Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 81: Hồi mộng (10)


trước sau

Edit: Phưn Phưn

Từ sau khi Hoắc Trọng Lâu trở lại, chuyện hôn lễ lại được đưa lên bàn luận.

Khác với quyết định lần trước, hôn lễ của Hoắc Trọng Lâu và Tần Yên chỉ làm cho có lệ, thì lúc này toàn bộ nhà cũ Hoắc gia đều trở nên bận rộn, từ nhà chính đến nhà nhỏ đều dựa theo yêu cầu của Hoắc Trọng Lâu mà trùng tu lại toàn bộ, bố trí thành lễ đường.

Hoắc gia từ trên xuống dưới, mỗi người đều vội đến nỗi chân không chạm đất, Hoắc Trọng Lâu tự mình giám sát chi tiết hôn lễ, từ lớn đến nhỏ đều không bỏ sót một cái nào, toàn bộ đều phải qua kiểm tra của mình —— này càng khổ cho Hoắc Cảnh Ngôn và đám người giúp việc của Hoắc gia, nhiệm vụ vốn đã nặng nề nhưng vì người kia bắt bẻ khắt khe muốn trở nên hoàn mỹ, nên bị mắng không biết bao nhiêu lần.

Vì vậy, người rảnh rỗi cũng chỉ còn mỗi Tần Khả.

Trước đó trên phương diện tự do công tác cô và Hoắc Trọng Lâu đã thỏa thuận với nhau —— Cuối cùng Hoắc Trọng Lâu đè nén dục vọng chiếm hữu cố chấp của mình lại, đồng ý cho cô sau khi kết hôn vẫn có thể làm việc trong giới giải trí.

Nhưng cũng có điều kiện trước khi hôn lễ chính thức kết thúc, thì Tần Khả phải yên phận đợi ở trong nhà.

Thật sự không có bao nhiêu lựa chọn, nên Tần Khả chỉ có thể đồng ý với lựa chọn tương đối dễ tiếp nhận này.

Toàn bộ nhà chính trang trí lại mặc dù đã cố gắng kiểm soát tiếng ồn, nhưng những tiếng bước chân cũng với những tạp âm khác cũng không thể yên tĩnh hơn so với thường ngày.

Tần Khả không thể đợi được nữa, dứt khoát chạy ra ngoài từ cửa sau giữa nhà chính và nhà nhỏ.

Đáng tiếc đến cả ra vườn hoa phía sau nhà cũ Hoắc gia cũng không thể đi một mình —— Có lẽ là Hoắc Trọng Lâu sợ mấy ngày gần đây Tần Khả không nghe lời mà lén chạy ra ngoài, nên anh đặc biệt sắp xếp một người hầu gái, chức trách chỉ có một, chính là tùy thời đi theo bên cạnh Tần Khả, thuận tiện báo cáo vị trí.

"Tiểu thư Tần Khả, ngài đừng chạy loạn... Chậm, chậm một chút đi ạ, nếu không nhìn thấy ngài, bị thiếu gia Trọng Lâu hỏi tới tôi khẳng định sẽ bị mắng mất."

Hầu gái khóc không ra nước mắt chạy chậm theo phía sau Tần Khả.

"Không chậm được, mấy ngày nay Hoắc Trọng Lâu ở nhà, một bước cũng không cho ra cửa, tôi sắp bị nghẹn đến điên rồi."

Tần Khả giẫm lên đường nhỏ quanh co được lát đá sỏi, bước chân nhẹ nhàng, tâm trạng rất tốt. Cô nhìn những phiến lá trên đỉnh đầu mình được rọi sáng bởi ánh nắng mặt trời, chùm sáng chiếu phân tán qua kẽ hở, ở trên con đường mà cô đang đi hiện lên những điểm sáng nho nhỏ.

"Không ngờ nhà cũ Hoắc gia còn có nơi như vậy, trước kia tôi không hề biết tới."

Hầu gái đi ở phía sau, cũng tò mò nhìn đông nhìn tây, "Tôi cũng là lần đầu tiên tới nơi này."

"Sao?" Tần Khả nghi hoặc quay đầu lại, "Trước đây cô cũng chưa thấy qua nơi này?"

