Ban đầu, vụ tai nạn của Liên Gia Kỳ chỉ xử lý như một vụ tai nạn giao thông bình thường, nhưng Điền Điền tìm thấy di động và phát hiện ra tin nhắn cảnh
cáo như vậy, rõ ràng đây không đơn giản chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên.
Ông Liên Thắng Kiệt đọc xong tin nhắn, lập tức báo cảnh sát. Bước đầu
tiên, bên phía cảnh sát tất nhiên là tìm Hoắc Lệ Minh để phối hợp điều
tra.
Khi Hoắc Lệ Minh giải thích với cảnh sát giao thông tại sao cô gửi tin nhắn đó, lý do có phần gượng gạo. Cô nói vì hôm trước
lên chùa thắp hương cho Liên Gia Kỳ có xin một quẻ, trên quẻ nói mấy
ngày gần đây anh có thể gặp tai nạn đổ máu, thế nên cô đã gửi cho anh
tin nhắn đó mà không hề ám chỉ điều gì.
Cách giải thích này
của Hoắc Lệ Minh vốn cũng chẳng vấn đề gì vì phong tục của thành phố G
thường mê tín, thắp hương cầu phật xin quẻ. Người già người trẻ ít nhiều bị ảnh hưởng. Nhưng sau khi Điền Điền đọc tin nhắn trong điện thoại thì lập tức nghĩ đến Hoắc Khởi Minh, nghĩ đến chuyện xảy ra trong nhà hàng
tối hôm trước. Thế nên, khi cùng ông Liên Thắng Kiệt đi báo cảnh sát, cô đã nói rõ chuyện oán thù giữa Liên Gia Kỳ và Hoắc Khởi Minh cho cảnh
sát nghe.
Cô không hề do dự , quả quyết: “Nhất định là Hoắc
Khởi Minh, nhất định là anh ta đã lên kế hoạch gây ra vụ tai nạn này.
Hoắc Lệ Minh có thể tình cờ phát hiện ra điều gì đó nên mới gửi tin nhắn nhắc nhở Gia Kỳ như vậy.”
Sau khi xem lại bối cảnh và tình
tiết vụ án, phía cảnh sát không tin lý do của Hoắc Lệ Minh. Nhưng dù
thẩm vấn thế nào, cô vẫn kiên trì nói như vậy nên không thu thập thêm
nội dung gì mới. Phía cảnh sát cũng mời Hoắc Khởi Minh đến phối hợp điều tra, anh ta càng khăng khăng không biết, chối sạch sành sanh.
“Tại sao Liên Gia Kỳ bị tai nạn xe lại tìm tôi đến hỗ trợ điều tra? Phải.
Tối đó, tôi có xích mích với cậu ta nhưng đó là vì tôi uống nhiều nên
mới gây chuyện hiểu lầm. Chúng tôi đã nói rõ mọi chuyện. Sao các ông lại cho rằng chuyện này liên quan đến tôi chứ? Nếu thật sự muốn trả thù,
tôi cũng đâu có ngu mà to tiếng với cậu ta xong thì ngay hôm sau tìm
người đối phó?”
Tuy Hoắc Khởi Minh là đối tượng khả nghi nhất nhưng anh ta có chứng cứ chứng minh mình không có mặt tại hiện trường.
Khi sự việc xảy ra, có mấy người giúp việc đều làm chứng cho anh ta ở
nhà. Hơn nữa, cũng không tìm được chứng cứ gì có thể chứng minh anh ta
thuê hung thủ đâm xe. Người lái xe gây tai nạn đã liệu trước tình hình,
anh ta kiên quyết nhận trách nhiệm và nói rằng mình không quen biết Hoắc Khởi Minh, cũng nói rằng không ai giật dây mình cả.
Điều
tra đi điều tra lại, kết quả lại quay về tai nạn giao thông ngoài ý
muốn. Ngoài tin nhắn của Hoắc Lệ Minh ra, không còn thêm bất cứ nghi ngờ nào chứng minh có người cố ý. Còn điểm nghi ngờ này lại không có chứng
cứ thuyết phục, cuối cùng vẫn xử lý như một vụ tai nạn giao thông bình
thường. Hơn nữa, vì người lái xe không say rượu, trước đây cũng chưa
từng có tiền án tiền sự nào, sau khi gây ra tai nạn cũng không hề bỏ
trốn, tích cực chủ động, phối hợp cứu người và đề nghị bồi thường, lại
chỉ đâm bị thương chứ không chết nên thậm chí anh ta còn không cần phải
chịu trách nhiệm hình sự. Cho dù có tố cáo, anh ta phải ngồi tù thì thời hạn giam giữ cũng rất ngắn, còn có thể được hưởng án treo.
