*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.5 giờ chiều thì Tống Dật Hàng và Hứa Lương Cầm đã tỉnh dậy, không có nghi ngờ gì nữa, họ đã ngủ quá nhiều.
“Chút nữa ăn gì vậy em?” Tống Dật Hàng hỏi.
Bụng Hứa Lương Cầm đã sớm reo lên, có một miếng dán nhiệt ở sau lưng: “6 giờ rồi à, anh xuống chợ mua chút gì đi.”
“Em đi đi.” Tống Dật Hàng theo thói quen ném ví cho Hứa Lương Cầm.
“Em đói đến mức sức chẳng còn, anh không thể tự đi à.”
“Vậy chúng ta cùng đi.” Tống Dật Hàng cũng rất đói bụng nhưng không muốn chen chúc trong chợ.
“đi, đi đi!” Biết Tống Dật Hàng không chịu đi chợ, tâm trạng Hứa Lương Cầm thăng bằng một ít, vì thế nhanh chóng kéo anh ra cửa.
Theo ý của Hứa Lương Cầm thì hai người bọn họ ở đó và ăn luôn rồi về nhà nhưng Tống Dật Hàng sống chết không muốn ăn ở đây, cứ thích mua về rồi ăn.
“Nhiều người như vậy, anh ăn không thoải mái.” trên đường về, Tống Dật Hàng nhìn khuôn mặt khó chịu của Hứa Lương Cầm thì giải thích.
Hứa Lương Cầm hừ một tiếng: “Nhiều người mới có hứng ăn, anh rõ là trẻ con, không muốn hòa mình với mọi người gì cả.”
Hai người đang nói chuyện thì thấy một đám người vây quanh trước nhà trọ, người người đều tức giận, Hứa Lương Cầm tò mò đến hỏi: “Chị gái, làm sao thế?”
“Là bé Hứa đấy à, em xem bây giờ một số người chẳng có ý thức gì cả, thứ này như vậy mà chẳng bọc kín mà vất đi gì cả, cứ để chềnh ềnh ra ngoài kìa, sao lại có thể tùy tiện vứt xoạch xuống dưới tầng vậy chứ, may là lúc chị quét dọn thì phát hiện ra đấy, đây là cả một khu tập thể mà, nếu có đứa trẻ nào nhặt được thì sao? Ảnh hưởng xấu đến chúng nó mất!” Người được Hứa Lương Cầm gọi là chị gái đúng là người trong khu tên là Bảo Viên
Lúc này Hứa Lương Cầm mới nhìn vật chị ấy cầm trên tay, không nghĩ có người cũng dùng loại giống của mình, nhưng mà người này thật đúng là vô ý thức, ý thức quá kém, sao lại có thể vất bừa bãi thế cơ chứ!
Vì thế cô tức giận phê phán vài câu, Tống Dật Hàng đứng bên cạnh kéo kéo tay Hứa Lương Cầm: “Về thôi em, lạnh ăn không ngon.”
“Chị gái, em đi trước đây, chị đừng tức giận, gặp loại người không biết xấu hổ như vậy thì không có cách nào khác.”Hứa Lương Cầm an ủi chị Bảo Viên sau đó trở về nhà trọ cùng với Tống Dật Hàng.
“ Ơ, sao lại không tìm thấy nhỉ?”
Tống Dật Hàng biết Hứa Lương Cầm tìm cái gì, nhưng chỉ có thể giả ngu hỏi: “Em tìm cái gì thế?”
“Chính là cái ngọ nguậy ấy, em lấy thứ đó để mát xa, ngày hôm qua em để trên giường, sao bây giờ không tìm thấy nhỉ? anh có thấy không?” Hứa Lương Cầm tìm xung quanh, bởi vì vừa gặp chuyện kia nên cô nhớ cô chưa cất vật kia lại.
Tống Dật Hàng không nói lời nào, ngồi vào bàn học buồn bực ăn.
“Em hỏi anh, anh có thấy không?” Hứa Lương Cầm thấy Tống Dật Hàng không trả lời, lại hỏi một lần nữa.