Hầu gái gật đầu, "Phía sau tòa nhà này đã có chuyên gia riêng xử lý, tôi là phụ trách sân trước, công việc của chúng tôi, đều dựa theo quy định không thể tùy ý rời khỏi khu vực làm việc của mình, càng không thể tùy tiện đi đến nơi khác của chủ nhà."

"Vậy à."

Đôi mắt Tần Khả cong cong, cười chớp mắt, cô còn nâng tay lên ngoắc ngoắc ngón tay với cô hầu gái ——

"Tôi đưa cô đi thám hiểm rừng rậm nhé."

"..."

Hầu gái dở khóc dở cười.

Xem như cô nàng đã nhìn ra, mấy ngày nay vị hôn thê của thiếu gia Trọng Lâu thật sự là nghẹn hỏng rồi, nếu không cũng không đến mức ở sau vườn hoa nhà mình chơi thám hiểm rừng rậm.

Tần Khả nói được thì làm được, mang theo hầu gái sau lưng mình đi dạo vườn hoa có diện tích cực lớn này.

Mới đầu còn có thể thấy không ít công nhân làm vườn hay mấy người hầu khác, nhưng càng về sau, tần suất gặp được người khác trên con đường đá này càng ngày càng ít.

Đến một chỗ, rốt cuộc hầu gái không nhịn được nữa, duỗi tay ngăn Tần Khả lại, "Tiểu thư Tần Khả, tôi thấy chúng ta vẫn nên quay lại đi. Thời gian cũng không còn sớm, nếu còn nán lại nữa lỡ như làm cho thiếu gia Trọng Lâu chờ đến suốt ruột thì sao...?"

Tần Khả cười nói: "Vậy thì càng không thể quay lại. Vất vả lắm mới có cơ hội chạy xa như vậy, đi dạo thêm chốc nữa để lấy lại vốn."

Hầu gái: "......"

Dù sao thì mình chỉ là đi theo chứ không phải tới quản, hầu gái hết cách cũng chỉ có thể đi theo Tần Khả.

Sau đó cô nàng liền nghe thấy Tần Khả đang đi ở phía trước kinh ngạc hỏi một tiếng:

"Ơ, đây là đâu thế?"

Hầu gái sửng sốt, nhịp bước dưới chân nhanh hơn, đi theo qua đó.

Vòng qua cành cây của cây tiêu huyền to lớn, ở nơi bị lá cây rậm rạp che khuất lộ ra một căn nhà nhỏ hai tầng. Nhìn bề ngoài chính là phong cách Châu Âu của thế kỉ trước, mĩ quan xinh đẹp, chỉ là trông có chút cổ xưa, trong một góc mơ hồ có thể thấy một mảng tường bị bong tróc ra. Nhưng đặt vào trong cảnh rừng này, thoạt nhìn lại khéo léo yên bình.

Hầu gái gãi đầu, chần chờ lên tiếng: "Có lẽ sân sau này là chỗ ở của đa số người hầu, ở sân trước trong nhà nhỏ chúng tôi cũng có hai tầng dành cho người hầu ở, còn ở sân sau chắc là bên này."

Giọng của hầu gái còn chưa dứt, cửa lầu một đã mở ra, hai đứa bé trai chạy ra thoạt nhìn mới cao hơn đầu gối của Tần Khả một chút, một đứa đuổi theo ở phía sau kêu lên: "Cậu chậm một chút, đợi tớ!"

Tần Khả kinh ngạc quay đầu lại hỏi hầu gái: "Còn có con nít ở đây?"

"Tiểu thư Tần Khả, đây cũng là việc thường gặp, ở phương diện này thiếu gia Trọng Lâu và Hoắc quản gia rất rộng lượng, cho phép người hầu mang con vào trong nhà cũ, tôi nghe nói chỉ cần đừng chạy ra đằng trước đụng vào thiếu gia tiểu thư hoặc là khách, thì không sao, cho nên ở sân sau thường có con nít chơi đùa."

"Vậy à."

Tần Khả gật gật đầu.

Nếu là nhà của người hầu, vậy cô cũng không thể lỗ mãng vào tham quan quấy rầy, vì vậy chuẩn bị quay người đi về đường cũ.

