Thoát khỏi Lệ Sâm, Nam Ca đương nhiên cực kỳ vui vẻ. cô thuận theo con
đường ban đầu kia, hướng tới bệnh viện đổ nát trong tòa cao ốc chạy tới.
Còn như những thứ người khác đột nhiên đi tới nơi này kia, không phải là có Lệ Sâm canh giữ ở bên ngoài rồi sao? Nam Ca căn bản không cần lo lắng
đến.
Bản thân cô cũng không phát hiện ra, không biết từ khi nào thì bắt đầu cô đã có thể tin tưởng năng lực Lệ Sâm như thế.
Lần này không có Lệ Sâm ở phía sau quấy nhiễu, cô rất nhanh đã đến phòng
khám bệnh. Bởi vì bọn họ chia ra đi ba đường,trên hai con đường
khác đã truyền đến âm thanh chiến đấu ầm ĩ.
Chỉ có một mình Nam Ca còn ở đây nghi hoặc, tại sao bên ngoài nhiều Zombie như vậy mà bên trong lại ít như thế.
Ở bên trong phòng khám bệnh chuyển động một vòng, cô chỉ nhìn thấy hai
tiểu Zombie lêu lổng, tiểu Zombie kia cũng đangquan sát cô. Mắt to trừng mắt nhỏ thật lâu, hình như hai tiểu Zombie cảm thấy cô không có nguy
hiểm gì vì vậy lại xoay người rời đi.
Nam Ca bĩu môi, nghĩ thầm bây giờ ngay cả Zombie cũng có thể không đếm xỉa đến mình.
Tuy nhiên cũng bởi vì không có nhiều Zombie như vậy nên cô ngược lại lại cảm thấy lần hành động này kích thích cực kỳ.
cô cảm nhận được con vật khổng lồ kia ở đâu trong tòa nhà. Nam Ca từ từ rút ra thanh đao sau lưng, hàn quang chợt lóe qua đôi mắt. cô ưỡn người, dè
dặt đi vào bên trong.
Hai đội người khác cũng đang chầm chậm tiến lại gần cái bệnh viện này.
Diệp Thiệu cùng Tông Hạo Hiên và Tô Hoằng đi chung một con đường, căn bản
là không cần Tô Hoằng ra tay. Trong vài lần hít thở, Tông Hạo Hiên bắn
dị năng hệ sét ra. một đám Zombie lập tức bị anh ta giết sạch.
Mà Tông Hạo Hiên cũng không trao đổi gì cùng Diệp Thiệu, chỉ là ở lúc mới
bắt đầu đi lên phía trước ý bảo Diệp Thiệu chú ý bảo vệ bản thân.
Giết nhiều Zombie như thế, Tông Hạo Hiên đi ở phía trước, Tô Hoằng đi ở phía sau khoét tinh hạch.
không sai biệt lắm thời điểm đến khu nội trú, Cao Trường Húc cũng mang vài người khác lại đây.
Diệp Thiệu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không thấy Lệ Sâm cùng Nam Ca đâu. Hơn nữa con đường bọn họ lựa chọn kia cũng rất im ắng, chẳng lẽ hai người
kia căn bản không hề tới đây?
Cao Trường Húc cũng phát hiện ra điểm này, hỏi một câu: "Lệ Sâm cùng Nam Ca đâu?"
Sắc mặt Đường Tư Nguyệt đã hơi tái nhợt. Tuy nhiên nghe được tên Nam Ca, cô ta vẫn dùng tinh thần lực cảm thụ mộtvòng.
Nhưng mà Nam Ca vốn cách chỗ bọn họ có chút xa, tinh thần lực của Đường Tư
Nguyệt sắp bị hao hết sạch không nói. cô ta còn không lợi hại bằng Nam
Ca, sao có thể cảm thụ được vị trí của cô?
Vì vậy cô ta giật giật khóe miệng, đáp trả: "Chỉ sợ cô ta chẳng hề ở đây."
"cô nói bọn họ không có tới đây?" Cao Trường Húc nhíu mày, cảm thấy Lệ Sâm cùng Nam Ca như thế nào cũng sẽ khônggiống như người lâm trận bỏ chạy.
