Chiến đấu kịch liệt khiến toàn bộ mặt đất đều lún xuống vài phân. Thậm
chí đám mây trên không trung cũng đều biến thành hình dòng nước xoáy,
liên tục bị hấp dẫn về phía mặt đất rồi lại biến mất khôngcòn hình bóng.
Tinh thần lực của Thôi Lam Lam ở chỗ nào cũng nhúng tay vào, Lệ
Sâm không phải là người có dị năng hệ tinh thần. Nếu như không phải là
Nam Ca bảo vệ anh thì đại não anh đã sớm bị hư hại.
Tiếp tục
giằng co như thế, anh chỉ có thể ở trong lòng nói với Nam Ca: “Ảnh hưởng của cô ta với não của anh khiến không gian cuồng bạo liên tiếp phạm sai lầm. Em có thể khống chế cô ta được hai giây không?"
Chỉ cần hai giây, anh bảo đảm bất kể là Thôi Lam Lam là Zombie rất cường
đại đi chăng nữa thì chính mình cũng có thể giết chết thân thể lẫn linh
hồn cô ta!
Tinh thần lực của Nam Ca liên tục không ngừng đưa vào. Hai giây đối với cô mà nói vẫn hơi dài, nhưng mà biện pháp này của Lệ
Sâm đã là thủ đoạn cuối cùng. Nam Ca mới không chịu bị Thôi Lam Lam thôn tính đâu. cô cắn răng kiên trì: "Được ạ!"
Lệ Sâm nhắm mắt
lại, không gian của anh kéo dài tới vô cùng. Trong mắt người bình
thường, nó giống như là màu lam của nước biển tràn ngập không gian. Thôi Lam Lam nhìn thấy động tác của Lệ Sâm, còn khinh thường cười nói: "Các
người đừng phí sức lực nữa, các người cảm thấy thật sự có thể khống chế
được ta sao?"
Giọng nói của Nam Ca vang lên trong đầu cô ta: "không thử một chút, làm sao biết?"
Thôi Lam Lam kinh hãi, dù sao cô ta vẫn luôn ở thế thượng phong. Bản thân từ lúc nào bị tinh thần lực của Nam Ca thẩm thấu vậy, sao cô ta
lại không biết?
Nam Ca thật ra sớm đã phát hiện không thích hợp.
Nếu như Thôi Lam Lam có thể khống chế rất nhiều nhân loại mà nói, vì sao lại không trực tiếp khống chế luôn đám Cố Liệt đi? Tại sao lại còn phải phái cường đạo tận thế đi chống cự chứ?
Rất có thể là vì cỗ thân thể này thuộc về nhân loại, cô ta không thể phát huy ra lực lượng cường đại ban đầu của Zombie.
Lúc trước nói với mình nhiều lời như vậy, nhất định là có tinh thần lực
lặng lẽ lẻn vào trong thần hải của mình. Đợi đến khi mình buông lỏng
cảnh giác là cô ta có thể khống chế mình cùng Lệ Sâm.
Đến thời điểm đó, bất kể là mở hộp ra hay là khống chế cái thế giới này, tất cả đều có hi vọng!
cô ta khống chế những tên cường đạo tận thế khác, khẳng định cũng phải có quá trình. Cho nên Nam Ca nghĩ đến điểm này sớm đã ở trong bóng tối nhắc
nhở Lệ Sâm đề phòng.
Bọn họ tùy ý để tinh thần lực Thôi Lam Lam
thẩm thấu. Đồng thời, Nam Ca nhân lúc Thôi Lam Lam không kiểm tra liền
đem lực lượng mình dung hợp vào trong đầu cô ta.
Đợi đến lúc Thôi Lam Lam muốn giết chết một cỗ tinh thần lực này thìđã muộn!
Nam Ca lấy xu thế bẻ gãy, nghiền nát xâm chiếm đại não Thôi Lam Lam! Thôi
Lam Lam cảm giác được tinh thần mình điên cuồng kịch liệt giằng co,
nhưng mà từ tinh thần đến thân thể đều đã bị khống chế. Căn bản không có khả năng chống lại loại lực lượng này.
