Edit: Phưn Phưn Cánh cửa phòng bao bị đá từ bên ngoài, người phục vụ run bần bật đứng ngoài cửa.
——
Khác với người trước đó, mấy chục giây trước, kẻ điên này là trực tiếp xách cậu đi lên theo. Sau khi nghe thấy tình hình bên trong, anh ta liền cắm tay vào túi quần rồi đứng dựa vào tường.
Người phục vụ run run rẩy rẩy hỏi:
"Tiên sinh, ngài muốn đi vào sao?" "..." Thiếu niên nghe vậy thì lười biếng nâng mắt.
Đúng lúc bên trong cánh cửa vang lên một tiếng "Rầm".
Người phục vụ ngẩn ra, mà thiếu niên lại không cảm thấy bất ngờ mà chỉ cười một cái, khóe miệng cong lên, hàm răng trắng đến nỗi làm người phục vụ cảm thấy lạnh cả sống lưng:
"Dường như không cần dùng đến tôi." Sau đó bên trong liền có động tĩnh.
Thật mềm.
Em chạy không thoát đâu.
Hai câu nói, trước sau không đến năm giây, người phục vụ cảm thấy bản thân vừa thấy thiếu niên với diện mạo đẹp như thiên sứ trong nháy mắt đã chuyển thành khuôn mặt dữ tợn như Tu La.
Thậm chí cậu còn chưa kịp nói nửa câu ngăn lại, cửa phòng đã bị đá văng.
Lại mấy giây sau, thiếu niên đã bước vào, cười dữ tợn giẫm lên cái cổ tay đang nắm lấy mắt cá chân của cô gái nhỏ, thậm chí sau khi người nằm trên mặt đất la chói tai như heo bị giết, thì vẫn còn dùng sức mà nghiền ——
"Mày lặp lại lần nữa cho ông?" Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Ngay cả Tần Khả cũng sửng sốt, qua vài giây trong tiếng la thảm thiết của Tống Thanh Trác mới phản ứng lại.
"Hoắc... Sao anh lại tới đây??" Thiếu chút nữa Tần Khả đã gọi thẳng tên Hoắc Tuấn ra, cũng may một giây trước khi ra khỏi miệng, đột nhiên nhớ tới tổ đạo diễn cùng với mấy khách mời có thể quên mất, nhưng Tống Thanh Trác nằm trên mặt đất lại chính là người của Tống gia ở Tứ Cửu thành.
Nếu để đối phương nghe thấy tên của Hoắc Tuấn, vậy thì về sau đây tuyệt đối sẽ trở thành bất lợi của Hoắc Trọng Lâu khi trở lại Tứ Cửu thành.
Tần Khả chỉ có thể nửa đường nuốt lại tên của thiếu niên vào trong họng.
Hoắc Tuấn không trả lời.
Anh quay đầu nhìn người đứng sau cửa phòng, mi giương lên.
"Rượu tôi muốn còn chưa mang lên?" "......" So với ai khác thì người phục vụ đứng ở cửa này biết rất rõ, trước đó cái người đang nằm trên mặt đất có bao nhiêu kiêu ngạo ương ngạnh, mà lúc này cậu thiếu niên thoạt nhìn còn trẻ tuổi lại không yếu kém hơn đối phương chút nào —— Người phục vụ không chút nghi ngờ, nếu hôm nay rượu này tới chậm, thì thiếu niên đó sẽ không chút quan tâm mà đập nát quán cơm này của bọn họ.
"Tới, tới ngay." Người phục vụ run run rẩy rẩy nghiêng đầu, từ hành lang gọi đồng nghiệp đưa rượu tới, quay lại liền cầm lấy chai rượu đắt tiền xuất xứ từ nước ngoài, cả thân chai đều là thủy tinh, chạy chậm đưa đến trước mặt của thiếu niên.
Ngay tại chỗ này, những người khác ngồi trong phòng bao cũng đều hoàn hồn.
Tổng đạo diễn cùng với mấy người phó đạo diễn đều vội vàng đứng dậy, cau mày muốn tiến lên ——
"Tần Khả, cô quen biết người này? Mau đưa cậu ta ra khỏi đây, nâng Tống thiếu dậy... A!!" Lấn át đi câu cuối của phó đạo diễn, một chai rượu ngoại liền ầm một tiếng mà bể ngay bên cạnh bàn.
