Sáng hôm sau, khi
Điền Điền cùng Du Tinh đến câu lạc bộ tennis, Hoắc Khởi Minh đã đợi họ ở đó. Anh ta cũng dẫn một người bạn đi cùng. Bạn anh ta tất nhiên không
giàu thì cũng sang. Anh chàng đó chỉ giới thiệu tên mình là La Thiên Vũ
mà không nói gì thêm, nhưng nhìn đồ hiệu và phong thái thì cũng đủ biết
được xuất thân của anh ta rồi.
Vừa hay, hai nam hai nữ, Điền
Điền và bạn cô đều không biết đánh nên càng hợp lý. Hoắc Khởi Minh và La Thiên Vũ phụ trách dạy hai cô tập chơi.
Điền Điền và Hoắc
Khởi Minh thành một nhóm một thầy một trò. Cô lên tay khá nhanh, Hoắc
Khởi Minh phải khen cô là rất có năng khiếu. Cô chỉ mỉm cười nói: “Cũng
phải cảm ơn anh dạy rất giỏi.”
Hoắc Khởi Minh rõ ràng là một
cao thủ. Anh ta đánh rất đẹp, dạy cũng rất có phương pháp. Một huấn
luyện viên chuyên nghiệp đứng bên mỉm cười, đùa: “Hoắc thiếu gia muốn
chuyển nghề sao? Vậy thì anh đến cướp bát cơm của chúng tôi rồi còn gì.”
Có người huấn luyện như vậy, trình độ chơi tennis của Điền Điền tiến bộ rõ rệt. Cô càng lúc càng có hứng thú với môn thể thao này. Sân bên cạnh,
Du Tinh và La Thiên Vũ cũng học rất vui vẻ. Những tràng cười của họ giòn tan như tiếng chuông gió đung đưa.
Ngày hôm nay, Điền Điền
đã chơi rất vui. Đánh tennis đến mỏi nhừ người nên họ đi tắm hơi cho dãn gân dãn cốt. Ra khỏi phòng tắm, Hoắc Khởi Minh và La Thiên Vũ đã đặt
sẵn bàn mời họ đi ăn. Ăn xong, họ còn chu đáo chia nhau đưa các cô về
nhà. Tất nhiên, Điền Điền do Hoắc Khởi Minh tiễn về. Trên đường đi, anh
ta hỏi: “Hôm nay, cô chơi có vui không?“
Cô mỉm cười gật đầu: “Rất vui! Cảm giác chơi được tennis thật tuyệt vời!”
“Cô học rất nhanh đấy! Có thời gian thì năng đến luyện tập nhé! Cô có thể gọi điện hẹn tôi bất cứ lúc nào.”
“Sao tôi có thể làm phiền anh như vậy được chứ?”
Hoắc Khởi Minh rất nhẹ nhàng trả lời: “Không sao. Không phiền đâu. Dù sao,
cứ rảnh rỗi là tôi cũng đi chơi tennis mà. Có điều, Liên Gia Kỳ cũng là
khách thường xuyên của câu lạc bộ này. Nếu cô sợ gặp cậu ta thì sau này
ít đến sẽ hơn.”
Câu nói này khiến Điền Điền cảm thấy bất
bình: “Có nhầm không vậy? Tại sao tôi phải sợ gặp anh ta chứ? Phải là
anh ta sợ gặp tôi mới đúng.”
Hoắc Khởi Minh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ồ! Lúc trước, trên điện thoại, cô còn nói ‘không có thì tốt’, lẽ nào
không phải do sợ gặp anh ta sao?”
Điền Điền phản đối kịch
liệt: “Không phải thế! Tôi không sợ, chỉ không muốn gặp anh ta thôi,
không muốn có chút quan hệ xã hội nào với kẻ chết tiệt đó. Đây là hai
khái niệm hoàn toàn khác nhau.”
“Không muốn gặp, không muốn có chút quan hệ xã hội nào với cậu ta, thế thì tốt nhất là cô đừng đến câu lạc bộ đó nữa.”
Điền Điền hậm hực: “Tại sao tôi lại không dám chứ? Không đi thì có khác gì
tôi sợ anh ta, né tránh anh ta. Tôi cứ đi đấy. Anh cứ đợi xem, rốt cuộc
là tôi sợ gặp anh ta hay là anh ta sợ gặp tôi.”
Hoắc Khởi Minh mắt lim dim, khẽ nhếch mép mỉm cười đầy ẩn ý: “Được. Tôi sẽ chờ xem.”
Điền Điền bực bội, hạ quyết tâm nói được phải làm được. Cô thường xuyên đến
câu lạc bộ đó. Du Tinh cũng đi cùng cô và trở thành khách thường xuyên.