Diệp Thiệu ngược lại lại tín nhiệm Nam Ca cực kỳ: "Khả năng là trên đường bị chuyện gì trì hoãn, chúng ta đi trước tìm dụng cụ. Coi như là bọn
họ không đến cũng có thể ở chỗ xe tải chờ chúng ta."
Đường Tư
Nguyệt vốn còn cảm thấy, sau khi cô ta nói qua những lời kia
xong thì Diệp Thiệu sẽ cảm thấy phản cảm với Nam Ca. Ai biết anh ta lại
có thể bao che khuyết điểm như thế?
Lệ Sâm cùng Nam Ca nếu mà cái gì cũng không giúp đỡ được thì đi theo làm cái gì vậy?
Đáng tiếc Đường Tư Nguyệt không muốn làm cho mọi người sinh ra ấn tượng xấu
với cô ta, cắn răng, cuối cùng cũng khôngnói thêm gì.
Tô Hoằng
lúc này cũng chú ý tới khí sắc Đường Tư Nguyệt không đúng lắm, thân mật
hỏi một câu: "Dị năng cô sắp bị tiêu hao sạch rồi đi? Vừa vặn bên trong
bệnh viện này không nhiều Zombie. cô đi theo phía sau chúng
tôi không cần thăm dò đâu."
Đường Tư Nguyệt vừa nghe đã sợ.
Đây là không cần mình nữa sao? không được, cô ta cũng đã đi đến một bước này, sao có thể bị người khác xem nhẹ?
Vì vậy cô ta thể hiện nói: "Tôi còn có thể!" Nghe giọng nói của cô ta dồn
dập, hai tròng mắt đỏ bừng. Vài người đàn ông cũng có chút hổ thẹn nhưng mà cô ta cũng không nghe người khác khuyên bảo, bọn họ có thể nói cái
gì đây.
Cao Trường Húc âm thầm thở dài trong lòng, còn vỗ vỗ bả
vai Đường Tư Nguyệt: "đã như vậy thì cô hãy tiếp tục chú ý động tĩnh
chung quanh. Nhưng lúc kiên trì không được nữa thì nhất định
phải nói với chúng tôi."
Đường Tư Nguyệt cảm động gật đầu, thật ra thân thể cô ta đã rất suy yếu, giờ chỉ chống đỡ một ngụm khí mà thôi.
Đây mới là đồng đội làm cho mình tin cậy, mình không thể giết Zombie nên nhất định phải dùng thứ khác tới báo đáp bọn họ!
Cao Trường Húc cũng đoán được có thể Đường Tư Nguyệt đã lý giải sai quan hệ của năm người trong tiểu đội. Bọn họ tập trung cùng một chỗ, lúc ban
đầu chỉ là bởi vì năng lực của bọn họ xuất chúng mà thôi.
Ở trên chiến trường, bọn họ đều có thói quen từng binh sĩ tác chiến. Tuy nhiên bọn
họ không có thói xấu bỏ qua đồng đội, Đường Tư Nguyệt đi theo đám bọn
họ, đó chính là một phần trách nhiệm.
Đến thời điểm cô ấy thật sự không kiên trì nổi nữa, chính mình lại an bài cô ấy nghỉ ngơi đi.
nói đến Đường Tư Nguyệt mặc dù thể hiện, nhưng mà đã tạo ra ấn tượng trong lòng mấy người đàn ông này rất tốt. Dù sao cùng cô ta đi một đường, bất kể
là đụng phải cái gì cô ta cũng không già mồm sợ hãi. Thậm chí cô ta rất
tỉnh táo, khônggiống như lần đầu tiên sử dụng dị năng hệ tinh thần đối
kháng Zombie.
Cao Trường Húc còn quyết định trong bóng tối,
chờ một lát lấy được tinh hạch hệ tinh thần, tất cả đều cho Đường Tư
Nguyệt giữ lại hết.
Sau khi đoàn người hội hợp lại tiếp tục từ từ đi tới phía trước.
Tô Hoằng là người không chịu ngồi yên, kéo Tân Vũ Hoa nói: "Trong bệnh
viện này có ít Zombie như thế thật sự là khôngthích hợp, nói không chừng là có cái gì đó làm bá chủ ở đây."
