Nội tâm kiên định, hết thảy đều không còn sợ hãi.
Ảo cảnh người
đàn ông xây dựng ra ở một đao của Nam Ca, tựa như làmột cái hộp thủy
tinh trong suốt khổng lồ, "Đùng" một tiếng bỗng nhiên vỡ vụn!
Mà
Nam Ca đã ở thời điểm người đàn ông tâm thần không yên, bừng
tỉnh. cô còn đang đứng tại chỗ, chung quanh là một chiến trường tanh
máu. Bắc Hải chìm trận trận khuấy động, có vô số sinh vật biển biến dị
muốn leo lên bờ.
Cường đạo tận thế cùng đội ngũ Cố Liệt trong lúc đó chiến đấu cũngkhông có chút nào giữ lại. Đám người bị Thôi Lam Lam
khống chế này đều giống như máy móc không có cảm tình, chỉ cần
còn một ngụm khí cuối cùng ở đây, bọn họ có thể chiến đấu tiếp.
Vốn là thế cục giằng co, ở lúc Nam Ca chọc thủng ảo cảnh giam cầm bỗng
nhiên bị đánh vỡ. Giờ phút này trong mắt cô chỉ có người đàn
ông đang khống chế một mảnh không gian kia.
anh đưa lưng về phía
mình, thân hình cao lớn, lưng lại rộng dày ấm áp. Chính cô rõ ràng nhất, mặc dù anh toàn tâm toàn ý chiến đấu nhưng Nam Ca lại cảm thụ được tình cảm trong lòng. Biết rõ anh cũngkhông có buông tha chuyện liên lạc với
mình.
Lệ Sâm ở lúc Nam Ca đã thoát khốn, chuyện lo lắng duy nhất
trong lòng cuối cùng cũng để xuống. Thôi Lam Lam cũng đem toàn bộ tinh
thần lực đều thu trở về, áp lực phủ lên cô ta thay đổi trở nên cực kỳ
lớn. âm thanh xương cốt liên tục vỡ vụn vang lên rõ ràng.
Nam
Ca không kịp đợi muốn trợ giúp Lệ Sâm, rất nhanh liền vọt tới trước
mặt anh. Đợi đến khi nhìn về phía Thôi Lam Lam, đao trong tay Nam Ca bị
nắm thật chặt. cô đối với cái người này đã không có phân nửa cảm tình.
Thôi Lam Lam lại một lần nữa bị Lệ Sâm hung hăng công kích, bởi vì tinh thần lực dư thừa, cô ta thành thạo lên. Thối lui tới khoảng cách nhất định,
Thôi Lam Lam còn đau lòng nhìn qua Nam Ca: "Ta cho rằng, chúng ta mới là người đứng chung một chỗ."
"Ông và tôi cũng không phải là một loại người, tại sao tôi phải cùng ông một chỗ chứ?"
Thôi Lam Lam còn đang hỏi: "Ta và con không phải là một loại người?"
Mũi cô ta biến dạng đến không còn là mũi, con mắt không còn là con mắt
chỉ Lệ Sâm: "Lẽ nào chính là anh ta sao?"
Nam Ca đứng ở bên cạnh
Lệ Sâm, lúc nói chuyện cùng Thôi Lam Lam còn nhìn Lệ
Sâm một cái. trên thân người đàn ông của cô mặc dùkhông có ngoại
thương rõ ràng, nhưng sắc mặt so với xưa nay yếu ớt hơn rất nhiều. Khẳng định là Thôi Lam Lam đối đại não anh tạo thành ảnh hưởng rồi.
Mà Lệ Sâm nhìn qua Nam Ca, cũng không thấy thống khổ không chút nào. Trong mắt anh là thỏa mãn cùng vui sướng, anh may mắn chính mình không có bị
Thôi Lam Lam làm nhiễu loạn tâm thần. Cảm tạ Nam Ca lại một lần nữa trở
lại bên cạnh anh.
