Lúc trước, cô không
hề chú ý quan sát anh ta, chỉ là thoáng thấy cái bóng mặc bộ com lê đen
sang trọng trong tầm mắt của mình mà thôi. Lúc này, khi cô quan sát kĩ,
khuôn mặt quen thuộc mới dần dần hiện ra. Tay cô bất giác run run. Không sai. Là hắn, chính là hắn. Nhờ một cái tên mà cô nhận ra kẻ thù tám năm trước.
1.
Bảy giờ tối, tại một câu lạc bộ tư nhân sang trọng, Diệp Điền Điền và hai cô bạn đồng nghiệp xinh đẹp đã đến nơi đúng lúc.
Câu lạc bộ này nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời ở một đoạn
đường phồn hoa nhất trung tâm thành phố G, được trang hoàng vô cùng sang trọng: những chiếc đèn chùm pha lê chiếu sáng rực rỡ, những tấm thảm
thủ công dày dặn khiến ai nấy bước chân lên cũng đều êm ru không một
tiếng động. Qua sàn kính trong suốt, có thể nhìn thấy ánh đèn thành phố
phía dưới lung linh như một dòng sông lửa, ngẩng đầu lên là bầu trời đêm bao la với những vì sao lấp lánh. Khung cảnh thành phố ban đêm đúng là
đẹp mê hồn.
Lầu quỳnh gác ngọc như thế này đương nhiên không
phải là nơi người bình thường có thể đến. Những người đến đây nói nói
cười cười cũng đều thể hiện rõ vẻ quý phái của kẻ có máu mặt. Bên cạnh
những nhân vật này luôn có những người đẹp như hoa như ngọc. Sự hiện
diện của các người đẹp trong trường hợp này giống như những chiếc đèn
pha lê, những chiếc ly thủy tinh, những chiếc tách phỉ thúy, những đôi
đũa ngà voi… đều là những đồ trang trí quý giá và đẹp đẽ.
Diệp Điền Điền và đồng nghiệp của mình đến để làm những món đồ trang trí đẹp đẽ ấy. Tối nay, Chủ tịch hội đồng quản trị của một tập đoàn nào mở tiệc đãi khách ở đây. Họ đến để tiếp khách. Đây là công việc của họ. Người
trong nghề gọi công việc này là “ăn cơm chùa”. Jack – trung gian mua
giới là người hiểu rõ về công việc này nhất. Anh ta quản lý không ít
những nữ người mẫu xinh đẹp làm thêm việc này: trang điểm lộng lấy và
nổi bật rồi đến cùng ăn cơm một bữa là kiếm được tiền, còn có cơ hội kết giao với những người giàu kếch xù. Như vậy chẳng phải là miếng mồi béo
bở hay sao?
Sa Mỹ, một trong những nữ đồng nghiệp xinh đẹp
của Điền Điền đã tưng thẳng thắn nói: “Nếu may mắn lọt được vào mắt
xanh của một ông chủ lớn nào đó thì hằng ngày tôi cũng chẳng phải khổ sở đi những đôi giày cao gót cả chục phân diễu trên sàn catwalk nữa.”
Họ làm việc cho công ty mỗi giới tầm trung nên đòi hỏi với người mẫu cũng
không quá khắt khe, đương nhiên, điều đó cũng đồng nghĩa với việc người
mẫu ở đây muốn có cơ hội nở mày nở mặt là điều cực kì mong manh, có khi
tàn lụi hết cả tuổi thanh xuân cũng chẳng ăn nhằm gì. Thanh xuân tươi
đẹp nhưng cũng rất ngắn ngủi. Vì biết thời gian không chờ đợi ai nên mọi người đều muốn nhân lúc còn trẻ trung, xinh dẹp mà lựa chọn một con
đường tốt cho mình. Lấy được một người chồng đại gia dường như là con
đường thênh thang sáng sủa mà những người mẫu xinh đẹp đều ao ước. Ở cái thời đại tôn thờ tiền bạc này, có cô gái nào mà không hy vọng bám được
một đại gia cơ chứ? Những cô gái càng gặp nhiều thăng trầm trong cuộc
sống lại càng tôm thờ chủ nghĩa thực dụng. Dù không lấy được người giàu
thì cũng có thể dùng vốn tự có để chiếm ưu thế ở chỗ những người có tiền và cũng cảm nhận được sức mạnh của đồng tiền.
