Ngày mai bà Điền
Quyên có thể ra viện. Chiều này, Điền Điền đã thu dọn trước đồ đạc để
mang về và quét dọn lại nhà cửa. Cô phải dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm thì
mới có thể đón mẹ ra viện về ăn tết.
Khi cô còn đang trên
đường về nhà thì Du Tinh gọi điện thoại tới. Cô mỉm cười bắt máy: “Thế
nào? Không phải cậu hối hận vì đã đồng ý đến dọn dẹp giúp tớ rồi đấy
chứ.
Du Tinh đã sớm nhận lời với Điền Điền, hôm nay sẽ đến
nhà giúp cô dọn dẹp nhà cửa. Bản thân cô ở nhà chuẩn bị đón tết cũng chỉ giúp mẹ lau cửa sổ mà thôi. Thế mà lần này, cô này lại chịu đến giúp
cô. Khi đó Điền Điền chỉ cười nói: “Được rồi. Bây giờ cậu nói thì dễ
nghe thế, chỉ sợ hi chuẩn bị đến lại có việc bận gì đó thôi.”
“Không đâu. Điền Điền, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì vậy?”
“Sáng nay, Liên thị mở cuộc họp báo. Trên mạng đăng tin mới nhất đấy. Tớ vừa xem xong.”
“Còn có tin mới nhất gì nữa? Lại có thêm tư liệu sao?”
“Đúng vậy. Thông tin rất bất ngờ. Điền Điền, nói ra có thể cậu sẽ thấy khó
tin. Hóa ra, người đâm xe hại chết bố cậu năm đó không phải là Liên Gia
Kỳ mà Liên Gia Ký, em trai anh ta.”
“Cái gì?”
Điền Điền bàng hoàng cả người, khó mà tin nổi. Cô đứng sững như một tảng đá, đầu óc trống rỗng. Cũng không biết bao lâu sau, cô mới sực tỉnh sau
những tiếng “Alo, alo” trên điện thoại của Du Tinh. Giọng cô run rẩy, cô không dám tin, bèn hỏi lại lần nữa. “Du Tinh, cậu vừa nói gì?”
Du Tinh lặp lại từng từ rõ ràng: “Hóa ra, , người đâm xe hại chết bố cậu
năm đó không phải là Liên Gia Kỳ mà Liên Gia Ký, em trai anh ta.”
“Điều này là…do ai nói?”
“Chính miệng Liên Gia Ký, em trai anh ta nói ra. Cậu ta bỗng nhiên xuất hiện
trong buổi họp báo, thừa nhận mình chính là người lái xe gây tai nạn tám năm trước. Anh trai cậu ta đã đứng ra nhận tội thay. Cậu ta còn kể lại
sự việc cực kỳ rõ ràng. Trên mạng có đăng chi tiết đấy, cậu về nhà xem
rồi sẽ rõ.”
Môi Điền Điền run run, mãi sau mới thốt được một từ: “Ờ!”
Giọng Du Tinh có phần lo lắng: “ Điền Điền, cậu không sao chứ?”
“Không sao. Du Tinh, lát nữa cậu đừng đến nhà tớ nhé! Tớ muốn yên tĩnh một mình”
Sau khi ngắt điện thoại, Điền Điền đứng sững người tại chỗ. Kẻ thù mà cô
hận suốt tám năm qua, lúc này cô mới biết thực ra mình nhầm người. Đột
nhiên, cô gái trẻ không biết nên đối diện với sự thật này như thế nào.
Lá rơi dày đặc phủ kín con đường mùa đông. Lá khô vàng tầng tầng lớp lớp
tạo nên cảm giác thê lương. Lòng Điền Điền cũng rối bời như lớp lá rụng
đó, bất lực trước số phận.
*****
Sau khi về nhà, điều đầu tiên Điền Điền làm là lên mạng xem tin tức.
Trang chủ của các trang mạng đều đăng sự kiện xảy ra ở buổi họp báo hôm nay.
Sự việc liên quan đến Liên Gia Kỳ lại lên một tầng cao nữa. Liên Gia Ký
em trai Liên Gia Kỳ bỗng nhiên xuất hiện và đã thừa nhận trước công
chúng mình chính là người lái xe gây tai nạn, cậu ta đã khiến dư luận
tiếp tục tranh luận sôi nổi.
Trong buổi họp báo sáng nay,
Liên Gia Kỳ là nhân vật chính của nửa đầu buổi họp, nửa sau thì do Liên
Gia Ký đảm nhận. Liên Gia Ký vội vàng từ Anh trở về. Sự việc được giấu
kín suốt tám năm qua, cuối cùng cậu ta đã thẳng thắn nói ra, không hề
che dấu. Thậm chí, cậu ta còn kể lại chi tiết sự việc.
