Edit: Voi - Mèo
- ----
Bắc Xuyên là quê của Dung Dặc, nhưng cô đối với nơi này không có ấn tượng sâu sắc. Từ sáu tuổi cô mới bắt đầu có ký ức, tám tuổi đã bị đá đi, còn không tới kịp nhìn xem mình sinh ra ở địa phương nào.
So với Nam Dương ấm áp, Bắc Xuyên vẫn đang là ngày đông rét lạnh, thậm chí tuyết đọng còn không hoàn toàn hòa tan.
Trên đường nhìn dáng vẻ vội vàng của người qua đường, hô nhẹ một hơi sẽ có khói trắng toát ra.
Dung Dặc ra khỏi nhà ga, thứ nghênh đón vừa vặn là gió lạnh. Tìm nơi mua sắm gần đây, hai người mua áo bông màu đen, người qua đường nhìn lại chỉ cảm thấy là tiểu tình lữ.
Không đề cập tới tương lai, ngắn ngủi đào thoát khỏi nhà giam cùng gông xiềng, chỉ nghĩ cùng bạn bè vui sướng chơi đùa.
Vì không biết nên cô lấy danh nghĩa của Lận Dương Thần thuê một phòng, vừa đỡ tốn tiền lại an toàn?
Dung Dặc không biết hành vi thoạt nhìn an toàn của cô sẽ tạo thành hậu quả thật lớn.
Hướng khách sạn dò hỏi quán ăn ngon gần đây nhất, bụng đói kêu vang, hai người nhanh chóng đi lấp đầy bụng.
Đồ ăn Bắc Xuyên nghiêng về vị cay mà Dung Dặc là người không ăn được cay. Khẩu vị của Lận Dương Thần cũng tương đối thanh đạm, một bữa ăn này thập phần không tận hứng.
Ăn cơm xong, đi dạo một vòng tại nhà bảo tàng Bắc Xuyên, Dung Dặc xem không hiểu mấy cái tranh chữ đó, nhưng lại rất thích bầu không khí an tĩnh này.
Sau đó, ngồi xe cáp ghé vào bên cạnh xem cảnh tuyết, nhìn phía dưới mọi người đang trượt tuyết, hâm mộ không thôi, nghĩ thầm nếu có thời gian sẽ đihọc trượt tuyết. Quay đầu nhìn người luôn lẳng lặng là Lận Dương Thần hỏi.
"Anh biết trượt tuyết không?"
"Chưa học qua. Rất ít khi tới phía bắc."
Lận Dương Thần lắc lắc đầu.
"Có cơ hội chúng ta cùng nhau học đi."
"Được."
Màn đêm buông xuống. Ngày đầu tiên ngồi xe mệt nên cũng không ngốc lâu ở bên ngoài, ăn cơm chiều xong an vị lên xe về khách sạn.
Vào cửa khách sạn, Dung Dặc còn nói.
"Chúng ta đấu địa chủ còn 3 thiếu 1......"
Tầm mắt liền dừng trên người nam nhân cách đó không xa.
Trong lòng Dung Dặc ngũ vị trần tạp, cô đối với Thẩm Nhất tuy nhớ nhưng cũng có nhiều oán trách. Hiện giờ anh đứng ở đó, nỗi nhớ như suối phun. Nhưng cũng nghĩ tới việc anh làm lúc trước, nên cô coi như không thấy được, mắt nhìn thẳng cùng anh gặp thoáng qua.
Thẩm Nhất ở đại sảnh khách sạn đợi một giờ, nhìn hai người tiến vào nói cười oanh oanh yến yến, tự chủ mà anh luôn tự hào đều khống chế không được. Đặc biệt là khi nhìn thấy hai người ở chung một gian phòng, trong cơn giận dữ, trầm hạ mặt.
Tuổi còn nhỏ, đã cùng nam nhân ở chung phòng. Quy củ nhiều năm như vậy hoàn toàn bỏ trắng.
Còn có không tôn trọng trưởng bối, giữ chặt Dung Dặc, ngữ khí ẩn nhẫn tức giận mang theo mệnh lệnh nói.
"Cùng chú trở về."
"Cháu sẽ trở về, nhưng không phải hiện tại. Buông tay."
Ngữ khí kia đương nhiên làm Dung Dặc cực kì khó chịu, không ngừng giãy giụa.
"Tiên sinh, thỉnh buông ra."
Lận Dương Thần nhìn thấy vẻ mặt Dung Dặc không cao hứng, nhíu mày bắt lấy tay Thẩm Nhất.
Thẩm Nhất từ khi thượng vị đến giờ, còn chưa có người dám ngỗ nghịch với anh như vậy, huống chi là duỗi tay chạm vào anh, mặt không đổi sắc, cười lạnh nói.
"Sao nào, chị cậu leo lên Thẩm gia, người em họ này cũng muốn gà chó lên trời."
Dung Dặc một bên kinh ngạc với lời nói không dễ nghe của Thẩm Nhất, một bên khác khác lại đối với ý tứ của mấy lời này có nghi vấn rất lớn? Chị của Lận Dương Thần? Leo lên Thẩm gia... Chẳng lẽ là......
Nghe đồn lúc trước Chu Tú Tú có một em trai ruột, hơn nữa sau này còn thành bác sĩ nổi danh.
Cho nên săn sóc quan tâm của Lận Dương Thần, tất cả đều là giả dối? Đều là vì muốn giúp Chu Tú Tú giải quyết cái trở ngại là cô?
Dung Dặc ôm tia hy vọng mỏng manh, ánh mắt có điểm trống rỗng nhìn Lận Dương Thần, chần chờ nói.
"Có phải chị của anh là...... Chu Tú Tú? Có phải hay không...... Cô ta phái anh tới?"
"Dung Dặc, anh......"
Không có cách nào để phản bác, Lận Dương Thần hơi hơi gật đầu.
Cái gì mà hệ thống xuất phẩm ấm áp nam nhân, Dung Dặc vì thiên chân của mình mà cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ muốn một bằng
hữu có thể chia sẻ mà xa xỉ đến thế sao. Sinh hoạt ở thế giới này làm Dung Dặc chỉ cảm thấy tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, hết thảy đều là do cô tự cho lad đúng rồi.
Yêu không được, cầu cũng không được.
"Cháu cùng chú trở về."
Người gọi là bằng hữu cũng đều có mục đích riêng, Dung Dặc thật không biết ở bên ngoài cô có nơi nào để dừng chân.
Tuy rằng bất mãn Dung Dặc vì nam nhân khác cảm thấy khổ sở, nhưng cô nguyện ý cùng chính mình trở về, vẫn coi như là tốt. Thẩm Nhất lôi kéo tay Dung Dặc ra khỏi khách sạn.
Thẩm Nhất gọi xe taxi, không có đi ra sân bay, mà đi một khách sạn khách.
Vào phòng, Thẩm Nhất cởi áo khoác, nhìn Dung Dặc có chút thất thần nói.
"Cháu muốn chơi, liền lưu lại chơi mấy ngày."
Có ý tứ gì? Đây là muốn bồi cô đi chơi sao? Không dám nghĩ quá nhiều, mang theo mong đợi nhìn Thẩm Nhất.
"Chú thì sao?"
Như tiểu miêu ngoan ngoãn, trong ánh mắt chứa đầy khát vọng làm Thẩm Nhất không đành lòng làm nàng thất vọng.
"Cùng nhau."
Không thèm nghĩ tới sự tình của Lận Dương Thần nữa, sự tình của cô cùng Thẩm Nhất còn chưa giải quyết. Nếu Thẩm Nhất đối với cô có ý tứ thì cũng không phải không thể nào bắt được anh. Hai ngày này, thật là cơ hội tốt.
Phục hồi tinh thần lại Dung Dặc đột nhiên ý thức được, Thẩm Nhất thế nhưng cũng thuê hai người một phòng, đặc biệt WC làm từ thuỷ tinh mờ, trong lúc cô như đi vào cõi thần tiên, Thẩm Nhất đã ở trong phòng tắm tắm rửa. Anh luôn luôn cường điệu nam nữ khác biệt, lúc này lại không sao cả.
Nước từ vòi hoa sen không ngừng chảy xuống sống lưng rộng lớn của Thẩm Nhất, nam nhân đã ba mươi mấy mà dáng người thế nhưng thập phần đẹp đẽ, bất luận là anh thế nào thì đường cong luôn rõ ràng, dáng người tam giác ngược, là móc treo quần áo, không thể không nói thân hình này khẳng định là Chúa sáng thế thiên vị.
Dung Dặc không hề cảm thấy thẹn, vẫn luôn dùng đôi mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm hình ảnh mỹ diệu trong phòng tắm. Thẳng đến khi Thẩm Nhất xoay người lại, cùng hai mắt của cô đối diện với nhau, mới làm bộ thẹn thùng trạng ghé vào trên giường.
Nói Thẩm Nhất không cố tình đó là gạt người, từ sau khi Dung Dặc vô cớ mất tích, anh liền ý thức được muốn nhổ cảm tình đã ăn sâu bén rễ kia đã là không có khả năng, như vậy muốn liền phải đến.
Dung Dặc chờ Thẩm Nhất ra tới, ôm áo tắm dài, xám xịt đuvào phòng tắm, đột nhiên nghĩ đến, nàng có thể trắng trợn táo bạo nhìn Thẩm Nhất tắm rửa, vậy khi cô tắm rửa chẳng phải Thẩm Nhất cũng có thể thấy? Kế sách hiện ở trung đầu, Dung Dặc thập phần không xấu hổ đưa lưng về phía bên ngoài cởi quần áo, không xoay người cũng có thể cảm giác được có một đôi mắt nóng rát nhìn mình chăm chú.
Mở vòi hoa sen, tay nhỏ trắng nõn theo dòng nước ở trên da thịt non mềm trên ma xát, thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm mị hoặc. Tại sao còn chưa có động tĩnh gì? Trong lòng Dung Dặc chợt hung ác, làm bộ không cẩn thận trượt chân, " ai u " một tiếng.
Vẫn luôn chú ý động tĩnh bên trong, Thẩm Nhất vừa thấy tình huống không đúng, lập tức vọt vào, liền nhìn thấy tiểu nhân nhi ngã ở trên sàn, thân mình trần trụi, hai điểm phấn nộn, hai chân thẳng dài, đặc biệt là hộ khẩu trắng nõn mê người không ngừng kêu gọi anh tới gần.
- ----
( mỗ Chúa sáng thế: Anh đối với dáng người chính mình luôn có thập phần tự tin.)