Mắt thấy Thẩm Cầm Nhã còn muốn tiếp tục quở trách, Thẩm Bằng vội
vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, chị, một đường này nhsm chị làm
cái gì thế? Cơ sở chính phái người thúc giục nhiều lần để cho
chị đi qua."
Thẩm Cầm Nhã nhìn bộ dáng Thẩm Bằng sợ hãi rụt rè,
càng nhìn càng cảm thấy ông ta khó thành châu báu. Cơ sở chính tìm bà
chỉ sợ là bởi vì chuyện nhóm bà săn giết Zombie. Vì vậy Thẩm Cầm Nhã
nhàn nhạt nói: "không có làm cái gì, chỉ là năm ngày giết hơn một vạn
Zombie mà thôi."
Thẩm Bằng há to mồm: "Chị, mặc dù chị có dã tâm, nhưng cũng không thể cướp công lao cơ sở chính chứ..."
Bà nhìn thoáng qua hai trợ thủ sau lưng, liền thấy bọn họ từ trên xe lấy
xuống một cái túi lớn. Thẩm Cầm Nhã đem cái túi to kia trực tiếp
vứt trên mặt đất, ào ào một tiếng, tiếng vật nặng đập xuống đất truyền
đến.
"Nếu cậu không tin có thể tự mình xem một chút."
Thẩm Bằng nghe ra đó là âm thanh tinh hạch va chạm lẫn nhau, mãnh liệt trợn
to hai mắt. Ngồi xổm xuống đem túi to mở ra. Vừa nhìn thấy bên trong đủ
loại tinh hạch, Thẩm Bằng quả thực vui đến hỏng rồi. Nâng tinh hạch lên
cũng không dám tin vào hai mắt của mình.
Ông ta còn bảo trì cái
tư thế ngồi ngây ngô kia, ngẩng đầu hỏi Thẩm Cầm Nhã: "Nhiều tinh hạch
như thế! Trời ơi, chị làm sao lấy được vậy? Người của căn cứ chúng
ta không thể có thực lực mạnh như thế!"
"Làm sao lấy được, vừa
mới nãy không phải đã nói mấy người Tông Hạo Hiên bọn họ ở trên đường
chiếu ứng chúng ta rất nhiều!" Thẩm Cầm Nhã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn em trai: "Kết quả cậu thì sao, vừa mới nãy con mắt cũng sắp
bay lên bầu trời, nếu như cậu đối bọn họ có ý kiến gì. nói thẳng cũng là cậu khinh bỉ người ta mạnh!"
Thẩm Bằng cảm giác hai gò má mình
đau rát, hóa ra mấy người kia là nhân vật lợi hại như thế. không trách
được thái độ cũng rất lớn lối đấy.
Bất đắc dĩ xin lỗi Thẩm Cầm
Nhã: "Chị, em biết rõ sai rồi. Vậy lúc nào chị đi cơ sở chính thế, công
lao này cũng không thể nhường cho bọn họ."
Cơ sở chính nói rất
nhiều điều kiện với Thẩm Cầm Nhã đều là cùng cái khác căn cứ thương
lượng, nếu như Thẩm Cầm Nhãnói láo cũng sẽ phải chịu trừng phạt tương
ứng.
Tuy nhiên trong lòng Thẩm Cầm Nhã có so đo, chỉ nói: "Sáng mai, tôi liền chạy tới cơ sở chính."
Thẩm Bằng mắt thấy Thẩm Cầm Nhã muốn đi, lập tức đứng lên truy vấn: "Chị còn chưa nói cho em biết, đến cùng là làm sao bây giờ."
Thẩm Cầm Nhã chỉ nhàn nhạt nhìn ông ta một cái: "Có thời gian quan tâm chút
chuyện này, không bằng giết nhiều Zombie hơn. Huấn luyện bản
thân thật tốt."
hiện tại sức chiến đấu của Thẩm Cầm Nhã cũng lớn
hơn Thẩm Bằng nhiều, mà cái người Thẩm Bằng này còn tự xưng là bản thân ở trong căn cứ xử lý sự vụ quá bận rộn. Căn bản là không ra ngoài thi
hành nhiệm vụ.
