kiều Nam thở phào nhẹ nhõm, nét mặt cũng thả lỏng, "Vậy chị đứng ở thang máy chờ em."

"Vâng."

"Không có chuyện gì thì chị..."

"Chị Nam."

"?"

"..." Tần Khả im lặng trong chốc lát, bình tĩnh nói chuyện: "Nếu là nghĩa vụ của chương trình, thì em sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng nếu chỉ vì thỏa mãn yêu cầu vô lý của người nào đó —— Thì em hy vọng đây là lần cuối cùng."

Kiều Nam sửng sốt.

Mà đầu bên kia điện thoại, chị vẫn còn có thể nghe được tiếng nói chuyện không cho phép nghi ngờ của cô gái nhỏ:

"Nếu còn có lần sau, hoặc là có bất cứ chuyện gì quá đáng hơn nữa, em thà rằng kết thúc hiệp ước —— Cùng lắm thì chúng ta lên toà."

"......"

Cô gái nhỏ kiên quyết vượt xa cả tuổi tác làm cho Kiều Nam sửng sờ một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

Tuy rằng chị có chút bất mãn với ngữ khí này, nhưng cũng biết chuyện này là do mình hoặc nói là tổ chương trình đuối lý, chị chỉ đành bất đắc dĩ lên tiếng trấn an: "Ừm... Chị biết rồi, chị sẽ phản ánh lại với người phụ trách."

Mấy giây sau, cuộc trò chuyện kết thúc.

Nhìn cuộc hiển thị ở trước mặt bị cúp đi, di động trở lại giao diện chính, Kiều Nam thập phần bất đắc dĩ ngẩng đầu.

"—— Tống thiếu, ngài cũng nghe được rồi đó."

"..."

Lại thấy hành lang đối diện mà chị đang đứng, mượn ánh sáng của buổi tiệc cách đó không xa, cả một nửa hành lang dài bị bóng tối ăn mòn, chút ánh lửa đỏ tươi khẽ lay động.

Rõ ràng ở đây có quy định cấm hút thuốc, nhưng người thanh niên đang đứng dựa vào tường chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể tắt đi máy cảm ứng báo động khi có khói, cười mờ ám.

"Thật đúng là có hương vị —— Tôi dường như còn ngửi thấy được cả mùi vừa tắm xong."

"..."

Kiều Nam nhíu mày, sau mấy lần do dự cuối cùng vẫn mở miệng khuyên: "Tống thiếu, dù sao thì Tần Khả cũng không phải người trong giới, mà chỉ là một học sinh cao trung bình thường, hơn nữa em ấy còn được tiến cử bởi một nhà nghệ thuật bạn của đạo diễn, lỡ như làm ra chuyện gì không tốt, vậy thì với ai cũng đều bất lợi."

Tống Thanh Trác rít một hơi thuốc, cười lạnh rủ mắt liếc Kiều Nam.

"Khi nào thì đến lượt cô tới dạy tôi?"

"... Tôi không dám có ý này, Tống thiếu đừng hiểu lầm." Kiều Nam bất đắc dĩ cúi đầu.

"Hừ." Tống Thanh Trác quay đầu, "Cô yên tâm, tôi cũng không ép buộc phụ nữ. Trong giới này, tôi muốn ngủ với dạng gì mà tìm không được chứ, cần gì phải tự hạ mình làm ra mấy chuyện ép buộc này?"

"Vâng, Tống thiếu nói phải." Kiều Nam dựa theo lời anh ta nói tiếp, "Ngài chỉ ngoắc ngoắc ngón tay, thì có cả khổi người đều nguyện ý thay thế Tề Điềm, ngài không cần phải buộc mình vào một người."

Tống Thanh Trác cười lạnh một tiếng, khẽ thở ra một vòng khói, nhìn nó chậm rãi tản ra.

Sương khói lượn lờ xuất hiện, anh ta khẽ nheo mắt lại, liếc Kiều Nam:

"Cô rất che chở cho Tần Khả. Thế nào, mới chỉ quen biết cô ta được nửa ngày, cô đã muốn đào cô ta tới làm nghệ sĩ của mình?"