Mảnh vụn thủy tinh bắn ra, rượu đắt tiền muốn mạng người vẩy đầy đất.
Tất cả mọi người đều cứng đờ tại chỗ, đồng tử co rút nhìn thiếu niên đang nắm lấy miệng chai rượu bị bể.
Mà mặt mày của thiếu niên vẫn bình thản, cười như không cười nhìn phó đạo diễn vừa lên tiếng.
"Ông vừa ra lệnh cho ai?" "..." Nhìn "Hung khí" trong tay thiếu niên, phó đạo diễn bất giác nuốt nước bọt một cái, lắc đầu không dám nói lời nào.
Trên bàn cơm người bình tĩnh nhất chỉ còn có vị tổng đạo diễn họ Lâm, ông kiêng dè nhìn thoáng qua chai rượu đã vỡ vụn, ánh mắt lại nhìn đến trên người thiếu niên.
"Vị này... Tiên sinh. Mặc kệ cậu muốn làm gì, thì đề nghị cậu không nên xúc động. Người nằm trên đất chính là người đầu tư của chương trình chúng tôi, có lẽ là uống nhiều rượu nên, đã xúc phạm... Bạn của cậu." Tổng đạo diễn vừa nói, vừa đưa mắt ra hiệu với Tần Khả, đồng thời nhẹ giọng khuyên nhủ,
"Coi như cậu không suy xét đến bản thân, thì cậu cũng nên suy nghĩ cho bạn của cậu, tốt nhất là cậu không nên làm ra chuyện không thể xoay chuyển, dù sao thì anh ta là..." Một tiếng cười đột ngột ngắt ngang lời của tổng đạo diễn.
Hoắc Tuấn lạnh mặt nhìn đối phương, như đang nghe chuyện cười.
"Thế nào, ông định lấy thân phận của anh ta ra uy hiếp tôi?" Ở dưới chân Hoắc Tuấn lại dùng sức, tiếng rên vừa mới nhỏ xuống lại một lần nữa dâng cao.
Sắc mặt của tổng đạo diễn và những người khác đều trắng bệch —— thầm nghĩ thiếu niên này quả thực là người liều mạng làm càn.
Mà trong tiếng la này, bọn họ lại nghe thấy giọng nói khủng bố chui vào lỗ tai mình ——
Hoắc Tuấn khuỵu đầu gối, ngồi xổm xuống, đôi mắt đen nhánh rủ xuống thản nhiên nở nụ cười.
Miệng chai sắc bén gần như sắp chạm tới cổ tay của Tống Thanh Trác, cùng lúc đó anh nhẹ giọng cười ——
"Đừng nói là Tống Thanh Trác, dù có là Tống Thanh Việt dám làm chuyện như vậy, tôi cũng sẽ phế một tay của anh ta." "......!" Ngữ khí của thiếu niên nhẹ bẫng, nhưng cũng đủ khiến cho những người trong phòng bao nghe đến tên Tống Thanh Việt đều cứng người lại.
Tống đại thiếu gia Tống Thanh Việt.
Không giống với nhị thế tổ không học vấn không nghề nghiệp đang nằm trên mặt đất, đó là một tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhân vật tinh anh đã sớm được coi là người nối nghiệp Tống gia.
Nếu nhất định phải so sánh, sự chênh lệch địa vị giữa hai người ở Tống gia hoặc là nói ở chỗ ông cụ Tống, giống như thời cổ đại sự chênh lệch giữa thái tử đã định sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế cùng với đứa con trai vô học không nghề của vợ lẻ —— hơn nữa có khả năng người vợ lẻ kia chỉ là một cung nữ.
Cho nên khi nghe thấy thiếu niên đột ngột xông vào đây lại hời hợt nói ra cái tên Tống Thanh Việt, tổng đạo diễn cùng với các phó đạo diễn đều kiêng kỵ nhìn nhau.
Một nửa có thể là phô trương thanh thế.
Một nửa kia...