Về cơ bản, mỗi lần họ đi đánh tennis, Hoắc Khởi Minh và La Thiên Vũ đều
đến “tập cùng” . Dần dần, bốn người ngày càng trở nên thân thiết. Đặc
biệt là Du Tinh và La Thiên Vũ. Quan hệ giữa họ có vẻ như đã lên một nấc thang nữa. Ngoài lúc đến sân tennis ra, hai người còn dành thời gian
riêng cho nhau, điện thoại tin nhắn không ngừng, xem ra rất thân thiết.
Điền Điền hỏi riêng Du Tinh: “Có phải cậu đang hẹn hò với La Thiên Vũ không?”
Du Tinh có chút e thẹn: “Chưa thể coi là vậy. Anh ấy còn chưa bày tỏ gì rõ ràng với tớ. Chỉ mới hẹn nhau đi ăn cơm có một lần thôi.”
Tuy Du Tinh chỉ đi ăn cơm cùng La Thiên vũ có một lần nhưng sau đó, anh ta
đã lái chiếc BMW lướt gió đưa cô về trường, còn tiễn cô đến tận ký túc
xá. Đương nhiên, điều này đã thu hút sự chú ý của không ít người, có kẻ
ngạc nhiên, có kẻ ngưỡng mộ, hoặc là ghen tỵ.
Ngay hôm sau,
trong trường lan truyền tin đồn rằng nữ sinh Du Tinh đang cặp kè với đại gia. Trên lớp còn có mấy nam sinh cố ý nói mỉa mai trước mặt Du Tinh,
nào là con gái bây giờ chỉ ham vinh hoa phú quý, thích cặp với người có
tiền, dù làm vợ bé hay bồ nhí cũng chẳng sao, vì tiền mà bán thân xác và linh hồn…
Du Tinh nghe thế, đương nhiên không nể nang gì,
đập lại thẳng: “Các cậu nói mấy câu vừa rồi cho ai nghe đấy? Nếu nói cho tôi nghe thì thôi đi nhé! Không sai. Tôi quen một người giàu có và đi
lại với anh ta đấy. Nhưng anh ta chưa vợ, tôi chưa chồng nên chẳng có
chuyện vợ bé hay bồ nhí. Hơn nữa, có tiền thì sao nào? Có tiền là có tội à? Theo cách nói của các cậu, người có tiền thì đừng mong tìm được tình yêu chân thành sao? Tôi phải yêu một kẻ ăn mày mới là tình yêu chân
chính à? Nho không ăn được đừng bảo nho còn xanh. Tôi dám cá là nếu có
cô tiểu thư nhà giàu nào đó để ý đến các cậu thì dù nằm mơ các cậu cũng
chảy cả nước miếng ra ấy.” Mấy nam sinh định làm cho Du Tinh bối rối,
kết quả lại bị cô nói cho không ngẩng mặt lên được.
Điền Điền chân thành khuyên Du Tinh mấy câu, bảo cô sau này đừng làm như vậy nữa. Còn cô, mỗi lần Hoắc Khởi Minh đòi đưa cô về, cô đều bảo anh ta đưa đến cổng trường phía Tây rồi tự mình đi bộ về ký túc xá, chính vì không
muốn bị người khác đồn thổi những lời khó nghe.
“Tớ cứ thế
đấy. Nếu đã là quan hệ bạn bè trong
sáng thì việc gì phải lén lén lút
lút như kẻ trộm chứ? Điền Điền, cậu lo hão rồi.”
Điền Điền hết cách với Du Tinh: “Được rồi. Tùy cậu làm gì thì làm. Tớ không xen vào nữa.”
Du Tinh nhìn cô mỉm cười: “Cậu không xen vào chuyện của tớ nhưng tớ lại
muốn xen vào chuyện của cậu đấy. Dạo này, cậu và Hoắc Khởi Minh cũng khá thân thiết đấy chứ! Cậu có tình cảm đặc biệt gì với anh ta không vậy?”
Điền Điền chẳng buồn nghĩ ngợi, chối phăng: “Làm gì có chuyện đó chứ! Tớ và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Du Tinh mỉm cười ra điều đã hiểu: “Nói như vậy là không có tình cảm rồi.
Điền Điền, xem ra trong lòng cậu chỉ có mỗi anh Hạ Lỗi thôi.”
Điền Điền đỏ mặt: “Cậu nói nhảm gì thế? Đừng đùa nữa.”
“Được rồi. Không đùa cậu. Nói nghiêm chỉnh nhé! Anh Hạ Lỗi ở Bắc Kinh vẫn ổn chứ?”
“Rất ổn! Blog của anh ấy thường xuyên up ảnh trình diễn thời trang. Càng
ngày càng giống ngôi sao có nhiều fan rồi. Khó mà gặp được lắm.”
Du Tinh cười nói: “Không sao. Dù gì còn hơn một tháng nữa là đến Tết rồi.
Anh ấy luôn ăn Tết ở nhà mà. Cậu sắp được gặp người bằng xương bằng thịt rồi nhé!”