Tám
năm trước, Liên Gia Ký mười sáu tuổi, còn đang học cấp ba. Năm đó, Liên
Gia Kỳ anh trai cậu ta hai mươi tuổi. Sinh nhật lần ấy, bố mẹ họ tặng
anh ta một chiếc xe Lexus IS200. Món quà này khiến Liên Gia Ký, cậu học
sinh cấp ba mười sáu tuổi vô cùng ngưỡng mộ. Xe là của anh trai nhưng
cậu cứ léo nhéo đòi anh dạy lái và rồi cũng nhanh chóng thành thạo. Cậu
dường như có năng khiếu học lái xe vậy. Tuy nhiên, năm đó chưa đủ tuổi
nên cậu không thể thi lấy bằng, đồng nghĩa với việc cậu không được phép
lái xe. Bình thường, anh trai không cho cậu ra đường mà chỉ được phép
lái ở bãi tập gần nhà.
Đương nhiên, Liên Gia Ký không cam lòng học
lái mà không thể lái xe ra đường, cậu đã bất chấp lời dặn của anh trai.
Cậu thường xuyên lấy danh nghĩa là lái xe ra bãi tập nhưng thực tế lại
chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố. Càng đi, tay lái của cậu ta
càng khá, càng lái, cậu càng liều lĩnh hơn. Cuối cùng, cậu đã mê mẩn cảm giác lái xe hứng gió. Vô cùng phấn khích, vô cùng tuyệt vời.
Tối hôm xảy ra chuyện, cậu chào anh trai rồi lái xe ra ngoài như thường lệ. Khi đó anh trai cậu còn dặn dò: “ Sắp thi cuối kỳ rồi, em đừng có ngày
nào cũng chỉ nghĩ đến chơi xe như vậy. Việc học hành quan trọng hơn. Em
biết không hả? Tối nay là lần cuối cùng đấy. Bắt đầu từ mai, em không
được động đến xe nữa. Sau khi thi xong, nếu thành tích của em tốt thì
nghỉ hè anh sẽ cho em chơi xả láng.”
Nghe anh trai nói thế,
cậu cảm thấy phải chơi nốt cho thật đã. Vòng qua đường đua vùng ngoại ô
yên tĩnh. Chiếc xe của cậu lao như bay. Sau đó cậu lái xe về nhà. Vì
buổi tối người đi đường khá ít, đường lại tối, cậu nghĩ không có gì bất
trắc nên yên tâm lao nhanh. Còn hai phố nữa là về đến nhà, đèn xanh ngã
tư phía trước chỉ còn đúng ba giây. Để tranh thủ thời gian, cậu bèn nhấn ga, ai ngờ lúc đó có người cũng vội vàng như cậu, không đợi đèn đỏ
chuyển sang xanh đã vội vàng băng qua đường. Chuyện qua bất ngờ! Cậu
nhấn ga tăng tốc trong nháy mắt, chiếc xe đã lao vào người đó.
Một tiếng thét vang lên, người đó bị văng đi như chiếc lá rụng bay trong
không trung rồi rơi xuống mặt đường. Máu người đó văng lên kính chắn gió của xe. Màu đỏ nhòe đi trước mắt cậu. Trong nháy mắt, cậu cảm thấy trời đất như toàn màu đỏ của máu. Kinh hãi, hoang sợ, lo lắng, hoang
mang…lẫn lộn trong mớ cảm xúc đó, Liên Gia Ký phản xạ theo bản năng là
bỏ trốn. Khi ý nghĩ đó lóe lên, tuy toàn thân run rấy nhưng tay chân cậu đã phối hợp nhịp nhàng với bộ não.
Cậu nhấn mạnh ga, cố gắng xoay vô
lăng, bất chấp tất cả lao xe như bay. Trong gương chiếu hậu, cậu thấy
người đàn ông đó nằm bất động trong vũng máu trên đường. Có vài ba người đi đương hướng về phía cậu đang bỏ chạy.
Sau khi lái xe về nhà,
chiếc áo sơ mi POLO mà Liên Gia Ký mặc đã ướt sũng mồ hôi, làm mồ hôi
lạnh toát ra khi sợ hãi. Xuống xe, nhìn vào vết máu trên kính rồi nhớ
lại thi thể nằm bất động trong vũng máu, cả người cậu run lẩy bẩy mãi
không thôi, như thể cành cây lắc lư rụng lá trong gió lạnh cuối thu.
Cậu cứ như vậy đi lên phòng ngủ của anh trai tầng hai. Tối hôm đó, bố mẹ
cậu di dự tiệc đều không có ở nhà, chỉ có anh trai ngồi trước màn hình
máy tính làm bản kế hoạch cho hoạt động gì đó của hội sinh viên. Vừa
thấy cậu hồn bay phách lạc bước vào, anh trai cậu đã giật mình kinh hãi: “Gia Ký, em làm sao thế? Sao sắc mặt em lại khó coi như vậy?”
“Anh ơi… em…”
Môi cậu cũng run run đến mức không thể nói hoàn chỉnh cả câu, chỉ có thể
vất vả thốt ra từng từ từng từ một: “Em…đâm…phải…người…ta…rồi!”