Tổng đạo diễn đưa ánh mắt ra hiệu cho một phó đạo diễn đang đứng bên cạnh, đối phương hiểu ý, cẩn thận cười hỏi:
"Tiên, tiên sinh, trước tiên ngài đừng xúc động —— không biết ngài xưng hô thế nào?" "..." Hoắc Tuấn lười biếng nâng mí mắt lên.
Anh mở miệng định nói.
Đột nhiên Tần Khả lại ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
Nhìn chằm chằm vài giây, Tần Khả nhận được câu trả lời cho mình.
Cô nhíu mày.
"Không được." Hoắc Tuấn khẽ chau mày, ánh mắt u ám:
"Không được cái gì?" "..." Tần Khả không để ý đến anh, quay đầu lại nhìn phó đạo diễn.
"Hẳn là ông đã nghe nói về anh ấy," Tần Khả đưa tay chỉ vào thiếu niên.
"Hoắc Trọng Lâu." "——!!!" Mấy người trong phòng bao đều sửng sốt một giây, sau đó đều đồng loạt biến sắc.
"Hoắc, Hoắc đại thiếu??" Phó đạo diễn hoảng sợ, gấp đến nỗi muốn quỳ xuống tại chỗ.
Mà thiếu niên ở sau lưng Tần Khả thì nheo mắt lại.
——
Nội dung của câu vừa rồi thật ra rất đơn giản.
Anh muốn nói tên thật của mình, cũng tiện thể làm rối loạn bàn cờ của cha anh Hoắc Thịnh Phong.
Nhưng Tần Khả nói:
"Không được". Một tia cảm xúc nản lòng cùng với tức giận lướt qua trong mắt của thiếu niên, anh nghiêng người về phía trước, cắn đầu ngón tay của cô gái nhỏ đang chỉ về hướng mình.
Tần Khả:
"......" Tần Khả không thay đổi sắc mặt rút tay về, cô nhìn thoáng qua Tống Thanh Trắc đã đau đến ngất xỉu nằm trên mặt đất, sau đó lại nhìn về Hoắc Tuấn.
Cô gái nhỏ hạ thấp giọng,
"Anh cũng điên đủ rồi chứ?" "..." "Đưa chai rượu cho em." "..." "Đưa cho em." Cô gái nhỏ đưa tay ra.
Không khí đình trệ vài giây, thiếu niên bất mãn lại hung ác nhìn thoáng qua Tống Thanh Trác đang ngất xỉu trên mặt đất, ném chai rượu trong tay qua một bên, duỗi tay nắm lấy tay của cô gái nhỏ, kéo người lại gần mình.
"Em không được đụng vào," Anh cau mày,
"Có thể bị cắt trúng." Những người khác trong phòng bao càng nhìn đến ngây người.
Mãi cho đến khi hai người hoàn toàn đứng lên, phó đạo diễn vừa nói chuyện mới lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên,
"Cái đó, Hoắc thiếu, Hoắc thiếu, đây thật sự là Lũ lụt dập miếu Long Vương người trong nhà đánh người trong nhà[1]... Cũng do Tống thiếu không biết, nếu anh ta biết tiểu thư Tần là bạn của ngài, vậy nhất định sẽ không phát ngôn vô lễ thế đâu." Mấy người còn lại đã đỡ Tống Thanh Trác đang ngất xỉu lên.
Mà Hoắc Tuấn nghe vậy thì cười nhạt,
"Ai với ai là người một nhà?" "..." Nụ cười của phó đạo diễn trở nên cứng đờ.
Nhà giàu trong Tứ Cửu thành cũng chia ra làm nhiều loại, hiển nhiên giữa Hoắc gia và Tống gia, đưa một người kém cỏi ra ngoài cũng không đơn giản như hai người của Tống gia.
Phó đạo diễn còn đang xấu hổ, thì Tần Khả đã duỗi tay giữ chặt Hoắc Tuấn.
