Dù Liên Gia thế nào cùng không cần phải nói, anh vẫn nắm chặt tay cô, đem
ánh mắt dịu dàng và lưu luyến của mình để khiến cô tin rằng anh hoàn
toàn hiểu tâm tư của cô. Những điều anh muốn thể hiện, cô cũng đều hiểu
được.
“Em hiểu rồi. Gia Kỳ quyết định rời đi có hai nguyên nhân…
Em sẽ dùng thời gian để chứng minh, lời em nói tuyệt đối không phải là ý nghĩ nhất thời.”
5.1.
Điền Điền bị thương được Liên Gia Kỳ lái xe đưa về nhà. Trên đường đi, anh
kiên quyết đưa cô đến một phòng khám để kiểm tra vết thương. Tuy chỉ là
vết xước nhẹ, cô nói không cần nhưng anh bảo thời tiết nóng nực, vết
thương rất dễ bị nhiễm trùng, bôi chút thuốc vào sẽ yên tâm hơn. Sau khi bác sĩ rửa sạch vết thương, bôi thuốc rồi băng lại cho cô thì chiếc
khăn dùng để cầm máu lúc trước đã không còn tác dụng nữa. Liên Gia Kỳ
đang định cầm lại khăn tay bẩn thì Điền Điền vội chộp lấy, nói: “Để tôi
giặt sạch rồi gửi lại anh.”
Đây là lần thứ hai cô giật chiếc
khăn ra khỏi tay anh. Ngón tay thon dài, ấm áp của anh và ngón tay nhỏ
nhắn lành lạnh của cô không tránh khỏi lại một lần nữa đụng chạm. Vô
thức Liên Gia Kỳ ngước mắt nhìn Điền Điền. Đúng lúc cô cũng ngẩng lên
nhìn anh, ánh mắt xấu hổ thẹn thùng. Trái tim anh đã bị ánh mắt đó làm
rung động. Ánh mắt long lanh như con sóng xô bờ khiến trái tim anh phút
chốc đập dồn dập.
Khi quay lại xe, Điền Điền bỗng nhớ ra: “Phải rồi. Tôi còn nợ anh một trăm tệ tiền cước điện thoại.”
“Bỏ qua đi. Không có gì.”
“Không được. Nhất định tôi phải trả.”
Điền Điền móc ví ra, bên trong vừa hay có mấy tờ một trăm tệ, chỉ cần rút
một tờ là được nhưng cô lại nhìn khá kĩ. Vì cô có thói quen, mỗi lần rút tiền đều chọn tờ nào cũ nát hoặc nhàu nhĩ ra tiêu trước, giữ lại những
từ mới cứng và sạch sẽ. Nhưng bây giờ là trả tiền cho Liên Gia Kỳ, cô
chọn đi chọn lại và rút ra tờ mới nhất. Giữ lại cho mình, cô thích giữ
tiền mới. Còn đưa cho anh, cô chẳng nghĩ ngợi gì liền đưa tờ mới nhất.
Tuy Liên Gia Kỳ đang lái xe nhưng anh cũng liếc mắt chú ý đến hành động
của Điền Điền. Ban đầu, anh có chút không hiểu cô đang làm gì. Cứ nhìn
mãi, thấy cô chọn ra tờ tiền mới nhất, anh mới đoán ra dụng ý của cô.
Tờ một trăm tệ mới cứng được đưa tới tay anh, giọng cô dứt khoát bên tai: “Trả anh một trăm tệ này. Cảm ơn anh.”
Anh biết mình không thể từ chối được: “Cô cứ đặt trên mặt taplo đi.”
Điền Điền đặt từ một trăm tệ ngay ngắn trên mặt taplo sát kính chắn gió ở
đầu xe. Qua một khúc ngoặt nữa là đến tòa nhà cô ở. Liên Gia Kỳ luôn
muốn tìm cơ hội hỏi cô chuyện ở bệnh viện hôm đó. Rốt cuộc, bóng ngưới
ấy có phải Điền Điền không? Anh rất muốn làm rõ, chỉ không biết hỏi thế
nào để không lộ ý định của mình.
Anh đang ngẫm nghĩ, xe đi qua khúc ngoặt thì bỗng nghe Điền Điền ngạc nhiên reo lên: “Í! Anh Hạ Lỗi về rồi.”