"...... Tống thiếu lại hiểu lầm." Kiều Nam nhíu mi, nhưng không để Tống Thanh Trác thấy. Từ ngữ khí và giọng nói, lời nói của chị vẫn giống như cũ không nghe ra được chút thay đổi nào: "Tính cách của Tần Khả không thích hợp với giới giải trí, tôi cũng không có ý định muốn che chở em ấy, chỉ là cảm thấy ngài không cần thiết phải so đo với một cô bé không hiểu quy tắc, không chỉ làm giảm tác phong của ngài, mà dễ xảy ra chuyện."

"Còn nói là không che chở."

Tống Thanh Trác cười lạnh.

"Đem cái lòng đó của cô thả lại trong bụng đi —— nếu tôi nói không ép, thì chính là sẽ không."

"Cho nên ngài...?"

"Nhưng làm sao cô biết, sau khi tôi nói rõ quy tắc cho cô ta, cô ta sẽ không nhào lên giống như Tề Điềm?"

"......"

Kiều Nam nghe hiểu lời mà Tống Thanh Trác nói.

Khóe miệng chị khẽ cong lên, chỉ là ý cười trào phúng này rất nhanh đã bị chị áp xuống. Kiều Nam hơi khom người, "Vậy chúc ngài thuận lợi."

Tống Thanh Trác không nói chuyện.

Kiều Nam chuẩn bị đến thang máy đón người, vừa định xoay người đi, thì nghe thấy Tống Thanh Trác hỏi:

"Nếu cô biết trường học của cô ta, còn biết cô ta là do ai tiến cử vào —— vậy cô có biết những chuyện khác của cô ta không?"

"... Ngài là nói, phương diện nào?"

Tống Thanh Trác không kiên nhẫn nhăn mày.

"Ví dụ tình hình kinh tế trong nhà, sinh hoạt gia đình đại loại vậy."

"......"

Kiều Nam sửng sốt.

Vấn đề này của Tống Thanh Trác thật sự nằm ngoài dự liệu của chị. Dù sao thì, chị không cảm thấy Tống Thanh Trác sẽ có húng thú đi tìm hiểu tình hình kinh tế gia đình của mấy "Đồ chơi" trước... Ví dụ như Tề Điềm, chỉ việc được Tống Thanh Trác cứ kêu "Bảo bối" "Bảo bối" như vậy, nhưng mọi người trong tổ chương trình đều biết, Tề Điềm đi theo Tống Thanh Trác cũng chỉ là chuyện của một tháng trước.

Nếu nói tiếp, chỉ sợ hiểu biết của Tống Thanh Trác về Tề Điềm, cũng chỉ giới hạn trong cái thân thể và nghệ danh Tề Điềm này mà thôi.

Kiều Nam thất thần vài giây, lại nghe thấy Tống Thanh Trác dường như thay đổi chủ ý.

"Bỏ đi, đến cả thứ tôi còn không điều tra được, thì trông cậy vào các người có ích lợi gì chứ..."

Còn chưa dứt lời, anh ta dập tắt điếu thuốc, lười nhác xoay người đi đến nơi ánh sáng của bữa tiệc.

Trong mắt Tần Khả, cái gọi là tiệc ăn mừng, căn bản chỉ là tập thể đánh chiêu bài rồi mỗi người lại say mê nói về tiền tài hay quyền lực nắm trong tay chính mình.

Nhất là đối với những người quyền lực không có trong phạm vi nơi này, lại a dua nịnh hót với những nhân vật chính không có hứng thú, ví như theo chính Tần Khả nói —— Bữa tiệc này không khác gì đang lãng phí thời gian cuộc sống.

Tần Khả khẽ ngáp một cái, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Thành phố trung tâm hiển nhiên sầm uất.

Tiếng động của ngựa xe như nước lưu thông trên đường lớn như ban ngày. Cả thành phố, vô số cửa sổ thủy tinh chiếu sáng trong bóng đêm, bóng người cả nam lẫn nữ mang theo gương mặt vặn vẹo nụ cười rực rỡ quấn quít vào nhau, như lũ quỷ múa loạn.