"Đừng làm loạn nữa, đi thôi." Hoắc Tuấn nhíu mày, cuối cùng vẫn để cho cô gái nhỏ kéo mình đi, chỉ là vừa ra đến trước cửa, anh thừa dịp Tần Khả đã ra đến bên ngoài, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Thanh Trác đang được đỡ ở một bên, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
"Chờ đến khi anh ta tỉnh lại thì nói cho anh ta biết, nếu còn đánh chủ ý lên Tần Khả nữa, tôi sẽ khiến cho nửa đời sau của anh ta chỉ có thể ngồi xe lăn." "..." Ngoài cửa Tần Khả vô cùng tức giận.
Quay đầu lại kéo người đi ra ngoài, từ xa giọng mềm nhẹ của cô gái nhỏ vẫn còn truyền đến đây ——
"Anh giỏi nhỉ, muốn vào trung tâm giam giữ trẻ vị thành niên hay là trại giam..." Hơn mười giây sau, mọi người trong phòng bao nhìn nhau, một khoảng không gian im ắng.
Không biết qua bao lâu, mới có người trong tổ đạo diễn ngượng ngùng cười một tiếng:
"Thật là cao nhân không lộ mặt. Bối cảnh này của Tần Khả,... Có chút khủng bố." Tổng đạo diễn nhíu mày nhìn phó đạo diễn bên cạnh,
"Cậu không biết việc này?" Phó đạo diễn mặt ủ mày chu,
"Trên lí lịch cô ta cũng không viết mình là người của Hoắc đại thiếu gia, tôi nào có thể nghĩ đến việc cô ta có quan hệ với Hoắc gia chứ." "Thật là, có bối cảnh như vậy, còn giấu họ giấu tên tới tham gia cái chương trình nhỏ bé của chúng ta để làm gì chứ?" Một người khác nói thầm,
"Ai có thể nghĩ đến một tổ lại có đến hai người đều là..." Nói đến một nửa thì ngừng lại.
Hiển nhiên đối phương tự giác được bản thân lỡ lời, nên không nói thêm gì nữa, nhưng trong những khách mới, vừa mới lấy lại tinh thần Lăng Sương cười nhạt một tiếng.
"Phó đạo diễn Tề, ngài có thấy rõ không? Với bộ dạng vừa rồi hai người Tần Khả và người kia ở cạnh nhau, ngài cảm thấy cô ấy cũng giống như Tề Điềm?" "..." Sắc mặt của phó đạo diễn khẽ thay đổi.
Lăng Sương quay đầu lại,
"Cũng may là người ta đi rồi. Nếu không tôi thấy với cái tính tình đó, nghe xong lời này có lẽ là ngăn không nổi đâu." Phó đạo diễn hoàn hồn, suy nghĩ một chút mặt liền biến sắc.
Đến cả tổng đạo diễn đứng bên cạnh cũng nhịn không được mà trừng mắt với ông ta.
Chờ tiệc tan, Tống Thanh Trác đang hôn mê cũng đã được người trong tổ đạo diễn đưa về, Tề Điềm thì đã sớm bị câu mắng cút rời đi từ lâu, lúc này chỉ còn ba người Lăng Sương đi lên xe buýt.
Xe đã đi được một đoạn, đột nhiên July cười khẽ một tiếng.
"Này, các cậu nói đi, Tần đùi có về quay chương trình nữa không?" "..." Tầm mắt của Cố Vân Thành từ ngoài cửa sổ trở về đây,
"Sợ là khó." Lăng Sương:
"Hôm nay cũng đã ầm ĩ đến vậy rồi, tôi cũng cảm thấy không thể nào. Tống Thanh Trác không có đủ tư cách để thách thức người của Hoắc gia, cho dù bị chặt đứt cánh tay thì cũng chỉ có thể nhận lấy. Nhưng bên Tần Khả... Nếu là bạn gái của tôi, vậy thì khẳng định tôi sẽ không để cho cô ấy trở lại cái nơi như này đâu." July:
"Vậy thì tiếc thật đó." "..." Trong xe yên tĩnh vài giây, Lăng Sương bỗng bật cười.
"Cũng không hẳn." "?" "Chờ thêm mấy năm nữa, bất kể là chúng ta lặn lộn trong giới giải trí thành cái dạng gì, nói không chừng có một ngày có thể chỉ vào người vừa lên chức vợ của Hoắc gia ở đầu đề, nói rằng người này đã từng ghi hình cùng với chúng ta, cũng coi như bạn bè quen biết." Lời này vừa nói ra, Cố Vân Thành và July đều sửng sốt, sau đó cũng thoải mái nở nụ cười.
