Mấy tháng sau, Nam Ca thuận lợi sinh hạ một bé trai khỏe mạnh. Thời
điểm cô bị đưa vào bệnh viện căn cứ, Lệ Sâm liền mang theo người phòng
thủ ở ngoài phòng mổ. Trợ thủ anh bồi dưỡng được, còn có Lệ Ngạn cùng
Tần Mộ Yên, tất cả đều ở bên cạnh anh.
Diệp Thiệu cùng với đoàn
người Tông Hạo Hiên cũng đến, mặc dù có rất nhiều người muốn canh giữ ở
chỗ này nhưng để tránh nhiều người huyên náo, bọn họ đều tụ tập ở bên
ngoài bệnh viện.
Nam Chí Thành đã ở bệnh viện, Nam Ca muốn sinh
cục cưng, ông ấythật sự rất khẩn trương, nhưng mà vừa nhìn thấy Lệ Sâm.
Ông lại rõràng cảm giác được Lệ Sâm so với mình còn căng thẳng hơn
nhiều.
Lệ Ngạn đứng ở bên cạnh Lệ Sâm, nhìn thân thể anh căng
cứng liền cười an ủi: "Thân thể chị dâu tốt như vậy, chắc
chắn sẽ không có sựcố, anh không cần khẩn trương."
Cục cưng của
Tần Mộ Yên đã sinh ra, là một bé gái đặc biệt xinh đẹp. Lúc
này đang được cô ấy ôm vào trong ngực, yên tĩnh ngủ. Tần Mộ Yên cũng
thuận theo Lệ Ngạn nói: "Huống chi căn cứ Bắc Hải tụ tập toàn bộ bác sĩ
tốt nhất trên thế giới. Chúng ta có nhiều người phòng thủ ở bên ngoài
như thế, chị dâu cùng đứa bé khẳng định đều sẽ bình an khỏe mạnh."
Lệ Sâm căn bản là ngồi không yên, nhịn rất lâu vẫn đứng lên, nhanh
chóng đi hai vòng trên mặt đất, lầm bầm nói: "anh không khẩn
trương,một chút cũng không căng thẳng..."
Mới
vừa nói xong, anh chuẩn bị ngồi xuống tiếp. Vẫn là Lệ Ngạn nhanh tay
đỡ anh một phen, nếu không anh liền ngồi hụt xuống đất rồi!
Chứng kiến anh trai mình thời gian qua luôn trấn tĩnh thái sơn áp
đỉnhkhông sụp, thế nhưng giờ lại tay chân luống cuống như vậy, Lệ Ngạn
nhịn không được cười.
Phòng giải phẫu hiệu quả cách âm rất tốt,
người ở phía ngoài căn bản là không nghe được Nam Ca kêu đau. Vài bác sĩ đỡ đẻ cho cô đều là đầu đầy mồ hôi lạnh, nghĩ tới có phải cấu tạo thân
thể của người tiến hóa không thích hợp mang thai sinh con hay không.
Nam Ca thống khổ, bọn họ quả thực là so với Nam Ca còn muốn thống khổ hơn
ấy chứ. Mấy lần cũng muốn lao ra gọi Lệ Sâm vào bồi vợ rồi.
thật ra chuyện sinh hài tử với thân thể tiến hóa của Nam Ca hoàn toànkhông ảnh
hưởng gì, nhưng khổ nỗi thời điểm trước khi cô hoàn thành tiến hóa, cảm
giác đau không quá rõ ràng. Cho nên hiện tại vừa có thể cảm giác được
đau đớn đã phải sinh con, cộng dồn vào như thế liền chịu không được nữa.
Nam Ca một bên nghe bác sĩ ở bên cạnh khích lệ, một bên dùng sức,một bên
lại còn thống khổ nghĩ: Sinh con thật sự là quá thống khổ mà, Lệ Sâm
đáng ghét. Về sau em không sinh con nữa! Ô ô ô đau quá... Về sau
cũng không thể dễ dàng bị thương, nhất định sẽ đau chết...
Lăn
qua lăn lại vài tiếng đồng hồ, đứa bé cuối cùng cũng thuận lợi sinh ra.
Từ trên thời gian mà nói thì thời gian sinh ngắn hơn người bình thường
rất nhiều rồi.