Điền Điền nằm
trong số ít những người mẫu có quan niềm đồng tiền không phải là tất cả. Vì cô mới có mười tám, vẫn còn ở cái tuổi tôn thờ tình yêu, tin rằng có tình yêu thì uống nước lã cũng no, luôn coi khinh sự lệ thuộc vào các
“Đại gia” như vậy.
Điền Điền vừa mới vào đại học không lâu. Một hôm,
sau giờ học, cô lên mạng tìm việc làm thêm thì thấy công ty này đang
tuyển người mẫu. Các yêu cầu đều đáp ứng được nên cô đến phỏng vấn thử.
Ba hôm sau ngày phỏng vấn, cô nhận được thông báo trúng tuyển. Sau vài
tuần huấn luyện, cô đã chính thức nhận việc.
Vừa mới vào làm, kinh nghiệm còn ít, cộng thêm tuổi còn trẻ, da mặt chưa đủ dày nên cô
không nhận được những cồn việc như người mẫu lễ khánh thành, biểu diễn
thời trang, trình diễn nội y, trình diễn áo tắm… Trước đây, công việc ăn cơm chùa cũng không đến lượt cô. Lầ này vì một người mẫu vốn đã sắp xếp từ trước không cẩn thận bị trẹo chân lúc xuống sàn diễn nên không thể
tham gia được, Jack nhất thời không tìm ra người thích hợp, đành phải
gọi điện bảo cô đến thay.
Ban đầu, nghe nói công ty sắp xếp
đi ăn cơm cũng là công việc, cũng có thu nhaaoj thì Điền Điền chỉ cảm
thấy quá khó tin. Nhưng sau khi Jack giải thích cho cô thế nào là “ăn
cơm chùa”, cô lại tỏ ra có phần e dè, sợ mình không ứng phó được. Jack
bảo cô yên tâm và nói rằng mấy trường hợp này không khó xử lí, chỉ cần
cười nhiều, nói ít, cử chỉ nhẹ nhàng, lịch sự là được.
“Khách mà các cô tiếp đều là những người có thân phận, có địa vị, tuyệt đối
không ngứa ngáy tay chân mà đụng chạm lung tung đâu. Topoi bảo đàm bọn
họ đều là những quý ông lịch thiệp. Cô chỉ cần trang điểm phù hợp là OK. Được rồi! Trước tiên, cô và Sa Mỹ về nhà cô ấy thay trang phục và giày
đi đã. Cô có teher mặc vừa đồ của cô ấy đấy. Tôi đã bảo Sa Mỹ cho cô
mượn trước một bộ. Sau khi thay xong, cô cùng họ xuất phát nhé!”
Jack lo nghĩ thật chu đáo. Từ ký túc xá trường đại học đến đây, Điền Điền
chỉ mặc trên người chiếc áo thun màu hồng, hoàn toàn không phù hợpj để
đi dự tiệc. Nhưng khi thay đồ ở nhà Sa Mỹ, chiếc váy dạ hội vai trần màu đen khiến Điền Điền có chút chần chừ, cô cảm thấy quá hở hang thì phải.
Sa Mỹ phì cười: “Tiểu thư à, em làm nghề gì thế? Nghề người mẫu có thể xấu hổ, rụt rè hay sao? KHi nào tham gia trình diền nội y thì em mới biết
thế nào là hở hang.”
Nhìn một lượt những bộ đồ khác trong tủ, Điền
Điền đành cười thương lượng: “Chị Sa Mỹ, hay là em thay bộ xường xám kia được không?”
“Tùy em. Thật là phiền phức!”
Nhận
được cái gật đầu đồng ý, Điền Điền vội treo bộ váy dạ hội màu đen lên
rồi mặc bộ xường xám đó vào. Sa Mỹ liên tục giục cô nhanh lên, buổi tiệc này không thể đến muộn được, họ nhất định phải đến trước các vị khách
tham gia vào buổi tiệc sang trọng đó. Hớt ha hớt hải, cuối cùng họ cũng
đến nơi đúng giờ dự định.
