Khi bóng Điền Điền xa dần, Liên Gia Kỳ mới đưa tay cầm chiếc di động đang tít tít tít báo có
tin nhắn đến. Anh mở ra xem, là tin nhắn của Hoắc Lệ Minh. Nói chuyện
qua điện thoại, cô không thể nào hiểu được lời anh nói, vì cô không nghe thấy, cũng không nhìn thấy cử động của môi anh nên chỉ có thể liên lạc
bằng cách nhắn tin.
“Gia Kỳ, em nghe nói hôm nay anh từ Hồng Kông về. Lâu lắm rồi không gặp, tối nay anh có rảnh không, cũng đi ăn với em nhé?”
Đọc tin nhắn này, Liên Gia Kỳ im lặng mãi không trả lời. Tằng Thiếu Hàng
ngồi bên cạnh anh không tránh khỏi có chút tò mò: “Gia Kỳ, sao thế? Tin
nhắn của ai mà khiến bộ dạng cậu khó coi như vậy?”
Cái tên
Hoắc Lệ Minh khiến vợ chồng Tằng Thiếu hàng và Lục Hiểu Du cùng đưa mắt
nhìn nhau, rồi cùng thở dài: “Gia Kỳ, xem ra cô Hoắc Lệ Minh này thật sự rất thích cậu đấy. Cậu hết lần này đến lần khác né tránh nhưng cô ấy
vẫn chủ động liên lạc. Nếu cô ấy là một cô gái bình thường thì còn có
thể từ chối thẳng thừng. Nhưng cô ấy lại câm điếc. Quá tuyệt tình sẽ
khiến lòng tự tôn yếu đuối của cô ấy bị tổn thương. Chuyện này thật sự
là không dễ giải quyết đâu.”
Câu nói này của Lục Hiểu Du đã
đánh trúng nỗi lòng của Liên Gia Kỳ, anh khổ sở chau mày: “Đúng vậy.
Thật sự không dễ giải quyết chút nào.”
Tằng Thiếu Hàng đưa ra kế sách: “Cũng không khó thế đâu. Hay là cậu nói với cô ấy cậu đã có
bạn gái rồi. Như thế, cô ấy tự nhiên sẽ bỏ cuộc thôi.”
Nhưng
Lục Hiểu Du lại lắc đầu: ‘Cách này không được. Người quen biết của Liên
Gia Kỳ đều biết, sau khi Tạ Uẩn Nhã sang Pháp, cậu ấy đã có bạn gái
đâu…”
Chưa nói hết câu, bỗng cô dừng lại, có chút lúng túng xin lỗi: “Sorry, Gia Kỳ.”
Liên Gia Kỳ điềm đạm nói: “Không có gì. Những điều chị nói đều là sự thực, có gì phải xin lỗi đâu.”
Tằng Thiếu Hàng ngồi bên bèn chuyển chủ đề. Tuy họ vẫn trò chuyện tiếp nhưng rõ ràng Liên Gia Kỳ không muốn nói gì nữa. Ngồi một lát, anh cũng đứng
lên đi: “Anh chị uống trà tiếp đi nhé! Tôi đi dạo vườn hoa một lát.”
Điền Điền đã tìm đến ang trồng sen phía sau nhà kính trồng lan. Đó là một
cái ang màu nâu sậm, lớp men tươi sáng mịn màng. Trong ang có vài chiếc
lá sen nhỏ nổi trên mặt nước. Màu xanh của nó thật đáng yêu. Ngoài ra
bên trong còn nuôi hai chú các chép đuôi đỏ. Chúng bơi tung tăng dưới
những tán lá sen tạo nên những gợn sóng lăn tăn. Cảnh cá nô đùa bên sen
thật vô tư.
Sen vẫn chưa ra nụ, lá sen vẫn chưa đua chen
nhưng Điền Điền vẫn ngẩn ngơ mãi bên ang mà không muốn rời đi. Đã lâu
lắm rồi cô không nhìn thấy sen. Từ sau khi gia đình cô chuyển đến nhà
mới, công viên ngày xưa cách nhà mới khá xa nên họ cũng rất ít khi đi.
Đặc biệt là sau khi bố cô mất, mẹ con cô càng không đến đó vì sợ chạm
đến ký ức đau lòng. Bây giờ, tình cờ thấy ang sen trong vườn hoa, cô có
chút buồn buồn man mác. Cô ngẩn người nhìn những lá sen tròn tròn nhỏ
nhỏ rất lâu. Tiếng bước chân nhè nhẹ ngắt quãng phút ngẫn người của Điền Điền. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Liên Gia Kỳ.
Nhìn thấy nỗi buồn sâu trong mắt cô, Liên Gia Kỳ cố ý nói đến chuyện khác. “Phải rồi. Du Tinh không sao rồi chứ?”
“Cậu ấy không sao rồi. A Tiệp đã gọi điện nói rõ mọi chuyện với mẹ La Thiên
Vũ. Phải rồi, Du Tinh muốn mời anh và A Tiệp đi ăn cơm để tỏ lòng cảm
ơn.”
“Không cần đâu. Không sao là tốt rồi. Còn cô? Có quen với chỗ này không?”
Cô gật đầu thật mạnh: “Vâng, rất tốt ạ! Anh Tằng Thiếu Hàng và chị Hiểu Du đều rất nhiệt tình.”
“Về hai người bọn họ thì không cần phải nói. Giao cô cho họ, tôi cũng yên tâm hơn nhiều.”
Liên Gia Kỳ lại một lần nữa buột miệng nói từ “yên tâm” khiến Điền Điền nghe mà trái tim lại một lần nữa rung động. Tận đáy lòng, cô âm thầm lặp lại câu nói này và cảm thấy thật thân thiết. Khi trái tim đang rung rinh
như treo trên một sợi dây thì bỗng cô lại đỏ mặt.
Liên Gia Kỳ lại nhớ ra hỏi: “Phải rồi. Cô đã thôi việc ở công ty Kinh Kỉ chưa?”
“Tôi đã nói chuyện với Jack rồi. Anh ấy đồng ý để tôi hoàn thành hai công
việc đã sắp xếp rồi nghỉ. Thế nên ngày mai, sau khi xong việc làm người
mẫu quảng cáo cho Thế Giới Mới Xinh Đẹp thì tôi cũng chính thức hết hợp
đồng với công ty.”
“Mai mấy giờ bắt đầu? Là chi nhánh nào của Thế Giới Mới Xinh Đẹp vậy?”
“Hai giờ chiều mai tại cửa hàng chính trên đường Vạn An ạ. Hom nay, sân khấu và băng rôn đã được dựng và treo ở trước cửa rồi.”
“Nắng chiều rất gắt, dễ bị say nắng lắm. Tôi còn nhớ, trước đây, trong một
chương trình khuyến mãi đã có người mẫu bị say nắng ngất xỉu. Sức khỏe
cô có ổn không? Nếu cảm thấy không được khỏe như lần trước thì đừng cố
gắng đi. Cô biết chưa?”
Nghe Liên Gia Kỳ nhắc đến sự việc lần trước, má Điền Điền đã đỏ lại càng đỏ hơn, giọng nhẹ như cánh hoa rơi
xuống đất, gần như không nghe thấy gì: “Tôi biết rồi.”
Để che giấu nét mặt xấu hổ của mình, cô cố ý cúi gập người xuống thành ang,
dùng đầu ngón tay chấm chấm xuống nước rồi nhỏ lên những chiếc lá sen
tròn xanh biếc như những viên ngọc long lanh. Không ngờ điều đó lại làm
kinh động hai chú các chép đuôi đỏ. Chúng quẫy lung tung dưới nước làm
bắn cả bọt nước lên. Nước bắn vào mắt làm lông mi ướt sũng không thể mở
mắt ra. Cô nhắm chặt mắt, hai tay rờ rẫm, mò một lát thì có bàn tay nhẹ
nhàng đặt thứ gì đó mềm mại vào lòng bàn tay cô. “Dùng cái này lau đi.”
Sau khi lau khô hai mắt, Điền Điền mới phát hiện ra vật trong tay mình là
một chiếc khăn tay của đàn ông. Chiếc khăn tay màu xanh nhạt có viền màu xanh thẫm, hoa văn hình ô van, chất liệu mềm mại, đường may cực kỳ tinh xảo, một góc của khăn tay có thêu logo Burberry.
Điền Điền
có ấn tượng về chiếc logo này.
Tháng trước, Ma Lệ - Đồng nghiệp ở công
ty người mẫu quen ông chủ Đài Loan đó – đã cùng ông ta sang Nhật Bản đi nghỉ một tuần. Sau khi về nước, trong số những quà cô ấy mua tặng mọi
người có chiếc khăn tay mang logo này. Nó được đựng trong chiếc hộp nhỏ
rất cầu kỳ. Nghe nói rẻ nhất cũng phải hơn một nghìn yên Nhật, tương
đương với hơn một trăm tệ. Khi đó, cô có hơi giật mình, nghĩ mãi mà
không hiểu sao một chiếc khăn tay nhỏ xíu lại bán với giá hơn một trăm
tệ?
Man Lệ, với cung cách của một quý phu nhân mở rộng tầm
mắt cho cô: “Burberry là một thương hiệu xa xỉ, đẳng cấp của Anh. Nó
cũng nổi tiếng như Lv của Pháp vậy. Em cảm thấy chiếc khăn tay này hơn
một trăm tệ là đắt sao? Nói cho em biết, hàng Anh chính gốc còn hơn một
nghìn tệ cơ. Vì dân chơi Nhật Bản đặc biệt thích thương hiệu này nên Anh quốc đã thành lập nhãn hiệu Burberry Black Label ở Nhật và giá cả cũng
không đắt như hàng chính quốc. Sản phẩm đều mang phong cách Nhật Bản với số lượng có hạn. Các sản phẩm Burberry của Nhật làm ra thâm nhập vào
thị trường của giới trẻ và rất được giới trẻ yêu thích. Đa số khách du
lịch đến Nhật Bản đều mua vài chiếc khăn tay Burberry mang về tặng bạn
bè, vừa oách mà lại vừa mốt.”
