Sắc trời bao quanh thị trấn nhỏ dần dần trong, có cơn gió ấm áp từ cửa
siêu thị rách nát thổi vào, nhẹ nhàng phất qua mái tóc dài của Nam Ca.
Vừa mới đánh nhau xong làm cho tóc cô lại xõa ra, nhưng mà hiện tại cô đang rất đau lòng nên không quan tâm.
"Hôm nay thời tiết rất tốt." Lệ Sâm không hỏi cô vì sao lại nói bản thân sắp chết. Chỉ là vỗ vỗ bụi đất trên đầu gối mình, sau đó hướng ra bên ngoài nhìn thoáng qua.
Chỗ này vốn phải là một cái thị trấn nhỏ bé yên tĩnh bị quên lãng, thời điểm Lệ Sâm một đường lái tới còn
phát hiện mộtnông trại nhỏ bị bỏ hoang.
một đợt đạo kiếp này, phá hỏng không riêng gì mặt đất mà còn có nhân tính.
Làn mạt gió mát thổi khiến Lệ Sâm quyến luyến, cách nói chuyện cũng không khỏi trở nên dịu dàng rất nhiều.
Nam Ca lại không biết đến cái gì mà nhiệt độ, cái gì mà gió thổi. cô chỉ
thấy buồn bực thôi, giọng nói ấm ức: "anh khôngquan tâm đến tôi."
Lệ Sâm có chút dở khóc dở cười: "Nhưng cô đã chết mà."
nói xong anh còn phát hiện trên tóc Nam Ca có dính cọng cỏ, tiện tay lấy xuống cho cô.
Nam Ca thở phì phì liếc anh một cái: "anh biết rõ ý của tôi không phải như thế!"
Nhìn thấy cô một lần nữa lấy lại sức sống, Lệ Sâm lúc này mới cười hỏi: "Tốt rồi, hiện giờ cô có thể cùng tôi nói tình huống đến cùng là như thế
nào."
Nam Ca ngu ngốc hơn nữa cũng biết rõ lúc nãy Lệ Sâm cố ý
trêu chọc cô, thật là làm cho cô muốn cào hai nhát lên mặt anh. Tuy
nhiên cô lại tạm thời kìm chế xuống đem chuyện lúc nãy nói với Lệ Sâm:
"... Tinh hạch cứ như vậy không thấy, hẳn là bị tôi ăn vào trong bụng
rồi... Làm sao bây giờ đây..."
cô nghiêm túc lo lắng, ngược lại
Lệ Sâm lại cảm thấy có chút ý tứ. Còn từ miệng túi tinh hạch nhỏ một lần nữa móc ra mộtviên hệ tinh thần dụ dỗ Nam Ca: "Há mồm."
"A..."
Nam Ca vô thức mà đem miệng mở ra, không đợi cô kịp phản ứng lại. Lệ
Sâm đã đem tinh hạch thả vào, sau đó! Tinh hạch quả nhiên lại biến mất!
Lệ Sâm sờ sờ cái cằm, bây giờ mới giống như là tin tưởng lời của Nam Ca, cùng cô nói: "Hóa ra là thật sự bị cô ăn hết..."
Nam Ca sắp khóc rồi, cô duỗi tay đánh Lệ Sâm. hiện tại cô không phải là
tiểu Zombie yếu như gà nữa, sức lực của cô lớn nhiều nha. Lệ Sâm chỉ
nghe thấy thình thịch hai tiếng, Nam Ca còn thấp giọng hô:
"Tôi đã nói tôi sắp chết, anh lại cho tôi ăn cái này! anh có phải
hay không muốn cho tôi chết sớm một chút!"
Lệ Sâm nhìn tinh thần
Nam Ca tốt như thế, cũng không giống như là bộ dáng muốn chết. Nhưng mà
tâm tư trêu chọc cô lại nổi lên, như thế nào cũng không ép xuống được,
còn trêu ghẹo Nam Ca: "không có chuyện gì, lần trước cô chết
cũng khôngcó người an táng cho cô. hiện giờ có tôi, khẳng định
giúp cô tìm một chỗ tốt."
