Tôi bị nụ hôn bất thình lình này khiến sợ
ngây người, ngây ngốc để mặc hắn điên cuồng mút cắn dây dưa, ngoài trừ
việc đón ý hùa theo đó còn là thừa nhận. Trong khoảng ý thức mơ hồ, mông mông lung lung nghe thấy giọng nói khàn khàn ở bên tai tôi: “Tiểu Tự,
ta nhớ ngươi . . . . . .”
Nước mắt tự động chảy xuống.
Hắn nói, hắn nhớ tôi.
Trong khoảng khắc này, tôi cảm thấy
cái gì cũng không quan trọng. Là cổ độc thì sao, ít nhất bây giờ hắn cần tôi. Hắn cũng giống như tôi, hắn nhớ tôi, hắn giống như bây giờ ôm tôi
hôn môi tôi, nói với tôi ‘ Tiểu Tự, ta nhớ ngươi ’. Tôi không có lòng
tham, tôi không cầu điều xa vời.
Tôi xoay người, cánh tay chủ động quàng
lên cổ Lâu Tập Nguyệt, đem bản thân mình giao hoàn toàn vào trong tay
hắn. Nụ hôn Lâu Tập Nguyệt mang theo lửa, ngọn lửa đó thiêu đốt lòng
tôi, ngay cả máu cũng sục sôi.
Lúc tôi sắp hít thở không nổi, Lâu Tập
Nguyệt mới rời môi ra, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy tôi, vùi mặt vào hõm vai
tôi, làn môi nóng bỏng mút mát da tôi, thỉnh thoảng dùng răng cắn khẽ
lên xương quai xanh tôi. Trong cơ thể có cảm giác rung động xa lạ nào đó khiến ngay cả thở tôi cũng bị đứt quãng, tôi run rẩy, khẽ nhếch môi sau ngẩng đầu lên, toàn thân mềm yếu không còn sức. Hơi thở của hắn nồng
nặc mùi rượu thơm mát ngào ngạt, tôi dường như cũng say.
Đột nhiên, nụ hôn tựa bão tố dừng lại,
tôi mờ mịt mở to hai mắt. Lâu Tập Nguyệt đang nhìn tôi, trong đáy mắt
dấy lên ánh sáng như ngôi sao trong trời đêm thăm thẳm. Hai người yên
lặng nhìn nhau hồi lâu, cánh tay tôi run rẩy siết chặt, đem đôi môi mình khẽ chạm lên bờ môi hắn, trúc trắc hôn trả hắn.
Trái tim đập liên hồi dường như muốn vỡ
tung ra. Tôi chỉ biết liếm mút cánh môi hắn, nhưng hô hấp của Lâu Tập
Nguyệt dường như còn nóng rực hơn hồi nãy, phất lên gương mặt tôi, khiến cả người tôi cũng nóng ran khó chịu.
“Tiểu Tự, Tiểu Tự. . . . . .”
Hắn mở miệng nhẹ giọng gọi tôi, môi khẽ
rời khỏi môi tôi. Tôi khó khăn mới tìm được chút lý trí, ngơ ngẩn nhìn
hắn thở hổn hển, trong đáy mắt dịu dàng chiếu hình bóng ngược.
“Sư phụ, Tiểu Tự. . . . . . nói dối” khi
nói tiếng nói của tôi có chút lệch nhịp, nhỏ như tôi đang nói với chính
mình, nhìn ánh mắt hắn nói đứt quãng “Tiểu Tự không coi người thành
‘cha’, chưa từng có”. Nói xong nói xong, tôi rõ ràng thấy trong đôi mắt
trong veo hắn có ý cười từ từ nở rộ, đẹp đến độ khiến cho tâm người ta lay động.
Lâu Tập Nguyệt lại cúi đầu xuống hôn tôi, dường như không đủ, lại nhẹ nhàng hôn thêm mấy lần nữa, mới chịu rời
khỏi cánh môi, mang theo nét cười nói nói: “Tiểu Tự ngốc, thực không
hiểu trong đầu ngươi có bao nhiêu ý nghĩa kỳ quái.” Nói xong cúi người
bế tôi lên. Cánh tay tôi ôm lấy bờ vai của hắn, trên mặt nóng đến độ
tưởng phát sốt.