Tần Khả cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian.

Sau đó cô đứng lên.

Lãng phí thời gian ở cái gọi là tiệc ăn mừng này suốt một giờ, cô cảm thấy chính mình đã tận tình tận nghĩa. Chỉ là khi đứng dậy, nhìn trên tấm kính thấy hình bóng của mình —— Bên trong đó gò má của cô gái nhỏ lạnh nhạt, ánh mắt và nét mặt đều là vẻ hờ hững xa cách.

Tần Khả ngẩn ra, ngay sau đó cô gái nhỏ cười nhạt một tiếng, cô xoay người, yên tĩnh đi đến cửa sau của phòng tiệc.

Trước khi bóng dáng của cô gái nhỏ biến mất sau cánh cửa, người đàn ông trẻ tuổi ngồi chính giữa bữa tiệc được mọi người vây quanh, quét mắt ra cửa sau một cái tựa như vô tình.

Nụ cười trên mặt anh ta lạnh nhạt.

Ngay cả một cái lý do qua loa Tống Thanh Trác cũng không cần, anh ta lạnh mặt cầm chén rượu trong tay đưa cho một người phục vụ đang đứng trong góc, ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương thì nghiêng người, bước nhanh đến cửa sau.

Mà trên con đường đó, vừa lúc đúng ngay hướng đi của Tống Thanh Trác ánh mắt của Tề Điềm sáng lên, giống như Hoa Hồ Điệp vội vàng xoay người một vòng, ngọt ngào hô một tiếng: "Nhị thiếu, anh..."

Từ thứ tư còn chưa ra khỏi miệng, thì thấy Tống Thanh Trác nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, đi thẳng ra ngoài.

Vẻ mặt Tề Điềm cứng đờ.

Qua vài giây, cô ta oán hận cắn răng, dậm chân đi đến một hướng khác.

Mà lúc này.

Hành lang bên ngoài phòng tiệc.

Cách đó không xa chính là bồn rửa tay, một cục đá màu đen đặt ở trên bồn rửa tay ngay trước gương, bề ngoài đá lởm chởm hơi gồ ghề, ngay mặt trên nước chậm rãi chảy xuống tựa như cái thác nhỏ, ánh sáng phản chiếu vào trở nên trong suốt.

Tần Khả đứng trước bồn rửa, dùng giấy vệ sinh lau khô giọt nước trên tay, rồi vo giấy thành cục ném vào trong sọt rác.

Cô xoay người chuẩn bị đi về phía thang máy.

Chỉ là ngay khi thân người vừa nghiêng qua một góc không lớn, Tần Khả liền nhìn thấy trong gương, dưới bậc thang phía sau lưng mình, một bóng người đang bước tới.

Tống Thanh Trác.

Trong nháy mắt thấy rõ đối phương, Tần Khả liền theo bản năng nhíu mày. Nhưng rất nhanh cô bình ổn lại cảm xúc của mình, dư quang giống như cái gì cũng không thấy lạnh nhạt liếc qua đối phương.

Cô gái nhỏ hướng về bậc thang đi xuống khác, không nói một lời định rời đi.

Hành lang vang lên một tiếng cười khẽ.

"Tôi một người sống lâu như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị bỏ qua như vậy đấy."

"..."

Tần Khả chỉ coi như chính mình không nghe thấy gì cả, hoặc là nghe thấy được vài tiếng kêu vang ríu rít của đám côn trùng.

Cô không muốn để ý tới, nhịp bước dưới chân tăng nhanh hơn.

Nhưng nhờ ưu thế về chiều cao, người đàn ông phía sau sải đôi chân dài, dễ dàng cản bước được đường đi của cô.

——

Tống Thanh Trác cúi đầu, ý cười trên môi hơi dữ dằn.