Nam Ca thật muốn cắn chết anh mà.
Tuy nhiên bị Lệ Sâm nói lời trêu chọc như thế Nam Ca cũng không cảm thấy
khổ sở như vậy, dù sao cô cũng đã chết qua mộtlần... Cũng không biết
chết lại một lần nữa là cảm giác gì.
Hơn nữa vừa mới giết chết cái con Zombie lợi hại kia khiến cho hiện tại cô vẫn còn rất vui vẻ.
Dù sao thì sống chết cũng không phải chuyện lớn gì!
Lệ Sâm đem tất cả vật tư một lần nữa chuyển lên trên xe, thấy Nam Ca vẫn
còn rầu rĩ không vui liền nhéo nhéo cái cằm củacô:
"không phải cô nói trấn này có thứ gì đó sao? Tôi dẫn cô đi tìm."
Nam Ca suy nghĩ một chút liền gật đầu.
Kể cả mình sắp phải chết nhưng trước khi chết cũng phải đem tâm nguyện hoàn thành.
Hai người cũng không khởi động xe, Nam Ca chỉ men theo bản năng đi vòng qua đằng sau thị trấn.
Dọc theo đường đi mặc dù cũng gặp phải Zombie, nhưng mà Lệ Sâm cùng Nam Ca
đều tận lực tránh cùng chúng nó phát sinh xung đột cho nên khi đến mục
đích cũng không trì hoãn nhiều thời gian.
Nam Ca tìm tìm, nhìn thấy một gốc cây hòe già. cô cầm con dao găm của mình ra ở dưới mặt tàng cây hòe đào xuống.
Lệ Sâm đi tới gần, đứng cùng Nam Ca nói: "cô dùng con dao tôi đưa để đào đất?"
Nam Ca ngừng một cái, cũng không dừng tay lại. Hừ, hiện giờ mình đều sắp
phải chết, mới không thèm nghe ngươi này thao thao bất tuyệt
đâu. anh bức cô nhiều chuyện như thế, dùng dao găm của anh đào một cái
hố thì như thế nào?
Nhìn bộ dạng Nam Ca rõ ràng là không đếm xỉa đến lời mình, khiến trong lòng Lệ Sâm hơi phát hỏa.
anh cũng không thèm hỗ trợ, chỉ đứng đánh giá địa hình xung quanh. Zombie đằng sau thị
trấn không coi là nhiều, chủ yếu là phía trước đều đã bị Zombie ngăn
trở, những người khác cũng không vào bên trong được.
Hoàn cảnh
nơi này ngược lại lại an lành yên tĩnh, cây hòe bên cạnh bởi vì nguyên
nhân động đất đã hơi hướng về phía sau ngả xuống, nhưng bộ rễ vẫn mạnh
mẽ bám thật sâu dưới đất.
Nam Ca cứ hồng hộc đào như vậy nửa giờ, cuối cùng cũng cảm giác được dao găm đụng phải một cái hộp.
Trong chốc lát cô đã đem cái hộp lôi ra ngoài, vỗ rơi bùn đất trên mặt hộp.
Lúc này Lệ Sâm cũng xoay người lại, liếc mắt nhìn con dao bị Nam Ca tiện tay ném ở một bên, tư vị không thể tả được.
"Đây là cái gì?" Lệ Sâm hỏi.
Trong đầu Nam Ca đột nhiên xuất hiện một đoạn ký ức, khi đó cô lớn bao nhiêu? Ba tuổi, hay là năm tuổi?
Bà nội hiền lành ôm cô ngồi ở dưới tàng cây hòe xanh ngắt, còn chỉ
cho cô vị trí: "Tiểu Ca, bên trong đây chôn đồ gia truyền của chúng ta."
Khi đó Nam Tiểu Ca cũng đang bi bô nói, hai mắt to linh động, cô tò mò hỏi: "Đồ gia truyền, đó là cái gì? Có thể ăn sao?"
Bà nội ha ha cười một tiếng: "Chờ về sau con mở ra liền biết."