Liên Gia Kỳ vừa nghe thấy thế liền nhìn theo thì chỉ thấy một chiếc taxi
đang dừng dưới chân tòa nhà Điền Điền ở. Hạ Lỗi từ trong xe bước ra,
xách túi lớn túi bé, sải bước về phía tòa nhà. Khuôn mặt tuấn tú, trẻ
trung dưới ánh mặt trời như dát vàng lấp lánh. Những lời đang ấp ủ trong lòng Liên Gia Kỳ tạm thời lắng xuống như hòn đá rơi xuống nước, không
biết chìm xuống tận đâu. Anh nghĩ, không cần hỏi thêm gì nữa. Sau khi
tiễn Điền Điền, trên con đường một mình quay về, nhìn tờ một trăm tệ mới cứng trên mặt taplo, trái tim Liên Gia Kỳ khi nãy bồng bềnh giờ lại
nhanh chóng chìm xuống…
Điền Điền vốn muốn mời Liên Gia Kỳ
lên nhà chơi nhưng anh đã khách sáo cảm ơn rồi từ chối. Nghĩ là công
việc của anh quá bận rộn nên cô cũng không cố ý níu giữ, chỉ có thể tiếc nuối nhìn anh lái xe rời đi. Lên lầu về nhà, khi bước đến tầng nhà Hạ
Lỗi, cô thấy cánh cửa nhà anh ta vẫn mở. Hạ Lỗi đang ở trong phòng khách lấy quà trong túi lớn túi bé ra đưa cho mẹ anh ta xem. Trước đây, mỗi
lần Hạ Lỗi về, khi đi qua nhà anh ta, Điền Điền đều muốn nhìn mà không
dám nhìn lâu, chỉ sợ bị người khác phát hiện ra chút tâm tư nhỏ bé của
mình. Đúng là khổ vì tình. Bây giờ, chút tâm tư đó không còn, bản thân
cô nhẹ nhõm hơn nhiều nên thoải mái bước đến gõ cửa, nói: “Anh Hạ Lỗi,
anh về rồi ạ!”
Hạ Lỗi nhiệt tình chào hỏi: “Đúng vậy. Điền Điền, vào nhà chơi đi em.”
Cô Chu cũng cười cười, bước đến kéo Điền Điền vào phòng ngồi. Cô cũng
chẳng từ chối. Bước vào phòng, cô liền chúc mừng: “Anh Hạ Lỗi, chúng em
đã thấy anh trong bản tin giải trí trên ti vi. Anh đã tham gia vào giới
điện ảnh rồi. Anh cừ quá! Cố lên! Em thấy anh sắp nổi tiếng rồi đấy.”
Hạ Lỗi nở nụ cười trên khuôn mặt đầy ý xông pha. “Cảm ơn em. Lần này, nhà
sản xuất và đạo diễn đều nhắm trúng anh nên mới dành cho anh một cơ hội
tốt như vậy. Anh sẽ cố gắng, không thể phụ sự kì vọng của họ được. Hơn
nữa, vai nam chính và nữ chính của bộ phim này đều là các ngôi sao đấy.
Đóng phim cùng họ, chắc chắn anh có thể học hỏi được không ít.”
“Phải rồi. Anh Hạ Lỗi, sao hôm nay anh lại về thế? Bộ phim quay xong rồi ạ?”
“Vẫn chưa. Bộ phim quay ngoại cảnh ở thành phố G nên anh tranh thủ thời gian về nhà một chuyến. Có điều nhiều lắm cũng chỉ có thể ở nhà nửa tiếng
thôi. Lát nữa anh phải đi rồi.”
Cô Chu nghe thế, rất không hài lòng: “Hả? Gấp gáp thế ư? Vừa mới về nhà lại phải đi rồi.”
“Mẹ, chẳng còn cách nào khác. Công việc quay phim căng thẳng thế mà. Đợi
quay xong, con có thể nghỉ vài ngày. Đến lúc đó con sẽ về nhà ở với mẹ
vài hôm. Lát nữa, con thật sự phải đi, đến muộn thì không hay. Con là
người mới, không thể để đạo diễn và mọi người phải đợi mình được.”
Bố Hạ Lỗi rất ủng hộ con: “Con trai cũng vì công việc thôi. Đừng làm lỡ
việc của nó. Tiểu Lỗi, công việc bận như vậy, con phải chú ý giữu gìn
sức khỏe đấy!”
“Bố, con biết rồi ạ.”
Hạ Lỗi chỉ có nửa tiếng để về nhà với bố mẹ nên Điền Điền không ngồi lại lâu mà để
gia đình họ có không gian riêng tư nói chuyện.