Nhưng vào thời điểm Tần Khả xoay người, đột nhiên nghe thấy trong một góc sân truyền đến nhiều giọng nói non nớt mang theo ác ý ——

"Nhất định là nó trộm!"

"Đúng vậy, nhất định là nó!"

"Đánh nó! Đánh đến khi nào nó thừa nhận mới thôi!"

"......"

Tần Khả vừa xoay được nửa người thì đột ngột dừng lại, cô nhíu mày, nhìn cô hầu gái cũng đang sửng sốt, ánh mắt quét về nơi âm thanh truyền tới.

Là phía tây bên căn nhà nhỏ, lúc này hai người đứng ở vị trí không thể nhìn thấy được khu bên đó, Tần Khả không hề nghĩ ngợi lập tức bước nhanh qua.

Hầu gái phía sau vội vàng đuổi theo cô.

Đi qua nơi bị che khuất, tầm mắt nhìn xuống, Tần Khả lập tức
ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy bên trong một bụi cỏ, một bé trai cả người bẩn thỉu cuộn người vùi mình vào trong bụi, bên cạnh là bảy tám cậu nhóc vây quanh cậu bé thành một vòng, trên khuôn mặt nhỏ là vẻ dữ tợn, đang nhấc chân đạp lia lịa lên cậu bé nằm dưới mặt đất.

Cậu bé ôm đầu, đưa lưng về phía Tần Khả, không rên một tiếng, yên tĩnh đến nỗi khiến cho người khác bất an.

"Mấy đứa đang làm gì vậy hả!"

Tần Khả hoàn hồn, bực bội. Cô nhanh chân bước tới.

Mấy đứa nhóc bị âm thanh to lớn này dọa sợ, không khỏi dừng lại, trong đó có một nhóc sợ tới mức rúc sang bên cạnh, có hai ba đứa thì ngẩng đầu nhìn Tần Khả.

Dường như là cảm thấy Tần Khả không có lực uy hiếp gì lớn, một nhóc cao nhất trong đám hất cằm.

"Chị là ai? Liên quan gì đến —— A!"

Còn chưa nói dứt lời, cậu bé vốn còn đang yên tĩnh nằm trên mặt đất như ngất xỉu chợt bật dậy, đến cả Tần Khả cũng chưa kịp phản ứng, cậu bé đã ấn đứa nhóc có vóc dáng cao nhất xuống mặt đất, hung hăng đấm vài quyền.

Mặc dù cậu bé đưa lưng về phía Tần Khả, nhưng từ bóng dáng đánh người không rên một tiếng kia, Tần Khả cũng nhìn ra được cậu bé khoảng bảy tám tuổi này dùng sức tàn bạo đến nỗi như không muốn sống nữa —— Càng đừng nói đến mấy đứa nhóc khác, đều đã bị dọa cho choáng váng, trong đó có hai nhóc còn không chịu thua kém mà òa khóc.

Tần Khả không tùy tiện tiến lên kéo.

Vừa rồi cô là sợ bảy tám đứa nhóc đánh một đứa, không nhẹ không nặng mà có thể ra mạng người, nhưng lúc này cục diện xoay chuyển, một đứa đánh ngược lại một đứa khác...

Mấy cậu nhóc bây giờ, chịu thiệt một chút nhớ lâu một chút cũng tốt.

Vì thế, hầu gái sau lưng Tần Khả kinh ngạc phát hiện ra, tiểu thư Tần Khả của bọn họ đang bắt đầu đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Tiếng khóc của mấy đứa trẻ tuyệt đối là một bệnh có tính lây lan cao.

Không tới một phút đồng hồ, bảy tám đứa nhóc mới khóc một nửa, thì cậu nhóc bị đè đánh trên mặt đất cũng bắt đầu khóc lóc né đi.

Cậu bé đang cưỡi ở trên người dường như cũng đã đánh đủ rồi, lại không nói tiếng nào mà bò dậy.