Kết quả này khiến ông Liên Thắng Kiệt tức muốn ném vỡ tách trà. Sau vụ tai
nạn hai ngày, Liên Gia Ký nhận được tin lập tức từ Anh về tức không chịu nổi xắn tay muốn lao thẳng đến hỏi tội Hoắc Khởi Minh.
Ông
Liên Thắng Kiệt lớn tiếng ngăn lại: “Con muốn làm gì? Gia Kỳ có phải do
Hoắc Khởi Minh sai người hại hay không, chúng ta không có chứng cứ. Nếu
con kích động đến đánh cho cậu ta một trận sẽ bị khép vào tội cố ý gây
thương tích. Bố không muốn đến lúc đó, hai đứa con trai của bố, người
thì nằm viện, người thì ngồi tù đâu.”
Liên Gia Ký sôi lên
sùng sục, giậm chân thình thịch, cơn tức trong lòng không trút ra được,
cậu ta quay sang nhìn Điền Điền đang đứng ngây người, nước mắt lưng
tròng, chẳng hề suy nghĩ liền nói:
“Đều là vì cô. Nếu không
phải tối đó cô có chuyện với Hoắc Khởi Minh, anh trai tôi sẽ không đấm
cho anh ta một quả, Hoăc Khởi Minh cũng không vì vậy mà tìm người trả
thù anh ấy.”
Câu nói đó như chiếc gậy đập thẳng xuống đầu
Điền Điền khiến cô sững sờ, choáng váng, nước mắt ra, không gì ngăn
được. Thực ra, Điền Điền đã vì chuyện này mà thầm tự trách mìn không chỉ một lần. Ngay sau hôm xảy ra chuyện không vui với Hoắc Khởi Minh, Liên
Gia Kỳ bị tai nạn. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Chắc chắn Hoắc
Khởi Minh không tránh khỏi liên quan. Nghĩ như vậy, nếu tối đó, cô
không to tiếng với Hoắc Khởi Minh, Liên Gia Kỳ sẽ không vì cô mà cho anh ta một cú đấm. Như thế , Hoắc Khởi Minh sẽ không vì tức giận mà gây nên vụ tai nạn này để trả thù anh. Nói đi nói lại, đều là do cô gây ra
nhưng lại khiến Liên Gia Kỳ vô tội bị liên lụy. Nếu có thể, cô thà người bị đâm là mình chứ không muốn Liên Gia Kỳ phải chịu trận.
Nước mắt tuôn như thác đổ, Điền Điền nghẹn ngào: “Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.
Tôi cũng không muốn như vậy. Tôi tình nguyện bị xe đâm còn hơn là…”
Liên Gia Ký không có bất kỳ hành động nào, mặt vẫn hằm hằm: “Cũng không biết có phải kiếp trước nhà họ Liên chúng tôi nợ nhà họ Diệp các người không mà cứ dính vào các người là chẳng có gì tốt đẹp cả. Năm đó, bố cô khiến cho tôi trở thành hung thủ gây nên vụ tai nạn xe, bây giờ, cô lại đem
anh trai tôi ra làm nạn nhân của một vụ tai nạn xe. Cô đi đi. Đừng đứng ở đây nữa. Chúng tôi không muốn nhìn thấy cô.”
Điền Điền đang
nức nở lại càng rối trí hơn. Tằng Thiếu Hàng vội đến khuyên Liên Gia Ký, Lục Hiểu Du thì lặng lẽ dìu Điền Điền ra hành lang ngồi khuyên nhủ:
“Gia Ký tính tình nóng nảy, nói năng không suy nghĩ gì đâu. Tình cảm anh em nhà cậu ấy rất tốt. Bây giờ, Gia Kỳ xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu
ấy cũng khó tránh khỏi tức giận, nói những điều khó nghe. Em đừng để
bụng nhé.”
Sau hôm tai nạn, Tằng Thiếu Hàng và Lục Hiểu Du
mới biết tin cũng vội đến bệnh viện. Khi biết tình hình vết thương của
Liên Gia Kỳ, vợ chồng họ đều sốc.
Lục Hiểu Du đã bật khóc: “Sao lại như vậy? Ông trời thật bất công với Gia Kỳ. Cậu ấy vừa mới hạnh phúc được một chút.”