Điền Điền về
đến nhà. Hôm nay, bà Điền Quyên, mẹ cô không phải đi làm. Thấy con gái
bị thương quay về, bà có phần kinh ngạc. Cô không nói cho bà biết đầu
đuôi thế nào mà chỉ nói rằng không cẩn thận bị xước da, sau đó chui ngay vào nhà vệ sinh. Chốt cửa lại, Điền Điền móc chiếc khăn tay bẩn từ
trong túi ra, giặt thật sạch. Đây là chiếc khăn của Liên Gia Kỳ, cô đã
giặt đi giặt lại tới ba lần mà vẫn sợ không biết có còn chỗ nào bẩn
không. Sau khi giơ nó lên quan sát dưới bóng đèn, cô mới yên tâm,
chuẩn bị đem ra ban công phơi.
Nhưng sau khi ra ban công, cô bỗng cảm thấy không ổn. Vì đây là một chiếc khăn tay nam. Tuy mẹ cô
không phân biệt được đâu là khăn nam, khăn nữ, nhưng màu sắc và đường
nét của chiếc khăn này không phù hợp với con gái. Ngộ nhỡ bà để ý phát
hiện ra rồi hỏi thì cô biết giải thích thế nào?
Nghĩ một lát, Điền
Điền không phơi ra ban công mà cầm về phòng mình. Cô lấy bừa một chiếc
mắc để phơi chiếc khăn trong tủ quần áo. Thời tiết nóng thế này, chiếc
khăn tay lại mỏng như vậy, tuy treo ở chỗ kín gió nhưng chỉ một đêm chắc sẽ khô.
Điền Điền đã hết sức cẩn thận như vậy nhưng ăn cơm
tối xong, khi cô vào nhà vệ sinh, bà Điền Quyên vào phòng con gái để tìm chiếc ga trải giường. Vừa mở cánh cửa tủ ra, bà liền phát hiện ra chiếc khăn tay đó. Sao không phơi ở ban công? Lại còn lén lút treo trong tủ
quần áo. Hơn nữa, xem ra không phải đồ dùng của con gái. Bà Điền Quyên
không cần hỏi cũng có thể đoán ra chuyện là thế nào. Chắc chắn con gái
bà đã thích một người. Chiếc khăn tay này chắc chắn là của người con
trai mà bà không biết tên đó.
Bà Điền Quyên thầm suy đoán. Đó là ai nhỉ? Bà cảm thấy có khả năng nhất là bạn đại học của con gái.
Trong trường đại học, nam nữ có cảm tình rồi yêu nhau cũng là chuyện
bình thường. Bà cũng không phản đối. Bà không giống những bậc phụ huynh
khó tính cho rằng khi còn đi học thì tốt nhất đừng nói chuyện yêu đương, sợ làm ảnh hưởng đến việc học. Trái lại, bà còn thấy, con người ít nhất cũng nên trải qua tình yêu đầu khi còn trẻ vì tình cảm thời niên thiếu
là tình cảm chân thật nhất, thuần khiết nhất. Chỉ có vàng nguyên chất
mới có thể so sánh với độ thuần khiết của nó. Tình cảm giữa bà và bố
Điền Điền cũng nảy nở từ thời đi học.
Từ đó đến giờ, bà Điền
Quyên luôn tự nhận mình là bậc phụ huynh phóng khoáng. Bà chưa bao giờ
ngăn cấm con gái không được qua lại với bạn học khác giới. Bà không hiểu tại sao con
gái có người mình thích mà lại phải giấu diếm, không để
cho bà biết? Lẽ nào, cô sợ bà phản đối tình yêu của mình sao? Nếu như
vậy thì người mà cô thích chưa biết chừng lại có điều gì đó không ổn.
Nghĩ như vậy, bà Điền Quyên có chút lo lắng. Bà không phản đối con
gái yêu đương khi còn đang đi học, nhưng bà lo con bị người ta lừa gạt.
Lấy chiếc khăn tay ra lật đi lật lại trên tay, bà ngắm nghía kĩ một lượt.
Bà Điền Quyên nhận ra chiếc khăn tay này khá cầu kỳ, chắc phải có thương hiệu gì đó. Thứ như thế này, các sinh viên bình thường không thể có
được. Hơn nữa, màu xanh lam sẫm và hình ô van cũng không giống với sở
thích của các nam sinh trẻ. Bà Điền Quyên bống thấy lo lắng. Bà nghĩ đến rất nhiều thương gia trung tuổi dụ dỗ các nữ sinh đại học. Không phải
con gái bà trẻ người non dạ, không hiểu chuyện đã bị lừa gạt đấy chứ?