Lần đầu tiên cô ta thấy
kinh hãi, Nam Ca này rõ ràng chính là lấy mạng đổi mạng! Phàm
là hiện tại có ai cho Nam Ca một kích thôi thì cô cũngsẽ chết!
Vì đối phó với mình, cô ấy lại có thể làm được tới trình độ này sao? Thôi
Lam Lam mặc cảm. Ở thời điểm chiến đấu, bản thân cô ta vẫn là chia
ra một luồng thần trí đến bảo vệ mình.
Nam Ca chỉ có thể kiên trì hai giây, Lệ Sâm quả thực một phần vạn thời gian cũng không lãng phí.
Tấm bình phong màu lam nhạt kia trong nháy mắt co rút lại, triệt để
phong ấn Thôi Lam Lam trong đó!
Vầng sáng màu lam không chỗ ra
vào, Thôi Lam Lam phát hiện được từ chỗ sâu trong đại não của mình có
cái gì đó đang không ngừng tan rã! Nếu quả thật bị Lệ Sâm
giết, cô ta sẽ chết thật sự! cô ta thật sự sẽbiến mất trên thế giới này!
không được, cô ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp gì đó khiến Nam Ca buông lỏng!
Chỉ còn lại một giây, vô số ý tưởng của Thôi Lam Lam dung hợp thànhmột cái. Ở trong đầu Nam Ca phác hoạ ra một hình ảnh. Đó là Thôi Lam Lam chân
chính, cô ta đang quỳ trên mặt đất, đối với Nam Ca khóc rất đáng thương.
cô ta không ngừng năn nỉ: "Nam Ca, cô đừng giết tôi. Tôi cũng là bị khống chế, van cầu cô, cứu cứu tôi!"
Nam Ca không hợp tác, Thôi Lam Lam còn không chịu buông tha: "côđã quên
sao, chúng ta là bạn học, là đồng sự cơ mà! Tôi biết rõ côchán ghét tôi. Chỉ cần cô có thể cứu tôi, về sau cái gì tôi cũng đều nghe cô hết! Tôi
làm trâu ngựa báo đáp cô!"
một giây rất nhanh liền đi qua, nhưng
mà ở trong đầu Nam Ca lại đirất chậm rất chậm. Nam Ca cuối cùng vẫn còn
lạnh lùng đối mặt với Thôi Lam Lam, ở thời điểm ý thức cô ta tan
rã. cô chỉ nói một câu: "Ở thời điểm anh ta lựa chọn cô, cô cũng lựa
chọn anh ta. Đây là con đường cô phải đi, chẳng oán được ai cả."
Thần thức cô ta cuối cùng cũng tiêu tán, thân thể cũng trở thành bột phấn
màu đỏ như máu, hoà lẫn cùng với màu lam của cái lồng khônggian.
Lệ Sâm nhìn thấy Thôi Lam Lam đã chết, thở phào nhẹ nhõm. anhquay đầu nhìn về phía Nam Ca. Thân thể anh rất mệt mỏi, nhưng vẫn là kiên cường chống đỡ không ngã xuống.
anh duỗi tay trước mặt Nam Ca, làm ra động
tác muốn ôm cô. khônggian bên cạnh bỗng nhiên lại vặn vẹo, có một người
đàn ông từ trong đó đi ra. Cũng ngay lúc đó trên cổ Nam Ca
xuất hiện một vết máu!
thật ra Nam Ca cũng không kịp phản ứng lại đây là chuyện gì, thậm chí bởi vì không thể động đây cho nên cô liên
tục mong đợi nhìn Lệ Sâm. Cho đến khi có máu tươi từ vết thương trên cổ
chậm rãi chảy ra.
Nam Ca khẽ nâng lên ngón giữa, trên mặt có máu
tươi. cô ngưng mắt nhìn giọt máu kia, cuối cùng ý thức được sinh
mệnh đang nhanh chóng trôi qua.
Thân thể bởi vì không chịu nổi
dạng tinh thần tiêu tán này, cuối cùng cũng ngã xuống. Nam Ca cố nhìn
hình bóng Lệ Sâm trong sương mù, nghe được Lệ Sâm tê tâm liệt phế
hô một tiếng: "Nam Ca!"
