Năm năm sau, thành phố G.
Ánh mặt trời tháng Bảy như dát vàng, vườn hoa cầu vồng nhộn nhịp lạ thường. Hôm nay, Hạ Lỗi, diễn viên chính của bộ phim tình cảm lãng mạn mới sẽ
quay một cảnh ở đây. Đập vào mắt đoàn làm phim là cảnh tượng một biển
hoa nhiều màu sắc, cực kỳ thích hợp để quay cảnh nam nữ diễn viên chính
gặp lại nhau, thực sự đáng để họ dồn hết cảm xúc diễn. Kết quả quay
không gì tốt hơn.
Quay phim xong, Điền Điền lấy thân phận là
trợ lý của Tằng Thiếu Hàng dẫn Hạ Lỗi và nữ diễn viên chính đi thăm quan vườn hoa. Đi mãi, xem mãi, khi họ đến trước ao sen, Hạ Lỗi liền thốt
lên: “Ở đây có một ao sen. Thật là đẹp!”
Đây là ao sen mà
trước đây Điền Điền đã tham gia đào. Bây giờ, nó không còn là mộtc hiếc
ao nhỏ như trước nữa mà giống như vườn hoa cầu vồng, đã mở rộng gấp
nhiều lần. Đang mùa sen nở, sen đỏ lá xanh phủ kín mặt nước. Mỗi khi có
làn gió thổi qua đều tỏa hương thơm ngát.
Nữ diễn viên chính thích lắm, bèn đề nghị: “Có thể hái một bông được không?”
Điền Điền không hề suy nghĩ liền lắc đầu: “Thật xin lỗi, hoa và lá trong ao sen này đều không thể hái.”
“Tại sao?”
Điền Điền không giải thích, chỉ tỏ ý xin lỗi một lần nữa. “Thật ngại quá!”
Nữ diễn viên chính là một đại minh tinh đang nổi, đi đến đâu cũng được
người người chào đón, lúc này bị người khác từ chối thì không tránh khỏi không vui, bĩu môi. Trong tình huống có phần khó xử đó, may mà có Du
Tinh đến cứu cánh. Cô kéo nữ diễn viên chính ra một bên, hết lời khen
ngợi:
“Chị Lộ Man, em là một fan hâm mộ trung thành của chị. Hôm nay, có thể thấy chị ở ngoài đời, em thật sự rất vui mừng. Chị còn
đẹp hơn trên ti vi rất nhiều…”
Du Tinh cũng làm việc ở vườn
hoa cầu vồng. Ban đầu, cô đến đây cũng là để làm thêm, muốn kiếm chút
tiền lương và kinh nghiệm, nhưng dần dần đã nảy sinh tình cảm. Cô nói
vườn hoa cầu vồng này không chỉ đẹp mà vợ chồng anh chị chủ còn rất tử
tế, thêm nữ có Điền Điền, thế nên cô cũng gia nhập làm nhân viên quản lý ở đây.
Hôm đó, sau khi công việc quay phim kết thúc, đoàn
làm phim rời đi, Hạ Lỗi hỏi Điền Điền có muốn cùng về thành phố không,
anh có thể tiện đường đưa cô về. Điền Điền mỉm cười lắc đầu: “Không cần
đâu. Em sợ bị đám săn tin chộp được lại truyền tin em là bạn gái của anh mất.”
Mấy năm nay, Hạ Lỗi cực kỳ thành công trong sự nghiệp
điện ảnh. Bây giờ, fan của anh đã không chỉ là một hai người. Anh đã trở thành “thần tượng thời đại mới” tỏa sáng khắp nơi. Sau khi anh chia tay với cô bạn gái mối tình đầu, những chuyện tình cảm ly kỳ đã khiến không ít tờ báo đào bới tin tức.
Hạ Lỗi cười, thở dài: “Sau khi
thành ngôi sao, nổi tiếng nhưng chẳng còn chút riêng tư cá nhân gì cả.
Bạn gái cũng không chịu nổi áp lực nên mới chia tay với anh. Có lúc, anh thực sự khong biết mình được bao nhiêu và mất bao nhiêu nữa.”
Dưới vòng hào quang tỏa sáng, Hạ Lỗi cũng có những phiền não và đau khổ.
Nhưng ai ai cũng chỉ thấy ánh hào quang trước mặt anh mà không để ý đến
sự cô đơn ẩn sau đó.
Sau khi Hạ Lỗi rời đi, Du Tinh trêu:
“Điền Điền, anh Hạ Lỗi muốn đưa cậu về nhà, sao không nhận lời? Trước
dây cậu rất thích anh ấy mà.”
“Cậu cũng biết nói từ trước đây. Đều là chuyện đã qua lâu như thế, đừng nhắc lại nữa.”