Lo lắng như vậy, bà Điền Quyên vốn định vờ như không phát hiện ra điều gì
nhưng rồi lại thay đổi ý định. Đợi con gái tắm xong, từ nhà vệ sinh đi
ra, bà lập tức cầm chiếc khăn tay hỏi: “Đây là khăn tay của ai? Sao con
lại lén treo trong tủ quần áo vậy?”
Điền Điền không ngờ mẹ
lại nhanh chóng phát hiện ra bí mật nhỏ của mình như vậy. Trong nháy
mắt, mặt cô đỏ lên, vừa xấu hổ vừa giận dỗi: “Mẹ, sao mẹ lại lục đồ của
con?”
“Mẹ không lục đồ của con. Mẹ định lấy chiếc ga trải
giường trong tủ quần áo. Kết quả vừa mở ra thì thấy chiếc khăn con treo
trong này. Đây là khăn tay của ai? Sao con giặt xong phải lén treo trong tủ quần áo mà không phơi ngoài ban công? Có phải không muốn mẹ thấy
không? Tại sao? Có phải con quen biết người không tử tế nào đó không?
Điền Điền con còn trẻ người non dạ, chưa hiểu chuyện, đừng để mấy câu
hoa mỹ lừa gạt. Có một số kẻ thành đạt, cậy có mấy đồng tiền thối trong
tay, thích nhất là lừa gạt mấy cô gái trẻ như các con đấy.”
Điền Điền hiểu ra nỗi lo của mẹ, liền giải thích: “Mẹ, không phải như thế
đâu. Con biết mà. Khi còn làm người mẫu, con vốn không thích tham gia
tiệc tùng với người thành đạt gì đó. Huống hồ bây giờ con không làm nữa, càng không thể dính dáng đến những chuyện như thế được. Con làm thêm ở
vườn hoa rất trong sáng, không có chuyện vớ vẩn đó đâu. Mẹ cứ yên tâm.”
Ban đầu, khi Điền Điền nói với bà Điền Quyên rằng cô đã thôi việc ở công ty Kinh Kỉ, bà rất ủng hộ. Cuối cùng cô cũng nhận ra nơi đó khá lộn xộn.
các cô gái trẻ ở đó khó giữ nổi mình, dễ bị hư hỏng. Nhưng Điền Điền vẫn chưa nói cho mẹ mình biết rằng, chuyện cô làm việc ở vườn hoa cầu vồng
là do Liên Gi Kỳ sắp xếp, càng không nói cô làm thêm ở vườn hoa ngoài
giờ học là để “trả góp” món nợ năm nào. Cô không muốn để mẹ biết chuyện
này. Cô muốn một mình giải quyết món nợ mà bố cô đã dùng tính mạng mình
để vay.
“Vậy chiếc khăn tay này của ai?”
Mẹ vẫn
nhất quyết truy hỏi khiến Điền Điền biết rằng không nói rõ thì không thể thoát được. Nghĩ rồi cô đành lựa chọn nói thực và có phần ngại ngùng
khi lên tiếng: “Là của Liên Gia Kỳ ạ?”
Câu trả lời này ngoài
dự kiến của bà Điền Quyên. Bà sững người rất lâu mới nói: “Liên Gia Kỳ?
Chiếc khăn tay này là của cậu ta sao?”
“Vâng.” Điền Điền gật đầu, hai má ửng hồng.
“Sao dạo này con vẫn cứ đi lại với cậu ta vậy?”
Vì công việc bận rộn ngày đêm, cộng thêm con gái học đại học lại ở trong
trường, hai tuần mới về nhà một lần nên mẹ con bà thường ít khi gặp
nhau, chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại. Nếu Điền Điền không nói, bà
Điền Quyên hoàn toàn không biết cuộc sống của con gái đang xảy ra những
chuyện gì.
“Cũng không phải là thường xuyên qua lại, chỉ là
tình cờ gặp nhau thôi ạ. Bởi vì… anh chị chủ vườn hoa nơi con làm thêm
là bạn của anh ấy. Khi rảnh rỗi anh ấy lại đến đó chơi.”