Bước vào câu lạc bộ, sau khi được
người ta dẫn đến một phòng VIP sang trọng, Điền Điền lướt nhìn một lượt
thì nhìn ra tổng cộng có khoảng bảy, tám cô gái. Dường như họ đều ăn mặc rất mát mẻ, nhìn từ bộ nọ sang bộ kia, vạt áo càng lúc càng khoét cổ
sâu hơn. Có một người ăn mặc khá kín đáo, một chiếc váy dài màu đỏ nhưng khi vừa xoay người thì lại lộ ra tấm lưng trần trắng mịn như tuyết đến
tận eo.
Trước đây, Điền Điền xem trên ti vi, các ngôi sao
bươc lên thẳm đỏ cũng mặc như vậy, nhưng ngoài đời thường thì chưa bao
giờ được thấy nên không tránh khỏi ngạc nhiên. Sa Mỹ có chút khinh
thường nhếch mép: “Em thật giống cô bé nhà quê, cứ như chưa từng được đi đâu vạy.”
Đến những nơi như thế này, Điền Điền có cảm giác mình như già Lưu (1) đến Đại Quan Viên vậy, mọi thứ nhìn tahays nghe thấy đều là lần đầu
tiên. Cô không thể không thận trọng. Cô đi bên Sa Mỹ, hết sức chú ý đến
lời nói, cử chỉ của mình.
Sa Mỹ đến câu lạc bộ này ăn cơm
chùa không phải lần đầu. Cô ta nói với Điền Điền, Chủ tịch hội đồng quản trị Hoắc, người tổ chức buổi tiệc mời khách hôm nay, rất hào phóng. Mỗi lần như thế này đều phát bao lì xì cho các cô gái đến tiếp khách. Ngoài ra, khoản phí tiếp khách thì gửi trực tiếp về công ty các cô. Khoản
tiền đó sẽ được công ty chia ra trả lương cho mọi người, còn lì xì thì
người mẫu có thể giữ lại cho bản thân.
Điền Điền nghe xong không khỏi tò mò nhìn xung quanh: “Chủ tịch Hoắc là vị nào thế ạ?”
Sa Mỹ nói: “Bây giờ, Chủ tịch Hoắc không có ở đây. Có thể ông ấy đang ở
bên trong phòng chờ kia nói chuyện với khách khứa. Lát nữa, khi ông ấy
ra, nếu có cơ hội, chị sẽ giới thiệu em với ông ấy.”
Tám giờ
tối, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Chủ tịch hội đồng quản trị xuất hiện
trong phòng VIP, ông có mái tóc hoa râm nhưng thần thái vẫn rất minh
mẫn. Bên cạnh ông còn có hai người trẻ tuổi ăn mặc sang trọng.
Mắt Sa Mỹ lập tức sáng lên, cô thấp giọng nói với Man Lệ, một nữ dồng
nghiệp khác: “Oa! Thật không ngờ tối
nay còn có cả trai trẻ tuấn tú nữa. Trước đây, ở những buổi tiệc như thế này chỉ toàn các ông già thôi.”
Man Lệ cũng cười phụ họa theo: “Đúng đấy! Em cũng tham gia mấy buổi tiệc
của chủ tịch Hoắc rồi, lần nào cũng đều là các bác các chú nói chuyện
với nhau. Chắn chết đi được! Xem ra, bữa cơm tối nay không còn nhàm chán như vậy nữa. Ít nhất cũng có trai đẹp để ngắm, không cần phải cau mày
với các bác các chú.”
Chính xác! Có vẻ như hai người trẻ tuổi đó nhiều lắm cũng chưa quá ba mươi. Có tất cả tám vị, tương đương với
số người đẹp tiếp khách. Khi xếp chỗ, họ ngồi xen kẽ nam nữ, bên cạnh
mỗi vị khách nam là một vị khách nữ. Đây là thông lệ của những buổi tiệc như thế này.