Nhớ lại đến đây là hết, nhiều thêm nữa thì Nam Ca không nhớ nổi. Vì
vậy cô làm bộ muốn mở cái hộp kia ra, còn đề phòng nhìn Lệ Sâm một cái:
"Bên trong là đồ ăn."Lệ Sâm chớp chớp mắt. Ăn? Chẳng lẽ là thế hệ trước ngâm rượu? Chỉ là coi như là đồ ăn, cô phòng bị mình như vậy làm gì?
Trong nháy mắt Lệ Sâm liền hiểu ra, lập tức sắc mặt càng kém: "Tôi còn có thể ham ăn một chút đồ này của cô sao!"
"Ai biết anh có hay không." Nam Ca lầu bầu lẩm bẩm: "Tôi đều sắp phải chết, cũng chỉ có chút đồ ăn này là thuộc về tôi, thà rằng tôi đem nó nát ở
trong đất cũng không để cho anh."
"Được, cô móc ra đi." Lệ Sâm
cũng không muốn cùng Nam Ca nói chuyện, dứt khoát tựa ở gốc cây hòe
cho cô mở hộp, giờanh lại không muốn nói cho cô biết suy đoán
của anh đối với tinh hạch.
Cái hộp này lại không biến thái giống như là cái
lồng ấp của Lệ Sâm cho nên Nam Ca rất nhanh mở ra được.
Nhưng mà vừa nhìn thấy đồ vật bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Ca liền xụ xuống.
Đừng nghe Lệ Sâm nói không quan tâm, thật ra anh liên tục vụng trộm nhìn
nha. Chờ anh nhìn thấy rõ ràng đồ vật bên trong, liền bật cười.
Ha ha ha... Chỉ thấy đặt bên trong, lại là một thanh đao!
Vậy mà Nam Ca cảm thấy đây là đồ ăn? Ha ha, cô ăn một miếng cho anh xem một chút?
Nam Ca cũng siêu cấp thất vọng! không phải là nói là đồ ăn sao! không phải
là đồ ăn thì vì cái gì cô còn muốn đến nơi này! Thiếu chút nữa bị con
Zombie biến thái giết chết!
Vì vậy cô lại nhụt chí đem thanh đao từ trong hộp lấy ra, sau nhiều lần hai mắt quan sát có chút ghét bỏ muốn thả về.
Giác quan của cô so với trước kia nhạy cảm không ít, lúc này mặc dù cô đứng
bên cạnh không thấy mặt Lệ Sâm. nhưng vẫn sâu kín nói : "Nếu anh muốn
cười thì cứ việc cười đi."
"Ha ha ha..." Lệ Sâm nhịn cười đến độ bụng đều đau, cuối cùng lại nghe được lời nói này của Nam Ca, anh còn có thể ngừng sao?
Nam Ca thật sự là xấu hổ và giận dữ muốn chết: "Hóa ra bà nội lừa gạt tôi! Chán ghét!"
Lệ Sâm không ngừng vỗ vỗ gốc đại thụ, lá cây hòe bị đụng lập tức rơi
xuống. anh còn tái diễn lại lời Nam Ca nói lúc nãy: "Ăn... Ha ha ha đem
theo vào trong đất đến nát cũng không cho tôi... Ha ha ha..."
"Đừng cười!" Nam Ca đối với anh hét lên, tay cầm thanh đao đứng lên: "Vừa mới tôi chỉ cho phép anh cười một cái!"
Lệ Sâm nhướn mày, cảm giác địa vị mình cùng Nam Ca như thế nào lại đảo ngược rồi? Đây cũng không phải là điềm báo tốt lành gì.
Nhưng mà hiện tại tâm tình anh rất tốt cũng không có uy hiếp cô, chỉ đối
với cô vươn tay ra: "Nếu đã không phải là đồ ăn, phốc... Vậy cô có thể
hay không cho tôi nhìn một chút... Ha ha ha..."
Nam Ca thật sự là tức chết, đem thanh đao kia trực tiếp ném qua Lệ Sâm, nghĩ thầm, hôm nay cô mất mặt quá rồi.