Ngừng một lúc, Du Tinh nói ra những lời vốn luôn giữ kín trong lòng: “Liên
Gia Kỳ cũng là chuyện trước đây rất lâu rồi, sao cậu vẫn không quên
được?”
Điền Điền im lặng một hồi: “Bởi vì có người có thể quên, có người thì mãi mãi không thể.”
“Nhưng cậu đã đợi anh ấy năm năm rồi mà chẳng có chút tin tức gì cả. Cậu muốn đợi đến bao giờ đây?”
Nhìn lá xanh hoa đỏ phủ kín mặt ao, ánh mắt
Điền Điền kiên định: “Đợi đến giây phút anh ấy xuất hiện, tớ sẽ không cần đợi nữa.”
Ngày Chủ nhật, Điền Điền thức dậy từ sớm. Khoảng tám giờ sáng, cô đã đến làm công việc tình nguyện ở một trường khiếm thị của thành phố G. Từ năm
thứ tư đại học, khi biết đến ngôi trường này, cô đã kiên trì làm việc ở
đây ba năm. Không không chỉ dành thời gian rỗi rãi trong ngày nghỉ đến
dạy bọn trẻ gấp giấy, hát, chơi trò chơi, đồng thời còn học chữ nổi ở
đây.
Vừa bước vào cổng trường, di động của cô liền đổ chuông. Là Lục Hiểu Du gọi đến, cô liền bắt máy: “Chị Hiểu Du, có chuyện gì
vậy?”
“Điền Điền, báo cho em một tin vui. Hoắc Khởi Minh bị bắt rồi.”
Dừng bước, Điền Điền bất ngờ bị kích động: “Thật ư? Sao lại bị bắt ạ?”
Lục Hiểu Du nói, cảnh sát phát hiện Hoắc Khởi Minh và tên tội phạm Hoàng
Long có biệt hiệu “Rồng qua sông” bí mật gặp nhau ở một mỏ khai thác bỏ
hoang. Cả hai đã xảy ra tranh chấp. Anh ta dùng gạch suýt nữa đập chết
Hoàng Long. Sau khi đưa đi cấp cứu tỉnh lại, Hoàng Long đã vạch tội Hoắc Khởi Minh năm năm trước từng thuê hắn tìm người đâm xe vào Liên Gia Kỳ. Sự việc năm đó, hắn đã ghi lại cuộc nói chuyện điện thoại với Hoắc Khởi Minh và giữ lại. tháng trước, vụ án bắt cóc của Hoàng Long bị cảnh sát
phá, hắn may mắn thoát được và nghĩ cách chạy trốn. Trên đường chạy trốn cần rất nhiều tiền, hắn cũng không cam lòng bỏ đi tay không nên đã dùng bản ghi âm điện thoại năm xưa để tống tiền Hoắc Khởi Minh. Cái giá mà
hắn đưa ra quá lớn, thời gian gấp gáp nên Hoắc Khởi Minh không thể lo
kịp. Vừa tức vừa hận, anh ta đã đem một hoản tiền đến mỏ khai thác giao
cho Hoàng Long nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, còn tiếp tục uy hiếp anh ta.
“Cậu về tiếp tục lấy tiền cho tôi. Nếu trước mười giờ tối nay mà không kiếm
đủ số tiền tôi cần thì cậu đợi tôi gửi băng ghi âm cho cảnh sát nhé!”
Bị Hoàng Long dồn ép, Hoắc Khởi Minh nhất thời làm liều. Nhân lúc hắn quay người định đi, anh ta đã nhặt một viên gạch và đập vào sau gáy hắn. Lúc này, cảnh sát truy bắt Hoàng Long đã đuổi tới. Cảnh sát tận mắt chứng
kiến hành động hung ác của Hoắc Khởi Minh và bắt cả hai về chịu tội.
“Vì liên quan đến vụ án Liên Gia kỳ năm đó nên cảnh sát đã đặc biệt thông
báo tin tức này cho nhà họ Liên biết. Bác trai bác gái đề vô cùng xúc
động. Bác gái cứ luôn miệng nói ông trời có mắt. Lần này, Hoắc Khởi Minh mắc vô số tội, vừa thuê người lái xe đâm người vừa tự mình ra tay muốn
giết người diệt khẩu. Dù không lĩnh án tù chung thân thì cũng phải ngồi
tù hai ba chục năm.”
“Tốt quá rồi! Em đã nói rồi mà, nhất định hắn sẽ gặp báo ứng.”
Nước mắt Điền Điền lại trào dâng, là nước mắt vui mừng và giải tỏa. Lưới
trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, trốn được nhất thời cũng không trốn được cả đời, cuối cùng, Hoắc Khởi Minh đã phải trả giá cho những việc
mà anh ta đã gây ra. Cô nghĩ, Gia kỳ biết tin này, nhất định cũng sẽ rất vui.