Vừa cúp máy, Hoắc
Khởi Minh giận dữ ném di động đi. Mọi bực tức của anh ta đều trút lên
chiếc điện thoại Nokia số lượng có hạn xui xẻo kia.
Tối qua,
Hoắc Khởi Minh chơi qua đêm ở một hộp đêm cao cấp nào đó. Đến sáng, anh
ta mới về nhà, ngủ liền một mạch đến chiều mới dậy. Di động vừa bật lên
thì thấy tin nhắn của bạn bè gửi đến, lúc đấy anh ta mới biết La Thiên
Vũ xảy ra chuyện ở thành phố S nên vội gọi điện đi tỏ lòng quan tâm. Mẹ
La Thiên Vũ nghe máy của anh ta, nói anh ta đang nằm trong phòng cấp
cứu, vẫn đang hôn mê, tạm thời không thể nghe điện thoại được.
Bà La còn oán hận nói trong điện thoại: “Ai đã lừa Thiên Vũ nhà cô dùng
bột K chứ? Thật là quá đáng! Trước đây nó rất ngoan ngoãn. Tất cả là do
đám bạn xấu dụ dỗ.” Trong mắt bà La, con trai bà không sai, trăm sai
ngàn sai đều là người khác. Nếu không phải người khác làm hư La Thiên
Vũ, thì anh ta tuyệt đối là một đứa con ngoan.
Sau khi nói
chuyện với bà La, Hoắc Khởi Minh nhớ ra Du Tinh. Nếu La Thiên Vũ nằm
trong bệnh viện bất tỉnh nhân sự thì Du Tinh bị bắt vào đồn cảnh sát
chắc chắn sẽ không có ai lo. Tuy lúc đó cả nhóm gặp họa, về lý sẽ giúp
đỡ lẫn nhau nhưng những người khác đều không biết Du Tinh, chắc sẽ không có ai lo cho cô ấy. Hơn nữa mấy người đó được gia đình nộp tiền bảo
lãnh ra đều khó tránh khỏi bị chửi mắng một trận, ai còn tâm trạng đâu
mà lo cho người không quen biết cơ chứ! Rất có thể Du Tinh vẫn bị nhốt ở trong đồn cảnh sát chưa ra được. Vừa hay anh ta có thể diễn màn “anh
hùng cứu mỹ nhân” rồi.
Đương nhiên màn “anh hùng cứu mỹ nhân” này, Hoắc Khởi Minh không để ý gì đến Du Tinh thì muốn nhân cơ hội rũ
Điền Điền đi cùng. Đương nhiên, trước mặt cô cũng phải vất vả khổ sở đến cứu bạn cô. Chắc chắn sẽ khiến cô vô cùng cảm kích . Mà cảm kích thì
ấn tượng tuyệt đối sẽ tăng, không biết chừng Điền Điền lại nhìn anh ta
bằng con mắt khác. Hoắc Khởi Minh càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này
rất hay. Anh ta lập tức gọi điện thoại cho Điền Điền. Nào ngờ cô trả lời lạnh như băng, phút chốc khiến anh ta sững sờ.
Liên Gia Kỳ!
Liên Gia Kỳ chết tiệt đã vượt mặt anh ta hoàn thành nhiệm vụ “anh hùng
cứu mỹ nhân” một cách xuất sắc, còn mời hai cô gái đi ăn cơm, rồi tiện
đường chở họ về thành phố G. Khi Điền Điền nhắc tới Liên Gia Kỳ thì
giọng đầy cảm kích, sự cảm kích vốn là thứ anh ta muốn thu hoạch từ kế
hoạch của mình, bây giờ chưa leo cây đã bị người khác hái mất quả. Kẻ đó lại còn là Liên Gia Kỳ, người mà anh ta căm ghét nhất! Hoắc Khởi Minh
càng nghĩ càng tức, tưởng sắp phát điên đi được. Tại sao cứ phải là Liên Gia Kỳ? Anh ta dựa vào cái gì mà cướp mất mọi thứ của anh? Ông trời rõ
ràng là giúp Liên Gia Kỳ mà.
Buồn bã, tức giận cả buổi, người giúp việc đến gõ cửa gọi Hoắc Khởi Minh xuống nhà ăn cơm. Khi ra ngoài, anh ta liếc mắt sang phòng đối diện thì Hoắc Lệ Minh cũng đang bước ra. Bình thường, Hoắc Lệ Minh không sống ở đây. Cô và mẹ đẻ có một căn nhà
riêng. Nhưng năm ngoái mẹ cô bị bệnh qua đời, ông già đã gọi cô về nhà ở cùng và bố trí cho một căn phòng. Cô cũng rất ngoan ngoãn, thường về
làm con gái hiếu thảo. Với chuyện này, Hoắc Khởi Minh mặt lạnh như băng. Anh ta thầm nghĩ, may mà mẹ mình không còn, nếu không thấy cảnh này
cũng sẽ tức chết mất. Đứa con gái riêng ở ngoài lại đường đường chính
chính về nhà ở.