Thẩm Cầm Nhã mỗi lần nhớ tới người em trai này,
luôn cảm thấy rất đau đầu. Lúc trước nếu như không phải là ông ta để ý
chuyện con gái mình không có dị năng, con giá cũng không ra đi.
Từ khi đó bắt đầu, Thẩm Cầm Nhã liền đối với Thẩm Bằng có ý kiến. Thẩm
Bằng cũng là không tiến bộ, còn cảm thấy là Thẩm Cầm Nhã không hiểu ông
ta.
Cho nên chớ nhìn ông ta hiện tại chạy đuổi theo Thẩm Cầm Nhã, trong lòng ông ta nghĩ như thế nào thì chỉ có tự mình biết.
Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa bọn họ mang nước về rất nhiều, bôn ba nhiều ngày như thế ba người đều tắm một cái.
Phòng ốc của căn cứ cũng không nhiều, Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa được an
bài cùng một chỗ. Nam Ca đơn độc ở mộtcăn phòng nhỏ ở cách vách.
Hai người đàn ông rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, Nam Ca cũng không cần
ngủ liền nằm ở trên giường suy nghĩ. Zombie phụ cận căn cứ đều bị giải
quyết hết rồi, đêm nay sẽ không có Zombie vây công bên trong này.
Cũng không biết Lệ Sâm hiện tại như thế nào, đến Bắc Hải không thấy.
Ở trên giường trở mình trằn trọc, Nam Ca móc ra một cái tinh hạch màu đen, vuốt vuốt trong tay.
...
Đoàn người Lệ Sâm bọn họ mới vừa từ trong thành phố lui ra ngoài. Hai ngày
này bọn họ đều là từng binh sĩ tác chiến, thành tích kém cỏi nhất sẽ bị
trừng phạt.
Vốn là mọi người ma luyện trình độ đoàn đội hai ngày, cho rằng từng binh sĩ tác chiến sẽ rất cố hết sức. không nghĩ tới thế
nhưng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Bọn họ nhưng chỉ có hai mươi người, hôm nay lại giết gần bốn trăm con Zombie! Con số này, cả
nhóm trước kia nghĩ cũngkhông dám nghĩ đến.
Mãi cho đến một lần
nữa dàn xếp xong, đám người Lệ Ngạn còn đang ngây ngô cười đâu. Hóa
ra đi theo bên cạnh Lệ Sâm sảng khoái như thế, bọn họ có không ít người
dị năng cũng đã đột phá cấp ba, giết Zombie sẽ nhanh hơn!
Tuy
nhiên ngày mai chính là kỳ hạn năm ngày, tinh hạch bọn họ vẫn không có
tích góp đủ. Lệ Ngạn có chút sầu khổ đi tìm Lệ Sâm, Lệ Sâm chụp vỗ vai
cậu cười nói: "Tinh hạch, các cậu không cần lo lắng."
Gần nhất
mỗi buổi tối anh cũng sẽ ra ngoài săn giết Zombie, vì không muốn động
tĩnh quá lớn cho nên hết sức khống chế phạm vi công kích. Mà hiện tinh
hạch ở trong tay anh đã có hơn hai ngàn. Lệ Ngạn tin tưởng nhìn Lệ
Sâm một cái: "anh, vậyhiện tại chúng ta tích góp được bao nhiêu rồi."
"Hơn năm trăm viên." Lệ Sâm nói số lượng đại khái.
Lệ Ngạn như có điều suy nghĩ, quay trở lại còn trấn an các đồng bạn.
Tối hôm đó, Lệ Sâm không có đi Bắc Hải chìm, Diệp Thiệu vốn buồn ngủ cực
kỳ. Chờ nửa ngày cũng không trông thấy động tác Lệ Sâm, thời điểm mơ mơ
màng màng anh ta buột miệng hỏi: "Đêm nay anh không ra?"
Mới vừa
hỏi xong, anh ta liền triệt để thanh tỉnh. Quả nhiên ánh mắt Lệ Sâm cũng mãnh liệt trát lại đây, nhìn chằm chằm khiến Diệp Thiệu không có chỗ
nào che giấu.