Làm bạn với Liên Gia Kỳ bao nhiêu năm nay, Tằng Thiếu Hàng và Lục Hiểu Du
đều khá hiểu chuyện của anh. Mấy năm qua, Liên Gia Kỳ đều không được vui vẻ. Sau khi buông tay để Tạ Uẩn Nhã và Triển Bằng Phi ra đi, tuy anh
chưa từng để lộ nỗi đau khổ trước mặt người khác, nhưng có mấy tháng
liền mà anh gầy đi trông thấy. Sau khi thất tình, anh chưa có thêm người bạn gái nào. Trong cuộc sống của anh, ngoài công việc cũng chỉ có công
việc mà thôi. Gánh nặng cơ nghiệp gia tộc trên vai, anh hầu như không có thời gian dành riêng cho mình, hết ngày này đến ngày khác ngồi trên máy bay và bàn đàm phán, để trở thành “tinh anh của giới doanh nhân”. Người thường khó mà tưởng tượng nổi sức lực và tâm huyết mà anh đã bỏ ra.
Có một lần, Liên Gia Kỳ tranh thủ thời gian đến vườn hoa cầu vồng nghỉ
ngơi, mệt mỏi ngồi tựa vào ghế, nói: “Tôi cảm thấy mình càng ngày càng
giống như một cỗ máy làm việc.”
Khi đó, Lục Hiểu Du khéo léo
khuyên: “Gia Kỳ, tuy công việc quan trọng nhưng cuộc sống càng quan
trọng hơn. Có cô gái nào thích hợp thì đừng ngại tiếp xúc. Cậu cũng nên
tìm bạn gái đi thôi.”
Liên Gia Kỳ nghe mà như không, cũng
không nói gì. Đây là tác phong của anh, không muốn nghe, không muốn trả
lời thì làm như không nghe thấy. Cô cũng không tiện nói sâu thêm chuyện
này.
Sau khi Liên Gia Kỳ sắp xếp cho Điền Điền đến làm ở vườn hoa cầu vồng, Lục Hiểu Du với sự nhạy cảm và tinh tế của người phụ nữ
đã phát hiện ra anh đặc biệt quan tâm đến Điền Điền. Giống như thấy ánh
mặt trời rực rỡ sau đám mây đen, cô hân hoan với phát hiện của mình. Là
người bạn cũ, cô hy vọng Liên Gia Kỳ có thể bước ra khỏi bóng tối của
quá khư, bắt đầu một cuộc tình mới.
Không lên tiếng nhưng cô luôn cố gắng tạo cơ hội để hai người ở riêng bên nhau, sự việc cũng
thuận lợi đúng như chiều hướng cô muốn. Cuối cùng, Liên Gia Kỳ và Điền
Điền đã nắm tay nhau váo tin vui cho vợ chồng họ. Lúc đó, cô và Thiếu
Hàng đã vui mừng thay cho Gia Kỳ. Sau khi Tạ Uẩn Nhã bỏ đi, cô chưa từng thấy anh vui vẻ. Nhưng khi Gia Kỳ dắt tay Điền Điền xuất hiện trước mặt họ, trên môi anh nở nụ cười dịu dàng và ấm áp như gió xuân.
Ánh trăng hôm đó rất đẹp,
bốn người cùng nghồi quanh chiếc bàn ngập ánh
trăng bên cửa sổ, uống trà ăn điểm tâm, vừa nói vừa cười, cực kỳ vui vẻ. Niềm vui giống như ánh trăng hôm ấy. Có điều, Liên Gia Kỳ đã không còn
được hìn thấy nữa rồi. Ánh trăng lạnh lẽo và bi thương ảm đạm chiếu
xuống hành lang hẹp dài của bệnh viện. Điền Điền khóc sưng cả mắt, mặt
trắng bệch ra, dưới ánh trăng cô tịch càng trở nên thê lương hơn. Lục
Hiểu Du bất giác thở dài. Cô gái vốn đang ngập tràn hạnh phúc, trong
nháy mắt đã rơi xuống vực sâu đau khổ. Ngoài cảm thông ra, cô ấy chẳng
giúp được gì cho cô.
Sau khi khóc một hồi, bỗng nhiên Điền Điền gạt nước mắt, hỏi: “Chị Hiểu Du, chị biết có thể tìm được Hoắc Lệ Minh ở đâu không?”
“Tìm cô ấy làm gì?” Lục Hiểu Du lên tiếng phản ứng lại. “Em muốn hỏi chuyện tin nhắn sao?”