Suốt nhiều năm anh ta đã gặp qua bao nhiêu người phụ nữ xinh đẹp với muôn hình muôn vẻ, dù có cao ngạo đi nữa, thì sau khi đã biết được bối cảnh của anh ta đều giống như không xương mà dán lên —— Quy tắc trên đời này vốn là như vậy, tiền tài hoặc là địa vị, chính là vực sâu dục vọng mà không người nào chạy thoát được.

Nếu những thứ vinh hoa phú quý công danh lợi lộc phải phấn đấu đến vài chục năm mới có được, đột nhiên dễ như trở bàn tay, chỉ cần trả giá chút hư vô
sờ không tới... Đại loại như lương tâm hoặc là điểm mấu chốt.

Vì thế mà trên thế giới này có bao nhiêu người thật sự vượt qua được khảo nghiệm này?

Thậm chí... Căn bản không cần cái cám dỗ lớn đến vậy.

Một miếng pho mát nhỏ, cũng đủ làm cho những người trong giới không chút nào cố kỵ liều mạng tranh đoạt đến vỡ đầu chảy máu.

Cho nên Tống Thanh Trác không tin anh ta không thể chiếm được loại đàn bà chui ra từ một địa phương nhỏ.

Nếu có, vậy thì nhất định là bởi vì anh ta cho "Pho mát" không đủ.

Nghĩ như vậy, trong mắt Tống Thanh Trác lướt qua một ý cười lạnh.

"Cô muốn cái gì?"

"?"

Tần Khả không thể hiểu được mà nhìn đối phương.

——

Phú nhị đại ban ngày mới giúp bạn gái mình đoạt đặc quyền trông có bao nhiêu ngu ngốc, thế mà buổi tối đột nhiên ngăn cô lại trên hành lang không có bất cứ mở màn nào mà hỏi cô muốn cái gì?

Mấy phú nhị đại bây giờ đều coi mình là thần đèn Aladin sao?

"Đừng có giả ngu với tôi, không thú vị chút nào." Tống Thanh Trác cười một tay chống lên vách tường bên cạnh cô gái nhỏ, hơi cúi người xuống, đồng thời anh ta khẽ nheo mắt, nặn ra từng chữ một còn lại: "Kiều Nam nói cô chỉ là học sinh cao trung bình thường, bảo tôi đừng đánh chủ ý lên cô, đánh cũng vô dụng. Nhưng sao tôi lại không cảm thấy như vậy nhỉ? Nếu cô đơn thuần chỉ là một nữ sinh cao trung ngây thơ, vậy tại sao lại tới nơi này, bước xuống vũng nước đục này?"

Tần Khả nghe hiểu.

Ánh mắt của cô lạnh lùng, khóe miệng lại khẽ cong lên.

"Tiền."

Giọng nói của cô gái nhỏ bình tĩnh. Giao dịch thấp hèn nhất được nói ra từ trong miệng của cô, như nhiễm cả hương thơm của bông hoa thánh khiết.

"......"

Đáy mắt của Tống Thanh Trác lướt qua cảm xúc chán ghét trộn lẫn cả mê say.

Cảm xúc trên khuôn mặt của anh ta cũng bất hòa đến mấy giây, trong mấy giây đồng hồ thậm chí trông rất dữ tợn —— nhưng cuối cùng vẫn biến thành một nụ cười như đeo mặt nạ.

"Vậy đây đúng là điều kiện đơn giản nhất."

Nói xong, anh ta duỗi tay muốn nắm lấy cổ tay của cô gái nhỏ.

Anh ta muốn kéo người này vào phòng của mình, anh ta muốn hưởng thụ vưu vật* này dù cho phải ra cái giá bao nhiêu.

(Vưu vật*: Chỉ người con gái đẹp lạ.)

Nhưng mà, Tống Thanh Trác đã bắt hụt.

Trong nháy mắt đó thiếu chút nữa đã khiến anh ta lộ ra khuôn mặt thật đầy dữ tợn.

Nhưng Tống Thanh Trác cắn răng nhịn xuống. Anh ta ngẩng đầu nhìn phía trước, hai giây trước đột nhiên cô gái nhỏ lùi một bước, nở nụ cười.

"Sao nào, sợ tôi không cho cô được cái giá vừa lòng?"