Thấy Hoắc Khởi Minh, Hoắc Lệ Minh mỉm cười
dừng bước, tỏ ý nhường anh ta đi trước. Với người anh trai cùng bố khác
mẹ này, cô luôn chu toàn lễ phép. Hoắc Khởi Minh lại chẳng có chút cảm
tình nào với cô em gái này. Thực ra, công bằng mà nói, Hoắc Lệ Minh là
cô gái ngoan vì cô bị câm điếc. Cô không giống như những cô gái bình
thường ríu ra ríu rít mà ngày ngày đều im lặng. Nếu cô không phải do ông già và người đàn bà ở bên ngoài sinh ra thì chắc Hoắc Khởi Minh sẽ
không ghét cô đến thế. Khi biết Hoắc Lệ Minh thích Liên Gia Kỳ, ông già
cũng cật lực tác thành cho hôn sự này, không tiếc đem một phần tài sản
làm của hồi môn cho cô. Điều này vô tình đánh động đến miếng pho mát của Hoắc Khởi Minh. Anh ta càng không thích cô em. Vì sự tồn tại của cô
khiến lợi ích của anh ta bị uy hiếp.
Thường ngày, Hoắc Khởi
Minh chẳng thèm để ý gì đến Hoắc Lệ Minh, nhưng hôm nay, anh ta lại chủ
động lên tiếng hỏi: “Lệ Minh, dạo này em có gặp Gia Kỳ không?”
Hoắc Lệ Minh nhìn khẩu hình, hiểu ý anh ta thì bẽn lẽn mỉm cười: “Không ạ!
Tập đoàn Liên thị có ý định năm sau sẽ vào thị trường Hồng Kông nên dạo
này anh ấy khá bận.”
Hoắc Khởi Minh cười ngoài mặt mà trong
lòng chẳng muốn cười chút nào. “Liên Gia Kỳ bận ư? Vậy sao trưa nay cậu
ta còn rảnh rỗi mời Điền Điền đi ăn vậy? Lệ Minh, e là Gia Kỳ không muốn gặp em nên mới tìm cớ thoái thác thôi.”
Sắc mặt Hoắc Lệ Minh trắng bệch, cả người sững sờ. Trông bộ dạng của cô, tâm trạng Hoắc Khởi Minh lại vui mừng như muốn huýt sáo.
Khoảng tám giờ sáng thứ hai, Điền Điền nhận được điện thoại của Liên Gia kỳ. Anh nói rất
ngắn gọn: “Hôm nay cô có rảnh không? Tôi bảo người đưa cô đến chỗ làm
mới để làm thủ tục.”
“Buổi chiều đi. Chiều nay tôi không phải lên lớp.”
“Vậy hai giờ chiều cô ra cổng trường đợi tôi nhé!”
Đúng giờ hẹn, Điền Điền đợi xe đến. Trong xe có một tài xế trung tuổi. Người đó xuống xe mở cửa cho cô. “Cô Diệp phải không? Anh Liên bảo tôi đến
đón cô.”
Người tài xế đưa Điền Điền đi về phía Nam và nhanh
chóng ra khỏi thành phố đến vùng núi ở ngoại ô. Đầu đường vào núi có cửa sắt tự động
đóng mở. Xe vừa đi qua thì như đi vào một biển màu xanh bát ngát. Bóng cây xanh rợp kín hai bên đường núi bằng phẳng, thênh thang.
Cành là đan xen như tầng tầng lớp lớp mây xanh tụ lại, che râm cả ánh
mặt trời. Xe lên lưng chừng núi, sau khi rẽ sang khúc ngoặt hình chữ L,
cảnh vật bỗng trở nên đầy màu sắc. Điền Điền định thần thì phát hiện ra
đó là vô số bông hoa tươi đỏ tím các loại. Hóa ra bắt đầu từ lưng chừng
núi, đâu đâu cũng có hoa, hàng trăm loài hoa đua nhau khoe sắc.
Thật khó mà tin nổi. Khi bước xuống xe, Điền Điền nhìn bức tranh thiên nhiên rực rỡ trước mặt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Đẹp quá đi mất!”
Thật sự là rất đẹp, đẹp đến mức không thể dùng ngòi bút hay câu văn nào để
hình dung và miêu tả. Trong tầm mắt, mặt đất đều phủ kín hoa tươi rực
rỡ. Những loại hoa không cùng màu sắc được trồng tách biệt, hoặc là đỏ
sẫm, hoặc là xanh nhạt, hoặc là vàng cam, hoặc là tím biếc, hoặc là xanh lục, hoặc là trắng ngần… Tựa như dưới ngòi bút màu như trong mộng ảo,
như thể cầu vồng rơi xuống chốn nhân gian.
Điền Điền không
kìm được lòng bước vào, đi quanh những khóm hoa, từ từ bước vào giữa
rừng hoa. Hương hoa cũng khác, lúc thì thoang thoảng, lúc thì nồng nàn.