“Vâng. Em muốn cầu xin cô ấy nói sự thật. Vụ tai nạn của Gia Kỳ tuyệt đối
không phải là tai nạn ngoài ý muốn. Điều nay trong lòng em rất rõ, chỉ
có cô ấy hiểu rõ hơn em thôi. Trước đây, cô ấy cũng từng yêu Gia Kỳ, cô
ấy nhẫn tâm nhìn anh ấy thành ra như vậy mà kẻ gây tội ác vẫn nhởn nhơ
ngoài vòng pháp luật sao? Hoắc Khởi Minh đối với cô ấy cũng có tử tế gì, tại sao cô ấy phải bảo vệ cho anh ta? Đặc biệt là sau khi anh ta gây ra chuyện trời không tha đất không dung này.”
“Điền Điền, tuy
quan hệ giữa Hoắc Lệ Minh và Hoắc Khởi Minh không tốt nhưng rốt cuộc họ
vẫn có chung một người bố, chảy chung một dòng máu. Ban đầu, Gia Kỳ đã
cự tuyệt cô ấy, bây giờ, muốn cô ấy vì một người đàn ông không yêu mình
mà đưa anh trai vào tù thì quả là rất khó. Tuy cô ấy không quan tâm đến
người anh trai cùng bố khác mẹ nhưng cũng phải để ý đến cảm nhận của bố
mình nữa chứ! Chủ tịch Hoắc chỉ có mỗi một mình Hoắc Khởi Minh là con
trai, ông ấy sẽ để con gái vạch tội con trai sao? Hoắc Lệ Minh nói với
cảnh sát như vậy, phải đến tám chin phần là ông ấy sắp xếp.”
Điền Điền càng nghe càng thất vọng nhưng cô không bỏ cuộc: “Bất luận thế
nào, Hoắc Lệ Minh gửi tin nhắn đó cho Gia Kỳ thì chứng tỏ cô ấy vẫn còn
tình cảm với anh ấy. Em muốn đi thử xem. Chị nói cho em biết có thể tìm
cô ấy ở đâu?”
Một là không khuyên nhủ được cô, hai là không
cam lòng thấy Hoắc Khởi Minh vô can như vây, Lục Hiểu Du nghĩ ngợi và
không từ chối nữa: “Được rồi, chị sẽ đưa em đi.”
Lục Hiểu Du
dẫn Điền Điền đến phòng tranh của Hoắc Lệ Minh, nhưng phòng trống không. Một nhân viên của phòng tranh nói với họ: “Hoắc tiểu thư ra nước ngoài, nói là định đi du học một năm ở Châu Âu, tạm thời đóng cửa phòng tranh. Hai người đến muộn rồi, ở đây đều khóa cửa hết rồi.”
Lục
Hiểu Du nghe là hiểu ngay. Điều này nằm trong tầm tay nhà họ Hoắc. Họ
sắp xếp cho Hoắc Lệ Minh rời thành phố G để tránh cô bị người khác
thuyết phục mà không cẩn thận nói ra chân tướng sự việc.
“Điền Điền, đi thôi. Không ích gì đâu. Chúng ta đến chậm một bước rồi.”
“Chị Hiểu Du, Hoắc Lệ Minh vội vàng đi nhanh như vậy, rõ ràng là có vấn đề.”
“Có vấn đề thì sao chứ? Chúng ta không có chứng cứ gì cả.”
Chuyện đã như vậy, dù không cam lòng thế nào, Điền Điền cũng chỉ có thể cùng
Lục Hiểu Du hậm hực ra về. Khi đợi thang máy, họ không ngờ Hoắc Khởi
Minh lại từ trong bước ra. Tìm Hoắc Lệ Minh không gặp nhưng lại gặp Hoắc Khởi Minh. Nhìn kẻ thù với đôi mắt đỏ au, Điền Điền vô thức nắm hai tay thành nắm đấm, bặm chặt răng, ánh mắt như dao găm, hận là không thể đâm ngàn vạn nhát dao vào kẻ thù trước mặt này.
Thấy Điền Điền
xuất hiện ở đây, Hoắc Khởi Minh cũng không khó đoán ra cô đến làm gì.
Anh ta lạnh lùng cười, nụ cười vừa ngạo mạn vừa đắc ý: “Điền Điền, cô
đến tìm Lệ Minh ư? Tiêc quá! Cô đến muộn một bước rồi. Hôm qua, tôi đã
đưa con bé lên máy bay sang Pháp. Trong vòng một năm tới, nó sẽ không
quay về đâu. Bây giờ, mọi thứ trong phòng tranh này thuộc về tôi.”
Điền Điền nói như rít qua kẽ răng: “Anh cố ý sắp xếp cho cô ấy đi vì sợ cô
ấy ở lại sẽ nói ra chân tướng sự thật bất lợi cho anh đúng không?”