Tống Dật Hàng khó xử ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Lương Cầm, ngày hôm qua trong lúc tức giận nên anh làm ra chuyện không có lý trí, bây giờ không biết nên giải thích với cô thế nào đây.
“anh nhìn em như thế là ý gì vậy? Em nói này Tống Dật Hàng, anh đừng có nói cái vật ở dưới kia, là của em nhé!”
Hứa Lương Cầm nhìn chằm chằm Tống Dật Hàng một hồi, cuối cùng cũng không thể không đối mặt với sự thật, vừa rồi cô mới cùng chị gái mắng mỏ lại là cô đang mắng chính mình!
“Tống Dật Hàng, anh có tật xấu gì à? anh nói đi, vì sao anh lại ném đồ của em ra ngoài, còn ném ra ngoài cửa sổ nữa chứ, nếu mà người khác nhìn vật này từ chỗ em xuống thì em đi chết cũng không hết xấu hổ mất!” Hứa Lương Cầm tức giận, hơn 200 đồng cứ thế mà bay ra ngoài cửa sổ luôn, người này đúng là bị điên mà.
Tống Dật Hàng chờ Hứa Lương Cầm nói xong thì mới mở miệng: “Chuyện này đúng là anh không đúng, ngày hôm qua anh nhìn thấy vật này bên cạnh em nên thấy ngứa mắt ném nó ra, không biết ảnh hưởng sau này của nó, đúng là không có ý thức rồi. anh xin lỗi, em nghĩ đi, em muốn anh bồi thường cái gì nào? Nếu việc đó khiến em thoải mái hơn, về sau em đừng dùng thứ này nữa, nếu đau xương sống hay thắt lưng thì anh mua gết mát xa cho em, đừng có dùng cái đồ kia nữa.”
Với thái độ thành khẩn cùng nhún nhường của Tống Dật Hàng khiến Hứa Lương Cầm không thể phát hỏa được nữa, người này đúng là nhiều mặt mà. Người bình thường chỉ có hai mặt, mặt trong và mặt ngoài thôi, biểu cảm bên trong với bên ngoài không khác là mấy. Mà Tống Dật Hàng này thì quá là..... cả mặt trong lẫn mặt ngoài cũng không chỉ có hai mặt thôi đâu, thật đúng là siêu nhân.
Hơn nữa đồ cũng ném đi rồi, cô còn làm gì được nữa? không bị phát hiện ra cũng là quá may mắn rồi.
“Thôi được rồi, lần sau anh chú ý một chút, nghe chưa. Về phần bồi thường thì không cần, tìm việc cho em là được rồi.” Hứa Lương Cầm đi ra ngoài rửa tay, sau đó ngồi trên giường bắt đầu ăn, cô đói quá.
Tống Dật Hàng tiếp tục ăn, vừa ăn vừa không nhịn được cười: Tính nết cô gái nhỏ của anh quá tốt, dễ dàng dỗ ngọt!
Ăn xong thì Tống Dật Hàng nghỉ ngơi một chút rồinói với Hứa Lương Cầm là anh đi ra ngoài vì có việc bận, Hứa Lương Cầm phất phất tay ý muốn anh cuốn xéo luôn đi, Tống Dật Hàng cười xoa đầu cô: “Tối anh về.”
Chờ Tống Dật Hàng đi, Hứa Lương Cầm cầm điện thoại gọi cho Khương Doanh.
“Alo.” Khương Doanh nhàn nhạt nói.
Hứa Lương Cầm trong lòng không nắm chắc lắm: “Khương Doanh, chúng ta có thể gặp mặt nhau được không?”
“Có thể, giữa trưa tớ đến chỗ cậu.”
“Cậu đừng đến, tớ đến công ty cậu tìm cậu là được mà.”
“không cần, trời nóng như thế cậu ngây ngô trên đường làm gì, tớ lái xe là được.”
Nghĩ đến bây giờ Khương Doanh còn suy nghĩ cho cô, Hứa Lương Cầm cảm thấy ấm áp.