Nam Ca tựa hồ phát giác Lệ Sâm đang suy nghĩ
gì, thở dài một hơi. Tại tình thế nguy cấp như vậy còn kéo cổ áo anh,
khiến anh cúi đầu, ởtrên môi anh cắn một cái.
Giọng nói của cô cũng vang lên trong đầu anh: "anh cứ như vậy khôngtin em sao?"
Lệ Sâm đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức nở nụ cười. khuôn mặt tươi cười kia, thấy thế nào cũng mang một tia ngu đần.
"So với tin tưởng bản thân mình, anh lại càng tin tưởng em hơn."
Lời nói Lệ Sâm trầm ổn mạnh mẽ khiến hai mắt Nam Ca bỗng nhiên tỏa sáng.
"không sai." Nam Ca mặc dù là đáp trả Thôi Lam Lam, nhưng thân thể vẫn ở ngay trước mắt Lệ Sâm. Suy nghĩ trong đầu anhcùng chính mình liên kết
chặt chẽ.
cô tại một khắc này mới biết được tình cảm của Lệ Sâm.
Tựa như là ngọn lửa bao trong tầng băng, nhưng mà cô cũng không cần cố
hết sức cũng có thể cảm nhận được.
Bởi vì anh đã phân tích hết thảy cho cô xem rồi, kể cả mềm yếu lẫn bao dung, cả thứ anh bảo vệ nữa.
Nam Ca nhẹ nhàng cười, hóa ra bất tri bất giác tình yêu của Lệ Sâm đối với cô đã giống như là biển rộng thâm trầm.
Hai người đều từ trong mắt đối phương nhìn ra khát vọng, bọn họ là thần
giao cách cảm. Cho dù Nam Ca không giải thích, Lệ Sâm cũng
hiểu cô muốn nói cái gì.
Tất cả yêu say đắm, đều ở trong một ánh mắt này.
Mà Thôi Lam Lam nắm chặt nắm tay, trong nội tâm lại vì phẫn nộ mà đau kịch liệt. cô ta uy nghiêm nói với Nam Ca: "Con có thể ở tận thế tìm được
đường sống trong chỗ chết cũng là bởi vì năm đó ta vì con tiêm thuốc
vào. Ý nghĩa của ta đối với con đã không giống với cha nữa rồi, lẽ nào
con không nên thần phục ta sao?"
Nam Ca lúc này mới từ từ quay
đầu, cùng Lệ Sâm sóng vai. Khuôn mặt cùng dáng người bọn họ đều xứng đôi như thế, cho dù khốn cảnh tầng tầng cũng không ngăn cản nổi hào
quang trên người.
Nam Ca tỉnh táo hỏi Thôi Lam Lam: "Ông biến thành bộ dáng hiện giờ cũng là bởi vì tiêm thuốc giống thế sao?"
Thôi Lam Lam đắc ý giật giật khóe miệng: "không sai, chỉ cần chúng ta giết
người đàn ông bên cạnh con. Dùng loại thuốc này có thể phát triển ra
càng nhiều người tiến hóa hơn."
Nam Ca nhàn nhạt nói: "Nhưng mà
tôi đối với đề nghị của ông nửa điểm cũng không có hứng thú. Hơn nữa,
thứ ông và tôi tiêm vào khẳng định không phải là cùng một loại thuốc."
Vẻ mặt Thôi Lam Lam nhăn nhó một phen, có chút giống như bị người khác lật tẩy rồi thẹn quá hoá giận: "Có quan hệ gì! Chỉ cần chúng ta biến thành
giống loài đồng nhất là được!"
"Câu này cũng sai." Nam Ca muốn
cảm tạ Lệ Sâm liên tục dốc lòng dưỡng cô như thế. Nếu không những đạo lý này đặt vào một năm trước, cô tuyệt đối không thể nghĩ ra: "Chúng ta
cũng không phải làmột loại Zombie đồng nhất. Lúc trước, khi ông vẫn là
cha tôi, là vì bảo vệ tôi mới tiêm thuốc cho tôi. Về sau ông liền biến
mất. Tôi không biếtrõ ông đã trải qua cái gì, nhưng hiện giờ ông đã hoàn toàn mất đi tình cảm của nhân loại. Cho dù ông thay đổi trở nên cường
đại hơn nữa thìcũng không phải là một loại người giống tôi. Huống
chi..."