Trong xe đến sân bay.
Tần Khả bất đắc dĩ nhìn mặt mày âm u của thiếu niên ngồi bên cạnh,
"Còn đang giận chuyện vừa nãy sao?" Hoắc Tuấn:
"Chuyện vừa nãy là chuyện nào?" Tần Khả:
"..." Điều này có nghĩa là không chỉ có một chuyện.
Tần Khả suy nghĩ một chút, thử nói:
"Ví dụ như... Chuyện em không cho anh nói tên của mình ra?" "..." Đề cập đến việc này, bực tức trong mắt của Hoắc Tuấn lại nổi lên.
Anh quay đầu lại, khóe miệng khẽ cong, ý cười lạnh lẽo:
"Nói đến cùng, em vẫn là chỉ muốn anh trong thân phận đó của Hoắc gia, hơn nữa chỉ có thể là người thừa kế chính thống, con riêng khiến em cảm thấy... Bị nhục nhã?" Thiếu niên nói đến câu cuối, thì ánh mắt của anh lóe lên có chút chột dạ.
Hình như nói hơi nặng lời.
Hoắc Tuấn nghiêm túc suy nghĩ có nên giả bộ đáng thương để lừa gạt cho qua chuyện hay không, thì đột nhiên anh lại nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh cười khẽ một tiếng.
"Anh còn học được cách giận dỗi với em nữa hả, Hoắc Tuấn?" "..." Đột nhiên bị nhìn thấu tâm tư một giây sau ánh mắt thiếu niên căng cứng, vẫn là bộ dáng kia:
"Chẳng lẽ anh nói không đúng?" Tần Khả nâng cằm, suy nghĩ trong chốc lát thế nhưng sau đó thì thật sự gật đầu.
"Ừ, hình như đúng thật." "——!" Hoắc Tuấn bỗng dưng cứng đờ, mấy giây sau, cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh của anh trở nên lung lay, gần như là cùng lúc đó liền cúi người đè cô gái nhỏ xuống ghế ngồi bằng da.
"Tần, Khả!" Anh tức giận đến nghiến răng nghiến
lợi.
Nhưng cô gái nhỏ bị đè ở bên dưới vẫn cười, một chút cũng không sợ bộ dạng hung dữ này của anh.
"Chính anh lấy chuyện này ra giận dỗi với em trước, sao nào, anh nói được, còn em thì không?" "..." Hoắc Tuấn bị cô gái nhỏ làm cho tức giận đến nỗi không nói nên lời, cố tình lại không có cách nào để làm khó dễ cô.
Vì thế giằng co mấy giây, sau đó thiếu niên chỉ cúi đầu, cắn một cái lên môi của cô gái nhỏ như để hả giận. Chỉ là đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của thiếu niên đã có chút thay đổi.
Không còn tức giận như trước, sâu trong đôi mắt đen nhánh là một cảm xúc mãnh liệt nào đó. Động tác của anh thả chậm lại, một lần nữa đôi mắt ấy lại nhìn lên cánh môi mềm mại của cô gái nhỏ.
Tần Khả phát hiện ra nguy hiểm, giơ tay che kín miệng.
Đồng thời tận lực đưa đề tài trở lại trên con đường nghiêm túc đúng đắn:
"Sao đột nhiên anh lại tới thủ đô?" "..." Những cảm xúc đó trong mắt Hoắc Tuấn chậm rãi bị anh đè ép lại. Anh hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng người lên, chỉ là trong tay vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ trắng trẻo của cô gái, đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức không chịu buông ra.
"Còn không phải là do chuyện gì em cũng không chịu nói cho anh sao?" Ngữ khí của thiếu niên có chút nguy hiểm.
Tần Khả than một tiếng:
"Em không chịu nói cho anh, còn không phải bởi vì nếu để anh biết thì anh sẽ lại nổi điên giống hôm nay?" "..." Hoắc Tuấn đuối lý.