Bà
Điền Quyên không phải kẻ ngốc. Người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi đầu đã có đủ kinh nghiệm và sự từng trải. Con gái bà không nói thì
thôi, vừa nói bà đã đoán ra ngay: “Trùng hợp như vậy ư? Con đột nhiên
thôi việc ở công ty Kinh Kỉ đi làm thêm ở vườn hoa, không phải là cậu ta giới thiệu đấy chứ?”
Mà cô đã nhanh chóng đoán ra, Điền Điền cũng chả có cách nào giấu được nữa chỉ có thể thừa nhận: “Vâng! Anh ấy
nói công việc làm người mẫu không thích hợp với con, khuyên con đừng làm nữa rồi giới thiệu con đến làm thêm ở vườn hoa cầu vồng. Anh chị chủ ở
đó đều rất tốt, rất quan tâm đến con.”
“Cậu ấy giới thiệu thì đương nhiên chủ vườn hoa đó sẽ quan tâm đến con rồi. Nhưng việc gì cậu
ta phải tìm người lo cho con? Con có nghĩ cậu ấy có ý gì khác không?”
Không phải bà Điền Quyên quá lo lắng mà mối ân oán giữa hai nhà Liên – Diệp
khiến bà không thể yên tâm. Năm đó, chồng bà đã giả vụ tai nạn khiến nhà họ Liên không những phải mất đi một khoản tiền lớn mà hai anh em Liên
Gia Kỳ và Liên Gia Ký đều phải chịu những áp lực tinh thần vô cùng khủng khiếp. Đặc biệt là năm ngoái, con gái bà vì muốn trả thù cho bố đã tiết lộ chuyện Liên Gia Kỳ “gây tai nạn bỏ trốn” trước các phương tiền
truyền thông khiến không chỉ bản thân cậu ta mà hình tượng của tập đoàn
Liên thị cũng chịu tổn thất rất lớn. Tuy sau đó, bà đã trả lại sự trong
sạch cho Liên thị trước mặt mọi người nhưng liệu họ có thể nuốt được cơn giận này không? Chưa biết chừng, Liên Gia kỳ lại có dụng tâm trả thù
cũng nên. Chồng đã sớm qua đời, chỉ để lại một cô con gái như vậy, bà
Điền Quyên yêu con hơn tất thảy mọi thứ, nên bà không thể không cẩn
thận, không thể không lo lắng.
“Mẹ, mẹ nói đi đâu thế? Anh ấy không phải loại người đó đâu.”
“Có ai lấy thước mà đo lòng người, sao con biết cậu ta không phải? Cậu ta
sắp xếp cho con đến bên người của mình, còn chưa biết có ý đồ đen tối gì không…”
“Mẹ…” Điền Điền vội nói. “Mẹ nghĩ ngợi quá nhiều
rồi. Liên Gia Kỳ tuyệt đối không phải người có lòng dạ xấu xa. Anh ấy
cũng tuyệt đối không làm hại con đâu. Mẹ khôgn biết đấy thôi. Anh ấy đã
từng cứu mạng con, bất chấp tính mạng đỡ nhát dao của một kẻ thần kinh
để cứu con, kết quả là cánh tay anh ấy bị thương rất nặng.”
Bà Điền Quyên nghe mà giật mình: “Chuyện xảy ra bao giờ? Sao mẹ không
biết? Nha đầu này, sao chuyện gì cũng đều không nói cho mẹ biết thế?”
“Con cũng là không muốn làm mẹ lo lắng thôi. Nhưng vừa rồi mẹ nghi ngờ Liên Gia Kỳ như thế, quả thực là rất quá đáng!”
Điền Điền kể lại chi tiết sự việc xảy ra ngày hôm đó. Bà Điền Quyên nghe
xong, mãi sau vẫn không nói được gì, Bỗng bà lạnh lùng hỏi: “Có phải vì
thế nên con thích Liên Gia Kỳ không?”
Mẹ bất ngờ hỏi khiến Điền Điền đỏ hết cả mặt. Cô cúi đầu muốn giấu khuôn mặt mình, giọng lí nhí:
“Con… con không biết.”
Tuy miệng nói như vậy nhưng khi một cô gái trả lời loại câu hỏi này, nếu
nói “không biết” thì cũng tương đương với việc xác nhận rồi. Vì nếu cô
không thích người đó, cô sẽ thẳng thừng nói mình không có.
Bà Điền Quyên biết không cần hỏi thêm nữa, không còn nghi ngờ gì, con gái bà đã thích Liên Gia Kỳ mất rồi.