Tám giờ sáng, Điền
Điền chuẩn bị ra khỏi nhà như mọi khi. Cô đáp tàu điện ngầm rồi chuyển
sang xe buýt, khoảng gần tám rưỡi thì đến vườn hoa cầu vồng.
Hôm nay, Điền Điền đến giúp việc cắt hoa. Từng cành từng cành hoa tươi được cắt xuống, rồi bó lại, sau đó công nhân sẽ lái xe chở hoa đi bán.
Bận túi bụi mãi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát, Điền Điền đến xem ang sen sau nhà kính trồng hoa lan.
Hoa sen vẫn đang nở rất đẹp. Một bong hoa chưa nở, lại có một bong hoa đã
nở rồi. Từng tán lá sen xanh biếc mọc lên như kín hết cả miệng ang.
Vừa giơ tay ra lấy chút nước nhỏ lên một chiếc lá sen xanh, Điền Điền vừa buột miệng ngâm:
“Giang Nam khả thái liên
Liên diệp hà điền điền.”
Hai câu thơ này là do bố cô dạy từ hồi nhỏ, khi cô bắt đầu bập bẹ học nói.
Sau bao nhiêu năm, nó đã trở thành ấn tượng khắc sâu trong đầu cô, câu
thơ hòa trộn với phong cảnh. Chỉ cần nhìn thấy bức tranh lá sen mọc đua
chen là cô bất giác buột miệng ngâm câu thơ đó.
Lá sen
mọc đua chen. Bây giờ khi buột miệng ngâm câu thơ này, Điền Điền bỗng
thấy trái tim rung động. Câu thơ này, khi xưa bố dạy cô học thuộc là để
nói cho cô biết hàm ý tên của mình. Nhưng lúc này, cô phát hiện ra câu
thơ này không chỉ hàm chứa tên cô mà còn chứa cả Họ Liên Gia Kỳ.
Tên của cô, học của anh đều hàm chứa trong cùng một câu thơ. Phát hiện này
khiến trái tim Điền Điền lóe lên một niềm vui nho nhỏ. Cô có cảm giác
gần gũi với anh thêm vài phần.
Cô đỏ mặt mỉm cười, phía sau bỗng có người nhẹ nhàng vỗ vai cô:”Điền Điền, chuyện gì mà em vui
thế, một mình trốn ra đây cười?”
Điền Điền giật nảy
mình, quay lại thì thấy Lục Hiểu Du đứng ngay phía sau. Cô đương nhiên
không dám nói ra tâm sự nho nhỏ của mình vừa rồi mà vỗ ngực chuyển chủ
đề: ”Chị Hiểu Du, chị đi sao chẳng có tiếng động gì thế? Làm em giật cả
mình.”
Lục Hiểu Du cười nói: “Sao chị lại đi không có
tiếng động chứ? Chỉ là do vài người không biết đang nghĩ gì? Một mình
nhìn hoa sen mỉm cười ngốc nghếch nên mới không nghe thấy/”
Điền Điền thấy hơi xấu hổ: “Em chỉ là… thấy hoa sen nở đẹp như thế nên thấy vui thôi.”
Sau khi nghe những lời chồng nói hôm qua, hôm nay Lục Hiểu Du định đến thăm dò Điền Điền xem rốt cuộc cô có bạn trai chưa, có quan hệ gì với Hạ
Lỗi. Cô rất muốn hỏi cho rõ. Khi tìm đến chỗ ang sen này, từ xa cô đã
thấy Điền Điền đang nhìn hoa sen như mất hồn, ánh mắt lấp lánh tựa như
ngôi sao tỏa sáng, đôi môi đang nở nụ cười ngọt ngào. Đây là biểu hiện
điển hình chỉ có ở người con gái đang yêu. Khi có một mình luôn lén vui
mừng hoặc u sầu.
Lục Hiểu Du đã phát hiện được vài manh mối. Cô nghĩ dù Điền Điền chưa có bạn trai thì lòng cô bé cũng nhất
định đã có một người.
