Không riêng gì Lệ Sâm cùng Nam Ca, mà ngay cả những người vây xem khác cũng đều bị Thành ca làm khiếp sợ há hốc miệng.
Vừa mới nãy, Thành ca tấn công Lệ Sâm, bởi vì Lệ Sâm trời sinh nhạy
cảm mà trốn được, anh ta tiện tay ném vài quả cầu lửa ra ngoài.
Có cầu lửa không nện vào người Lệ Sâm, theo đà hướng tới sau lưng anh phóng tới làm bị thương rất nhiều người vô tội!
Giữa tiếng kêu gào thê thảm của vài người trúng cầu lửa, mọi người
cuối cùng cũng ý thức được, anh ta không hề phân biệt mà lại tấn công
tất cả mọi người!
Nam Ca còn là lần đầu tiên nhìn thấy người có song hệ dị năng, trong vô thức, con mắt sáng lên.
Cô là Zombie, bởi vì thân thể đã thay đổi, những đặc thù của Zombie đã không còn rõ ràng. Nhưng cặp mắt kia nếu như nhìn kỹ mà nói, ở ban đêm
vẫn sẽ phát ra ánh sáng màu xanh lá cây nhàn nhạt.
Theo việc những người có dị năng dần dần tiến hóa, đồng tử mắt của họ
cũng thay đổi theo. Lệ Sâm cũng bởi vì điểm này mới yên tâm để Nam Ca
làm việc trong bóng đêm.
Dù sao hiện tại ai thấy cô cũng đều nghĩ đến đây là một người rất xinh đẹp mà sẽ không cảm thấy cô là Zombie.
Chỉ có Lý Tình đang dán vào người Nam Ca mới cảm giác được cô không thích hợp.
Người này vì sao lại lạnh như thế? Thậm chí cô ta ở sát phía sau mình, cơ hồ là kề tai nói chuyện nhưng mà bản thân mình lại không có cảm thấy hô hấp của cô ta! Chuyện này không bình thường!
Những người khác trong trấn nhớ tới Thành ca đã từng dùng những thủ
đoạn tàn nhẫn kia, cũng bắt đầu kinh hoàng chạy thục mạng. Bọn họ cũng
không biết, hóa ra Thành ca còn che giấu thực lực, hiện giờ nếu không
chạy, Thành ca biết rõ bí mật của anh ta đã bại lộ. Vài người này cũng
đừng mong sống tốt!
Còn có, Thành ca vốn nhằm vào hai người lạ kia, cùng bọn họ không có
quan hệ gì! Tốt nhất bây giờ Thành ca giết chết người kia. Vậy thì xe Lệ Sâm cùng bạn gái đều là của bọn họ rồi.
Hiện giờ Lệ Sâm đã bình tĩnh lại, ngưng trọng nghĩ đối sách. Bây giờ
anh cách rất xa xe, Thành ca công kích so với lúc trước còn mãnh liệt
hơn. Vừa tránh né anh vừa nói với Tô Phương cùng Tô Phương trong xe:
"Mấy người mau rời đi!"
Tô Phương đã bị dọa ngốc rồi, vẫn là Tô Hiển cố sức làm cho bản thân
trấn tĩnh lại. Biết rõ lúc này là cơ hội rời đi, bọn họ nhất định phải
nắm được!
"Chị! Chúng ta xuống xe!" Tô Hiển nửa ôm nửa dắt lấy Tô Phương xuống xe.
Nhưng mà Tô Phương lại dọa ngốc rồi, cơ bản là cô không hề nghĩ tới.
Hóa ra còn có người có song hệ dị năng... Thành ca có dị năng hệ trọng
lực đã lợi hại như vậy, hiện tại có thêm một hệ hỏa nữa... Ánh mắt cô đã tuyệt vọng.
Nhìn Tô Hiển, Tô Phương đờ đẫn lắc đầu: "Tiểu Lộ, chúng ta đừng trốn
... Có thể chạy trốn tới địa phương nào đây... Chúng ta căn bản không
phải là đối thủ của anh ta..."
