Nguyễn Lương trong ổ chăn cọ xát một hồi, bắt đầu nghĩ đến, nếu đã tới một bước rồi, quả nhiên nên bước tới bước cuối cùng. Nguyễn Lương chui ra khỏi ổ chăn đi vào buồng vệ sinh nhìn chính mình trong gương, sau đó vỗ vỗ khuôn mặt nói:
"Nguyễn Lương, cố lên, không thành công liền xả thân!"
Tục ngữ nói tửu tráng túng nhân đảm, cũng mặc kệ tửu lượng của bản thân có phải hay không cùng chủ thể là một dạng, Nguyễn Lương ở đại sảnh rượu trên tủ tùy tiện chọn bình rượu vang đỏ.
Một ly xuống bụng, Nguyễn Lương có điểm vựng mông vòng, gương mặt thiêu vô cùng nóng, cái này Nguyễn Lương cùng chính mình tửu lượng đều kém như nhau. Không được, thế nào cũng phải sấn này cơ hội ăn đậu hũ, cả ngày một khối ăn ngon đại thịt nạc rơi xuống ngay trước mắt chính là không cho ăn, khó chịu đến không được.
Nguyễn Lương cầm hai ly rượu vang đỏ chân dài đi hướng hiện trường vụ án ngượng ngùng vừa rồi. Lần này dứt khoát không gõ trực tiếp đẩy mạnh cửa:
"Cách.. Cố Chiêu thực xin lỗi a, vừa rồi đầu óc tôi không quá thanh tỉnh xâm phạm đến chăn của anh, anh đại nhân đại lượng coi như không nhìn thấy. Tôi biết anh lòng dạ rộng lớn khẳng định không để trong lòng. Tới, hai chúng ta làm này ly rượu, ngày mai vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới hài hoà."
Uống xong rượu túng người Nguyễn Lương chân khẽ run lên hướng nguyên bản ngồi ở mép giường đang đưa lưng về phía nàng Cố Chiêu đi tới.
""Đừng tới đây!"
Nguyên bản đang nỗ lực " tiêu hỏa " Cố Chiêu dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn lớn tiếng nói. Nguyễn Lương đột nhiên xuất hiện làm Cố Chiêu có điểm trở tay không kịp. Hắn tay phải nắm hạ thân ngày thường "không thể nào dùng" trên dưới hoạt động Nguyễn Lương tiến vào liền miễn cưỡng ngừng lại, mà đồ vật phảng phất giàu có sinh mệnh trong tay vẫn đang kịch liệt run rẩy.
Cố Chiêu cố sức đem tiểu đệ đệ đang mãnh liệt kháng nghị nhét vào trong, sau đó làm bộ như không có chuyện gì, xoay người cau mày nhìn Nguyễn Lương nói:
"Cô đang làm gì?"
Cố Chiêu nói xong nhìn chằm chằm vào Nguyễn Lương, vài giây sau liền phát hiện cô có điểm không đúng, mặt đỏ gay gắt, ánh mắt hết sức mê ly. Còn có vừa rồi cô nói gì? Khi nào dám gọi thẳng tên của hắn, xâm phạm chăn mà lại nhân cách hoá quá vấn đề. Rồi sau đó, Nguyễn Lương trong tay hai ly rượu vang đỏ làm hắn càng câm nín. Mới vừa nghĩ, Nguyễn Lương lại uống một hớp lớn rượu vang đỏ.
Nguyễn Lương thực sự có điểm uống nhiều, mồm miệng không rõ ràng nói:
"Thật sự thực xin lỗi"
Nói xong chính là hướng Cố Chiêu đi nhanh tới, cầm trong tay rượu vang đỏ ngang ngạnh nhét vào trong tay hắn.
"Uống nào uống nào."
Cố Chiêu tỏ rõ thái đổ bất hòa đối với nữ nhân say rượu lý luận ý tưởng uống lên một cái miệng nhỏ. Này cũng không phải là Nguyễn Lương muốn, nàng bức thiết hy vọng Cố Chiêu bị chuốc say sau đó thuận lý thành chương hai người liền lăn đến trên giường đi phiên vân phúc vũ, thừa dịp say rượu thần kinh đồng cảm yếu kém mà hoàn thành nhiệm vụ. Nghe nói lần đầu rất đau, quả thực không thể quá nhanh. Sau đó ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, làm cho nhau lần đầu tiên, hai người tự nhiên sẽ kéo gần lại.
Cho nên nói khả năng tưởng tượng của nữ nhân là vô biên, đương nhiên đây là kịch bản Nguyễn Lương tự biên, Cố Chiêu cũng chưa chắc thuận theo.
"Nguyễn Lương, cô uống nhiều."
Cố Chiêu nói xong thì đem rượu vang đỏ trong tay Nguyễn Lương đoạt lấy. Hiện tại hắn chỉ hy vọng Nguyễn Lương mau chóng rời đi, sau đó liền mau chóng trấn an thứ đang hành hạ hắn.
Nguyễn Lương nhắm chuẩn thời cơ bàn tay tiến tới đoạt ly rượu vang đỏ, kết quả tay cầm không chắc ly rượu rơi xuống trên mặt thảm làm cho thảm trắng nhiễm đỏ một vùng. Nguyễn Lương tức khắc liền tỉnh một nửa, lập tức quỳ gối xuống cạnh thảm lông dùng áo thun xoa sát rượu vang đỏ.
Kỳ thật cái này là phương án thứ hai Nguyễn Lương có thể đưa ra.
Khoảng thời gian trước, cũng chính là thời điểm chưa đi vào thế giới này, tại bữa trưa nhà ăn TV truyền phát. Nữ tuyển thủ nào đó ăn mặc áo thun ở cửa thứ nhất vào thời điểm quỳ, sau đó cổ áo rộng thùng thình ngăn không được Bra cảnh đẹp làm cho cả nước xem, không gián đoạn liền có chuyện tốt là một vài nam sinh tà tà mị mị huýt sáo. Nguyễn Lương tuy rằng không quá quan tâm nhưng vẫn là lẳng lặng nhìn xem, cho nên nói, đây là do ông trời có sắp đặt từ trước.
Thế giới hiện tại Nguyễn Lương so với nữ tuyển thủ dáng người căn bản không thua kém nhiều lắm, siêu C chưa D tiểu cự nhũ của nàng trong quá trình ngồi quỳ một chút không rơi hoàn toàn, làm Cố Chiêu thấy được.
Thấy được đi,
tuyệt đối thấy được, như thế nào còn không hạ thủ đâu. Nội tâm Nguyễn Lương háo sắc hò hét.
Cố Chiêu không phải không hạ thủ, xuất phát từ tác phong hành sự hắn không có khả năng là một khối băng, cái gì cũng đều không quan tâm, nữ nhân trước mắt làm hắn nhẫn đến có chút nội thương. Một khi lên giường, tức là về sau hắn phải chịu trách nhiệm đối với nàng. Hắn tuy không phải loại người hiền lành gì cho cam, nhưng cũng không phải loại thích đùa bỡn người khác.
Nguyễn Lương có điểm ngây ra, Cố Chiêu ngồi xổm, dùng ánh mắt phức tạp tràn ngập lửa nóng nhìn Nguyễn Lương nói:
"Nguyễn Lương, cô vẫn luôn biết cô đang làm cái gì. Đúng không?"
Lời này có ý tứ gì? Ý đồ của nàng chưa đủ rõ ràng? Bất quá đây cũng là căn cứ vào khuôn mặt tuấn tú này của Cố Chiêu, dáng người hoàn mỹ mới làm nàng nguyện ý như vậy cùng nam nhân này hưởng thụ cá nước thân mật. Trong nháy mắt, Nguyễn Lương một chút băn khoăn cũng chưa từng, trước mắt nàng chỉ là muốn người nam nhân này, nàng là một người cuồng nhan khống, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, nam nhân ưu tú luôn rất mê người.