Thế nên cách che giấu vụng về của Điền Điền khiến Lục Hiểu Du nghe mà không nhịn được cười. Cô thử thăm
dò: “Không phải chứ? Chỉ vì hoa sen nở mà vui như vậy sao? Chị còn tưởng em mới có bạn trai nên tâm trạng hớn hở như vậy, một mình trốn ra đây
mỉm cười ngọt ngào.”
Điền Điền lắc đầu quầy quậy: “Đâu có. Em làm gì có bạn trai. Chị Hiểu DU, chị đừng đoán mò.”
Vừa nhìn thấy phản ứng của Điền Điền, Lục Hiểu Du vừa làm bộ đùa nói: “Chưa có bạn trai, vậy thì chắc chắn cũng đem lòng thích ai đó rồi. Đúng
không?”
Điền Điền đỏ mặt, giọng trở nên lí nhí: “Không… không có ạ.”
Từ câu trả lời lí nhí của Điền Điền, Lục Hiểu Du biết mình không đoán
nhầm, người đó trong lòng cô có phải Hạ Lỗi không? Có thể Hạ Lỗi vẫn
chưa phải là bạn trai của cô nhưng rất có khả năng cô đã yêu đơn phương
Hạ Lỗi. Tình yêu đầu của người thiếu nữ dành cho một anh chàng tuấn tú
như vậy cũng là chuyện hoàn toàn bình thường.
Nghĩ đến đây, Lục Hạ Du hỏi thẳng luôn: “Điền Điền, em có quen Hạ Lỗi không?”
Điền Điền kinh ngạc: “Có ạ. Chị Hiểu Du, sao chị biết anh Hạ Lỗi?”
“Ồ! Hôm qua, chị vừa xem bản tin giải trí thấy có phỏng vấn các diễn viên
của một bộ phim. Trong đó có thấy anh chàng đẹp trai này. Họ nói cậu ấy
là người của thành phố G. Chỉ có người bạn nói quen cậu ta, nói cậu ta
đã từng học ở trường cấp ba số hai của thành phố G nên hỏi xem em có
quen cậu ta không?”
Thấy Lục Hiểu Du không truy hỏi
chuyện mình đã thích ai chưa nên giọng Điền Điền nhẹ nhõm hơn nhiều:
“Đương nhiên là em quen anh Hạ Lỗi rồi. Anh ấy không chỉ học cùng trường với em mà còn là hàng xóm tầng trên nhà em. Em và anh ấy là hàng xóm
thân thiết mà.”
“Nghe nói hồi đó cậu ấy được rất nhiều
nữ sinh trong trường để ý đến. Còn có nữ sinh của trường khác mến mộ mà
đến gặp cậu ấy nữa cơ. Có thật thế không?”
“Thật đấy ạ.
Khi đó anh Hạ Lỗi rất được yêu mến. Có rất nhiều nữ sinh thích anh ấy.
Còn có hai nữ sinh vì ghen tuông tranh giành anh ấy mà đánh nhau nữa
cơ.”
Lúc Hiểu Du nửa đùa nửa thật nói: “Vậy còn em? Em có thích cậu ấy không?”
Điền Điền xấu hổ. Sắc đỏ vừa tan biến lại hiên lên trên đôi má cô, giọng cô lí nhí: “Chị Hiểu Du, chị đừng đùa nữa.”
“Bị chị nói trúng rồi hả? Em thật sự thích cậu ta đúng không? Vậy thì em là nhất cự li rồi còn gì.”
Điền Điền vội phân bua: “Chị Hiểu Du, chị đừng đoán mò nữa. Cái gì mà nhất cự ly chứ? Anh Hạ Lỗi có bạn gái rồi.”
Hạ Lỗi có bạn gái rồi. Thông tin này khiến Lục Hiểu Du có chút bất ngờ.