Nam Ca nhìn nhìn đám cường đạo tận thế xa xa
còn đang chiến đấu: "Tôi còn suy đoán, ông vì có thể khống chế thân thể
nhân loại nên đãkhông thể thao túng Zombie. Nếu không quân đoàn
Zombie khôngphải là lợi hại hơn so với bọn họ rất nhiều sao?"
nói xong, Nam Ca đối với Thôi Lam Lam cười cười, đáy mắt cô đãkhông còn nửa phần ân tình.
Từ thời điểm cha vì bảo vệ mình mà buông tha cho bản thân kia, thân ảnh
của người kia liền vĩnh viễn khắc vào trong lòng cô. Cha cô là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt đối sẽ không cố gắng dùng thuốc
khác đi biến mình thành một con quái vật
máu lạnh.
Thôi Lam Lam
lẳng lặng nghe Nam Ca nói xong, khuôn mặt vừa mới nổi giận cũng yên tĩnh trở lại. cô ta không hề có dấu hiệu đã bật cười, còn cho Nam
Ca một tràng vỗ tay: "không sai, con đoán thật sự là rất đúng. Chúng ta
cũng không phải là cùng một loại thuốc."
Nam Ca cùng Lệ Sâm đều
đề phòng nhìn Thôi Lam Lam, liền thấy cô ta mãnh liệt trợn to hai mắt.
Lớn lối đi lên phía trước hai bước: "Đó là bởi vì thứ ta tiêm vào mới là thuốc tiến hóa chính tông. Mà con bất quá chỉ là thuốc bảo vệ dịch mà
thôi! Lúc trước ta nghe nói tổ chức bắt đầu kế hoạch tiến hóa nhân
loại, thật là phẫn nộ. Con có thể chất tuyệt hảo, bọn họ thế nhưng muốn
đưa con tới làm thí nghiệm."
"Mẹ con vì bảo vệ con mà mất đi sinh mệnh, mà ta cũng chỉ có thể đem loại thuốc mới vừa nghiên cứu chế ra
tiêm vào thân thể con. Để cho con mất đi giá trị thí nghiệm. Nhưng mà về sau, ta lại bị bọn họ bắt đi."
Lúc Thôi Lam Lam nói chuyện, lại
biến thành cảm giác như ở trong ảo cảnh. Con mắt kia bao dung thân tình
cứ như vậy nhìn chăm chú Nam Ca: "Sau khi bị bắt đi, bọn họ chỉ giam
lỏng ta. Bởi vì trình độ học thuật của ta rất cần thiết. Nhiều năm sau,
bọn họ đem thành phẩm tiêm vào trong thân thể ta. Chuẩn bị quan
sát một đoạn thời gian liền tiêm vào thân thể nhân loại trên quy mô
lớn."
nói xong, Thôi Lam Lam lại trở nên hung hăng: "Nhưng người
tínhkhông bằng trời tính, ai có thể nghĩ tới tận thế lại đến chứ? Ảnh
hưởng đến cách điều chế thuốc tiến hóa cùng số hiệu gien quan trọng nhất đều bị đánh rơi. " cô ta rất tức giận: "Những người đã từng hành hạ ta
cũng đều biến thành Zombie thật sự!"
Nam Ca đã có chuẩn bị tâm lý cho nên thời điểm nghe đến mấy chuyện này cũng không kinh ngạc như
trong tưởng tượng. Lệ Sâm vẫnđang nhìn Nam Ca, thương cô thế nhưng lại
phải chịu quá nhiều chuyện lúc nhỏ.
Mà Nam Ca nói không sai,
cha cô sớm đã biến dị. Cũng không phải là biến dị giống như Zombie. Mà
là từ con người biến thành một giống loài khác.