"..."

Vóc dáng không tính là quá cao cô gái nhỏ nâng mắt hạnh nhìn anh ta, cặp mắt lãnh đạm giống như hờ hững nhìn con kiến dưới chân.

Tống Thanh Trác nghe thấy cô khẽ cười một tiếng.

"Có lẽ là anh hiểu lầm rồi, tiền mà tôi nói là số tiền đã ghi rõ trên hợp đồng, làm trao đổi, tôi tới tham gia chương trình..." Tần Khả liếc mắt ra phía sau, "Cùng với miễn cưỡng chịu đựng nhiều nhất là một lần cái "Tiệc ăn mừng" lãng phí thời gian này."

"——!"

Tống Thanh Trác rốt cuộc cũng nghe rõ được ý trêu đùa đầy trào phúng không chút nể mặt.

Anh ta cười lạnh một tiếng, "Cô không muốn có nhiều hơn sao? Chương trình cho cô phí lên sân khấu được bao nhiêu? Ngủ với tôi một đêm, tôi có thể cho cô gấp mười gấp trăm lần."

"..."

Nơi đáy mắt Tần Khả chút cảm xúc coi như còn đang nhìn con người cuối cùng cũng mất đi.

Cô chán ghét thu hồi tầm mắt, xoay người ra đằng sau —— nếu còn tốn thêm một chữ với loại người như vậy cũng để cho cô cảm thấy thời gian bị lãng phí.

Nếu nhất định phải làm một loại so sánh, thì đại khái giống như bỏ một con ruồi vào bình rồi treo lên đánh vậy.

Nhưng mà đám ruồi bọ đều có chung một đặc tính.

Chính là nếu không đập chết nó, thì nó cũng mặc cho người ta chán ghét mà tiếp tục nhào tới.

——

Giống như cái con lại tiếp tục ngăn cô lại ở trước mặt đây.

Con ruồi sáng chói rực rỡ.

Mà lúc này, nét mặt của "Con ruồi rực rỡ" đã trở nên dữ tợn.

"Rốt cuộc cô có biết tôi là người thế nào, có bối cảnh thế nào không? Chuyện giữa trưa hôm nay cô còn nhớ chứ? —— Cho dù là thứ mà cô lấy được, thì chỉ cần tôi muốn, là tôi có thể đoạt được, thậm chí cả một lý do cũng không cần —— nếu cô chịu theo tôi, có thể làm tôi vui vẻ, vậy cô có biết sau này tiền đồ của cô ở trong giới sẽ thế nào không?!"

Mặt Tần Khả không cảm xúc nhìn anh ta: "Tôi không cần biết, cũng không có hứng thú với mấy thứ đó của anh."

Tần Khả giơ tay, đưa giao diện trên điện thoại di động cho anh ta nhìn.

"Tống tiên sinh, tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng —— Nếu anh tiếp tục khiến tôi có cảm giác bị uy hiếp đến sự an toàn của bản thân, vậy thì tôi sẽ lập tức báo cảnh sát."

Tống Thanh Trác tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta vẫn không cam lòng mà cắn răng hỏi:

"Tôi không tin, nếu cô tới vì tiền, vậy tại sao lại không muốn có nhiều hơn."

"Bởi vì loại tiền này, đủ dùng là được rồi. Thật ra đây là một đạo lý rất đơn giản, chỉ là rất nhiều người không hiểu —— người sở dĩ là người, bởi vì anh ta biết kiềm chế, có lý trí, biết một vừa hai phải. Nhưng bây giờ rất nhiều người lòng tham không đáy có xu hướng thổi phồng công danh lợi lộc, như vậy mọi người đều giống nhau, bọn họ có thể công khai mà "Trần chuồng chạy" ở đầu đường, không cần thể diện —— dù sao mọi người đều không cần."

Khóe miệng của cô gái nhỏ cong lên một nụ cười trào phúng.

"Nhưng đến cả người lý trí biết kiềm chế còn không hiểu, thì cũng có khác gì với những súc sinh chỉ biết giành giật thức ăn đâu?"