Sao trong bản tin giải trí hôm qua không nhắc đến nhỉ? Có điều nghĩ đi
nghĩ lại thì cũng là điều bình thường. Minh tinh không giống như người
bình thường, những chuyện yêu đương đều giữ bí mật không tuyên bố rộng
rãi. Nếu không sẽ rất dễ bị ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Như vậy thì Hạ Lỗi tuyệt đối không phải là bạn trai của Điền Điền rồi.
Nhưng trong lòng Điền Điền có phải vẫn có chỗ dành cho cậu ta hay không? Lục Hiểu Du cảm thấy mình cần phải làm rõ chuyện này bèn cố ý hỏi: “Cho dù Hạ Lỗi có bạn gái rồi thì sao chứ? Điền Điền, nếu em thật sự thích
cậu ta, chỉ cần họ chưa kết hôn thì vẫn có thể cành tranh mà.”
Điền Điền vội nói chẳng kịp xấu hổ: “Chị Hiểu Du, trước đây em đã từng thích anh Hạ Lỗi thật, nhưng bây giờ không còn nữa. Anh ấy giống như một giấc mơ em từng trải qua nhưng đã sớm tỉnh mộng rồi. Biết anh ấy có bạn gái, em càng không mơ mộng điều đó nữa.”
Lời thừa nhận thành thật và sự phủ nhận dứt khoát của Điền Điền khiến Lục Hiểu Du mỉm cười
mừng rỡ. Tốt lăm! Điều muốn hỏi thì cô ấy đều biết rõ.
Trong lòng Điền Điền đã không còn chỗ dành cho Hạ Lỗi kia. Người khiến cô
đứng trước ang sen mỉm cười ngọt ngào là ai, trong lòng Lục Hiểu Du đã
nắm chắc đến tám phần. Có câu, nhìn vật lại nhớ đến người. Điền Điền
đứng trước ang sen do Liên Gia Kỳ tự tay trồng nở nụ cười hạnh phúc,
người đó trong lòng cô là ai, câu trả lời đơn giản không cần phải nói
nữa.
Máy bay đáp xuống sân bay Hồng Kông, Liên Gia Kỳ
vừa bước xuống thì nhận được một tin nhắn. Ấn nút mở ra xem, trong mục
thư gửi đến, cái tên Điền Điền đập ngay vào mắt.
“Chào anh! Tôi đã giặt sạch khăn tay của anh rồi. Hôm nay, anh có rảnh không? Tôi muốn mang khăn trả lại cho anh.”
Liên Gia Kỳ suy nghĩ rồi trả lời: ‘Có rảnh. Tám rưỡi tối nay, tôi đợi em dưới tòa nhà em ở nhé!”
Sau khi gửi tin nhắn đi, Liên Gia Kỳ liền bảo trợ lý: “Đặt giúp tôi hai vé
máy bay. Một chiếc phải về thành phố G trước tám rưỡi tối nay, một chiếc quay lại Hồng Kông trước tám giờ sáng mai.”
Lần này
Liên Gia Kỳ đến Hồng Kông làm việc ít nhất phải ở lại bảy đến mười ngày. Lịch làm việc
hằng ngày đều rất kín, anh chỉ có thể dùng thời gian nghỉ ngơi buổi tối để làm người bay trong không trung, bay đi lúc sao lên
rồi lại quay về khi bình minh.
Người trợ lý có chút kinh ngạc, buột miệng nói: “Có phải ở thành phố G có chuyện gì quan trọng không ạ?”
Liên Gia Kỳ chỉ “ừm” một tiếng mà không nói gì, lúc này, người trợ lý hiểu
ra mình đã quá nhiều chuyện nên không hỏi nữa.
Chuyện quan trọng ư? Nếu trợ lý biết mình nhọc công lên chuyến bay tối về
thành phố G chỉ để nhận lại một chiếc khăn tay thì chắc chắn sẽ thấy
kinh ngạc lắm. Liên Gia Kỳ cũng tự cảm thấy buồn cười. Vì một cô gái
không thích mình, vì một câu cô buột miệng mà vội vàng đi đi về về. Cô
hiếm khi chủ động tìm anh, sao anh nỡ từ chối cơ hội gặp mặt lần này
chứ?