Khi nhập tiệc, Điền Điền được xếp ngồi bên chủ
tịch Hoắc. bên kia là một trong hai người trẻ tuổi lúc nãy. Anh ta mặc
bộ com lê sang trọng rất hợp với mình. Thi thoảng, anh ta lại quay sang
gật đầu mỉm cười với cô. Nụ cười nhạt nhẽo, khách sáo, ẩn chứa cả sự
ngạo mạn.
Điền Điền cũng mỉm cười đáp lại nhưng không hề có ý định trò chuyện. Cô không có kinh nghiệm trong những buổi tiệc tùng
kiểu này. Cô còn nhớ những điều Jack nói: Mỉm cười nhiều, nói ít, cử chỉ nhẹ nhàng lịch sự là được.
Buổi tiệc đã chính thức bắt đầu.
Nhân viên phục vụ lần lượt mang từng moins ăn đẹp đẽ như các tác phẩn
nghệ thuật lên. Điền Điền chưa từng tham gia buổi tiệc nào cao cấp như
thế nên cũng không hiểu rõ về nghi thức bàn tiệc cho lắm. Cô bèn chăm
chú theo dõi nhất cử nhất động của Sa Mỹ ngồi đối diện, nhất nhất làm
theo cô nàng đến cả việc nhấc đũa hay đặt thìa. Ngồi bên cạnh Sa Mỹ là
người trẻ tuổi còn lại. Cô nàng đang nói chuyện với anh ta cực kỳ vui
vẻ.
Các vị khách vừa ăn vừa nói chuyện, bàn luận về thị
trường cổ phiếu tiền tệ, bất động sản… Điền Điền không hiểu nội dung
những mẩu đối thoại của các bậc tinh anh trong giới kinh doanh này. Cô
cũng không chắc làm một người đẹp tiếp khách thì phải như thế nào. Có
điều, tình huống này cũng không yêu cầu cô phải rành những chuyện đó.
Chỉ cần cô giữ thái độ chú ý lắng nghe và liên tục mỉm cười đáp lại là
được.
Nghe mãi nghe mãi, Điền Điền dần nhận ra rằng người trẻ tuổi ngồi bên cạnh mình được đánh giá rất cao. Các bác các chú ngồi
quanh đều khen ngợi anh ta, nào là tuổi trẻ hứa hẹn, nào là anh tài tuấn tú, vân vân và vân vân. Chủ tịch Hoắc càng đặc biệt đánh giá cao anh
ta: “Gia Kỳ, ông Liên có một cậu con trai như cháu thật đúng là ngồi
hưởng phúc được rồi đấy. Nếu Khởi Minh có thể bằng một nửa cháu thôi thì chú đã mãn nguyện lắm rồi.”
Lời nói của Chủ tịch Hoắc khiến
người trẻ tuổi còn lại có vẻ giận dữ. Anh ta dường như cười ngoài mặt mà hậm hực trong lòng. “Bố, tiếc là Liên Gia Kỳ có tốt hơn nữa cũng chẳng
có quan hệ gì với bố cả. Còn con dù có không ra gì thì cũng vẫn là con
trai ruột của bố. Bố có cần phải khen ngợi người khác và dìm con trai
mình xuống như vậy không?”
Không khí có chút ngưng trọng. Đây chính là lúc các người đẹp phát huy sở trường của mình. Sa Mỹ vội nở nụ cười như hoa thay đổi chủ đề cho không khí bớt căng thẳng. Khi khuôn
mặt của Hoắc Khởi Minh đã dần dần dãn ra, chẳng có ai chú ý thấy sắc mặt của Điền Điền bỗng nhiên trắng bệch, lạnh toát. Cô ngoảnh đầu, trân
trối nhìn Liên Gia Kỳ, người đang ngồi bên cạnh mình, đôi mắt cô như
chiếc đèn pha chiếu rọi anh ta.
Có lẽ là cảm giác được sự chú ý của cô, Liên Gia Kỳ cũng có chút ngạc nhiên, ngoảnh đầu nhìn lại. Lúc trước, cô không hề chú ý đến anh ta, chỉ là thoáng thấy cái bóng mặc bộ com lê đen sang trọng trong tầm mắt của mình mà thôi. Lúc này, khi cô
quan sát kĩ, khuôn mặt quen thuộc mới dần dần hiện ra. Tay cô bất giác
run run. Không sai. Là hắn, chính là hắn. Nhờ một cái tên mà cô nhận ra
kẻ thù tám năm trước.