Diệp Thiệu khô cằn cười một tiếng, có mồ hôi lạnh
từ trên trán trợt xuống. Vài ngày này, càng thấy được thủ đoạn Lệ
Sâmanh ta lại càng là kính sợ. Cũng chỉ là ở trên chuyện của Nam Ca,
Diệp Thiệu mới kiên cường không ít.
Lệ Sâm nghiêm túc nhìn anh ta: "Gần tôi đi chỗ nào, làm cái gì, anh đều rõ ràng?"
Diệp Thiệu mãnh liệt lắc đầu: "không rõ ràng lắm, chỉ là phát hiện qua hai lần, buổi tối anh không ở đây...""Tôi không ở đây thời gian rất ngắn." Lệ Sâm nhìn chằm chằm Diệp Thiệu rất lâu khiến lưng Diệp Thiệu cũng bắt đầu phát rét, anh mới nói: "Chuyện
này, không được nói cho những người khác."
Diệp Thiệu cũng ngồi dậy, cố chấp hỏi: "Vậy buổi tối anh không nghỉ ngơi, đến cùng là đi làm cái gì vậy?"
Lệ Sâm thấy Diệp Thiệu bướng bỉnh cực kỳ, nói nữa không chừng đem Lệ Ngạn
bọn họ đều đánh thức hết. Vì vậy Lệ Sâm từ trong rương, lấy một cái túi
ra: "đi tìm tinh hạch."
Diệp Thiệu mở túi ra, vẻ mặt cùng Thẩm
Bằng giống nhau như đúc: "Nhiều tinh hạch như thế
anh là từ đâu nhặt
được? Còn nữa không?"
Lệ Sâm cười một tiếng, cũng biết rõ Diệp Thiệu không có ác ý gì: "Lần sau mang anh đi nhặt."
Diệp Thiệu thật sự tin, còn gật đầu. Chủ yếu là Lệ Sâm quá lợi hại, anh ta
cũng giống Lệ Ngạn vô thức tin tưởng anh. nói đến đây, kể từ khi hai
người bị tách khỏi Nam Ca, một đường đến Bắc Hải cũng không có lại đối
chọi gay gắt lần nào.
Diệp Thiệu đem tinh hạch một lần nữa đưa
cho Lệ Sâm, còn có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua. Nếu như anh ta cũng
là người có dị năng thì tốt quá, có thể dùng tinh hạch.
Sáng sớm hôm sau, Lệ Sâm mang những người khác lái xe chạy tới cơ sở chính Bắc Hải.
Đội xe bọn họ còn đụng phải một đội người khác, đúng là Thẩm Cầm Nhã mang tâm phúc đến gặp người lãnh đạo cơ sở chính.
Ngày hôm qua bà cũng đã nghĩ kỹ, bởi vì không biết rõ cơ sở chính đến cùng
là có mục đích gì. Thể chất Nam Ca cùng Tông Hạo Hiên, bà không thể bại
lộ.
một người có khả năng hấp dẫn Zombie, kéo ổn cừu
hận. một người có thể tự động chữa khỏi virus... Nếu quả thật nói việc
này ra ngoài, không riêng gì Bắc Hải chỉ sợ ở toàn bộ đaát
nước. nói rộng ta là trong phạm vi thế giới cũng sẽ nhấc lên mộttrận gió tanh mưa máu.
Hai người kia sinh sống cũng vĩnh viễn không yên
bình được nữa. Xe bọn họ có giấy thông hành, cửa chính cơ sở chính rất
nhanh mở ra.
Lệ Sâm bọn họ lại bị cản tại bên ngoài.
Vừa
mới chuẩn bị đi thương lượng với người cơ sở chính, Lệ Sâm liền nghe
được có người gọi anh: "Đại ca!" Vừa quay đầu,anh phát hiện dĩ nhiên là
Trần Bàn Tử ba ngày không gặp.
Trần Bàn Tử chạy qua,
thịt trên người đều run lên một cái. Còn cung kính mà đem ba cái
túi nhỏ đưa cho Lệ Sâm: "Đại caanh đếm đi, bên trong này là ba trăm tinh hạch anh muốn, không thiếu một viên!"
