Lương Đa lái xe về đến nhà, vừa đỗ xe xong thì nhận được tin nhắn của Quản Tiêu: “Anh Trần của mày hỏi mày đi chùa cầu khấn sao rồi?”
Lương Đa lười đánh chữ nên trực tiếp gửi đoạn ghi âm qua.
“Quý hóa quá! Sao ảnh không tự hỏi tôi?”
“Ngón tay của anh ấy bị kẹp cửa, đang nổi khùng lên đây này. Vừa hay nhắc đến mày, nên bảo tao hỏi mày luôn.”
Lương Đa nghĩ miên man: Đôi này chơi tình thú thật, làm cái chi mà để cửa kẹp dữ vậy?
“Cảm ơn anh Trần lúc nổi khùng còn nhớ đến người em trai bé nhỏ này, nhưng…”
Lương Đa vốn muốn tha cho Quản Tiêu, nhưng tên này cứ mò tới mãi, giờ mà không chửi mắng một trận thì đúng là trái với ý trời. “Quản Tiêu, mày cố ý đúng không?”
“Tao làm gì?”
“Mày biết chùa mày bảo cầu gì không?”
Quản Tiêu tựa đầu vào chân Trần Bạch Trần, nhìn ngón tay anh ta được băng bó như cái bánh bao nhỏ, cảm thấy anh rất phù hợp để đi quay “American Horror Story: Freak Show 2”.
Chuyện ngón tay bị kẹp cửa, bản thân đương sự nào có thèm để ý, nhưng Quản Tiêu lại đau lòng. Anh ta còn nghĩ hay là mình cũng đi bái Phật, không cầu gì chỉ cầu bình an, đồng thời cầu cho ngón tay của Trần Bạch Trần mau khỏi.
“Sao? Chẳng phải cầu gì cũng được à?” Trên phương diện này, giám đốc Quản học rộng hiểu nhiều cũng có chỗ kiến thức mù mịt.
“Cầu nhân duyên!” Lương Đa nghiến răng kèn kẹt: “Quản Tiêu! Tao tuyệt giao với mày! Chúng ta kết thúc rồi!”
Đầu tiên Quản Tiêu sửng sốt rồi dựa vào người Trần Bạch Trần cười muốn rớt xuống sàn, nếu không phải mắc bệnh sạch sẽ ghét sàn bẩn, thì anh ta thật sự lăn xuống cười bò luôn.
“Thôi thôi mày ơi! Tao lộn chứ tao cố ý đâu. Hôm khác tao đến tận nhà tụt quần tạ lỗi với mày nhé?” Quản Tiêu nói.
“Không dám, ngài vẫn nên đi chỗ nào mát mẻ rồi cút mẹ ra đó đi.” Lương Đa phàn nàn, trước khi cúp điện thoại vẫn chịu quan tâm đến anh Trần: “Tay của anh Trần thế nào rồi? Đi bệnh viện chưa? Hay là ngày mai đến đây tao khám cho?”
“Đi rồi, bác sĩ dặn chú ý chút thôi.”
“Được, có vấn đề gì thì đến tìm tao. Vì anh Trần, tao có thể nhận lệnh 24/24.”
Quản Tiêu nghe thấy thế bèn không vui: “Cách xa tên họ Trần nhà bố mày ra!”
Mùi chua nồng nặc dữ. Lương Đa cũng lười khịa hắn.
Cúp điện thoại, Lương Đa chuẩn bị lên nhà nằm cho khoẻ, không ngờ nhìn sang ghế phụ lại thấy cái gì đó. Anh cúi xuống nhặt, hóa ra là thẻ sinh viên của Tưởng Hàn.
Mấy đứa sinh viên đi ra ngoài chơi, đem theo thẻ sinh viên có thể được giảm giá ở nhiều chỗ. Nhưng thẻ sinh viên không quan trọng, quan trọng là trong thẻ còn kẹp một tấm vé xem phim, thời gian chiếu là tối nay, mười phút nữa bắt đầu rồi.
Cho dù bây giờ Lương Đa có đi đưa cho cậu thì cũng không kịp. Anh cầm điện thoại định gọi báo cho Tưởng Hàn, chợt nhớ ra không có số của cậu. Trên bệnh án thì có nhưng để ở phòng khám rồi.
Anh để thẻ sinh viên của Tưởng Hàn vào trong túi, xuống xe vào nhà.
Lương Đa tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi nằm ườn trên sô pha gặm táo xem Hoa Hồng Có Gai trên TV. Anh cạp trái táo lốp rốp đến văng cả nước, tay kia cầm thẻ sinh viên của Tưởng Hàn nghiên cứu.
Tưởng Hàn lớn lên rất ổn áp, chụp ảnh thẻ cũng đẹp trai nữa. Phải biết rằng bây giờ chụp ảnh thẻ giống hệt người thật là hiếm lắm đấy. Lương Đa không biết Tưởng Hàn có lỡ bộ phim hôm nay không, hay là mua vé mới hoặc bỏ phim luôn rồi. Mấy thẻ sinh viên chắc cậu ta sốt ruột lắm, nhưng mình không có cách gì với cậu ta cả…
Lương Đa nhanh trí mở cái app đã lâu không xài trên điện thoại.