Cô vô thức chìm đắm trong cảnh đẹp nơi này. Ở trong rừng bê tông của
thành phố quá lâu, đứng trước cảnh thiên nhiên mê hồn, thật khó kìm được cảm xúc. Trong biển hoa đó bỗng có một người đứng lên vẫy tay mỉm cười
với cô: “Xin chào! Cô là Điền Điền hả?”
Đó là một chàng trai
có đôi mắt to, lông mày rậm, khoảng chừng ngoài ba mươi, mặc bộ đồ bảo
hộ lao động màu xanh lục. Nụ cười vui vẻ của anh ta rất dễ khiến người
khác có cảm tình.
Điền Điền cũng mỉm cười đáp lại: “Vâng. Tôi là Điền Điền. Xin hỏi anh là…”
“Tôi là Tằng Thiếu Hàng. Trước đây tôi học cùng đại học với Gia Kỳ nhưng
không cùng khoa, hơn cậu ấy hai khóa.Chúng tôi đã hợp tác để làm ra vườn hoa cầu vồng này. Hôm nay, cậu ấy gọi điện cho tôi nói muốn sắp xếp cho cô một công việc làm thêm ngoài giờ học. Chào mừng cô đến đây.”
“Cảm ơn anh Tằng. Nhưng tôi chẳng biết gì về trồng hoa cả. Công việc sau này mong anh chỉ dạy.”
“Không hiểu cũng không sao. Từ từ rồi sẽ biết. Tôi cũng không hi vọng cô trong phút chốc có thể trở thành tiến sĩ về nghệ thuật vườn. Đi nào. Tôi dẫn
cô đi tham quan nơi này.”
Điền Điền đi theo Tằng Thiếu Hàng
đi tham quan vườn hoa cầu vồng. Ở đây trồng rất nhiều loài hoa, có cả
nhà kính rất đẹp chuyên để trồng hoa lan và có khoảng chục công nhân phụ trách chăm sóc hoa hằng ngày. Tằng Thiếu Hàng học chuyên ngành nghệ
thuật vườn. Phương tiện này, anh ta là chuyên gia. Công việc chăm sóc
vườn hoa mỗi ngày đều do một tay anh ta đảm đương. Liên Gia Kỳ chỉ là cổ đông đầu tư chứ không trực tiếp quản lý.
“Nhưng Liên Gia kỳ
cũng rất có hứng thú với việc trồng hoa chăm cỏ. Đó là một trong những
sở thích của cậu ấy. Khi rảnh rỗi cậu ấy thường đến đây chơi.”
Sau khi đi tham quan cả vườn hoa, Tằng Thiếu Hàng lại dẫn Điền Điền đến một căn nhà gỗ nhỏ ở trên núi. Căn nhà này được dựng khá độc đáo. Mái nhà
nhọn nhọn, ống khói cao cao, giữ nguyên màu gỗ không hề sơn bất cứ thứ
gì lên, vẫn nguyên màu nâu sậm. Căn nhà gỗ dựng lên trên biển hoa giống
như cảnh tượng hay xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích vậy.
“Đây là nhà tôi. Cô vào chơi nhé. Để tôi giới thiệu cô với vợ tôi. Cô ấy,
tôi và Gia Kỳ tốt nghiệp cùng một trường đại học nên đều là bạn cũ của
nhau.”
Vợ của Tằng Thiếu Hàng không xinh đẹp nhưng lại rất nữ tính. Cô mặc chiếc váy hoa phong cách phóng khoáng với mái tóc xoăn dài bồng bềnh, làn da hơi nâu, đôi mắt to và sâu, sống mũi rất thẳng. Cô
Tằng nở nụ cười mời Điền Điền vào, đem bánh hoa hồng và kẹo hoa quế tự
tay mình làm ra mời cô dùng cùng với trà hoa nhài. Mùi vị của kẹo hoa
quế và bánh hoa hồng cực kỳ ngon. Dùng với trà hoa nhài lại càng ngọt
ngào hơn nữa. Điền Điền không kìm nén nổi ăn mấy chiếc liền. Hương thơm
của hoa tràn ngập trong miệng cô. Cô Tằng thấy cô thích, bèn gói một hộp điểm tâm cho cô: “Em mang về nhà ăn nữa nhé!”
Điền Điền ngài ngại: “Chị Tằng, thế này thì ngại quá! Em đã ăn rồi còn gói mang về nữa.”
“Không sao. Có người thích ăn đồ điểm tâm chị làm, chị rất vui mà.”
“Chị Tằng, chị làm ngon lắm ạ!”
Cô Tằng mỉm cười: “Em không cần phải khách sáo như thế. Cái gì mà anh
Tằng, chị Tằng chứ! Tên chị là Lục Hiểu Du. Em gọi là là Hiểu du, gọi
anh ấy là Thiếu Hàng được rồi.”
Gặp vợ chồng anh chị chủ không câu nệ như vậy, Điền Điền chẳng có ý kiến gì, chỉ mỉm cười gật đầu. “Vâng ạ!”