Nói xong liền nghẹn ngào.
Trong lòng Tô Hiển cũng khó chấp nhận, nhưng mà cậu vẫn đem Tô Phương
túm xuống. Ở trong ánh lửa ngút trời, mang theo chị gái tìm chỗ bí mật.
Cuối cùng cũng chạy được có chút xa, Tô Hiển một phen dắt lấy tay Tô
Phương kéo cô ngồi xổm ở một chỗ hẻo lánh. Cậu ấn chặt bả vai Tô Phương, đưa mắt nhìn hai tròng mắt chị gái: "Chị!" Rõ ràng cậu chỉ là thiếu
niên, lại cố dùng bả vai yếu đuối vì Tô Phương chống lên một mảng trời:
"Chị quên thời điểm tận thế vừa tới, chúng ta đã quyết tâm gì sao?"
Tô Phương vẫn còn ngây ngốc nhìn Tô Hiển, cô thật sự rất sợ hãi. Lúc
này chỉ muốn co rúm thân thể lại nhưng Tô Hiển như thế nào cũng không
buông tay.
"Chị..." Tô Phương nói không ra lời.
"Ngày đó, chị và em liên thủ, cùng nhau giết chết ba mẹ." Nhắc tới sự
kiện này, trong mắt Tô Hiển ngập tràn bi thương, nhưng mà ngay lập tức
cậu giương giọng nói kiên quyết: " Khi đó chúng ta đã ước định, phải cố
gắng sống sót!"
Bị Zombie bao vây tấn công, bị người của Thành ca bắt lấy, thời điểm
thiếu chút nữa thì bị lăng nhục, Tô Hiển đều rất sợ hãi. Nhưng mà loại
sợ hãi này so với lúc trước cái loại đau đớn khi phải tự tay giết chết
cha mẹ thì đáng là cái gì?
Cậu hy vọng chị gái có thể tỉnh lại, bởi vì trên thế gian này, bọn họ là thân nhân duy nhất của nhau!
Nếu như ngay cả chị cũng đều không gượng dậy nổi, đoạn đường sau này mình nên đi như thế nào?
Ánh mắt Tô Phương đang dại ra dần dần khôi phục được thần thái, giống
như là khu đất khô khốc cằn cỗi đột nhiên hiện lên dòng suốt nhỏ.
Nước mắt theo gương mặt chảy xuống rơi trên mặt đất, Tô Phương dưới sự ủng hộ của Tô Hiển, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần.
Cô rõ ràng chỉ là một cô gái trẻ, nhưng sức ôm lại mạnh mẽ như vậy, khiến Tô Hiển không khỏi ôm chặt cô hơn.
Cô ở bên tai của em trai mình khóc sụt sùi nói: "Đúng vậy... Chị sao có thể cứ như vậy buông tha... Chị còn có em mà..."
Tô Hiển vỗ lưng cô, đợi cô hơi ổn định tinh thần mới dắt lấy tay cô
kéo lên: "Bên trong này vẫn không an toàn. Thành ca kia liều mạng như
thế, hỏa hoạn rất nhanh sẽ lan lại đây, chúng ta phải đi xa hơn."
Tô Phương gật gật đầu, hai chị em cứ như vậy nâng đỡ nhau từng bước
một bước về phía xa xa. Mặc dù bọn họ ai cũng không quay đầu lại, nhưng
trong lòng lại không giây phút nào không bận tâm đến tình trạng Lệ Sâm
cùng Nam Ca.
Hai người kia là người là cứu mình, cũng vì mình mà hãm sâu vào tình
cảnh nguy hiểm. Hai người đã từng thống hận năng lực thấp kém của mình,
áy náy cùng chán ghét bản thân, tại thời khắc này bị nhân lên đến đỉnh
điểm.
Bây giờ Lệ Sâm cơ bản là không có tâm tư suy nghĩ về hai chị em này,
sau khi anh cho bọn họ chạy trốn, quay đầu nhìn lại, phát hiện Nam Ca
còn đang ở chỗ không xa.