"À, Tống tiên sinh —— Anh cũng giống như bọn họ vậy."

Tần Khả nói xong, thản nhiên cười một tiếng, xoay người bước về phía thang máy đang đi lên.

Ở phía sau Tống Thanh Trác sững sờ một lúc lâu.

Mắt thấy cô gái nhỏ sắp đi xa, cuối cùng anh ta cũng hoàn hồn, tức muốn hộc máu:

"Một đứa 16 tuổi như cô tới dạy dỗ một người 26 tuổi là tôi ư?!"

Cô gái nhỏ không quay đầu lại, ghét bỏ cười.

"Không liên quan đến tuổi tác."

"?"

"Chết một lần, thì anh sẽ hiểu rõ những đạo lý này."

"...!"

Đương nhiên Tống Thanh Trác lại coi đây là một câu trào phúng không chút nể mặt.

Chờ đến khi bóng dáng của cô gái nhỏ biến mất ở thang máy, anh ta tức giận xoay người, một chân đá ngã thùng rác kim loại bên cạnh.

......

Trở lại trong phòng Tần Khả lại vào phòng tắm lần nữa.

Cuối cùng cảm giác tẩy sạch được mùi thuốc lá rượu cồn ở trong phòng tiệc khiến người ta chán ghét đi, Tần Khả mới mặc đồ ngủ, ném mình lên trên giường lớn mềm mại của khách sạn.

Mới vừa nằm được mấy chục giây, di động trên tủ đầu giường đột nhiên rung lên.

Tần Khả: "......"

Tần Khả mặt không thay đổi nâng đầu khỏi giường.

Cô thề, nếu vẫn là có liên quan đến Tống Thanh Trác, vậy thì cô mặc kệ là có ảnh hưởng đến số tiền còn lại mà mình cầm được hay không, cô nhất định phải làm gì đó để phát tiết cơn giận.

Chỉ là mới vừa cầm lấy di động, thấy tên người gọi tới, Tần Khả liền sửng sốt.

Ngay sau đó, trước khi ý thức được, cô gái nhỏ đã không kiềm lòng được mà cong khóe môi lên.

Cô nhận điện thoại.

Đối diện là giọng nói dễ nghe có chút trầm thấp của thiếu niên ——

"Bây giờ vẫn còn thức?"

Chú thích:

Vĩ Sinh bão trụ[1]:

Câu chuyện Vĩ Sinh bảo trụ: Vĩ Sinh có quen với một cô gái xinh đẹp rồi hai người hẹn ước chuyện trăm năm với nhau. Nhưng cha mẹ cô gái chê Vĩ Sinh nhà nghèo nên không chấp nhận. Cô gái quyết giữ đúng lời thề, định cùng Vĩ Sinh bỏ trốn. Hai người hẹn gặp nhau tại một chiếc cầu gỗ ở phía ngoài Hàn Thành để cùng nhau trốn đi. Lúc trời về chiều, Vĩ Sinh đến chiếc cầu đợi trước. Không ngờ phút chốc mây đen phủ kín trời, gió to thổi mạnh, sấm vang chớp giật rồi nước lũ từ núi tràn về cuốn theo bùn đất làm ngập cả cầu nên Vĩ Sinh cũng bị ngập tới đầu. Nhớ lời hẹn ước, Vĩ Sinh quyết không gặp không đi. Nhưng chung quanh chỉ có nước cuộn trào mà không thấy bóng dáng cô gái. Sinh một tấc không đi, một li không rời, dù có chết cũng ôm lấy trụ cầu nên bị nước lũ dìm chết. Phần cô gái thì bị cha mẹ nhốt chặt trong nhà nhưng đến nửa đêm nàng cũng trốn đi được. Đội gió gội mưa, nàng ra đến nơi ước hẹn thì cũng vừa lúc nước đang rút dần và nhìn thấy Vĩ Sinh ôm chặt trụ cầu mà chết. Cô khóc lóc thảm thiết rồi cũng trầm mình xuống dòng nước đang chảy mà chết theo chàng.