Trong xe lại yên tĩnh một lúc lâu, Tần Khả mới nghe thấy Hoắc Tuấn tiếp tục nói:
"Sau này đừng tới nữa." "..." Tần Khả quay đầu nhìn anh, nhưng không thấy bất ngờ.
Hoắc Tuấn:
"Có người như Tống Thanh Trác làm người đầu tư chương trình, anh không yên tâm để em tới." Tần Khả im lặng mấy giây.
"Được." "..." Lần này đến lượt Hoắc Tuấn bất ngờ. Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tần Khả, hiển nhiên là không nghĩ tới cô gái nhỏ độc lập tự chủ trước sau như một ở trong chuyện này lại có thể "Nghe lời" đến vậy.
Dường như cảm giác được anh kinh ngạc, Tần Khả ngoái đầu nhìn lại,
"Em cũng không phải đang trong thời kỳ phản nghịch, em sẽ đồng ý tất cả yêu cầu hợp lí —— Ví dụ như lần này, em cũng không muốn làm anh lo lắng nữa." Hoắc Tuấn im lặng nhìn cô.
Mấy giây sau, thiếu niên đột nhiên mở miệng:
"Cùng anh đi Tứ Cửu thành đi." Tần Khả sửng sốt.
Ngay sau đó cô khẽ nhíu mày,
"Ví dụ như cái này, chính là yêu cầu không hợp lý." Hoắc Tuấn:
"Điều kiện giáo dục ở nơi đó càng tốt hơn, cũng có không gian phát triển lớn hơn —— chỗ đó mới là nơi thật sự thích hợp với em." Tần Khả thở dài.
"Đương nhiên em biết những cái mà anh nói. Nhưng bây giờ em không có cách nào để gánh được yêu cầu kinh tế để đi học ở đó cả." Không đợi Hoắc Tuấn kịp nói chuyện, Tần Khả nhìn anh cảnh cáo,
"Đừng nói những lời không nên —— chúng ta đã nói rồi." Hoắc Tuấn bình tĩnh nhìn cô.
"Anh sẽ không cho em tiền, Hoắc gia cho em mượn." Tần Khả sửng sốt:
"?" Hoắc Tuấn:
"Trên đường đến đây anh đã cân nhắc qua —— chúng ta đều nhường một bước. Anh sẽ lấy danh nghĩa Hoắc gia tài trợ tất cả chi phí em cần trong thời gian học —— Vốn dĩ đây chính là một trong những hạng mục bồi dưỡng nhân tài của Hoắc gia, em không cần lo lắng. Sau khi em tốt nghiệp, coi như điều kiện giúp đỡ, em có thể lựa chọn vào làm việc tại công ty dưới danh nghĩa Hoắc gia, cũng có thể tự do lựa chọn nghề khác, tùy theo giai đoạn." Tần Khả vẫn đang tiêu hóa những lời mà Hoắc Tuấn nói, còn Hoắc Tuấn thì đã nắm lấy tay cô đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn vài cái.
Thiếu niên rủ mắt, giọng trầm thấp hơi khàn:
"Nếu không anh sẽ không có cách nào chịu đựng được việc tách xa em lâu như vậy, Tần Tần." Vừa nghe đến cái tên gọi thân mật đó, cả gương mặt của Tần Khả bỗng trở nên nóng hổi.
Cô rút tay về, nhỏ giọng thầm thì.
"Anh đây là phạm quy." Hoắc Tuấn lại đuổi theo đè tay cô xuống, cúi người khẽ cọ giữa tai và mái tóc mềm mại của cô,
"Tần Tần..." "..." Cả khuôn mặt của cô gái nhỏ gần như đã muốn đỏ thành trái cà chua.
Hoắc Tuấn cọ qua cọ lại một lúc lâu, cuối cùng nghe được cô gái nhỏ bực bội nhẹ giọng ừ một tiếng mới mãn nguyện.
"Đây là mức giới hạn cao nhất em có thể tiếp nhận, Hoắc Tuấn." "Ừ, anh biết." Ở bên tai cô thiếu niên vui vẻ cười một tiếng.
Tần Khả thì lại khẽ than thở trong lòng.
——
Không, anh không biết.