Lệ Sâm hít sâu một hơi: "Tại sao cô còn chưa đi!"
Nam Ca một bên kiềm chế Lý Tình, một bên chớp chớp con mắt. Rất là không giải thích nổi, Lệ Sâm cũng không có bảo cô đi nha.
Nói sau đi, ngày xưa gặp được nguy hiểm, không phải là anh thích nhất để mình ở lại sao?
Đó là lúc Lệ Sâm có thể đối phó, hiện giờ cũng là lần đầu tiên anh đối mặt với người có song hệ có dị năng, ai biết có thay đổi gì không. Chỗ
này khắp nơi còn là bẫy rập!
"Đi mau! Đi chỗ chúng ta đã nói lúc trước!"
Lệ Sâm vừa nói với Nam Ca xong, lập tức nghiêng đầu đi không lưu luyến chút nào.
Nam Ca khẽ cắn răng quyết định không ở lại kéo chân Lệ Sâm, nếu anh đã bảo mình rời đi thì nhất định là đã có biện pháp đối phó với Thành ca!
Lúc kéo Lý Tình rời đi, trong lòng Nam Ca nghiêm túc nghĩ, Lệ Sâm, anh nhất định phải bình an.
Lý Tình đi theo
Nam Ca rất lâu, tâm trạng từ khiếp sợ một chút dần
biến thành sợ hãi. Chính tay cô ta còn đang cầm cổ tay Nam Ca, cô gái
này, thật sự không có mạch đập!
Nam Ca còn không biết, Lý Tình nhìn cô giống như đang nhìn một con
quái vật. Hiện giờ tâm trạng khi biết được Thành ca là người có song hệ
dị năng còn không sánh bằng tâm trạng của Lý Tình giờ phút này.
Nam Ca, người này đến cùng là ai? Một dạng biến dị sao? Nhưng mà người không có nhịp tim cùng hô hấp, sao có thể sống được đây!
Trừ phi... Cô ta không phải là người!
Ý nghĩ nghĩ này vừa xuất hiện, Lý Tình đã bị chính mình hù dọa đến đờ
người. Mặc kệ! Nếu muốn biết kết quả thì thử một lần là được.
Vì vậy Lý Tình thừa dịp lúc Nam Ca tập trung chạy về phía trước, thúc
giục dị năng của mình. Một cây dây leo từ trong ngón tay cô ta chui ra.
Dũng mãnh cào một đường làm bị thương làn da Nam Ca!
Thấy máu tươi chảy ra là màu đen... Lý Tình mãnh liệt bụm miệng. Tiếng thét chói tai đều bị ngăn ở trong cổ họng. Đây chắc chắn không phải là
màu sắc máu tươi của con người!
Bởi vì Nam Ca không có xúc giác, chỉ khi Lý Tình lùi lại về phía sau cô mới phát hiện cổ tay của mình bị cây quẹt chảy máu.
Ngay lập tức cô tức nóng cả đầu, Trong khoảnh khắc đánh nhau với con
Zombie cấp cô vẫn không có bị thương nha. Bây giờ lại bị một người dị
năng cấp một đánh lén.
Chứng kiến ánh mắt Nam Ca hiện lên sát khí. Lý Tình ngồi dưới đất,
liều mạng co người ra sau hai bước, còn kinh hãi hỏi: "Cô... Cô đến cùng là ai."
Nam Ca đem cổ tay áp lên bờ môi, nhẹ nhàng liếm một cái phía trên vết
máu kia. Nhận ra máu của bản thân có mùi vị hỗn tạp. Hiện tại bề ngoài
cô thay đổi trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Nhất là đôi mắt kia, vừa yêu mị lại linh động.
Trong đêm tối cô làm ra động tác dạng này, nếu như là người đàn ông bình thường nhìn thấy, nhịp tim nhất định sẽ tăng nhanh.
Nhưng mà Lý Tình chỉ cảm thấy khủng bố. Thế giới này sau tận thế vẫn
còn quá xa lạ. Hiện giờ coi như là áp dụng hết các kiến thức cô ta học
được sau tận thế thì cô ta cũng không biết Nam Ca là cái gì!