Khương Doanh nói giữa trưa đến, kết quả không đến 11 giờ đã đến nhà trọ của Hứa Lương Cầm.
“Khương Doanh, không phải tớ cố ý giấu chuyện tớ có quan hệ với Tống Dật Hàng.” Hứa Lương Cầm nhìn Khương Doanh không chút biểu cảm thì thấp thỏm.
Khương Doanh nhìn Hứa Lương Cầm đối diện một hồi lâu mới nói: “Lương Cầm, tớ không nghĩ cậu lại gạt tớ, có phải cậu biết tớ sẽ ngăn cậu tiếp xúc với Tống Dật Hàng không? Còn nói là tập xe cùng, cậu có biết mấy ngày nay trong lòng tớ rất khó chịu không?”
“Khương Doanh, thật sự tớ không muốn lừa cậu, ngày đó quả thật tớ cãi nhau với Tống Dật Hàng, tớ cũng cho là mình với anh ta chẳng gặp nhau nữa, cho nên cảm thấy không cần nói ra. Còn có lần xem mắt đó thật sự tớ không biết anh ta, sau đó có duyên gặp lại ở chỗ tập xe, từ đó về sau mới liên lạc với nhau nhiều hơn, cái này tớ thề tớ không nói dối. Tớ không nghĩ là ngày hôm đó trên quán bar anh ta lại biểu hiện như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, tớ không rời đi cùng cậu là tớ không đúng, tớ rất xin lỗi.”
Khương Doanh thở dài: “Chuyện này tớ cũng không trách cậu được, dù sao thì chuyện công ty của tớ còn phải dựa vào nhà bọn họ cung ứng nữa, may là cậu với anh ta cũng không cãi nhau lâu, bằng không với tính khí của anh thì nhất định sẽ trách lên đầu tớ mất. Lương Cầm, tớ sẽ không vì nguyên nhân riêng của mình mà ngăn cản hạnh phúc của cậu, chỉ là Tống Dật Hàng có phải là người đem lại hạnh phúc cho cậu hay không thì rất khó nói, điều kiện của anh ta quá tốt, tình yêu lại quá nhiều. thật ra với bản thân tớ mà nói thì tớ rất mong hai cậu có thể ở chung với nhau.”
Hứa Lương Cầm nghe xong không hiểu nhìn Khương Doanh.
Khương Doanh cười nhẹ: “Nếu cậu ở với anh ta cùng một chỗ, chỉ bằng với quan hệ của hai chúng ta, Tống Dật Hàng nhất định sẽ chiếu cố gia đình tớ. Nhưng nhâm phẩm của anh ta khiến tớ lo lắng cậu sẽ bị tổn thương, nếu như thế tớ tình nguyện mong cậu rời xa anh ta để anh ta không làm đau cậu.”
“nói như thế là cậu không giận tớ đúng không?” Hứa Lương Cầm ôm bả vai Khương Doanh.
Khương Doanh cười lớn: “Tức giận gì chứ, cậu là đồ không tim không phổi, tớ nào dám giận chứ? Tớ chỉ giận mình đến chết thôi, cậu có làm gì đâu! Đúng rồi, ngày đó về sau cậu với anh ta có phát sinh gì không?”
Hứa Lương Cầm gật đầu: “Ngày đó xe đang đi được nửa đường thì tớ nhảy xuống bắt taxi, ngày hôm qua anh ấy tới tìm tớ, cũng như chẳng có việc gì lại ở với nhau rồi.”
“Li kỳ thế cơ á? khó có dịp Tống thiếu gia lại có thể hạ mình bám vào cơ đấy.” Khương Doanh rất kinh ngạc.
“Ai biết anh ta bị làm sao. Khương Doanh, tớ cũng có chuyện muốn hỏi cậu.”
“Hỏi đi.”