Lúc này Tần Khả nhìn kĩ bóng dáng cậu bé mấy lần, quần áo cậu bé mặc giống một cái áo sơ mi và quần dài, sở dĩ nói "Giống", là bởi vì quần áo này đã bị lăn lộn trong bụi cỏ làm cho dơ dáy đến mức không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, trên nếp nhăn đều là bùn đất, nên càng khó có thể phân biệt được nguyên mẫu. Bùn dính trên quần áo giống như vừa đào ra từ dưới đất, trông như một thổ dân.

Chỉ là đến khi cậu bé đứng lên, Tần Khả mới phát hiện tóc của cậu có hơi dài, bùn đất dính lên làm bết lại, nhưng vẫn nhìn ra được màu đen nhánh, rủ ở phía sau.

Thật là một đứa nhóc kì lạ.

Tần Khả trong lòng nhịn không được suy nghĩ.

Trong khoảng thời gian này, cửa hông bên căn nhà mở ra, hiển nhiên là có người lớn nghe thấy tiếng khóc của mấy đứa trẻ nên nhanh chân chạy ra.

Người phụ nữ trung niên vừa đi tới, thì có một đứa khóc "Oa" nhào qua ——

"Mẹ! Mẹ mau đánh chết cái đứa ăn trộm này đi! Nó trộm đồ! Còn đánh người!"

Lông mày của người phụ nữ trung niên kia liền dựng lên chuẩn bị nổi giận, kết quả nhìn thấy Tần Khả đứng bên cạnh bọn nhỏ. Bà ta sửng sốt hai giây, đột nhiên phản ứng lại:

"Tiểu thư Tần Khả?? Sao ngài lại ở chỗ này?"

Ai cũng không chú ý, khi bà ta vừa kêu lên, cơ thể cậu bé dơ bẩn đang đưa lưng về phía Tần Khả đột nhiên chấn động, chợt ngẩng đầu.

Chỉ là giây tiếp theo, trong con ngươi đen nhánh vừa mới trong trẻo lên, lại một lần nữa bị cảm xúc mờ mịt bao trùm.

Tần Khả gật đầu với người phụ nữ trung niên, tỏ vẻ đáp lại, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Tôi tản bộ đến bên này, mới vừa tới thì thấy mấy đứa bé này vậy quanh một cậu nhóc tay đấm chân đá, sao lại thế này?"

"Bởi vì nó trộm đồ của bọn em!"

Trốn ở phía sau người phụ nữ trung niên đứa nhóc nhô đầu ra, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tần Khả. Hiển nhiên là đứa nhóc này vẫn còn khúc mắc với chuyện trước đó Tần Khả đột nhiên ngăn cản khiến cho cậu bé kia "Chuyển bại thành thắng".

"Trước không nói cậu ấy trộm hay không," Tần Khả nhíu mày, ánh mắt quét một vòng, "Nhưng tôi vừa nghe mấy đứa kêu muốn đánh chết cậu bé?"

"—— đánh chết nó cũng đáng! Ai biết là đứa ngốc chui ra từ chỗ nào! Lại còn bị câm, tên ăn mày!"

Lại một đứa nhóc khác giơ quả đấm về phía cậu bé đang quay lưng lại với Tần Khả, chẳng qua nhìn tới cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh kia, đứa nhóc vừa mở miệng sợ tới mức rụt cổ lại, sợ hãi lùi bước.

"Ở trước mặt tiểu thư Tần Khả, không được nói bậy!"

Người phụ nữ trung niên nghiêm mặt, khiến cho mấy đứa nhóc sợ hãi không dám lên tiếng.

Sau đó bà ta mới nhìn Tần Khả, cười nói:

"Tiểu thư Tần Khả, cậu bé này không biết là từ đâu nhảy ra, từ ngày hôm qua đã ở đây, tôi còn đang tưởng là trẻ con nhà ai mang vào, nên không quản, bây giờ xem ra là không phải. Ngài đừng nóng giận —— Tôi lập tức kêu bảo vệ đưa cậu bé này đi."

Nói xong, người phụ nữ trung niên duỗi tay muốn kéo lấy cậu bé, nhưng cậu bé cũng nhạy bén, lanh lợi né người sang bên cạnh tránh đi.

Tần Khả lại ngây ngẩn cả người.

——

Sườn mặt của bé trai lộ ra, giống hệt như phiên bản thu nhỏ của Hoắc Tuấn!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện