Edit:
Voi Thật sự tớ thích để chú - cháu cho nó... tình thú vl =)))
- ----
Nam nhân ấm áp thật sự nằm xuống, việc này làm Dung Dặc có chút hốt hoảng.
"007, ra đây."
"Người chơi 2222, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?"
"Mỹ nam sao lại thế này?"
Ở trong cốt truyện không có nhắc nhở gì về học trưởng soái ca này, chẳng lẽ bởi vì cô không đi theo cốt truyện, chạy đi học nên kích phát nhiệm vụ che dấu gì đó?
"Đây là đại lễ bao của bổn hệ thống phát cho cô, ngoại trừ việc đi quá giới hạn, còn lại cô có thể đùa giỡn."
007 lấy lòng, khoe mẽ nói.
"Cậu làm chuyện gì có lỗi với tôi hả? Nên mới đền bù cho tôi như vậy."
"Khụ khụ khụ, có sóng điện quấy nhiễu...... Không thu được tín hiệu......"
Đáng giận, lại chạy thoát. Dung Dặc không biết một việc chính là lúc mỗ Chúa sáng thế biết được 007 tự mình thả xuống lễ bao, hung hăng trừng phạt nó một chút.
Hai người lẳng lặng nằm trên mặt cỏ, trời cao mây đạm, từ góc độ nhìn của người khác tuấn nam mỹ nữ rất đẹp mắt.
Nhưng ở trong mắt Thẩm Nhất là có thương tích phong hoá, trong xương cốt vẫn là tư tưởng của thế hệ trước, đặc biệt chính là đứa con (cháu) của mình ở trước mặt công chúng cùng một người nam nhân thân mật nằm ở bên nhau.
Sau khi Dung Dặc rời khỏi không bao lâu thì Thẩm Nhất cũng lái xe tới đại học N, anh chỉ là thuận tiện tới thăm trường học cũ của mình mà thôi, rốt cuộc anh biết lấy thực lực của Dung Dặc, việc đậu đại học N cực kỳ không thành vấn đề.
Lúc sau Đường Trạch Nhiễm gọi điện thoại nói cho anh biết Dung Dặc đang đi dạo một mình, nghĩ cùng cô đi dạo một chút cũng không tồi, nhưng hiện tại anh có chút hối hận, tôn nghiêm không cho phép anh làm ra việc mất đi thân phận trưởng bối.
"Đứng lên."
Thanh âm quen thuộc quanh quẩn bên người. Nơi nào cũng đều có thanh âm này? Dung Dặc, mày trúng độc nặng lắm rồi.
Dịch cánh tay qua thì thấy, cách khoảng một thước có khuôn mặt của nam nhân ấy.
"Đây là thật sao?"
Vươn tay không tự giác vuốt ve gò má một chút, có độ ấm. Ha? Là thật.
Đột nhiên ngồi dậy, tốt quá hoá xấu, dùng sức đụng vào cằm cứng rắn, chỉ nghe một tiếng phát ra.
"Lỗ mãng hấp tấp."
Mỗi ngày Thẩm Nhất đều sẽ rửa sạch cằm, hiện tại cằm một mảnh ửng đỏ, không tán đồng nhìn Dung Dặc, đứng dậy.
"Chú sao lại tới đây?"
Dung Dặc có chút hoảng loạn đứng dậy theo, sau lưng cũng ẩn ẩn đau. Đột nhiên cảm giác được có ngón tay đụng vào chỗ bị thương. Cúi đầu thì thấy, không biết tên nam đồng học từ đâu lấy ra băng dán, dán lên chỗ sưng đỏ.
Nam nhân ấm áp làm xong việc này thì đứng dậy, nghiêm túc nói.
"Dừng để miệng vết thương đụng nước, băng dán còn dư này cho em, nếu giày không hợp chân thì nên đổi đi."
"Cảm ơn."
Thật là người có tâm địa thiện lương.
Người bị bỏ qua - Thẩm Nhất, dùng lạnh ánh mắt lẽo nhìn chằm chằm nam đồng học một hồi, âm thanh lạnh lùng nói.
"Tham quan xong liền trở về."
Đúng là nam nhân bá đạo, cô còn chưa ra được mấy giờ liền đã bắt cô về.
"Cháu cùng học trưởng tham quan chưa xong, chú nếu có việc có thể đi về trước?"
Thẩm Nhất chau mày, tuy rằng nói để cô tìm thích hợp với cô, nhưng cũng không cần nhanh như vậy liền tìm đến đi, hiện tại không biết anh để cô đi học là đúng hay sai. Trong tiềm thức, đối với Dung Dặc có nhìn khuynh hướng người khác, tỏ vẻ rất không vừa lòng.
" Đừng để chú nói lần thứ hai...... "
Trong lòng có chút sợ hãi biểu tình cùng ngữ khí Thẩm Nhất, vẫn là muốn đón da đầu đi phản kháng, trước kia cô thuận theo anh không chiếm được đáp lại, bây giờ cô chỉ có thể làm như vậy mới khiến cho anh chú ý.
"Cháu còn muốn ở thêm chốc lát...... "
Dứt lời, xoay người không nhìn hắn, sợ trên mặt anh sẽ có biểu tình chán ghét.
Trong lúc hai người giằng co, nam học trưởng đánh vỡ cục diện bế tắc, tươi cười ôn hòa.
"Học muội, tương lai còn dài, về sau còn có cơ hội, chân em bị thương, đi về trước đi."
Tay còn xoa xoa đầu Dung Dặc, hành động này trong mắt Thẩm Nhất càng khó có thể chịu
đựng, trên trán gân xanh thình thịch nhảy, hôm nay anh trở nên chính mình đều không quen biết, không, phải nói sự xuất hiện của Dung Dặc sẽ làm anh hoảng loạn.
"Được, học trưởng."
Dung Dặc cố ý theo nam nhân ấm áp nói tiếp, kỳ thật cô cũng không muốn lại đi dạo, chân đau.
"Đúng rồi, em kêu Dung Dặc là tiểu cọc gỗ. Học trưởng tên gọi là gì?"
"Tên thực đẹp. Anh kêu lận Dương Thần, hệ lâm sàng y học năm nhất."
Tên cùng người ấm áp nhue nhau, tay xinh đẹp cùng tâm địa tốt đẹp về sau nhất định có thể trở thành một bác sĩ tốt.
"Dương Thần học trưởng, thật cao hứng khi nhận thức anh, sau học kỳ em sẽ trở thành học muội của anh, đến lúc đó nhất định phải mang em tham quan. Gặp lại sau."
Dung Dặc cười cong đôi mắt, phất tay tạm biệt.
Trở lại trên xe, biểu tình Thẩm Nhất vẫn rất khó xem, Dung Dặc tất nhiên là minh bạch bởi vì cái gì, cũng không đi tình yêu cuồng nhiệt dán mông lạnh, tâm tình không tồi cười nhỏ.
Lần này khó có khi Thẩm Nhất chính mình lái xe, kéo tay lái, phát động xe, thật lâu sau ann rốt cuộc nghẹn ra một câu.
"Không cần tùy tiện cùng nam nhân xa lạ nói chuyện, có vài người dụng tâm kín đáo."
"Học trưởng tâm địa thiện lương giúp đỡ cháu, cái này gọi là thích giúp đỡ mọi người, sao có thể nói là dụng tâm kín đáo."
Tiếp tục, hừ, tức chết chú.
"Cháu còn nhỏ, không hiểu nhân tâm."
Cháu còn nhỏ? Nói giỡn.
"Là chú suy nghĩ nhiều quá, theo như lời chú, cháu đang tìm cùng người thích hợp với cháu. Dương Thần học trưởng cũng không tồi."
"Các cháu vừa mới nhận thức, đừng kết luận sớm như vậy."
Thẩm Nhất nắm tay lái, tay vì dùng sức khớp xương nổi lên, mu bàn tay trắng bệch, hận không thể đem tay lái xả ra.
"Có chút người nhận thức đã lâu, cũng như cục đá không nhiệt độ, còn không bằng tiểu thái dương vừa gặp đâu, chú nói có phải hay không? "
Thực rõ ràng, Dung Dặc chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Thẩm Nhất nhíu mày không nói.
Thấy vậy ngực Dung Dặc chứa một trận bực mình, càng hăng hái.
"Có lẽ cùng hắn làm tình là thể nghiệm không tồi, thật đúng là có điểm chờ mong."
Nghe Dung Dặc nói xong, Cayenne màu đen ở trên đường hoang tàn vắng vẻ ngừng lại.
Đầu gối cùng cánh tay Thẩm Nhất ghé vào tay lái, khắc chế chính mình tức giận, gằn từng chữ một nói.
"Dung Dặc, cháu thật sự muốn hồ nháo như vậy sao?"
Dung Dặc khó chịu, vì cái gì kêu cô hồ nháo?
"Cháu hồ nháo, nếu cháu hồ nháo, có phải hay không chú liền không để ý tới cháu, sau đó liền đem trói buộc là cháu ném về Dung Gia có phải hay không, sau đó liền tìm vợ sinh hoạt vui vui vẻ vẻ."
"Đủ rồi."
Mang theo tức giận không thể ngăn chặn đối với Dung Dặc rống lên, dọa cô giật nảy mông. Giương cái miệng nhỏ, đôi mắt tròn tròn trừng, một bộ dạng không thể tin tưởng.
"Cháu có biết hay không, mỗi lần cháu đối với chú nói rất nhiều lời, chú đều nỗ lực khắc chế chính mình không hôn môi cháu, thời điểm cháu tới gần chú, chú đều khắc chế chính mình không ôm cháu. "
Đem lời nói đọng lại ở trong lòng thật lâu dùng một lần phát tiết ra, sau khi bình tĩnh lại cảm thấy chính mình nói gì đó cũng không cảm thấy hối hận, đoạn đau khổ không thể để một mình mình nhận.
Không đúng, không phải như vậy, không phải tâm của Dung Dặc, sai rồi sai rồi.
- ----