Trường Can hành kỳ 1 [2]:

Phiên âm:

Thiếp phát sơ phú ngạch

Chiết hoa môn tiền kịch

Lang kỵ trúc mã lai

Nhiễu sàng lộng thanh mai

Đồng cư Trường Can lý

Lưỡng tiểu vô hiềm sai

Thập tứ vi quân phụ

Tu nhan vị thường khai

Đê đầu hướng ám bích

Thiên hoán bất nhất hồi

Thập ngũ thuỷ triển mi

Nguyện đồng trần dữ hôi

Thường tồn bão trụ tín

Khởi thướng Vọng Phu đài

Thập lục quân viễn hành

Cù Đường, Diễm Dự đôi

Ngũ nguyệt bất khả xúc

Viên thanh thiên thượng ai

Môn tiền trì hành tích

Nhất nhất sinh lục đài

Đài thâm bất năng tảo

Lạc diệp thu phong tảo

Bát nguyệt hồ điệp hoàng

Song phi tây viên thảo

Cảm thử thương thiếp tâm

Toạ sầu hồng nhan lão

Tảo vãn há Tam Ba

Dự tương thư báo gia

Tương nghênh bất đạo viễn

Trực chí Trường Phong Sa

Dịch nghĩa:

Tóc em khi mới xoã ngang trán

Bẻ hoa trước cửa nhà chơi

Chàng cưỡi ngựa tre lại

Chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh

Cùng sống ở làng Trường Can

Hai trẻ nhỏ không hề có tị hiềm

Năm mười bốn thiếp về làm dâu nhà chàng

Mặt còn thẹn thùng không dám cười đùa

Cúi đầu ngoảnh vào trong vách tối

Trời gọi cả ngàn lần vẫn không dám đáp lại một câu

Năm mười lăm mới bắt đầu lộ nét tươi cười

Nguyện sống bên nhau trong cảnh gian khổ

Mãi mãi giữ lời như Vĩ Sinh ôm cột

Có nghĩ đến chuyện phải ra Vọng Phu đài ngóng chàng

Năm mười sáu chàng đi xa

Đến Cù Đường và Điễm Dự

Tháng năm nước dâng cao, không đi được đến đó

Trên cao nghe có tiếng vượn kêu ai oán

Trước sân dấu chân dạo hồi xưa còn đó

Đâu đâu cũng đầy những lớp rong rêu

Rêu mọc dày quá không quét đi hết

Lá đã rơi trong gió thu đến sớm

Tháng tám bươm bướm bay lại

Bay từng đôi với nhau trong khu vườn mé tây

Nhìn thấy vậy thiếp bỗng sinh thương tâm

Ngồi buồn sợ già đi mất

Sớm muộn gì chàng về đến Tam Ba

Nhớ gởi thư về nhà báo

Thiếp chẳng sợ đường sá xa xôi sẽ đi

Đến tận Trường Phong Sa đón chàng

Dịch thơ: Trần Trọng San

Khi tóc vừa buông trán

Hái hoa trước cổng chơi

Chàng cưỡi ngựa tre đến

Quanh giường tung trái mai

Trường Can cùng chung xóm

Cả hai đều thơ ngây

Mười bốn về làm vợ

Thiếp còn e lệ hoài

Cúi đầu vào vách tối

Gọi mãi chẳng buồn quay

Mười lăm mới hết thẹn

Thề cát bụi không rời

Bền vững lòng son sắt

Há lên Vọng Phu đài

Mười sáu chàng đi xa

Cù Đường Diễm Dự đôi

Tháng năm không đến được

Vượn buồn kêu trên trời

Trước cổng vết chân cũ

Rêu xanh mọc um đầy

Rêu nhiều không quét hết

Gió thổi lá vàng rơi

Tháng tám bươm bướm vàng

Trên cỏ vườn bay đôi

Cảnh ấy đau lòng thiếp

Má hồng buồn pha phôi

Khi chàng xuống Tam Ba

Nhớ gởi thư về nhà

Thiếp sẽ mau đi đón

Đến thẳng Trường Phong Sa


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện