Vết thương của Liên Gia Kỳ bị viêm, cộng với công việc bận rộn liên miên
đến mức anh mệt quá, về nhà ngủ thiếp đi lúc đang nằm trong bồn tắm.
Cánh tay bị thương rơi xuống nước, vết thương nổi bọt trắng. Đêm đó, anh bị sốt cao. Sau khi vết thương được xử lí triệt để, Liên Gia Kỳ vẫn sốt cao không giảm nên bác sĩ yêu cầu phải nằm lại bệnh viện để theo dõi.
Bà Liên nhận được tin, nhất định đòi đến chăm sóc con trai, đồng thời
cũng để mình nghỉ ngơi vài ngày.
“Gia Kỳ, con đừng lo chuyện
công ty vội. Cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày đi đã. Trước khi bác sĩ
cho ra viện, con không được đi đâu cả, phải ở yên trong bệnh viện. Con
biết chưa hả?”
Với “mệnh lệnh” không thể thay đổi của mẹ,
Liên Gia Kỳ chỉ có thể cung kính không bằng tuân lệnh. Nằm trong bệnh
viện hai ngày, cơn sốt đã hạ,vết thương bị viêm cũng đã khá hơn. Khi bà
Liên đến bệnh viện cùng con trai đi dạo, Liên Gia Kỳ nói đến dự định
muốn xuất viện ngày mai với mẹ.
“Con ấy à, chỉ muốn ra viện ngay thôi. Nằm nghỉ ngơi thêm vài hôm không tốt sao?”
“Mẹ, con không sao rồi. Cho dù muốn nghỉ ngơi thì mẹ cũng để con về nhà nghỉ ngơi đi mà. Ở bệnh viện làm sao bằng ở nhà được. Mẹ nói có đúng không?”
“Điều này cũng có lý. Được rồi, ngày mai ra viện, ra viện xong, con lập tức
về nhà cho mẹ. Không được đến công ty, càng không được tiếp tục họp hành suốt ngày suốt đêm. Xem con gầy hốc hác đi đây này. Mẹ phải hầm canh
tẩm bổ cho con mới được.”
“Mẹ, con thích nhất là món canh vịt hầm bí đao trần bì mà mẹ làm.”
Bà Liên mỉm cười hài lòng: “Được, lát nữa mẹ sẽ ra chợ mua đồ. Trưa nay mẹ nấu canh. Chiều tối là có thể mang cho con ăn rồi.”
Liên Gia Kỳ xoa bóp vai cho mẹ, mỉm cười: “Con cảm ơn mẹ.”
Ngồi ở ghế băng nói chuyện khoảng gần nửa tiếng, Liên Gia Kỳ cùng mẹ về
phòng bệnh. Bà Liên dặn dò con trai mấy câu rồi đi. Bà còn phải đi chợ
mua đồ về nấu canh tẩm bổ cho anh nữa.
Đứng bên cửa sổ phòng
bệnh nhìn theo bóng dáng mẹ đi xa, ánh mắt Liên Gia Kỳ vô tình chuyển
hướng và phát hiện ra bóng dáng người thiếu nữ nhỏ nhắn trong vườn hoa
dưới lầu. Cô đang ngồi một mình trên chiếc ghế dài mà mẹ con anh vừa
ngồi lúc nãy, mái tóc đen nhánh, đôi bờ vai thon. Chỉ thấy dáng người mà không thấy khuôn mặt cô nhưng trong lòng anh bỗng chốc rung động một
cách khó hiểu.
Khi mở cửa phòng bệnh đi xuống lầu, bước chân
Liên Gia Kỳ có chút ngập ngừng, nhưng sau đó, đôi chân bất giác bước mỗi lúc một nhanh. Anh như chạy ra khỏi tòa nhà. Nhưng khi đến nơi, chiếc
ghế dài ở góc vườn hoa đó đã không còn một bóng người. Vô thức nhìn
quanh, anh thấy bóng dáng duyên dáng, kín đáo khuất sau khúc ngoặt của
con đường sỏi đá rồi biến mất.
Chưa kịp nhìn rõ thì bóng
người đã khuất dạng, nhưng trong mắt Liên Gia Kỳ vẫn lưu giữ hình ảnh
đó. Cô thiếu nữ mặc chiếc váy liền mùa hè màu xanh nước biển, phong thái nhẹ nhàng như chiếc lá sen đong đưa trong gió. Liên Gia Kỳ bất giác
sững người. Là cô ấy ư? Hay là anh nhìn nhầm người?
Cuối
cùng Điền Điền cũng không đủ dũng khí để bước đến trước mặt Liên Gia
Kỳ. Vì cô không biết nên giải thích với anh thế nào về sự xuất hiện của mình. Chắc chắn anh sẽ cảm thấy điều này cực kỳ bất ngờ và choáng váng. Thực ra, cô còn chẳng thể được coi là bạn của anh. Quan hệ giữa họ,
trước đây là kẻ thù, bây giờ ở vườn hoa cầu vồng thì là một ông chủ lớn
và một nhân viên nhỏ nhoi. Bất luận thế nào, cô cũng chả có lý do gì để
mà vượt qua quãng đường ngăn sông cách núi vài trăm ki lô mét chỉ để
được trông thấy anh.
Nhận thức này khiến Điền Điền bất chấp
tất cả chạy đến thăm Liên Gia Kỳ rồi trái tim lại đột ngột bối rối. Sự
bối rối này khiến cô chỉ dám nấp sau hòn non bộ, nhìn anh từ xa. Thấy
Liên Gia Kỳ đã khỏe hơn nhiều, trong lòng cô cảm thấy được an ủi mà mãn
nguyện. Mình vốn chỉ muốn đến thăm xem anh ấy thế nào, có khỏe không
thôi mà. Tâm nguyện đã hoàn thành thì cũng nên biết thế là đủ.
Cô đứng ở xa, lặng lẽ nhìn Liên Gia Kỳ cho đến khi anh và bà Liên cũng rời khỏi vườn hoa. Cô nhìn bóng dáng anh biến mất sau cánh cửa kính của tòa nhà bệnh viện rồi bước đến chiếc ghế dài mà họ vừa ngồi xong. Chiếc ghế vẫn còn ấm hơi người, không khí dường như vẫn còn giữ hơi thở của anh.
Nhắm mắt lại, hít thật sâu, cô lại cảm thấy mãn nguyện. Mình đã nhìn
thấy anh ấy rồi. Mình cũng đã chạm vào anh ấy rồi. Tuy chỉ là tiếp xúc
bằng hơi ấm và hơi thở mà thôi.
Khi rời đi, Điền Điền đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Điền Điền không hề để lộ cho bất cứ ai biết chuyện cô một mình đến Hồng Kông thăm Liên Gia Kỳ, kể cả người mẹ gắn bó hay là người bạn thân nhất của
cô cũng vậy. Đây là bí mật của riêng cô, giống như viên ngọc mà con trai biển cất giấu. Cô sẽ giữ nó ở nơi sâu thẳm trong lòng mình, không cho
ai mở ra. “Viên ngọc trai” được giấu kín trong lòng, Điền Điền cũng yên
tâm hơn nhiều. Tâm sự đè nặng cũng như đã được chôn chặt. Thật là mệt
mỏi! Nhưng cô cam tâm tình nguyện mệt mỏi vì nó.
Điền Điền có tâm sự, khi đến vườn hoa cầu vồng, cô đều đến bên ang sen đó. Ang sen
này do Liên Gia kỳ tự tay trồng. Cô không thể lại đến Hồng Kông gặp anh. Trong những ngày không co anh, có thể thấy được những thứ liên quan đến anh gần kề trước mắt cũng khiến cô cảm thấy dễ chịu. Lá sen đã mọc càng ngày càng dày, có lá giống như chiếc đũa ngọc bích
nổi trên mặt nước,
có lá lại giống như chiếc ô xanh dựng trên mặt nước, còn co lá nghiêng
nghiêng dựa vào thành ang. Miệng ang gần như sắp phủ kín lá sen rồi. Có
một ngày, Điền Điền bất ngờ phát hiện ra, trong đám lá màu xanh lục phủ
kín miệng ang đâm lên một nụ hoa xanh biếc xinh xắn. Có nụ hoa rồi, thời điểm hoa nở còn xa không?
Tằng Thiếu Hàng đến xem, mỉm
cười: “Chăm bón đầy đủ, gần đến tháng Sáu chắc hoa sẽ nở. Cuối tháng Gia Kỳ sẽ về, vừa hay cậu ấy có thể đến ngắm hoa sen của mình nở rồi.”
Điền Điền nghe mà tim đập rộn ràng. Liên Gia Kỳ sắp về, vậy là cô có cơ hội
để danh chính ngôn thuận gặp mặt anh rồi. Để hoa sen nở kịp lúc Liên Gia Kỳ về, Điền Điền theo Tằng Thiếu Hàng học cách bón phân cho hoa. Hoa
sen là thực vật thủy sinh, trong giai đoạn phát triển rất cần bón phân
đầy đủ, nếu không sẽ khó ra hoa. Điền Điền không muốn nụ sen này trưor
thành nụ sen câm. Cô không muốn anh lỡ mất kỳ sen nở.
Sen nở
đúng kỳ, bông hoa tròn tròn có màu hồng tươi. Liên Gia Kỳ vì bận công
việc nên chưa thể quay về. Điền Điền vô cùng thất vọng, nhưng tâm sự này không thể để lộ ra ngoài. Dù sao, vẫn phải cẩn thận giấu kín trong
lòng. Chỉ trong màn đêm yên tĩnh, cô mới có thể thả tâm tư của mình ra
ngoài qua tiếng thở dài không ai hiểu được. Tiếng thở dài trong đêm
khuya khiến Điền Điền dần phát hiện ra nỗi niềm thực sự của mình. Cô đã
thích Liên Gia Kỳ từ lúc nào mất rồi. Hạ Lỗi, người đàn ông từng khiến
trái tim cô rung động đã dần dần chỉ còn là một vết sẹo mờ trong tim.
Thay vào đó là hình bóng Liên Gia Kỳ đậm sâu. Bây giờ, những gì trái tim cô nhắc đến liên hồi đều là tên anh, hình bóng của anh.
Tuy
Du Tinh không biết tâm sự Điền Điền giấu kín trong lòng nhưng cũng nhận
ra cô có vẻ khác thường. “Điền Điền, có phải mấy ngày nay cậu có chuyện
gì không? Sao tớ cảm thấy cậu cứ mất hồn kiểu gì ấy.”
Cô ấp úng: “Không có. Tớ có thể có chuyện gì được chứ?”
“Không có gì thì tốt. Trước đây, tớ luôn chê cuộc sống quá yên bình, chẳng đủ
kích thích. Từ sau chuyện ở thành phố S, tớ bắt đầu cảm thấy yên bình
mới là điều tốt nhất.” Sau chuyện ở thành phố S, Du Tinh đã trưởng thành hơn rất nhiều.
“Sau đó, La Thiên Vũ không gọi điện tìm cậu nữa sao?”
Sau khi La Thiên Vũ ra viện, anh ta có gọi điện cho Du Tinh một lần. Cô vừa nghe giọng anh ta liền cúp máy luôn. Cô sẽ không bao giờ dây dưa gì với loại công tử ăn chơi trác táng, đổ vấy lên người khác nữa.
“Không. Có gọi tớ cũng chẳng thèm để ý. Không chơi được với loại người có tiền
này đâu. Tớ đã hiểu ra rồi. Nhứng loại công tử kiểu này vốn chẳng bao
giờ thật lòng với chúng ta. Cái gọi là “giao lưu” chẳng qua chỉ là bỏ
tiền để tìm nữ nhân chơi bời mà thôi. Phải rồi. Hoắc Khởi Minh vẫn liên
lạc với cậu đấy chứ? Cậu nên cẩn thận thì hơn. Đừng gần gũi với anh ta
quá! Tớ vẫn giữ câu nói đó, “vật hợp theo loài”. Anh ta có thể thân
thiết như thế với La Thiên Vũ thì chắc chắn cũng chẳng phải hạng tử tế
gì đâu.”
Đúng là Hoắc Khởi Minh đã năm lần bảy lượt gọi điện
cho Điền Điền, khi thì hỏi thăm, khi thì hẹn cô đi đánh tennis gì đó. Cô thường mượn cớ từ chối. Một là có lời cảnh báo của Du Tinh, hai là cô
cũng chẳng có tâm trạng nào mà đi chơi cùng anh ta. Tâm tư của cô đều
dồn cả vào một người khác rồi.
“Tớ biết rồi. Cậu cứ yên tâm. Tớ có đề phòng mà.”
Nói mãi nói mãi, bỗng Du Tinh nhớ ra: “Phải rồi. Tối qua tớ thấy anh Hạ Lỗi trên truyền hình đấy. Cậu có thấy không?”
Điền Điền lắc đầu: “Không. Có phải anh ấy tham gia buổi trình diễn thời trang nào đó không?”
“Không đâu. Là buổi lễ bấm máy bộ phim mới nào đó. Anh ấy sắp đóng phim, là
nhân vật nam thứ. Xem ra Hạ Lỗi có thể nắm lấy cơ hội này để chuyển
hướng từ giới người mẫu sang phát triển ở mảng điện ảnh được rồi. Với
một ngôi sao bẩm sinh như anh ấy, tớ nghĩ chắc chắn anh ấy sẽ có tiền đồ xán lạn. Cậu có biết, bây giờ, các anh chàng đẹp trai luôn được khán
giả nữ ái mộ không? Chưa biết chừng, anh ấy có thể trở thành một thần
tượng thời đại mới đấy.”
“Vậy sao? Thế thì tốt quá! Giấc mộng ngôi sao của anh Hạ Lỗi cuối cùng đã có thể trở thành hiện thực rồi.”
Sự nghiệp của Hạ Lỗi ở Bắc Kinh phát triển tốt như vậy, trong lòng Điền
Điền cũng cảm thấy vui mừng thay. Tuy tình cảm dành cho anh ta đã lặng
lẽ thay đổi nhưng bất luận thế nào, cô luôn mong chờ người con trai tuấn tú đã từng làm trái tim thiếu nữ của mình xao xuyến ấy mãi mãi là một
ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.