Mặc
dù không biết rõ toàn bộ công hiệu của loại thuốc tiến hóa này, nhưng
cha Nam Ca khẳng định không có tình cảm thuộc về nhân loại.
Thôi
Lam Lam còn đắc ý nói: "May mắn là bất kể là thuốc tiến hóa hay là thuốc bảo vệ cũng có thể ngăn cản được virus Zombie. Đây cũng là lý do con và ta đều biến thành Zombbe nhưng vẫn còn có thần trí!"
cô ta cho
là mình giải thích thì Nam Ca có thể quy thuận cô ta, vì vậy lại một lần nữa đối với Nam Ca đưa tay ra: "Con của ta, con còn chờ cái gì nữa. Chỉ cần con chịu đứng ở bên cạnh ta, thế giới chính là của chúng ta! Đến
thời điểm đó, con khống chế Zombie trên thế giới, ta khống chế chỗ có
nhân loại. Ai cũng không phải là đối thủ của chúng ta!"
Nam Ca ung dung nhìn cô ta, dưới con mắt mong đợi của cô ta mà cự tuyệt: "Tôi chẳng hề muốn xưng bá thế giới."
"Vậy con muốn làm cái gì!" Thôi Lam Lam tức giận hỏi.
Nam Ca cầm đao trong tay từ từ giơ lên: "Tôi bất quá là muốn cùng người tôi thích ở cùng một chỗ." cô khẽ cau mày, giọng nói dịu dàng mềm mại nhìn
Thôi Lam Lam giống như trước đây: "Ba ba, con sẽhoàn thành nguyện vọng
của ba, sống thật tốt ở trên đời này."
Thôi Lam Lam điên cuồng hô: "Ta không có nguyện vọng đó!"
Thân thể vừa mới bị Lệ Sâm đánh trọng thương cũng khôi phục lại toàn bộ rồi. Thôi Lam Lam cuối cùng cũng không nói chuyện cùng Nam Ca nữa, mà là vận dụng toàn bộ lực lượng của mình, muốn giết chết Lệ Sâm!
Lệ Sâm
cũng sớm đã có chuẩn bị, đợi đến khi Thôi Lam Lam thật sựcông
kích anh mới phát hiện tại lúc cô ta không biết. Từ khu vực chung
quanh đã thiết hạ không gian cao cấp hơn, tinh thần lực của cô ta ở
trong không gian vặn vẹo giãy giụa.
Sắc mặt Thôi Lam Lam thay
đổi, Lệ Sâm như vậy thì rất nhanh sẽ có thể chọc thủng hạn chế của cấp
chín. Đến thời điểm đó, chính mình cũng không phải là đối thủ
của anh ta!
Hai tinh thần lực ở trong không gian của Lệ Sâm liên
tục va chạm, cả hai đều mơ tưởng chiến thắng cùng thâu tóm đối phương.
Lệ Sâm thủy chung luôn giúp đỡ Nam Ca, không gian của anh đặc biệt chặt
chẽ. Trong cuồng bạo, Nam Ca cùng chính anh lại một chút cũngkhông bị
thương.
Bởi vì không gian thật lớn xé rách, cả một mảnh bầu trời
này đều trở nên âm trầm. Liên tục có tiếng sấm vang lên, tia chớp xẹt
qua, những sinh vật biển rục rịch cũng tại thời khắc này điên cuồng lui
về phía sau.
Đó là chiến trường thuộc về cường giả cao cấp nhất, căn bản không có chỗ cho bọn chúng chen vào.
Đủ mau thì rất nhanh liền thối lui đến chỗ sâu nhất trong biển cả, còn nếu như chậm hơn chút thì phải chịu kết cục bị hai phương diện tinh thần
lực dồn chết.
Ba người này chiến đấu cũng tai họa đến xung quanh, Cố Liệt thấy tình thế không đúng. Gọi người của mình trở về, lái xe
nhanh chóng thối lui khỏi chỗ này.
Những tên cường đạo kia đều bị Thôi Lam Lam ra lệnh, cùng đoàn người Cố Liệt, đến chết không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com