Thân thể tiêu hảo của anh chạy
tới, một phen liền tiếp được Nam Ca. Hơn nữa anh còn đem cổ tay bị
thương bỏ vào trong miệng Nam Ca. Lúc trước cô bị động vật biển biến dị
công kích, thời điểm hấp hối. anhđã cứu cô như vậy, nhưng mà bây giờ máu tươi chảy vào trong miệng Nam Ca lại tràn ra. cô thậm chí đã không thể
nuốt được.
Con mắt Nam Ca còn mở to, ảnh ngược Lệ Sâm
xuất hiện trong đó. Trong ánh sáng lập lòe, đây là sự tín nhiệm sâu nhất của cô đối vớianh. Nhưng phần tín nhiệm này lại trở thành
vũ khí sắc
bén giết chếtcô.Hai tay Lệ Sâm run run ôm lấy cô, không ngừng gọi tên cô: "Nam Ca, em tỉnh lại đi, trả lời anh..."
Nam Ca đã không có hô hấp, không có nhịp tim đập. Làm Zombie, đại não là
nơi yếu ớt nhất. Mà vừa nãy Athur từ trong không gian đi ra đãgiết
chết cô. Thậm chí thủ pháp anh ta lưu loát như vậy, Nam Ca cũngkhông hề
có cảm giác đau đớn.
Lệ Sâm không dám đi kiểm tra hô hấp Nam Ca,
người con gái anh yêunhất ở trong ngực anh, dần dần mất đi nhiệt độ.
Thậm chí ở khoảnh khắc cuối cùng, cô cũng không thể nói với
mình một câu nói, gọi tên mình một lần.
Lệ Sâm ở thời điểm giết Thôi Lam Lam, anh cảm giác được Nam Ca có bao nhiêu hy vọng mình có thể ôm cô.
Giải quyết được kình địch dạng này, cô gái nhỏ của anh khẳng định phi thường cao hứng. Nhưng bây giờ, sao cô có thể chết rồi?
anh không thừa nhận, chết cũng không!
Ôm Nam Ca vào trong ngực. Nước mắt Lệ Sâm ngăn không được liền rơi xuống:
"Nam Ca..."Giọng anh khàn khàn tới cực điểm: "Van cầu em,
đừng đi mà. không phải chúng ta đã hẹn rồi sao, có chuyện gì cũng phải
cùng nhau đối mặt. không phải em đã nói, cuộc sống em muốn sống nhất,
chính là cùng anh ở cùng một chỗ sao..."
Nam Ca dựa vào trong
lòng anh, giống như một con búp bê. cô sẽkhông thể lộ ra khuôn mặt mềm
mại hoặc là nụ cười giảo hoạt đối với Lệ Sâm được nữa. Cũng sẽ không thể khao khát anh bất luận thứ gì. Cũng sẽ không cùng anh kề vai chiến đấu
nữa.
Ở một khắc Nam Ca chết kia, thế giới của Lệ Sâm cũng đã sụp đổ.
Cảm giác được chiến trường lặng xuống, đám người Tông Hạo Hiên nhìn đấy đầu tiên, chính là cảnh tượng Lệ Sâm ôm Nam Ca khóc rống.
Cái người
đàn ông này, bất kể là đối mặt với nguy nan hay là sợ hãi cũng đều chưa
từng lộ ra tình cảm. Duy nhất một lần chính là thời điểm cùng Nam Ca kết hôn, toàn bộ căn cứ cũng có thể cảm giác được Lệ Sâm thật sự hạnh phúc.
Mà bây giờ anh ôm thi thể Nam Ca không nhúc nhích, giống như đứa trẻ bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
anh làm nhiều như vậy, buông bỏ nhiều như vậy đều là vì có thể ôm người
con gái này vào trong ngực. Vì cái gì, tại sao phải hành hạ anhnhư thế?
Tông Hạo Hiên cũng cứng ngắc đứng ngay tại chỗ. Người con gái anhta thích cứ như vậy chết đi sao? Vì sao anh ta không thể sớm hơn chứ?