Cả một ngày đều phải bận rộn với công việc,
tranh thủ thời gian nghỉ ngơi giữa hai cuộc họp, Liên Gia Kỳ bật máy lên thì phát hiện Lục Hiểu Du để lại lời nhắn cho mình. Lời nhắn rất ngắn
gọn:
“Gia Kỳ, sáng nay tôi đã nói chuyện với Điền
Điền rồi. Hạ Lỗi không phải là bạn trai của cô ấy. Cô ấy cũng không
thích Hạ Lỗi. Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ người cô ấy thích là cậu.
Là bạn bè, tôi thật lòng nhắc cậu một câu. Nếu cậu cũng thích cô ấy thì
đừng do dự nữa.”
Hẹn tám rưỡi gặp nhau dưới lầu,
ăn cơm tối xong, Điền Điền tắm gội, thay quần áo, bắt đầu trang điểm.
Đây là lần đầu tiên cô và Liên Gia Kỳ chính thức hẹn gặp riêng chứ không phải tình cờ gặp nhau ở một nơi nào đó. Mấy lần ấy, cô hoàn toàn không
có thời gian trang điểm. Lần này, cô muốn mình thật xinh đẹp để đi gặp
anh.
Bà Điền Quyên đi làm, không ở nhà nên cô
có thể tùy ý chọn quần áo, đổi kiểu tóc. Tủ quần áo gần như bị cô lật
tung cả lên. Bộ này, bộ kia, bộ kia, bộ này, kết hợp trang phục thế nào
cho hợp nhất đây? Cô cứ thử hết bộ này đến bộ khác. Kết quả, thử đi thử
lại quá nhiều, thành ra cô chẳng biết mặc bộ nào thì ổn. Cuối cùng, cô
quyết định chọn càng đơn giản càng tốt. Thế là cô chọn một chiếc áo
phông trắng kết hợp với một chiếc váy bò xanh. Chắc sẽ không nhầm đâu.
Còn mái tóc thì cô buộc thành đuôi ngựa, kết hợp với váy bò áo phông sẽ rất trẻ trung và tràn trề sức sống. Sau đó, cô lại cảm thấy tết đuôi sam có vẻ thuần khiết và dịu dàng hơn. Nhưng sau khi làm xong thì lại cảm thấy kiểu này có vẻ lỗi thời rồi. Hay là tết phía sau vừa tươi trẻ lại vừa
đáng yêu? Tết xong vẫn chưa hài lòng, cô lại nghĩ ngay hay là búi lên
thử xem. Búi tóc, soi gương, ngắm trước ngắm sau một hồi, Điền Điền vẫn
cảm thấy không đẹp. Khi đang chuẩn bị gỡ tóc ra thì di động ném trên
giường bỗng đổ chuông. Cô chẳng nhìn gì cả mà cầm lên nghe luôn. Giọng
Liên Gia Kỳ vang lên bên tai: “Tôi đến sớm hơn một chút. Bây giờ em có
xuống được không?”
Mới tám giờ mà anh đã đến
rồi. Điền Điền vừa cầm điện thoại vừa thò đầu ra ngoài cửa sổ.Bên cạnh
ngọn đèn đường, Liê Gia Kỳ đang đứng ở đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía
cô. Ánh mắt anh còn sâu hơn cả màn đêm nhưng lại lấp lánh ánh sáng của
các vì sao.
Điền Điền vui mừng gật đầu:”Vâng. Tôi xuống ngay đây ạ!”