Thân thể Nam Ca còn chưa có khôi phục, nhưng
mà không mệt đến nỗi buồn ngủ. Thời điểm cục cưng vừa sinh ra còn khóc
hai tiếng, tiếng khóc kia nghe rất to. Nam Ca còn suy nghĩ, cục cưng là
đứa bé có giọng lớn nha.
Đợi đến khi Lệ Sâm cũng được cho phép
tiến vào phòng bệnh, cục cưng đã được sắp đặt ở bên cạnh Nam Ca. Bé mới
vừa được sinh ra,hiện tại đang ngủ. Lệ Sâm rón rén đi đến bên giường,
vuốt ve gò má Nam Ca: "Vất vả cho em rồi."
Nam Ca vừa nhìn thấy anh liền chép miệng: "Sinh con đau quá, vì sao đàn ông lại không thức tỉnh dị năng có thể sinh con chứ?"
Lệ Sâm: "..." anh ngược lại thật sự muốn đem phần đau nhức này chuyển sang người mình để chia sẻ với Nam Ca. Nhưng vì sao nghe được
lời cô nói, anh lại không muốn rồi...
Nam Ca lại xem xét bảo bối của cô, trẻ con sinh ra thật sự là quá xấu. Nam Ca còn có chút ghét bỏ nói: "Nó thật là đen."
Lệ Sâm ngồi xuống, kiên nhẫn giải thích: " Cục cưng vừa sinh ra đều là dạng này, mấy ngày nữa liền tốt lên thôi."
Nam Ca còn tiếc nuối thở dài: "không có cánh, cũng không có ba đầu sáu tay."
... Chờ một chút, có mới là kỳ quái phải không nhỉ?
Mặc dù quá trình sinh rất đau, nhưng mà cảm giác thỏa mãn khi nhìn thấy cục cưng cũng khó có thể so sánh. Nam Ca nhìn cục cưng trong chốc lát liền
nghe Lệ Sâm nói với cô: "Em nghĩ ra cục cưng lấy tên là gì chưa?"
cô nghiêng đầu nghĩ một lát, nhìn về phía Lệ Sâm: "Lệ Đại Bảo?"
Lệ Sâm quả thực muốn quỳ xuống trước Nam Ca. anh van cầu em, vẫn nên để
cho anh tới đặt tên đi. Nghĩ đến hơn hai năm qua, thế giới xảy ra nhiều
chuyện như thế. Mà chính mình lại gặp được người yêuthương kiếp này,
cùng cô ấy chung sức dựng dục một gia đình mới, bắt đầu một đoạn nhân
sinh.
Vì vậy Lệ Sâm nói với Nam Ca: "Hay cứ gọi là Lệ Niết Bàn đi, sau tai họa sẽ trở nên kiên cường, dục hỏa trùng sinh."
Nam Ca gật đầu, cũng cảm thấy cái tên này có ngụ ý rất tốt. Nhưng sao đọc thế nào cũng thấy một chút cũng không đáng yêu nhỉ?
Vì vậy cô còn không buông tha nói: "Vậy thì đại bảo xem như là nhũ danh đi!"
Lệ Sâm: "... Vẫn nên gọi là nhị bảo đi."
"Vì sao chứ." Nam Ca nhíu mày, tên cô nghĩ ra có thể bị ghét bỏ như thế sao?
Lệ Sâm lập tức trấn an nói: "Bởi vì nhà chúng ta đã có đại bảo bối rồi mà. Nó chỉ có thể coi là nhị bảo bối thôi."
Nam Ca còn không kịp phản ứng trong chốc lát, lúc sau mới nghĩ đến Lệ
Sâm nói dĩ nhiên là chính mình nha. cô nhịn không được vẫn hé miệng
cười: "anh ngày càng biết dỗ ngon dỗ ngọt."
Lệ Sâm thủy chung luôn ngưng mắt nhìn cô, trong phòng bệnh rất yên tĩnh. một nhà ba người hạnh phúc ngập tràn.Bồi bên cạnh người trong lòng, ngày liền nhanh chóng trôi qua. Hai năm sau
Nam Ca lại sinh thêm một bé gái nữa. Lần này cô có kinh nghiệm đặt tên,
nhìn Lệ Sâm ôm Lệ đại bảo, kích động nói: "Lần này gọi là Lệ tiểu bảo
nhé!"