Tân Vũ Hoa trực tiếp liền khóc lên, tự trách thật sâu bao trùm tất cả!
Diệp Thiệu vẫn còn mặc áo khoác trắng, anh ta vốn muốn nói cho Lệ Sâm cùng
Nam Ca. anh ta đã nghiên cứu ra thuốc giải độc Zombie rồi. Nghĩ tới chờ
khi bọn họ thắng lợi trở về, nghe đến cái tin tức này khẳng định sẽ càng vui vẻ.
Nhưng hôm nay, hết thảy đều đã muộn.
Nam Ca đã thật sự chết, cũng không thể sống lại nữa.
Diệp Thiệu mạnh mẽ quỳ gối xuống đất, lồng ngực đau nhức đến khó hô
hấp. hiện tại anh ta thật sự không để ý đến chuyện Nam
Ca khôngthích anh ta nữa, không để ý đến chuyện không thể cùng Nam Ca ở
gần nhau nữa. anh ta chỉ hy vọng Nam Ca có thể sống sót thật tốt mà
thôi...
Vì sao ngay cả tâm nguyện đơn giản như thế cũng không thể thỏa mãnanh ta chứ...
Cố Liệt cùng Trần Bạch Kiêu cũng trầm mặc, mặc dù bọn họ cùng Nam Ca chung đụng thời gian không lâu. Nhưng mà kính nể cùng yêu thíchcô gái kiên
cường này từ trong lòng. Nhất là làm huynh đệ tốt của Lệ Sâm, Cố Liệt
nhìn qua anh, vành mắt cũng trở nên đỏ hồng.
Athur từ trên mặt
đất nhặt lên một cái hộp, còn ở trong tay áng chừng áng chừng. Xác định
đồ vật bên trong hoàn hảo không tổn hao gì.
đi đến trước mặt Lệ
Sâm, Athur âm trầm nói cùng anh: "Tôi là người có dị năng hệ không gian
cấp tám, hiện giờ trạng thái của anh khôngphải là đối thủ của tôi. Ngoan ngoãn đi theo tôi đi, tôi còn có thể tha cho những người khác."
Lệ Ngạn giờ phút này cũng đã mang quân đội đuổi tới nơi. Mấy ngàn người
bao vây quanh Athur, thời điểm nghe thấy anh ta nói anh ta là người có
dị năng, tất cả mọi người đều thối lui một bước.
Thời điểm Lệ
Ngạn nhìn thấy Nam Ca nằm ở trong ngực Lệ Sâm liền đoán ra tiền căn hậu
quả. Là cái người tên Athur này giết chết Nam Ca!
Lệ Sâm hoàn toàn đắm chìm ở trong thế giới của anh, lời Athur nói,anh một chút cũng không nghe.
"Đến cùng thì anh là ai." Cố Liệt lạnh lùng hỏi Athur, hôm nay coi như là
dùng hết toàn bộ lực lượng của bọn họ cũng phải báo thù cho Nam Ca!
Athur duỗi tay, vuốt mái tóc màu vàng kim của anh ta một cái. Trong đôi mắt
hẹp dài lộ ra âm u cùng với trêu tức, nhìn qua Lệ Sâm nói: "Bạn
cũ, thật sự không nhớ rõ tôi sao? Lúc trước là tôi khiến Cục của
các anh trả Lệ Sâm lại nha."
Cố Liệt trợn to hai mắt, thống hận nói: "Là mày!"
Nhiệm vụ hộ tống của Lệ Sâm vốn rất nguy hiểm, lúc đó anh ta cũng biết rõ đó
là thứ đủ để biến nhân loại thành loại quái vật như Thôi Lam Lam mà
Athur thế nhưng vẫn còn hãm hại Lệ Sâm, khiến anh ta bị đưa về nước!
Nếu như nói Thôi Lam Lam là kẻ địch của nhóm ông ta ở tận thế. Vậythì với Athur kia, mối thù của bọn họ còn sâu hơn nhiều!
Chính mình cùng Lệ Sâm đã từng hợp tác vài lần muốn giết anh ta,không nghĩ tới cuối cùng vẫn thua trong tay anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com