Điền Điền cúi đầu nhìn đống giáo trình đang ôm
trên tay, thở dài nói: “Đúng vậy. Sắp đến Tết rồi. Nhưng còn phải thi
xong mấy môn cuối kỳ đáng ghét này đã rồi mới nói tiếp được.”
Thời gian này, Điền Điền rất bận. Vì sắp thi cuối kỳ nên cô có khá nhiều bài vở cần ôn. Đã vậy cuối năm, lễ Noel, Tết Nguyên đán cứ dồn dập đến, cơ
hội được tham gia chiến dịch quảng bá rầm rộ của các doanh nghiệp lại
đến. Công ty nhận rất nhiều hợp đồng, các người mẫu thì bận rộn tối
ngày, không ngừng phải chạy sô. Cô cũng như con quay tít mù với việc học và làm thêm nên chẳng có lúc nào nghỉ ngơi. Công việc dồn dập tuy vất
vả nhưng cũng mang lại cho Điền Điền thu nhập không tồi. Kiếm được tiền, cô lập tức mua cái tủ lạnh mới cho nhà mình. Cái tủ lạnh cũ đã dùng
mười mấy năm rồi, hiệu quả không tốt lại còn rất tốn điện nữa. Nhưng mẹ
cô luôn tiếc không nỡ mua cái mới.
Thấy con gái kiếm được
tiền, bà Điền Quyên rất vui nhưng cũng không yên tâm: “Điền Điền, công
việc người mẫu của con có đàng hoàng không vậy? Sao lại kiếm được nhiều
tiền như thế? Con đừng học những cô gái hư thân mất nết bán rẻ bản thân, chỉ vì kiếm tiền mà làm mọi chuyện đấy nhé!”
“Mẹ yên tâm đi. Con không kiếm tiền theo cách đó đâu. Công việc của con rất đàng hoàng. Mẹ đừng nghĩ xiên xẹo.”
Nhưng mẹ nghe nói cuộc sống riêng tư của người mẫu rất bừa bãi. Con đừng học
những thói xấu của người ta đấy nhé! Con vẫn còn là sinh viên, phải coi
việc học là trên hết. Con hiểu chưa hả?”
“Con biết rồi. Mẹ, con tự lo liệu được mà.”
Tuy có nhiều việc hơn trước đây nhưng Điền Điền không vì thế mà lơ là học
hành. Cô hiểu rất rõ nghề người mẫu chỉ làm được khi còn trẻ, không phải là công việc có thể kiếm sống cả đời, thế nên cô cần phải coi trọng
việc học hơn.
Sắp kết thúc năm học, kỳ thi cuối cùng
cũng đến sát nút, Điền Điền xin phép công ty tạm nghỉ một thời gian để
chuyên tâm vào việc ôn thi.
Liên Gia Kỳ có xuất hiện ở câu
lạc bộ tennis không? Điền Điền không hề hay biết. Thực ra, ngoài lần đầu tình cờ chạm trán khi chụp hình ở câu lạc bộ, sau này, tuy đã là khách
thường xuyên nhưng cô cũng chưa từng gặp lại anh ta.
Hoắc
Khởi Minh gọi điện hỏi cô dạo này sao không đến nữa. Nghe cô giải thích
nguyên do, anh ta có vẻ rất bất ngờ: “Xem ra cô đúng là một học sinh
ngoan đấy. Bây giờ, có không ít nữ sinh mải làm người mẫu mà coi trọng
việc kiếm tiền hơn học hành. Cô thì là ngoại lệ. Được rồi. Vậy đợi cô
thi xong, tôi sẽ liên lạc lại nhé!”
Cuối cùng, kỳ thi
cũng kết thúc. Nhà trường bắt đầu cho nghỉ đông. Ngay ngày đầu tiên được nghỉ, Điền Điền đã nhận được điện thoại của Hoắc Khởi Minh. Anh ta hỏi
cô có hứng thú tham gia một triển lãm tranh không. Cô thành thật trả
lời: “Triển lãm tranh à? Nhưng tôi không hiểu về hội họa lắm đâu.”
“Không sao. Nói thực là tôi cũng không có hứng thú lắm. Có điều ông già tôi nhất định muốn tôi phải tham gia.”
“Tại sao?”
“Đến nơi cô sẽ biết. Thế nào? Diệp tiểu thư, cô có nể mặt tôi không đây?”
Điền Điền chỉ có thể chấp nhận lời mời của Hoắc Khởi Minh mà thôi. “Vậy được rồi.”
“Chín giờ sáng mai tôi đến đón cô nhé! Địa chỉ nhà cô ở đâu vậy?”
Điền Điền vội từ chối. “Anh không cần đến đón tôi đâu. Nhà tôi ở khu phố cổ, đường lòng vòng khó tìm lắm. Anh cứ nói địa chỉ, tôi tự đến là được
rồi.”