Hóa ra là như vậy. Điền Điền
thật không dám coi thường chiếc khăn tay “hàng hiệu” này. Man Lệ đem
mười mấy chiếc khăn tay đến công ty tặng cho mọi người, nam có, nữ có,
tùy ý lựa chọn. Khi đó, các nam nữ người mẫu đều cười rất vui vẻ, vây
quanh tranh nhau. Điền Điền rất ngại tranh giành với người khác nên đợi
mọi người chọn xong cô mới đến lấy và chỉ còn lại một chiếc khăn tay
nam.
Tuy không thích hợp cho cô dung nhưng Lily đứng bên cạnh nói: “Em không dùng được thì có thể đem tặng cho người khác. Chẳng hạn như tặng bạn trai cũng được đấy! Chị cũng lấy một tiếng khăn tay nam để tặng BF [1] của chị này.”
Khi đó, Điền Điền nhớ tới Hạ Lỗi mà lòng thấy mất mát thứ gì đó. Nếu có thể thì cô rất muốn tặng chiếc khăn tay này cho anh ấy.
“Không viết thư tình, không viết thơ
Chỉ đem khăn này gửi tương tư
Quân tử, chàng xem cho thật kĩ
Đường ngang đường dọc đều là tơ.”
Thời cổ đại, chiếc khăn tay mềm mại luôn là tín vật bày tỏ lòng tương
tư.Tiếc là Hạ Lỗi đã có bạn gái. Tớ tình của cô không thể nào mượn chiếc khăn tay này để bày tỏ được rồi.
Nhìn chiếc khăn tay đắt
tiền mà mình đã lau ướt trong tay, Điền Điền cảm thấy rất ái ngại: “Xin
lỗi anh. Tôi làm ướt hết khăn tay của anh rồi.”
Liên gia Kỳ cười nhẹ nhàng: “Không có gì. Khăn tay là dùng để lau mà.”
Nói là như vậy nhưng chiếc khăn hàng hiệu này rất đắt tiền. Điền Điền chỉ
cảm thấy, nếu thật sự dùng nó để lau mồ hôi, lau mặt thì quá là phí
phạm. Cô nghĩ mình phải giặt thật sạch sẽ rồi đem trả lại cho chủ nhân
của nó.
“Khăn tay ướt thế này rồi. Tôi mang về giặt sạch, phơi khô rồi gửi trả anh nhé!”
“Không cần đâu. Tôi tự giặt cũng được.”
Liên Gia Kỳ vừa nói vừa giơ tay ra lấy lại chiếc khăn tay trong tay Điền
Điền. Đương nhiên cô cảm thấy thật ngại khi để anh phải tự giặt nên vội
vàng giành nó lại: “Là tôi làm bẩn nó, cứ để tôi giặt đi.”
Khi cô giành lại chiếc khăn tay, động tác hơi mạnh nên kết quả là cô không
chỉ cầm được chiếc khăn tay mà còn nắm cả ngón tay thon dài của anh. Tay anh rất ấm, còn tay cô thì lạnh ngắt. Lạnh và ấm quyện vào nhau, cảm
giác thật rõ rệt, không thể nào không nhận ra được. Như chạm phải dòng
điện, Điền Điền vội vàng rụt tay về, mặt cô thoáng đỏ ửng lên. Liên Gia
kỳ cũng có chút sững người, vô thức anh cúi xuống liếc nhìn tay mình.
Vừa rồi, tuy hai bàn tay chỉ chạm nhẹ rồi buông ra ngay nhưng cảm giác
như còn vương vấn nơi đầu ngón tay, không dứt ngay được.
Cách đó không xa, dưới giàn hoa tường vi, Lục Hiểu Du và Tằng Thiếu Hàng
đang nhìn về phía ang trồng sen. Lục Hiểu Du vừa nhìn vừa hỏi chồng:
“Anh có cảm thấy hình như Gia Kỳ rất quan tâm đến Điền Điền không?”
Tằng Thiếu Hàng gật đầu tán thành: “Đúng là có một chút. Ban đầu, khi Liên
Gia kỳ nói muốn sắp xếp cho cô ấy đến đây làm việc, anh đã cảm thấy có
chút kỳ lạ. Cậu ta rất hiếm khi quan tâm đến một cô gái như vậy.”
Thấy chồng tán đồng, Lục Hiểu Du lại lên tiếng kết luận thẳng thừng: “Quan
tâm đến một người có lúc chính là điểm khởii đầu của tình yêu. Nếu không thích cô ấy, không để ý đến cô ấy thì cũng chẳng cần phí công phí sức
lo cho sự sống chết của cô ấy làm gì. Em nghĩ Gia Kỳ, cậu ấy… tuy chưa
thể nói là yêu nhưng ít nhất cũng đã thích Điền Điền rồi.”
[1] Boyfriend