Lúc này Nam Ca đã đem tay thả xuống từ từ sờ thanh đao sau lưng, còn đối với Lý Tình ôn nhu cười: "Cô nói xem tôi là cái gì?"
Lý Tình giống như bị lấy mất giọng nói, cô ta chỉ hoảng loạn thúc giục dị năng muốn tấn công Nam Ca.
Nhưng mà dị năng của cô ta thuộc hệ mộc, ở trong mắt Nam Ca tựa như là cắt quả. Mặc kệ là tạo ra vật gì, cũng chưa chạm tới người Nam Ca đã bị cô một đao chém đứt.
Bây giờ trên người cô chỉ mặc một bộ rằn ri tay ngắn, cánh tay mảnh
mai trong đêm tối, vậy mà còn phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Lý Tình hoảng loạn thét chói tai, ngửa đầu nhìn Nam Ca, năn nỉ : "Thật sự cái gì tôi cũng không biết... Cô tha cho tôi, van cầu cô... Hôm nay
tôi cũng bị bức ép mà, cô không biết rõ Thành ca tàn nhẫn như nào đâu,
người trong thị trấn này có gần một nửa là chết ở trên tay anh ta!"
"Chuyện kia cùng tôi có quan hệ gì đâu." Nam Ca nhàn nhạt hỏi.
Cô chỉ đang suy nghĩ xuống tay như thế nào cho nhanh, mộc hệ đấy. Chắc ăn cũng rất ngon nha. Còn có, trong đầu Zombie đều có tinh hạch, còn
con người thì sao?
Nếu không thì lát nữa mình đem đầu cô ta xé ra kiểm tra? Nam Ca nghĩ tới đây liền cười đến sáng lạn.
Lý Tình bị hù dọa run cầm cập: "Van xin cô... Tôi không hề muốn hại hai người..."
"Cô không muốn hại Lệ Sâm, nhưng mà cô vẫn luôn muốn giết tôi. Thậm
chí cô còn thiết lập bẫy rập như vậy. Nếu như là Lệ Sâm cùng tôi cùng
nhau rơi vào. Bất cứ lúc nào cô cũng có thể cứu Lệ Sâm." Lệ Sâm luôn cảm thấy Nam Ca ngốc, nhưng thật ra rất nhiều chuyện trong nội tâm cô đều
biết hết, giống như là, sát ý.
Từ lần đầu tiên gặp mặt vào sáng nay đến bây giờ, trong mắt Lý Tình chỉ có một mình Lệ Sâm.
Nam Ca rất ghét ánh mắt của cô ta, trong đó là sự tham lam không che giấu chút nào cùng với hứng thú.
Nhưng Lệ Sâm là túi máu dự trữ mà cô nhìn trúng. Cái người dị năng hệ mộc đáng chết này dựa vào cái gì cùng mình tranh đoạt?
Lý Tình nói không ra lời, thời điểm còn muốn lui nữa lại phát hiện bản thân đang ở một nơi hẻo lánh.
Nam Ca nghe động tĩnh phía xa xa càng ngày càng kịch liệt, cũng không
biết Lệ Sâm ứng phó Thành ca gian nan như nào. Cô hơi cảm thấy phiền
lòng.
Lấy thanh đao ra chỉ vào Lý Tình. Nam Ca hỏi một câu: "Chặt đầu lúc
nào cũng bị máu tươi vẩy ra, cô biết biện pháp giết người nào, sạch sẽ
một tí không?"
Lý Tình bị dọa muốn khóc cũng khóc không được. Người này muốn giết mình, sao lại còn hỏi mình phương pháp!
Nam Ca nhìn cô ta cũng không biết, không kiên nhẫn nói: "Thôi thôi, vẫn nên chặt đầu thôi."
Lý Tình lập tức hét ầm lên, che cổ mình: "Không! Cô không thể làm thế, tôi chưa từng làm cô bị thương, bẫy rập kia hại chết đều là người trong thị trấn! Cô không thể giết tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com