Quần áo đã mặc xong nhưng kiểu tóc thì vẫn chưa ổn. Điền Điền cũng chẳng có
thời gian chải lại kiểu khác. Sau khi tháo búi tóc xuống, cô quyết định
buông tóc. Như vậy là tự nhiên nhất. Chỉ cần vuốt xuống vai không để rối là được, rối thì sẽ không đẹp. Thế nên, trước khi ra khỏi cửa, cô không quên cầm chiếc lược trong tay. Sau khi chạy xuống lầu, ở chiếu nghỉ
tầng một, cô dùng chiếc lược nhỏ nhanh chóng chải lại tóc một lượt, chải mượt xuống hai vai rồi mới bước ra gặp Liên Gia Kỳ.
Thấy Điền Điền từ trong tòa nhà bước ra, ánh mắt tinh tế của Liên Gia
Kỳ phát hiện dáng vẻ cô khác với lúc thò đầu qua cửa sổ. Lúc đó, cô búi
tóc trên dỉnh đầu nhưng lúc này tóc lại buông xõa tự nhiên. Mái tóc đen
dài được chải mượt mà, mềm mại như dòng nước chảy xuống dôi vai thon
gầy. Lạ thật! Cô thở hổn hển, rõ rang là vừa chạy từ trên tầng xuống,
sao tóc cô không hề bị rối nhỉ? Liên Gia Kỳ không khó khăn gì phát hiện
ra Điền Điền để lộ chiếc lược nhỏ đang nắm chặt trong lòng bàn tay. Rõ
ràng, trước khi bước ra khỏi tòa nhà, cô đã chải lại tóc.
Lúc này, Điền Điền cũng nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt của Liên Gia Kỳ, bất
giác cô giấu bàn tay phải cầm lược ra phía sau. Bỗng nhiên, cô ảo não
phát hiện ra mình không mặc chiếc váy bò có túi, bây giờ giấu chiếc lược đi đâu đây? Bị ánh mắt của Liên Gia Kỳ nhìn chăm chú, cô bối rối đỏ
mặt. Giây phút làm cho mình đẹp hơn để gặp anh, có phải anh đã nhìn thấy rồi không? Nghĩ như vậy, mặt cô càng đỏ hơn, từ hai má, lan dần sang
long mày đến đuôi mắt, tất cả đều đỏ lừ. Cô chỉ biết cúi đầu nhìn xuống
đất, xấu hổ không nói được lời nào.
Cô không nói
gì nhưng mái tóc không cần lên tiếng đã nói thay cô. Mái tóc của người
con gái cũng biết nói đấy! Ba nghìn sợi tóc là ba nghìn sợi tình. Sợi
sợi nói lên tình ý vô hạn, chỉnh hình cũng đủ hiểu, không cần phải cất
lời. Liên Gia Kỳ hiểu điều mái tóc được chải suôn mượt của Điền Điền
nhắn nhủ, hiểu điều đôi má ửng hồng của cô ám chỉ. Cô không cần lên
tiếng nhưng tất cả đều đã phơi bày hết rồi. Anh đã nghe thấy hết và đã
hiểu tất cả.
Liên Gia Kỳ cũng không nói gì, chỉ
bước lên phía trước một bước, nhẹ nhàng nắm chặt tay Điền Điền. Điền
Điền đang cúi đầu xuống bỗng ngẩng lên, mở to đôi mắt, bất ngờ, hoài
nghi, hiểu ra, rung động, cuối cùng là niềm vui hiện lên long lanh nơi
đáy mắt. Tuy Liên Gia Kỳ không nói gì nhưng anh nắm chặt tay cô, dùng
ánh mắt dịu dàng và lưu luyến để nhìn cô thì cô nhận ra anh đã hoàn toàn hiểu tâm tư của cô rồi. Còn tâm ý của anh, cô cũng đã nhận được.
Hạnh phúc bất ngờ như thủy triều ập đến. Bàn tay mềm mại nhỏ bé của Điền
Điền cuộn tròn trong bàn tay to lớn ấm áp của Liên Gia Kỳ, hai người
nhìn nhau mỉm cười ngọt ngào, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả hàng ngàn hàng
vạn ánh sao trên bầu trời.