Tân Vũ Hoa nơm nớp lo sợ ngó anh ta: "anh có thể đừng xấu mồm nữa không."
Tô Hoằng cười hắc hắc: "Đây không phải là tôi muốn thế." nói xong, anh ta
còn quay đầu nhìn Đường Tư Nguyệt: " Bên trong này xác thực không có gì, đúng không?"
thật ra Đường Tư Nguyệt vừa mới cảm nhận được hơi thở
nguy hiểm, không biết làm thế nào. Tinh thần lực của cô ta quá mỏng
manh, có cố gắng hơn nữa thì cái gì cũng không thăm dò được.
Lo
lắng mấy người này ghét bỏ mình, cô ta giống như là chị gái dịu dàng
trấn an Tân Vũ Hoa: "Đúng vậy, mặc dù không biếtrõ nguyên nhân gì nhưng
mà bên trong này không có gì cả, cậu đừng sợ."
Tân Vũ Hoa trừ Nam Ca, những cô gái khác cậu đều không thân cận. Nghe vậy cũng chỉ nhàn
nhạt ừ một tiếng, một mình đilên phía trước.
Chị Nam Ca trong ấn
tượng
của cậu không phải là cô gái có thể bỏ đồng đội của
mình, nói không chừng cô ấy đã ở trong bệnh viện này rồi. Cậu muốn
sớm một chút tìm được cô!
Diệp Thiệu dựa vào nhận biết của ngày xưa đối với bệnh viện này. Mang theo người trực tiếp lên lầu.
Trong cầu thang trống rỗng liên tục vang vọng chỉ có tiếng bước chân bọn họ.
Tông Hạo Hiên vẫn đi tuốt ở đàng trước, phía sau anh ta chính là Tân Vũ Hoa, Diệp Thiệu cùng Đường Tư Nguyệt ở giữa nhất, vài người còn lại đi sau
cùng.
Liên tục đi lên nhiều cầu thang, trong lòng Tân Vũ Hoa cảm
giác được chỗ này quá quỷ dị, cậu không khỏi hỏi Diệp Thiệu: "Bác sĩ
Diệp, trước kia chúng tôi cũng đi qua vài bệnh viện hoang phế nhưng
mà không có một cái bệnh viện nào có vách tường sạch sẽ như ở đây."
Mọi người vừa nghe Tân Vũ Hoa nói, nghiêng đầu hướng trên vách tường nhìn qua mới phát hiện đúng là như vậy!
Lúc trước trong bệnh viện, bởi vì có con người cùng Zombie, hoặc là Zombie
trong lúc đó chém giết lẫn nhau. trên vách tường đều là dấu vết đánh
nhau để lại, còn có vết máu khô khốc.
Nhưng mà tường bệnh viện này trừ có chút ít vụn tường tróc ra bên ngoài, thế nhưng lại không có dấu vết gì?
"Nhìn bên cạnh đi " Tông Hạo Hiên chỉ một hướng: "Dấu vết kia giống như là của người nào để lại."
Tô Hoằng từ phía sau tiến lên phía trước nhìn một chút, còn cười cùng Tân
Vũ Hoa nói: "Chỗ này sao lại giống như là dây leo của cậu lúc kéo túm
người để lại dấu vết thế nhỉ."
không nói thì còn không phát hiện ra, Tân Vũ Hoa vừa nghe xong cũng mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
Đợi đến khi bọn họ lại hướng lên trên đi, phát hiện dấu vết cùng loại càng
nhiều hơn. Hơn nữa không riêng gì hệ mộc mà còn có hệ phong, hệ hỏa, hệ
kim loại. Tông Hạo Hiên thậm chí còn phát hiện dấu vết hệ sấm sét.
Chỗ này thật là quái dị.
Có nhiều người có dị năng đi vào bên trong này như vậy, tại sao lại không nhìn thấy con Zombie nào?
Nam Ca đi nhanh hơn bọn họ nhưng mà sau khi đi hai vòng, cô liền
phát hiện cái con vật khổng lồ kia giống như là còn đangdi động.