Anh không biết em phải có bao nhiêu dũng khí, còn có anh cũng không biết em phải thích anh nhiều đến thế nào, mới có thể quyết định cùng anh đi đến thành phố đã để lại trong em biết bao nhiêu cơn ác mộng...
Học kỳ tiếp theo của lớp mười, Tần Khả chính thức chuyển vào trường Trung học phụ thuộc đại học A.
Tháng 6 cùng năm, Hoắc Tuấn hoàn thành kỳ thi đại học, anh lấy số điểm cao hơn 20 điểm so với điểm trúng tuyển để bước vào Đại học A.
Cuối tháng 8, trường Trung học phụ thuộc đại học A cùng với Đại học A lần lượt khai giảng.
Trải qua một học kỳ để thích ứng, lên lớp mười một Tần Khả cũng đã quen với tiết tấu học tập cùng với cách giảng dạy của giáo viên trường Trung học phụ thuộc đại học A, cũng quen thuộc dần với các bạn học vốn xa lạ trong lớp.
Nhờ vào việc kiếp trước đã từng học qua chương trình học của cao trung, hơn nữa cô chú tâm và nỗ lực, mà học kỳ một cũng chính là kỳ thi cuối cùng của lớp mười, Tần Khả lại lần nữa lấy được thành tích hạng nhất lớp, hạng ba trong khối.
Đối với việc bản thân đã đem hết toàn lực mà vẫn chưa lấy được hạng nhất khối, Tần Khả chỉ có thể cảm thán —— trên thế giới này vĩnh viễn có nhiều thiên tài khiến cho người khác đố kỵ.
Ví dụ như cái vị hạng nhất khối.
Lại ví dụ như... Cái người nào đó ở Đại học cách vách rất nhiều năm không học hành đàng hoàng, lại chỉ cần cố gắng trong một học kỳ cuối cùng là đã có thể vọt vào Đại học A.
Mặc dù bản thân tự nhận là cũng đủ thông minh, nhưng tuyệt đối có một sự chênh lệch nhất định với mấy vị thiên tài đó, Tần Khả đeo tai nghe lên, tiếp tục nghe bài văn Tiếng Anh bên trong.
Vừa nghe tiếng ồn ào trong phòng học cùng với bài văn trong tai nghe, Tần Khả vừa viết những câu trọng điểm —— Cô cho rằng như vậy có thể trợ giúp rèn luyện ngữ cảm.
Trước mắt nhìn xem, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Vừa chuẩn bị nghe đến bài thứ hai đột nhiên Tần Khả cảm giác tai nghe hơi lỏng, tiếp đó là tiếng ồn ào trong phòng học tiến vào rõ hơn.
Tần Khả sửng sốt, ngẩng đầu.
Đứng ở trước mặt cô chính là bạn cùng bàn "Mới" cô đã quen biết được hơn một học kỳ, Kiều Hiểu Vân, một cô gái có tính cách vô cùng giống với Cố Tâm Tình.
—— Trước đó Tần Khả đã phát hiện, mặc dù tính tình của mình hơi nghiêng về yên tĩnh, nhưng cũng không hẳn là rất thích nói chuyện, nhưng càng như vậy thì cô lại càng có khuynh hướng làm bạn với những cô bạn hiền lành lại có chút vô tư.
Hoặc là nói, giữa hai cô gái cùng giới tính như vậy, thì rất ít người sẽ ghét nhau nhỉ?
"Khả Khả, đừng nghe Tiếng Anh nữa." Kiều Hiểu Vân hưng phấn đưa ảnh chụp trong tay cho Tần Khả xem.
"Đây chính là tớ vất vả lắm mới cướp về được từ chỗ mấy cô ấy đó —— Cậu mau nhìn mau nhìn đi! Chính là giáo thảo mới của Đại học A mà hôm qua tớ nói với cậu đấy —— thế nào, tớ nói có đúng không! Có phải rất đẹp trai không??" "..." Khi nghe đến nửa đoạn sau mà Kiều Hiểu Vân nói, thì Tần Khả đã thấy rõ thiếu niên trên ảnh chụp.