Lệ Sâm muốn nói, cái tên này thật là đáng yêu. Nhưng mà làm đại danh không phải rất quái lạ sao? "Làm nhũ danh đi, đại danh liền
kêu Lệ Hân Hân, ý là tươi tốt phồn thịnh."
Nam Ca hừ nhẹ một tiếng, mới không thừa nhận nam nhân đặt tên so với nàng hảo đâu.
Vì chuyện đặt tên cho con mà cô còn buồn bực hai ngày, Lệ Sâm khuyên can
mãi mới làm cho cô thuận khí. thật ra Nam Ca cũng khôngphải là nhất định cố tình gây sự, trong lòng cô cái gì cũng hiểu. Khi tỉnh táo lên cũng
khiến người ta lau mắt mà nhìn đấy.
Chỉ là Lệ Sâm nguyện ý sủng ái cô, cũng nguyện ý thấy cô đùa giỡn tiểu tỳ khí. Giống như như vậy mới xem là cô cần anh.
Lệ nhị bảo cùng Lệ Sâm giống nhau, là một bé trai từ nhỏ đã rất trầm ổn.
Tuy nhiên em gái sinh ra vẫn khiến bé hưng phấn một đoạn thời gian rất
dài. không có việc gì cũng đến gần giường
nhỏ đặt em gái mà thủ
thỉ nói chuyện.
Giống như là vì đón ý nói hùa đại danh của Lệ
tiểu bảo, căn cứ Bắc Hải phát triển tươi tốt phồn thịnh, mọc lên như nấm sau mưa. Lúc trước Diệp Thiệu nghiên cứu chế tạo thuốc tiến hóa đã đạt
được tiến triển đột phá, phỏng chừng chờ Nam Ca thăng cấp thành người có dị năng hệ tinh thần cấp chín thành công, không lâu sau công trình
nghiên cứu thuốc tiến hóa đã có thể triệt để thành công.
Nên biết rằng, thế giới hiện tại, Zombie đã không phải là tồn tại uy hiếp đến
sinh tồn của nhân loại rồi. Bọn họ còn phải đối mặt với hoàn cảnh ác
liệt hơn, là thực vật cùng động vật biến dị hung ác. Mà những vật này,
mặc dù là giết chết thì chúng cũng sẽ nhanh chóng tái sinh.
Nhân
loại muốn đứng ở đỉnh mắt xích thức ăn còn cần một đoạn đường rất dài
cần đi. Cho nên nhân loại nhất định phải cường đại hơn mới được. Con
người thức tỉnh dị năng cùng người tiến hóa cũng có thể làm cho thể chất của nhân loại được tăng cường trên phạm vi lớn. Chờ nghiên cứu chế tạo
thuốc tiến hóa thành công, những người mãi cũng không thể thức tỉnh dị
năng có thể trở thành người tiến hóa.
Về sau xã hội sẽ bị hai loại người này cùng chung thống trị.
Nam Ca tiến hóa đến cấp chín cũng không cần phí khí lực quá lớn, dù sao có
Lệ Sâm sủng ái, cô muốn cái gì cũng có thể rất nhanh có được. Thời điểm
hoàn toàn tiến hóa lên cấp chín, Nam Ca vốn còn đang rất hạnh phúc muốn
cùng Lệ Sâm chia sẻ vui sướng của mình. Ai biết mới vừa nhìn thấy Lệ
Sâm, tinh thần lực của cô thế nhưng lập tức tương thông với Lệ Sâm.
thật ra loại năng lực này ở thời điểm cô cấp tám đã có, tuy nhiên lúc ấy Lệ Sâm là người có dị năng cấp chín. Lúc nào anh cũng không cho phép Nam Ca
tiến vào đầu mình. Nam Ca vì thế còn phát giận mấy lần, nhưng Lệ Sâm như thế nào cũng không chịu thỏa hiệp.
anh còn nói với Nam Ca: "Tim
của anh, tình yêu của anh đối với em đều đã dùng ngôn ngữ cùng hành động biểu đạt ra rồi. Xin em hãy tin tưởng anh vĩnh viễn đều là nghĩ
sao nói vậy."
Nam Ca bị anh dùng lời nói tình tứ lừa dối liền tạm thời quên chuyện này. Mà bây giờ... không kịp phòng bị đã có nhiều ký
ức như vậy tràn vào đầu cô, Nam Ca ngẩn ra ngay tại chỗ.