Mấy năm nay có một mạng xã hội được sinh viên cực kỳ hoan nghênh. Lúc Lương Đa học đại học, phần mềm này còn tên là Xiaonei, nhưng bây giờ đã đổi tên thành Renren. Cách đây mấy năm, Weibo chưa được dùng rộng rãi như bây giờ, mọi người thường theo dõi “hot face” trong trường chứ không phải người nổi tiếng trên Weibo. Hầu như khi đó ai cũng dùng Xiaonei để đăng stt, đăng hình, đăng nhật ký, ở trang chủ còn có chỗ thống kê số lượng người truy cập, cho nên các bạn trong lớp luôn thích so bì xem ai có lượng truy cập nhiều hơn, nghĩ lại thấy trẻ trâu thiệt nhưng khi đó ai cũng chơi vậy cả.
Tốt nghiệp rồi Lương Đa không còn dùng app này nữa, giờ đăng nhập vẫn có thể nhìn thấy chút ký ức năm xưa. Anh search trường và tên của Tưởng Hàn, thế mà tìm được thật.
Xiaonei có một tính năng khá xịn, đó là bạn có thể set chế độ hiển thị trang chủ chỉ bạn bè mới nhìn thấy được, như vậy giúp ngăn chặn bớt những người lạ kỳ cục làm phiền.
Avatar của Tưởng Hàn là ảnh chụp bản thân cậu, vô cùng đẹp trai trong bộ đồ bóng rổ của trường trung học phổ thông Shohoku, đứng dưới ánh nắng làm mặt hề, trông vừa hài vừa dễ thương.
Lương Đa không biết sinh viên bây giờ có chơi cái này không, nhưng vẫn thử add friend.
Trang cá nhân của Lương Đa chẳng đăng gì mấy năm rồi, bài chia sẻ gần nhất là đoạn clip hài hước từ hai năm trước. Đến cái avatar cũng là ảnh hồi đợt anh lên phát biểu trong lễ tốt nghiệp với tư cách sinh viên ưu tú, mặc bộ cử nhân đẹp trai chói lóa, bác sĩ Lương luôn cảm thấy đó là một trong những thời khắc rực rỡ nhất cuộc đời mình.
Lương Đa add friend xong vốn chẳng hy vọng gì, định ngày mai sẽ đến phòng khám gọi điện cho Tưởng Hàn, bảo cậu tự mình tới lấy thẻ sinh viên.
Không ngờ là nửa tiếng sau, lúc anh đang tập yoga ở phòng khách, cố sải hai chân đau muốn khóc tiếng tró thì nghe âm báo điện thoại.
Lương Đa mở điện thoại xem, [Tưởng Hàn đã chấp nhận lời mời kết bạn!], kèm theo một tin nhắn.
[Tưởng Hàn: Bác sĩ Lương?]
Bác sĩ Lương tủm tỉm cười nhắn tin cho người ta, bỏ luôn vụ tập yoga.
[Lương Đa: Hôm nay em làm rớt gì không?]
Lúc này Tưởng Hàn đang ăn cơm cùng bạn ở căn tin, bát mỳ vừa được bưng là đứa bạn ngồi đối diện đã bắt đầu ăn sùm sụp, cậu thì đặt đũa xuống, ôm điện thoại chat với anh.
[Tưởng Hàn: Anh nhặt
được thẻ sinh viên của em hở?]
Lương Đa cứ tủm tỉm cười, mà không hiểu tại sao mình cười.
[Lương Đa: Bên trong còn kẹp một tấm vé xem phim nữa nữa.]
[Tưởng Hàn: Dạ đúng rồi! Là bộ phim hôm nay.]
[Lương Đa: Bộ phim đó hay không?]
[Tưởng Hàn: Không biết nữa haha. Không tìm thấy vé nên em nghỉ coi luôn.]
Lương Đa cười khẽ, nghĩ tên nhóc này đúng là khờ mà. Sao không mua lại vé khác mà xem chứ.
Hai người tán gẫu thêm lát thì Lương Đa bảo cậu, nếu rảnh thì tới phòng khám lấy thẻ.
[Tưởng Hàn: Được ạ, vậy mai em qua. Hên là anh nhặt được, nếu không em lại phải đi làm thẻ khác, phiền phức lắm.]
Phiền gì chứ? Lương Đa cũng từng làm lại rồi. Lúc vừa học năm nhất, anh còn làm mất hết thẻ sinh viên, căn cước, thẻ vào trường, đó mới thực sự phiền phức kìa. Nhưng anh không ghẹo Tưởng Hàn, mình đâu có thân với cậu ta, tự nhiên ghẹo vậy sẽ vô duyên lắm.
“Tưởng Hàn, chat với ai mà vui thế?” Bạn cùng phòng sắp ăn hết nửa bát mỳ, thấy Tưởng Hàn không thèm cầm đũa mà cứ ôm điện thoại cười ngu.