Lệ Sâm ước lượng sức nặng một cái, lại nhìn hoa văn trên vỏ đao một chút,
sau đó đem lưỡi đao rút ra, có ánh mặt trời chiếu vào, toàn bộ lưỡi đao
trơn bóng sắc bén dị thường, còn tản ra ánh sáng sắc lạnh.
Tay Lệ Sâm vung vẩy hai cái rồi thu chiêu lại, một lần nữa đem thanh đao đưa
cho Nam Ca: "Nếu là cô gái bình thường dùng, thanh đao này vẫn hơi nặng
nhưng mà tôi nhìn cô gần đây liên tục cảm thấy dao găm nhẹ. cô về sau
dùng cái này đi."
Nam Ca nhận lấy thanh đao, bộ dáng lúc nãy Lệ Sâm vung vẩy nó mãnh liệt in vào trong đầu.
cô bĩu môi: "Vốn chính là đồ của tôi, không để cho tôi dùng lẽ nào cho anh sao."
Về sau Lệ Sâm vì thanh đao này cười nhạo Nam Ca rất lâu, mới bắt
đầu cô còn cảm thấy là mình nói sai, về sau lại đem tất cả vấn đề đều
đẩy hết lên trên người đàn ông này.
Nam Ca tìm được một cái thắt
lưng đem thanh đao cột vào lưng mình. Cái vị trí kia rất thuận tay,
lúc cô muốn chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng có thể rút đao ra.
Chờ hết thảy đều chuẩn bị tốt lắm, cô đem dao găm Lệ Sâm cho mình nhặt lên, cẩn thận xoa xoa, cũng cất kỹ.
Vốn Lệ Sâm còn tưởng rằng cô có vũ khí tiện tay hơn sẽ không để ý đến dao
găm của mình nữa. thấy động tác của cô ánh mắt Lệ Sâm cũng sáng vài
phần.
hiện giờ bóng lưng Nam Ca mặc dù vẫn mảnh mai như cũ nhưng lại không còn như lúc ban đầu, bộ dáng tập tễnh.
Mái tóc đen ở trong gió mát tung bay, trang phục rằn ri trên người mặc dù
có hơi bẩn nhưng mà lại khắp nơi lộ ra vẻ đẹp khắc nghiệt.
Nhất
là lúc cô cõng một thanh đao, nhìn từ bóng lưng tuyệt đối là một mỹ nhân lạnh lùng. Chính là mỹ nhân lạnh lùng này vừa nói liền lòi đuôi.
Nam Ca dọc theo đường đi đều đang suy tư về tinh hạch, không ý thức đã trở lại phía trước xe Lệ Sâm.
Động tác cô mở cửa xe rất lưu loát, xoay người liền ngồi ở chỗ tay lái phụ.
Lệ Sâm thấy cô còn không để ý đến mình. Suy nghĩ một chút sau khi lên xe, vẫn nên cho cô lời xin lỗi.
"Tức giận à? Lần sau tôi gặp phải việc như thế sẽ không cười cô nữa."
Nam Ca đáp lại chính là nghiêng đầu không nhìn anh.
Việc mất mặt như thế sao còn có lần sau! nói sau đi, lấy việc cô đối với
người đàn ông này hiểu rõ. Nếu mà anh không cười, chính mình sẽ theo
họ anh!
Lệ Sâm thanh thanh cổ khụ một tiếng, còn cùng Nam Ca nói: "Trước đây không phải là đã đồng ý với cô, cho cô máu người có dị năng
máu. chờ ra thị trấn, tôi lấy cho cô có được hay không?"
một người dụ dỗ một con Zombie, tình cảnh quỷ dị này, toàn bộ thế giới khả năng cũng chỉ có thể nhìn thấy tại đây.
Nam Ca nghe nói có phúc lợi lúc này mới hơi vui vẻ một chút. Nhưng
mà cô vẫn còn kiêu ngạo đâu, chính là không chịu cùng Lệ Sâm nói chuyện.
Lệ Sâm nổ máy lái xe ra bên ngoài trấn. một bên Nam Ca xem cảnh sắc đống đổ nát, một bên vuốt ve thanh đao trên lưng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com