Lệ nhị
bảo năm tuổi, Lệ tiểu bảo cũng đã ba tuổi. Hai oa nhi đi theo bên cạnh
Lệ Sâm, thấy mẹ liên tục trầm mặc, sắc mặt ba ba cũng có chút không tốt, cả hai đều có chút sợ hãi.
Lúc Lệ tiểu bảo căng thẳng luôn vô
thức cắn đầu ngón tay, không đợi đem bàn tay nhỏ bé mập mạp cho vào
trong miệng, Lệ nhị bảo liền túm bàn tay nhỏ bé của cục cưng lại.
Hai tiểu oa nhi hoàn toàn thừa kế ưu điểm của ba mẹ, bé trai càng giống Lệ
Sâm, em gái nhỏ lại chính là bản sao nhỏ của Nam Ca. Cho nên đối với Lệ
Sâm mà nói, anh rõ ràng lại đau Lệ tiểu bảo hơn mộtchút.
Thần
thức Nam Ca đang từ từ thu hẹp lại, chờ tới lúc nó giống như thủy triều
hoàn toàn lui bước, cô nhìn thấy rất nhiều chuyện Lệ Sâm gạt mình.
Lệ Sâm ngưng mắt nhìn cô, giống như là đang đợi cô mở miệng hỏi trước vậy.
Nam Ca há hốc mồm, thế nhưng không biết nên hỏi từ nơi nào mới tốt. Trước
tận thế, thời điểm anh bị hãm hại, thế nhưng dưới thủ đoạn của Athur ăn
nhiều đau khổ như vậy?
Còn có một màn anh giấu sâu nhất kia là
thế nào? cô đã từng chết mộtlần? Lại bị anh sử dụng quay ngược thời gian cứu về. Hai mắt anhcũng là vào thời điểm đó bị tổn thương sao?
Đôi mắt Nam Ca chậm rãi đỏ lên, mặc dù cô không có bộ phận ký ức kia nhưng
cũng có thể nghĩ đến, Lệ Sâm khi đó có bao nhiêu khổ sở.
Thấy cô khóc, Lệ Sâm ngay lập tức tiến lên ôm cô vào trong lòng: "Ngoan nào, đừng
khóc. Những chuyện kia cũng không có xảy ra mà."
Nam Ca một chữ
cũng nói không nên lời, ôm Lệ Sâm, trong lòng tràn đầy vui sướng mất mà
lại được. cô nói năng lộn xộn: "Em thật sựkhông biết rõ... Còn xảy ra
nhiều chuyện như vậy... anh thế nhưng, con mắt của anh... Lệ Sâm... Em
đem mắt mình đổi cho anh có đượckhông..."
"nói bậy bạ gì đó." Lệ Sâm sủng ái vân vê đầu cô: "Em có thể bình an khỏe mạnh, đó chính là sự ban ân lớn nhất đối với anh rồi."
Nam Ca gắt gao ôm thắt lưng Lệ Sâm, thật lòng cảm ơn anh: "Cảm ơnanh, cảm ơn anh đã dẫn em trở về..."
Lệ Sâm vỗ lưng Nam Ca, phất phất tay với hai đứa bé sau lưng.
Lệ nhị bảo hiểu ý, mang Lệ tiểu bảo rời đi. Hai đứa bé bước chân đều
rất nhỏ, Lệ tiểu bảo bé bỏng ngẩng đầu lên đáng yêu hỏi anh trai: "anh,
vì sao chúng ta phải đi? không phải là nói bây giờ mẹ thay đổi trở nên
rất lợi hại sao?"
Vẻ mặt Lệ nhị bảo nghiêm túc nói: "Chuyện của người lớn, trẻ conkhông cần lo đâu."
"A." Lệ nhị bảo ngoan ngoãn gật đầu.
Lệ Sâm dỗ dành thời gian rất dài rất dài mới dụ dỗ được Nam Ca nín khóc.
Nam Ca cũng hiểu ra, so với sa vào chuyện đã qua còn khôngbằng quý
trọng hiện tại. Bị Lệ Sâm ủn nằm ở trên giường, Nam Ca khụt khịt mũi bóp cánh tay anh nói: "Còn có chuyện anh giấu em rút máu, sao em
cũng không biết?"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com