Lệ Sâm lần lượt mở ra nhìn nhìn, thời điểm lại nhìn Trần Bàn Tử trong mắt dẫn theo tán thành: "Cậu vài ngày này, lừa gạtkhông ít người đi."
Mặt mũi Trần Bàn Tử có
chút không nhịn được liền thanh họng khụ hai tiếng, thẹn thùng nói: "Đại ca yên tâm, chúng em thậtkhông cùng người khác kết thù."
Lưu manh sao, luôn sẽ có chút thủ đoạn lưu manh.
Lệ Sâm nhận lấy tinh hạch, đồng thời vươn tay với Trần Bàn Tử: "Hoan nghênh mấy cậu gia nhập đội ngũ."
Trần Bàn Tử đem tay ở trên quần áo xoa xoa nhiều lần, sau đó dùng hai cánh
tay cầm tay Lệ Sâm. Chờ sau khi bỏ xuống,anh ta còn nịnh nọt cùng Lệ
Sâm nói: "Đại ca, anh thấy được đoàn xe vừa mới đi qua không? Ngồi bên
trong chính là Thẩm Cầm Nhã."
Lệ Sâm thật sự không nghĩ
tới, anh có thể nhìn thấy Thẩm Cầm Nhã. không thể tin được hỏi một câu:
"anh thấy được, xác định là bà ấy?"
"Xe bà ta cũng chống đạn,
nhìn không thấy bên trong tuy nhiên nhãn hiệu không có sai. Nghe nói này đội ngũ người này cũng mới vừa về Bắc Hải. Đúng rồi, cơ sở
chính nói bọn họ săn giết hơn một vạn Zombie là thật hay giả?"
"thật." Lệ Sâm nhàn nhạt nói: "Chúng tôi nhìn thấy chỗ bọn họ đào hố sâu tiêu hủy Zombie."
"Mẹ ơi." Trần Bàn Tử kinh hãi nói: "thật? Bọn họ lúc nào thay đổi được lợi hại như vậy."
Lệ Sâm nghiền ngẫm nhìn thoáng qua: "Xem ra, cậu đối với cơ sở chính còn rất hiểu rõ ."
Trần Bàn Tử vỗ lồng ngực một cái: "Đại ca anh cũng không nhìn một chút em là ai, tung hoành Bắc Hải thời gian dài như vậysẽ không có ai biết rõ tin
tức hơn em!"
Lệ Sâm ha ha cười một tiếng: "Vậy sao cậu còn không tiến vào cơ sở chính?"
Trần Bàn Tử chớp chớp con mắt, xoay đầu hướng một bên: "thật sự là, đại
ca anh nói anh như thế nào lại luôn bóc vết sẹo của người khác vậy."
Lệ Sâm phát giác Trần Bàn Tử xác thực thật tốt, thời điểm
mang anh ta đi tới ngưỡng cửa, anh còn hỏi: “Vì cái gì khăng khăng
muốn đi theo tôi?"
Thần sắc Trần Bàn Tử nghiêm túc giải thích:
"Đại ca, nếu như anh để em nói lý do, em còn thật nói không nên lời.
Nhưng mà em tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình, đi theo anh nhất
định không có sai."
Tâm tình Lệ Sâm rất tốt, đứng ở cửa sắt cao
lớn dường như ngăn cách cơ sở chính cùng bên ngoài thành hai căn cứ:
"Cảm ơn cậu tín nhiệm."
Tôi nhất định không cô phụ.
Lần
này tiếp đãi Lệ Sâm như cũ là người lần trước. Diệp Thiệu đến gần, nghĩ
thầm tinh hạch sớm đã đủ, nhất định có thể tiến cơ sở chính.
Ai biết thời điểm người ta hỏi Lệ Sâm, Lệ Sâm thế nhưng nói: "Chúng tôi không có tinh hạch."
Người giữ cửa nhất thời phẫn nộ, đứng lên nhìn chằm chằm Lệ Sâm: "Tiểu tử cậu là muốn tìm cớ sao?"
Lệ Sâm giận quá hóa cười, một phen túm Diệp Thiệu qua, sau
đó nhỏ giọng nói với người giữ cửa: "đi nói cho người lãnh
đạoanh biết, nói bác sĩ Diệp căn cứ Tân Bình đến."
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com