“Cậu cùng Tống Dật Hàng có phải phát sinh chuyện gì không vui không? Bằng không thì tớ thấy cậu ít khi biểu hiện địch ý với người khác lắm, nếu cậu có khúc mắc gì với anh ta, tớ sẽ không gặp anh ta nữa.” Hứa Lương Cầm nghĩ mấy năm trước bởi vì gia cảnh nên Khương Doanh mới quen biết với Tống Dật Hàng, sau đó hai người cũng từng có đoạn tình cảm sâu nên Khương Doanh mới có thái độ như vậy với Tống Dật Hàng.
Việc này không trách được cô đoán lung tung, loại việc này rất dễ phát sinh mà, Khương Doanh lớn hơn cô hai tuổi, 10 năm trước đúng là một cô gái khoe sắc, Tống Dật Hàng nhìn thấy mỹ nhân như thế sao không động lòng cho được.
Hơn nữa vị đắng của tình yêu nhất định tồn tại một loại hận thâm sâu, càng yêu càng hận nhiều, nếu trong lòng Khương Doanh bị tra tấn như thế thì cô nên chấm dứt với Tống Dật Hàng.
“Chớ nghĩ bậy, tớ với Tống Dật Hàng dù có phát sinh cái gì thì cũng không như cậu nghĩ đâu, cậu muốn làm gì thì làm đi, chỉ cần đừng để nói ra nói vào không tốt thôi. Nếu về sau có chuyện gì khó xử thì tìm tớ, tớ sẽ giải quyết cho cậu.”
“Vậy thì tốt rồi, như thế tớ sẽ không lo lắng nữa, quan hệ của tớ cùng anh ta cũng không thể nói rõ, chỉ dựa vào cảm xúc mà ở với nhau thôi.” Nếu Khương Doanh không muốn nói tỉ mỉ chuyện năm đó thì cô cũng không muốn ép.
Đúng là Hứa Lương Cầm nghĩ Tống Dật Hàng không chỉ để thỏa mãn sinh lý mà còn giúp cô tìm công việc trong thời buổi khó khăn này, người này một thân điều kiện tốt nên cô cũng không muốn soi mói kỹ quá. Mà Tống Dật Hàng cũng rất hài lòng với cô học sinh là cô, đòi hỏi đến chết đi sống lại, mặc phải trái đúng sai, hai người khi ở với nhau thì khá ăn ý.
Quan trọng là khi bọn họ bên nhau cũng không quan tâm đến việc riêng của đối phương, cô cũng không can thiệp chuyện Tống Dật Hàng có tìm đàn bà khác ngoài cô hay không, tự nhiên Tống Dật Hàng cũng không can thiệp vào cuộc sống của cô, tuy rằng cô không phát triển với đối tượng nào khác, nhưng vạn nhất một ngày đẹp trời nào đó có đối tượng mà cô muốn kết hôn thì lúc đó cô sẽ tách ra khỏi Tống Dật Hàng, chính cô cũng không phải là chân đạp mấy chiếc thuyền mà.
“Cậu luôn có những ý nghĩ quái đản, tựa như Tô Hiểu Vũ nói khi gặp đẹp trai nhà giàu mà không chiếm chút tiện nghi thì coi như chịu thiệt rồi, thôi tùy cậu, cậu cảm thấy tốt là được. Được rồi, giờ nói chuyện nghiêm túc này, bên chỗ nhà ga nói không thấy cậu đến làm việc, sao thế?”
nói đến chuyện này, Hứa Lương Cầm trưng gương mặt xin lỗi ra: “Còn không phải do Tống Dật Hàng sao? anh ấy nói tớ làm việc ở đấy, dọa anh ấy đau tim, cho nên không cho tớ đi, còn nói sẽ tìm cho tớ một công việc khác, cậu nói hộ tớ bên kia nhé, tớ ngại quá.”
Khương Doanh gật đầu: “Như thế cũng tốt, bằng không thì tớ cũng lo lắng, xem ra Tống Dật Hàng quan tâm cậu lắm, thời gian không còn sớm, tớ về công ty đây.”
Hứa Lương Cầm tiễn Khương Doanh xong thì tâm tình tốt hẳn, tình bạn của hai người không bị phá hỏng nên cô cảm thấy vui vẻ.