Điền Điền đột nhiên đứng bật dậy, chẳng nghĩ ngợi gì liền giơ cao tay phải, dòn toàn bộ sức lực tát vào mặt Liên Gia Kỳ một cái.
Bốp! Một cái tắt dứt khoát khiến tất cả mọi người ngồi ở bàn tiệc đều vô
cùng sửng sốt. Sự việc quá bất ngờ, mọi người đều tròn mắt kinh ngạc
không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sa Mỹ há hốc miệng như thể có thể nhét cả một quả trứng gà vào. Sau một hồi kinh ngạc, cuối cùng cô nàng là
người bừng tỉnh trước tiên, vội vàng chạy đến kéo Điền Điền sang một
bên: “Em làm gì thế hả? Em có biế mình đang làm gì không?”
Sau cái tát trời giáng, má Liên Gia Kỳ lập tức hằn lên mấy vết ngón tay.
Anh ta không kiềm được giận dữ liền đứng bật dậy nhưng vẫn cố gắng giữ
phong độ. Tuy nhiên, từ kẽ răng anh ta phát ra từng tiếng lạnh lùng:
“Thưa cô, không biết tôi có chỗ nào thất lễ với cô mà phải chịu một cái
tát như vậy?”
Điền Điền trừng mắt, nghiến răng, chậm rãi
buông từng chữ một: “Liên Gia Kỳ, anh còn nhớ Diệp Chấn Hùng không? Tôi
chính là con gái của ông ấy đây.”
Lời nhắc nhở của cô quả
nhiên có tác dụng, Liên Gia Kỳ vừa nghe đã thấy bàng hoàng. Cộng thêm
ánh mắt giận dữ của cô, anh ta càng khó thốt lên lời. Mãi sau, anh ta
mới lên tiếng, ánh mắt phức tạp lạ thường: “Hóa ra là cô.”
Sa Mỹ nghe mà cứ cảm giác như đang lạc trong sương mù, chẳng hiểu gì cả.
Nhuwg bây giờ, cô nàng chỉ biết đó không phải là vấn đề quan trọng nhất. Họ là người ăn cơm chùa được công ty cử đến nhưng Điền Điền là ra tay
đánh khách quý của chủ nhà ngay tại bàn tiệc. Điều này sao có teher được chứ? Cô vội bảo Điền Điền xin lỗi Liên Gia Kỳ.
Điền Điền quả quyết từ chối lời yêu cầu của Sa Mỹ: “Cái gì? Muốn em xin lỗi ư? Em còn hận không thể cho anh ta thêm vào cái bạt tai nữa ấy.”
Sa Mỹ lo lắng, thấp giọng thì thầm khiển trách cô: “Tiểu thư à, em đừng hành
động bồng bột như vậy có được không? Tối nay, em đến đây là vì công
việc. thái độ làm việc của em thế này là thế nào? Em có biết hành động
này là đắc tội với khách hàng không? Chủ tịch Hoắc là khách hàng lớn của công ty đấy.”
Điền Điền tự biết hành động của mình gây ảnh
hưởng đến công ty nhưng thực sự cô không có cách nào khống chế nổi bản
thân. Cô không thể xin lỗi Liên Gia Kỳ, cũng không thể làm như không có
chuyện gì mà cũng mọi người ăn hết bữa cơm này.
“Tôi xin lỗi, Chủ tịch Hoắc, tôi đã làm hỏng bữa tối nay của ông. Tôi vô cùng lấy làm tiếc. Mong ông thứ lỗi. Có điều, tôi mong ông đừng vì chuyện này mà
đánh giá không tốt về công ty của chúng tôi. Đây là hành động của các
nhân tôi, không đại diện cho công ty. Ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ
việc. Bây giờ, tôi xin phép cáo từ.”
(1) Già Lưu: Một nhân vật trong tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng”, là người nhà quê, lần đầu đến thăm phủ Vinh quốc, già Lưu thấy bỡ ngỡ trước mọi thứ ở Đại Quan Viên.