22 năm không nói qua luyến ái, Nguyễn Lương quyết định đem lý trí vứt bỏ.
" Tôi vẫn luôn rất rõ ràng."
Nguyễn Lương nhìn Cố Chiêu nói, một bên tới gần vành tai hắn nhẹ giọng nói nhỏ:
"Tôi chính là muốn cùng anh làm tình. Anh dám sao?"
Nguyễn Lương mới vừa dứt lời, cằm bị một bàn tay mạnh mẽ nắm, Cố Chiêu từ trên nhìn xuống, ánh mắt chăm chú vào nàng oán hận nói:
"Hy vọng lát nữa cô sẽ còn có thể nói ra loại lời nói này."
Nguyễn Lương nhìn Cố Chiêu, dần dần khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, tiếp theo một trận ướt nóng khắc ở trên môi, thực mau Cố Chiêu liền không thỏa mãn với mặt ngoài, đầu lưỡi cường thế xâm lấn đến khoang miệng ẩm ướt, bức bách cô và hắn cùng nhau lâm vào trận sóng cuồng. Nguyễn Lương đầu lưỡi bị hút đi sinh khí liền đau, vẫn là nhịn không được vươn đôi tay ôm lấy vai Cố Chiêu, hai người điên cuồng hấp thu nước bọt đối phương.
Không bao lâu, Nguyễn Lương cảm thấy thân mình chợt lạnh, quần áo bất tri bất giác biến mất, toàn thân trần trụi hiện ra trước mặt Cố Chiêu. Khi tách ra môi còn có sợi chỉ bạc từ vị trí hai người thân mật rũ xuống.
Cố Chiêu chỉ cởi áo trên, giữa hai chân lều trại dị thường nhô lên. Nguyễn Lương còn phải thở phì phò, sau đó không biết xấu hổ đem tay ấn đến chỗ kia xoa xoa, mị nhãn như tơ nói:
"Anh còn không chuẩn bị đem nó giới thiệu cho tôi..."
Nguyễn Lương lời còn chưa nói xong, đã bị Cố Chiêu dùng tay ấn ngã vào trên giường:
"Không biết tốt xấu."
Ngay sau đó tay Nguyễn Lương đã bị Cố Chiêu lôi kéo vào đũng quần, cầm thứ nàng " thương nhớ ngày đêm " đang nóng bỏng tay. Tay Cố Chiêu cầm tay cô ở thân gậy nhanh chóng hoạt động, ánh mắt bình tĩnh nhìn Nguyễn Lương. Cũng không biết giằng co bao lâu, Nguyễn Lương cảm thấy tay đều bị ma sát đến trầy da, trong tay lửa nóng to đến trướng đại, một cổ chất nhầy phun ra tay cô.
Nguyễn Lương ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm thứ chất lỏng màu trắng trên tay, như vậy không có một chút thụ tinh độ, xem ra chỉ có vào trong mới được. Sau đó nâng lên tay, nhìn mắt Cố Chiêu, vươn đầu lưỡi dâm đãng liếm một đường xuống tay, tâm ghét bỏ nói:
"Không thể ăn."
Chỉ nghe Cố Chiêu nuốt một ngụm nước miếng, yết hầu bắt đầu khởi động thanh âm. Sau đó Cố Chiêu động, Nguyễn Lương cũng động. Cố Chiêu đem Nguyễn Lương kéo lại, mạnh mẽ nắm lấy đôi bồng đào ở trước mặt hắn lắc lư câu dẫn, mà Nguyễn Lương thần tốc đem quần của hắn lột sạch.
Rốt cuộc, hoàn toàn trần trụi tương đối.