Buổi tới, Tống Dật Hàng đưa Hứa Lương Cầm về chỗ ở của anh, nói nơi này quá nhỏ, anh không thoải mái, tâm tình Hứa Lương Cầm rất tốt nên không chống đối Tống Dật Hàng, sảng khoái đồng ý.
Tống Dật Hàng vẫn đi con xe Mercedes Benz nguyên con phiên bản hạn chế, lúc Hứa Lương Cầm đi trên đường thấy không ít người cầm điện thoại chụp ảnh quanh chiếc xe, vì thế mang vẻ mặt đắc ý đến đó, xem ra đi cùng Tống Dật Hàng nên cô được thơm lây, Hứa Lương Cầm tự kiểm điểm một chút.
Đến chỗ ở của Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm thấy anh dừng ở một chỗ thiết kế riêng cho đậu xe, chỗ đậu xe này rất lớn, xung
quanh không có tấm chắn gì, bên trong còn một chiếc xe khác nữa, bốn phía cũng không có xe nào nữa.
“Xe này của ai thế? Cũng rất đẹp nhỉ. Cái này em biết nè, Ferrari đúng không anh?” Chờ Tống Dật Hàng dừng xe thì Hứa Lương Cầm vui vẻ chỉ vào chiếc xe kia hỏi Tống Dật Hàng.
“Có kiến thức đấy, Ferreri 458, được coi là công trình cao nhất trong giới xe hơi đấy em.” Tống Dật Hàng cười nói.
cô chỉ biết là Ferrari chứ chẳng biết xe gì, nhưng đại khái là rất đắt rồi, Hứa Lương Cầm lười hỏi giá.
“Em thích à? Nếu em chăm chỉ mang chiếc SUV kia đi luyện tập thì chờ em đi tốt anh sẽ cho em lái chiếc này, nhưng mà để an toàn nhất thì kỹ thuật của em phải nhuần nhuyễn.”
“Chiếc xe này cũng là của anh á?” Lúc này Hứa Lương Cầm mới hiểu.
Tống Dật Hàng cười gật đầu: “Đúng vậy thưa công chúa.”
Khó trách đúng là đãi ngộ đặc biệt, hai chiếc xe này mà có mệnh hệ gì, chỉ sợ không bồi thường nổi, chỉ nghĩ chỗ đậu xe có đến 10 cái camera thì khá tuyệt mật rồi còn gì.
Xe sang thế, sao cô dám động vào chứ!
“Lên tầng thôi, anh đã đặt bít tết với rượu vang đỏ rồi, chúng ta ăn ngon một bữa đi.” Tống Dật Hàng ôm Hứa Lương Cầm vào thang máy.
Thẳng đến lúc Hứa Lương Cầm hiểu ý ăn ngon của Tống Dật Hàng thì đúng là hơi khoa trương rồi, bàn cơm chữ nhật đầy thức ăn, không cần nói bánh trái cùng hoa quả, chỉ nhìn thôi đã rất mê người.
“Sao lại sang trọng thế?” Hứa Lương Cầm nuốt nước bọt.
“Tất nhiên là nhận lỗi rồi.” Tống Dật Hàng kéo ghế cho Hứa Lương Cầm.
Hứa Lương Cầm có chút cảm động: “Em không sao mà, sao anh còn trịnh trọng đặt nhiều thứ vậy, ăn sao hết chứ.”
“Năng lực của em sao anh dám xem thường, ăn không hết thì cho vào tủ lạnh, anh không thể để Lương Cầm của chúng ta không ăn no được.”
Hứa Lương Cầm lập tức mỉm cười, cầm ly rượu lên hướng Tống Dật Hàng, Tống Dật Hàng cũng nâng ly hướng Hứa Lương Cầm cười.
một bữa cơm rất ngon, sau đó Hứa Lương Cầm rất chịu khó lau dọn, lại đem thức ăn thừa gói lại để vào tủ lạnh, Tống Dật Hàng chờ Hứa Lương Cầm làm xong thì vào phòng ngủ.
Hứa Lương Cầm đẩy phòng ngủ ra, Tống Dật Hàng mở đèn ra, sau khi Hứa Lương Cầm thích ứng được với ánh sáng thì ngây người.