Đợi cô đuổi theo vậy mà lại nhìn thấy hai tiểu Zombie lúc trước.
cô thăm dò công kích một con trong đó, trực giác nói cho cô biết. Tiểu Zombie
này nhất định biết rõ hành tung con Zombie lớn kia. chỉ cần nó nổi
điên, nói không chừng lại mang mình đi qua!
Nhưng mà sức chiến đấu tiểu Zombie kia rất kém cỏi, cũng chỉ chít chít kêu một tiếng liền xếp hàng theo đầu gió chạy trốn!
Nam Ca nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ một cái, hai con tiểu Zombie này vậy mà lại chạy đến một hướng!
Mà chỗ đó có đám người Cao Trường Húc!
Nam Ca nhíu mày, bản thân còn ghét bỏ giống như ngửi một cái: "Hương
vị trên người mình không dễ ngửi sao? Tiểu Zombie cũng không thèm cùng
mình đánh, ngược lại lại đi tìm đám loài người kia?"
Bây giờ hai tiểu Zombie chính là manh mối, Nam Ca không do dự cũng từ trên cầu thang chạy xuống.
Lúc này mấy người Cao Trường Húc cũng đã nhìn thấy tiểu Zombie, cả đám bắt đầu công kích.
Đáng tiếc động tác hai con Zombie quá nhanh, lại không ham chiến. Thấy đánh không lại mấy người này liền xoay người chạy.
Vài người mải chiến đấu đều không ý thức được có gì không thích hợp, nhất
là năng lực Đường Tư Nguyệt quá yếu. Khoảng cách gần như thế, thậm
chí cô ta không phát giác được có tiểu Zombie xông qua!
Cao
Trường Húc là người chỉ huy trong đội ngũ, tiểu Zombie chạy. Tất cả mọi
người đang đợi anh ta quyết định. Mà anh ta cũng rất quả cảm, trầm
giọng nói: "Mặc dù không biết rõ phía trước có cái gì, nhưng mà hai tiểu Zombie này là đầu mối duy nhất. Chúng ta phải đuổi kịp bọn chúng!"
hiện giờ cũng chỉ còn lại biện pháp này, Tân Vũ Hoa lập tức đem dây leo bám vào
vách tường. Thân thể nhẹ nhàng lướt qua Tông Hạo Hiên, vọt tới đuổi theo hai tiểu Zombie.
Tiểu Zombie còn đang chít chít kêu loạn, bởi vì cả tòa cao ốc đều trống rỗng cho nên tiếng bọn chúng kêu
liền không ngừng vang vọng. Cũng nhhờ thế mà vị trí của chúng cũng có
thể phân biệt được cực kỳ rõ ràng.
Người khác đều ở phía sau vội
vàng chạy, Đường Tư Nguyệt mắt nổ đom đóm thở không ra hơi, chậm rãi bị
những người khác bỏ rơi ở phía sau.
Cũng may bây giờ Diệp Thiệu còn nhớ đến cô ta: "cô có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Đường Tư Nguyệt vẫn cố chấp lắc đầu, cũng đã gần tìm được dụng cụ. Sao cô ta có thể ngã xuống ở đây?
"Tôi... Tôi còn có thể đi... Dù sao bên trong này cũng không có Zombie, mọi
người cứ đi trước đuổi theo. Tôi lập tức sẽ điqua." Đường Tư Nguyệt đẩy
Diệp Thiệu một phen, Diệp Thiệu nhìn ánh mắt cô ta không giống giả vờ,
trong nội tâm lại càng bất đắc dĩ.
Thuận tay nâng đỡ Đường Tư Nguyệt, Diệp Thiệu nói với cô ta: "Chúng ta đừng đuổi theo, để tôi đỡ cô."
Đường Tư Nguyệt lại cảm động.
Hai tiểu Zombie kia mặc dù có tốc độ nhanh nhưng mà lại không trụ được rất nhiều người ở phía sau đuổi theo chúng.
Thậm chí lúc này cũng đã chạy đến tầng 15 mà Tân Vũ Hoa phát hiện. Càng
hướng lên trên càng lộ ra ánh sáng, nhất là bên trong này sao lại có
từng trận gió lạnh thổi qua đây?
Đây không phải ở sâu bên trong cao ốc rồi sao? Lẽ nào chỗ này có miệng thông gió khổng lồ?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com