Ban đầu Liên Gia Kỳ không nghe rõ em mình nói gì. Nhưng sau khi sắp xếp lại những từ đó thì sắc mặt anh thoắt trắng bệch ra. Ngay lập tức, anh ta
bám chặt lấy vai em mình, nhìn thẳng vào mặt cậu ta mà không hề chớp
mắt. Anh ta truy hỏi: “Em nói gì? Nói lại lần nữa đi.”
Bị anh trai ép hỏi, phút chốc, Liên Gia Ký trở nên suy sụp. Cậu ta hoảng loạn
thét lên: “Em nói em đâm phải người ta! Vừa rồi, trên đường Xuân Quang,
em đã đâm vào người đàn ông đi qua đường. Ông ấy bị văng ra rất xa rồi
rơi xuống đất . Sau đó, máu chảy rất nhiều, rất nhiều. Rất nhiều, rất
nhiều máu, rất nhiều, rất nhiều…”
“Gia Ký, bình tĩnh, bình tĩnh. Em bình tĩnh lại đi.”
Liên Gia Ký không thể nào bình tĩnh được. Thậm chí, cậu ta còn khóc to hơn.
Cậu thiếu niên mười sáu vốn ở cái tuổi xấu hổ không dám khóc, nhưng sự
việc xảy ra tối nay đã khiến cậu không còn làm chủ được bản thân. Cậu vô cùng hối hận. Đó là những giọt nước mắt hối hận.
“Anh ơi, em không cố ý. Em thật sự không cố ý. Làm thế nào đây? Bây giờ phải làm
thế nào đây? Liệu người đó có chết không? Liệu em có phải ngồi tù
không?”
“Anh hiểu rồi. Anh hiểu hết rồi. Chuyện này là ngoài ý muốn. Em cũng không cố tình. Không ai mong muốn nhưng chuyện đã xảy ra
rồi. Chúng ta phải đối diện và giải quyết vấn đề. Đừng lo. Chưa chắc
người đó đã chết đâu. Cũng có thể người đó đã được đưa đến bệnh viện
rồi. Bây giờ, em hãy hít thở thật sâu để bình tĩnh lại rồi kể tỉ mỉ toàn bộ sự việc cho anh được không?”
Nhờ lời an ủi của anh trai,
Liên Gia Ký đã bình tĩnh hơn một chút. Cậu lắp ba lắp bắp kể lại chi
tiết vụ tai nạn xảy ra trên đường Xuân Quang cho anh trai mình nghe.
Liên Gia Kỳ vừa nghe chăm chú vừa hỏi lại, hỏi rất nhiều câu mang tính
chi tiết. Sau khi hiểu rõ toàn bộ sự việc, anh ta lập tức thay quần áo,
chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Gia Ký, em đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Cứ để anh lo liệu.”
“Anh, anh lo liệu thế nào?”
“Trước mắt, anh lái xe ra tự thú đã.”
Liên Gia Ký nghe vậy lập tức nhảy dựng lên vì kinh ngạc. “Cái gì? Anh, anh muốn đi tự thú ư? Nhưng rõ ràng là em lái xe mà!”
Thay xong quần áo đi đến trước mặt em trai, Liên Gia Kỳ nhìn cậu ta, bình
tĩnh nói: “Gia Ký, xe là của anh, không phải của em. Đến bằng lái em
cũng không có, lại đang ở tuổi vị thành niên, làm sao em có thể lái xe
được chứ? Tối nay là do anh. Em hãy nhớ điều này. Rõ chưa hả?”
Liên Gia Ký hiểu ý của anh trai. Anh đã quyết định nhận tội thay cậu. Trong
lòng cậu không phải không cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cảm giác
xấu hổ và tội lỗi cũng bủa vây. Để anh trai nhận tội thay mình quả thực
khó mà chấp nhận nổi, nhưng thực sự bản thân cậu lại không có đủ dũng
khí đối mặt với tai họa do mình gây ra. Cậu đã tròn mười sáu tuổi, không có bằng lái mà còn lái xe quá tốc độ, đâm vào người đi đường thì tất
nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự. Cậu không dám gánh trách nhiệm
đáng sợ và nặng nề này.
Đầu óc rối bời, nước mắt ướt nhòe,
cậu nghẹn ngào nói: “Anh, em xin lỗi. Rõ ràng là tai họa do em gây ra mà lại để anh phải chịu trách nhiệm.”
“Em đừng nói nhiều như
vậy. Chuyện này, nói ra anh cũng có trách nhiệm. Nếu ban đầu anh không
để cho em học lái xe, không cho em ra ngoài thì bây giờ đã không xảy ra
chuyện gì. Được rồi, bây giờ em biết sai là tốt rồi. Chuyện này cứ để
anh gánh vác. Anh có bằng lái xe, cũng không uống rượu lái xe, chủ động
tự thú cộng thêm bồi thường cho người ta, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Ngoài ra sự thật bày chỉ có em và anh biết thôi. Em cũng đừng để
bố mẹ biết kẻo hai người lại lo lắng.”
Thế là nửa tiếng sau khi xảy ra sự việc, Liên Gia Kỳ lái chiếc Lexus gây tai nạn đến đồn cảnh sát tự thú.