Hoắc Khởi Minh ra vẻ vô tội: “Cô nói năng linh tinh gì thế? Tôi hoàn toàn
không hiểu gì cả.” Ngừng một lát, anh ta lại lấy lại phong độ rồi cười
cười, nói: “Phải rồi! Bây giờ Gia Kỳ thế nào rồi? Cậu ấy đỡ hơn chưa?
Gân đây tôi bận quá chưa có thời gian đi thăm cậu ấy được. Đợi khi nào
rảnh, tôi nhất định sẽ mua hoa đến bệnh viện.”
Không nhắc đến Liên Gia Kỳ thì thôi, chỉ cần nhắc đến là Điền Điền không kìm nén được
sự phẫn nộ. Cơn giận bốc lên cao làm cô mất lý trí, bộc phát không gì
ngăn cản nổi. Cô giơ tay lên đấm thẳng vào mặt anh ta, điên cuồng đuổi
theo anh ta, vừa đánh vừa chửi: “Anh là đồ khốn nạn… Anh là đồ khốn nạn… Anh sẽ không được sống tử tế đâu…”
Tuy Điền Điền chỉ là một
cô gái trẻ nhưng khi mất lý trí, hành động như con hổ điên của cô khiến
Hoắc Khởi Minh cũng không thể nào chống đỡ nổi. Lục Hiểu Du cũng căm hận anh ta, bề ngoài vờ khuyên can nhưng thực tế, nhân lúc hỗn loạn còn
dùng giày cao gót đạp anh ta vài cái. Đến khi người của phòng tranh nghe thấy chạy ra khuyên can, Điền Điền mới bị kéo ra nhưng vẫn cố sức cào
cấu lên mặt Hoặc Khởi Minh, để lại vài vết máu chảy ròng ròng.
Lần này, Hoắc Khởi Minh chịu thiệt rồi. Ban đầu anh ta không hề để tâm đến
cô gái yếu đuối như Điền Điền, ai ngờ, bỗng nhiên cô lại nổi điên lao
đến đánh người. Hơn nữa, tay cô còn cứng như bọc kim loại, vừa đấm một
cái tránh anh ta đã chảy máu nên lập tức ngây người ra. Sợ thấy máu chảy trên trán, Hoắc Khởi Minh tức giận quát: “Báo cảnh sát, báo cảnh sát
cho tôi. Tôi phải tố cáo kẻ điên cố ý làm người khác bị thương này.”
Ở đồn, viên cảnh sát lấy lời khai muốn cười mà phải cố nhịn. Anh ta không thể không buồn cười, một người đàn ông chạy đến tố cáo bị một cô gái
trẻ đánh chảy máu đầu quả thực có chút khôi hài.
Hoắc Khởi Minh cũng biết như vậy rất mất mặt, sắc mặt sa sầm lại. Dù thế nào cũng không
chịu chấp nhận khuyên giải của cảnh sát, anh ta cố chấp muốn tố cáo Điền Điền đến cùng. May mà lúc này, Tằng Thiếu Hàng nhận được điện thoại của Lục Hiểu Du đã vội vã theo luật sư Nghê, cố vấn pháp luật của tập đoàn
Liên Thị. Luật sư Nghê không hề hàm hồ nói, nếu Hoắc Khởi Minh cố tình
muốn tố cáo, vậy thì ra tòa đi. Tại sao Điền Điền lại đánh anh ta? Tòa
án sẽ hỏi rõ nguyên do.
Ngoài ra, chuyện vài ngày trước anh
ta đã sàm sỡ Điền Điền ở nhà hàng, họ cũng sẽ truy cứu trách nhiệm đến
cùng. Như vậy, Hoắc Khởi Minh biết chuyện không thể làm lớn thêm nên chỉ có thể đá ghế trút giận mà thôi.
“Được rồi, Điền Điền! Lần
này tôi giơ cao đánh khẽ, tha cho cô một con đường sống. Nhưng tôi nhắc
cô một câu, có bênh tâm thần thì nên tìm bác sĩ, đừng chạy ra ngoài cắn
người như chó điên.”
Lúc này, Điền Điền đã lấy lại lý trí,
không bị những lời của Hoắc Khởi Minh làm cho tức điên lên nữa. Ngược
lại, cô cực kỳ bình tĩnh nhìn anh ta, chậm rãi nói rõ từng câu từng chữ: “Hoắc Khởi Mình, anh đừng đắc ý. Loại người như anh sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi.”