Chỉ thấy trong phòng ngập tràn hoa tươi, hơn nữa cô còn chưa thấy những bông hoa rực rỡ như thế, bởi vì mỗi nhóm hoa đều có những màu sắc khác nhau.
“Hoa gì thế anh?” Hứa Lương Cầm có chút lắp bắp.
“Hoa hồng Ecuador, chở hai chuyến xe tới đây. Lương Cầm, chuyện ngày hôm qua anh xin lỗi nhé, để em chịu ủy khuất rồi.”
Hứa Lương Cầm thiếu chút nữa bật khóc, Tống đại gia quả biết lừa tình, cô lau khóe mắt không nói ra lời.
Tống Dật Hàng ôm từ phía sau, ở bên tai thấp giọng nói: “Có gì mà cảm động chứ? Về sau anh sẽ không sợ tái phạm nữa đâu.” nói xong lại khẽ cắn lên tai Hứa Lương Cầm.
Hứa Lương Cầm không kìm nổi xoay người hôn trả lại Tống Dật Hàng. Đêm này bất kể Tống Dật Hàng làm gì cô đều kệ, đi đến cùng trời với anh!
Bởi vậy Tống Dật Hàng dùng một đại tiệc cùng rừng hoa đổi lấy cả đêm phóng túng.
Đến ngày hôm sau hai người đều không dậy nổi, lại mất một ngày trên giường.
Hứa Lương Cầm đỡ thắt lưng đáng thương vào phòng bếp, nghĩ đem thứ gì đó trong tủ lạnh hâm nóng lên để ăn cơm, trưa nay cô cùng Tống Dật Hàng quấn quýt mãi mới dừng, sau đó ngủ đến bây giờ, hai người đều rất đói bụng, Tống Dật Hàng không chịu dậy, cô đành mang cái thân đau nhức đi xuống bếp.
đã lớn tuổi rồi nên không chịu được những động tác kịch liệt thế, bây giờ cả thắt lưng với chân đều đau chết đi được.
Tùy tiện lấy vài món bỏ vào lò vi sóng, Hứa Lương Cầm vừa cầm điện thoại xem mấy tin tức giải trí.
Đột nhiên di động rung, Hứa Lương Cầm nhìn số lạ nhưng vẫn nghe: “Alo?”
“Lương Cầm à, tôi là Quách Mộng Thanh đây.”
“Ồ, chào cô, cô tìm tôi có việc gì à?” Hứa Lương Cầm nghĩ Hội Hạnh Phúc có việc gì rồi, Uông Tân Dương muốn Quách Mộng Thanh gọi cho cô chăng.
“Có có rảnh không, tôi tâm sự với cô được không?”
“Làm sao vậy?” Mình và Quách Mộng Thanh đâu thân đến mức này.
Quách Mộng Thanh trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới trầm thấp nói: “Tôi quyết định chia tay Tân Dương.”
“cô suy nghĩ kỹ chưa?” Hứa Lương Cầm nhăn mày lại.
“Tôi đã lo lắng rất lâu rồi, cũng rất thận trọng mới ra quyết định như vậy. Thực ra sau ngày từ quán bar trở về, tôi vẫn không quên được Tống Dật Hàng. Tuy rằng trước kia chúng tôi ở chung với nhau rồi chia tay, nhưng bây giờ nếu anh ấy trở lại, chúng tôi lại còn gặp lại nhau, tôi biết là ông trời an bài cho mình, hơn nữa tôi cũng tin tưởng rằng tôi có thể đánh bại được cô gái người Nhật kia!”
cô muốn đánh bại thì không chỉ có cô gái người Nhật kia thôi đâu! Lúc này lò vi sóng “Đinh” một tiếng, Hứa Lương Cầm cảm thấy cô chẳng còn đói bụng nữa.
Ferrari 458Hoa hồng Ecuador ( một trong những loại hoa đẹp nhất thế giới, trên thị trường từ 90-100k một bông đấy các gái ạ )