Mặc một bộ đồng phục bóng rổ màu đen, thiếu niên đứng ở dưới ánh mặt trời, dường như đang tập ném rổ trước khi so tài. Ánh nắng cuối hè dừng trên người anh, ánh sáng vàng phác thảo ra hình dáng của anh, vốn là ngũ quan trắng trẻo lạnh lùng, dưới nắng vàng lại càng thêm mĩ cảm.
Mà bộ đồng phục bóng rổ không thể che giấu được thân hình thon dài, hiển nhiên nháy mắt liền nâng điểm chấm cho thân hình của anh lên tới mức cao nhất.
Cũng khó trách Đại học A còn chưa khai giảng được mấy ngày, mà vị trí giáo thảo đã thay người.
Kiều Hiểu Vân:
"Bây giờ trong trường đều đang truyền ra, nói tên anh ấy là Hoắc Trọng Lâu, thuộc Khoa Kinh doanh của Đại học A, chuyên ngành tài chính... Mọi thứ đều tốt, đáng tiếc chính là tính tình có chút hung dữ." "Sao?" Tần Khả ngẩng đầu.
Kiều Hiểu Vân duỗi tay, dịch bức ảnh trên cùng xuống, lộ ra tấm bên dưới.
"Nè, tổng cộng chụp hai bức ảnh, bởi vì đang chụp tấm thứ hai thì bị anh ấy phát hiện. Nên lúc ấy đã bị dọa chạy." "..." Tần Khả nhìn chăm chú.
Ánh mắt của thiếu niên nhìn ống kính quả thật rất hung dữ, mày nhíu lại, không kiên nhẫn kiềm chế tính tàn bạo, một bộ dạng tùy thời đều muốn đi lên đánh người.
Tần Khả mím môi bật cười.
"Lúc này mới giống anh ấy." "Cái gì? Khả Khả cậu nói cái gì?" "... Không có gì." Tần Khả cười một cái.
Kiều Hiểu Vân không nghĩ nhiều, lấy ảnh chụp về, tiếc nuối mà thở dài,
"Dáng dấp quá đẹp trai, đáng tiếc lại không thể nói chuyện với anh ấy —— Tớ nghe nói mấy cô gái theo đuổi anh ta, đều có thể xếp ba vòng quanh Đại học A đến cửa trường học chúng ta đó." "......" Nghĩ đến diện tích con đường đầy đáng sợ trong trường Đại học A, Tần Khả dở khóc dở cười:
"Có phải là hơi khoa trương rồi không." Kiều Hiểu Vân trừng lớn đôi mắt.
Qua mấy giây, cô nàng lại đem ảnh chụp Hoắc Tuấn đến trước mặt Tần Khả ——
"Sao lại thế cái cậu này, lần trước tớ nói anh ấy đẹp trai cậu cũng không tin..." "Tớ tin mà." "Lúc ấy cậu nói tạm được chính là dáng vẻ không tin, tớ nói cho cậu biết coi như trông cậu xinh đẹp dù đã nhìn gương suốt mười bảy năm đến nỗi thẩm mỹ trở nên mệt mỏi thì cũng không thể như vậy được đâu —— Cậu phải có sự công nhận với người khác phái, đây là thần thảo, đội cho anh ấy cái danh giáo thảo cũng phải tiếc cho cái gương mặt này đó!" "Được được được..." Tần Khả cười "Đầu hàng",
"Anh ấy đẹp trai nhất, được rồi chứ?" Lúc này Kiều Hiểu Vân mới lấy lại ảnh chụp.
"Được rồi, vậy tớ coi như cậu đã đồng ý." Tần Khả ngẩn ra,
"Đồng ý gì cơ?" Kiều Hiểu Vân cười đắc ý chạy đi:
"Buổi chiều trường bọn họ có trận bóng rổ dành cho tân sinh viên, tớ coi như cậu đồng ý đi cùng tớ đến xem thi đấu!" Chú thích: Lũ lụt dập miếu Long Vương, người trong nhà đánh người trong nhà[1]: Tuy là người trong một nhà nhưng lại không biết nhau, hoặc không muốn thừa nhận quan hệ, không muốn quen biết nhau, không biết nhau nên phát sinh hiểu lầm hoặc xung đột không đáng có.)