“Không có ai hết.” Cuối cùng Tưởng Hàn cũng bỏ điện thoại xuống để ăn mỳ, chưa kịp gắp đũa nào thì tin nhắn của Lương Đa lại đến, cậu lập tức buông đũa cầm điện thoại.
Bạn cùng phòng nhướng mày: “Chu choa, ghê đấy! Yêu rồi đây mà.”
“Nào có, yêu đương gì?” Tưởng Hàn nói: “Là bác sĩ Lương đó, thẻ sinh viên của tao rơi trên xe của anh ấy.”
“Chat với con trai mà cũng vui được vậy, ối dồi ôi bạn tôi.” Bạn cùng phòng vừa nghe thấy đối tượng chat là nam thì lắc đầu chẹp chẹp, tuy bác sĩ Lương lớn lên rất đẹp trai, nhưng cậu ta không có hứng thú với nội dung chat của hai thằng đực rựa: “Còn tưởng mày đang tán gái chứ.”
Gái gú khỉ gì?
Tao bê đê được hông?
Hồi cấp 3, Tưởng Hàn mới nhận ra mình là gay. Vậy mới biết ở khía cạnh này, cậu rất chậm tiêu.
Sau khi cậu ý thức được, cậu rất bình tĩnh đến gõ cửa phòng làm việc của bố. Bố cậu là một cố vấn tâm lý nổi tiếng của địa phương, không phải loại lừa tiền.
Tưởng Hàn nói chuyện với bố mình hơn hai tiếng đồng hồ. Chẳng qua khi bắt đầu muốn rõ lý do, bố cậu lại bảo: “Được rồi! Trước hết thì chúng ta sẽ nói chuyện với nhau với tư cách bố con. Không liên quan gì đến nghề nghiệp của bố cả.”
Hai tiếng đồng hồ tiếp theo, ông Tưởng đã dạy cho bé Tưởng một bài học rất quan trọng “Tình yêu đồng giới rất bình thường, không cần phải phức tạp hóa vấn đề lêm và càng không cần đi tìm cố vấn tâm lý!”
Có lẽ nhờ hơn hai tiếng đó mà Tưởng Hàn sống rất thoải mái, cậu chưa từng vì xu hướng giới tính của mình mà rối rắm hay uất ức. Cậu chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm, nhưng cũng không chủ động tiết lộ, cứ để thuận theo tự nhiên thôi. Cậu không cần thiết phải oang oang cho mọi người biết mình là gay, hay hễ quen biết ai là nói mình thích con trai. Đều con người với nhau mà, làm gì có ai cao quý hay hèn mọn hơn ai.
Về phía Lương Đa, anh cảm thấy nói chuyện với Tưởng Hàn rất vui, nhìn cậu bối rối xấu hổ dễ thương vô cùng. Hơn nữa nếu anh thật sự thích một ai, trước tiên anh sẽ tìm hiểu xu hướng tính dục của người đó, nếu không anh tuyệt đối sẽ không vượt Lôi Trì nửa bước. Bởi vì đó là luật bất thành văn: không thể tán trai thẳng.
Chat với Lương Đa xong, Tưởng Hàn mới buông điện thoại ăn mỳ. Nghĩ sáng mai học xong mà qua phòng khám thì vừa đúng vào giờ cơm trưa, tiện thể mời bác sĩ Lương ăn một bữa, không có ý đồ gì cả, cậu chỉ muốn kết bạn với anh thôi.
“Ê Tưởng, tao vẫn cảm thấy mày cứ phơi phới thế nào ý.” Bạn cùng phòng ngẩng đầu lườm Tưởng Hàn: “Hay mày chat với con gái nhưng nói điêu là bác sĩ Lương?”
Tưởng Hàn nhịn cười, nói với bạn cùng phòng: “Nếu như là con gái thì tao đéo vui nổi đâu.”
“Giồi ôi, thôi mày cứ chém gió đi!” Bạn cùng phòng nói: “Eo, gió lạnh thế nhờ! Khắp trời là gió mày chém ra đấy!”
Thật sự, không phải chém gió đâu!
Tưởng Hàn nín cười, nghĩ bụng: Tao đối với con gái chỉ tình bạn trong sáng, với con trai mới là không trong sáng ấy.
Lúc cúi đầu ăn mỳ, cậu bắt đầu nghĩ xem trưa ngày mai ăn gì, không biết bác sĩ Lương có ăn được cay không. Gần phòng khám có một quán gà hầm cực kỳ ngon, nhưng phải ăn cay mới đúng vị.
Tưởng Hàn đột nhiên ngẩng đầu, hỏi bạn cùng phòng: “Lần đầu tiên đi ăn cơm cùng bạn gái, tụi mày sẽ ăn cái gì?”
“Còn chối là không phải tán gái đê?” Bạn cùng phòng nói: “Đã bắt đầu cân nhắc vấn đề này rồi hở?”
“Nhanh, ăn cái gì?”
“Rou Jia Mo.*” Bạn cùng phòng tủm tỉm cười: “Vừa rẻ vừa ngon, cắn một miếng, thịt ngập mồm.”
… Bỏ đi, hỏi cũng như không, vẫn nên ăn gà hầm thôi.
____________