Hắn đem tôi đặt ở trên giường, cúi người
phủ phục trên người tôi, sợi tóc như mặt nước thuận theo chảy lên người
tôi. Tôi tựa như biết được điều gì xảy ta, khẩn trương tay chân cứng
ngắc, nhắm chặt mắt lại không dám nhìn hắn dù một cái. Thấy tôi phản ứng như vậy, Lâu Tập Nguyệt vui vẻ cười khẽ ra tiếng, cúi đầu cắn cắn vành
tai tôi “Tiểu Tự, Tiểu Tự. . . . . .” từng tiếng một gọi tôi.
Tôi biết hắn là đang cố ý. Bởi vì hắn mỗi lần gọi tôi từng tiếng, tôi chịu không được lại nhẹ nhàng run rẩy, mẫn
cảm vô cùng. Lâu Tập Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên cánh môi tôi một chút,
bỗng nhiên nghiêng người nằm bên người tôi, cánh tay vòng qua lưng tôi
kéo tôi ôm chặt.
“Bây giờ còn chưa được”, hắn vuốt nhẹ eo
tôi, môi dán lên tóc mai tôi, nói thì thào ”Chờ thêm nữa. . .” thấy tôi mở to mắt mê mang mà nhìn hắn. Lâu Tập Nguyệt cong lên khóe môi cười
đầy gợi cảm vô cùng, kéo mặt tôi qua đối diện mặt hắn nói: “Nhưng, nếu
Tiểu Tự nôn nóng muốn, vi sư đành phải. . . .” ngón tay dường như vô
tình kéo lấy vạt áo tôi, cởi bỏ nút thắt.
Tôi liền đỏ ửng cả mặt, ngượng ngùng đè
lại tay hắn đang quấy rối lưng tôi, cuống quít lúng túng lắc lắc đầu,
“Không không không, con không vội, không vội.” Lâu Tập Nguyệt trở tay
cầm lấy tay tôi, mười ngón giao nhau, giọng điệu mềm mỏng hỏi tôi: “Vậy
về sau Tiểu Tự có giận dỗi giống như này nữa không, vi sư coi như là
ngươi nóng nảy, xấu hổ không nói rõ, là ám chỉ ta sao?” Tôi nắm lấy vạt
áo hắn, vùi mặt vào trong ngực hắn, vừa thẹn vừa quẫn bách đến độ nói
không nên lời .
Lâu Tập Nguyệt tiếng cười du dương vang
trên đỉnh đầu tôi, tôi nghe thấy tiếng tim hắn đập, trong ngực có khoảng không rỗng rất lâu đều đã được lấp đầy, đều là hắn.
Ở trên giường nằm hồi lâu, tôi cũng không có buồn ngủ chút nào. Đầu gối lên cánh tay Lâu Tập Nguyệt, tôi thả lỏng lấy tay chơi đùa với tóc hắn vòng quanh đầu, cùng hắn một câu hỏi một
câu trả lời.”Sư phụ lần này ra ngoài đã lâu, là có chuyện gì sao?” Tôi
hỏi hắn. Lâu Tập Nguyệt vuốt ve lưng tôi, miễn cưỡng trả lời: “Ta không
ra ngoài, đang bế quan luyện công.” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, “Sư phụ còn
phải luyện công?” Nói xong, cảm thấy bản thân mình hỏi hắn một vấn đề
rất ngốc, vội vàng sửa lời nói: “Võ công gì phải bế quan ba tháng
luyện?” Lâu Tập Nguyệt mơn trớn món tóc rối trên trán tôi, vén ra sau
tai tôi, cười cười nói: “Ngoại trừ lúc này, còn có ba lượt.” Tôi vội la
lên: “Đều phải ba tháng lâu như vậy?” Lâu Tập Nguyệt nhìn tôi gật gật
đầu, đôi mắt sáng quắc nhìn tôi. Tôi ngẩn người, cúi đầu nhào vào lòng
ngực hắn, không nói.
“Tiểu Tự nhớ sao?” Lâu Tập Nguyệt sờ sờ
tóc tôi, hỏi tôi. Tôi thành thực gật đầu. Nhớ, mỗi ngày đều nhớ, huống
chi chín mươi ngày. Tôi tham lam hít mùi thơm mát trên người hắn, mở
miệng nói: “Vậy võ công đó nhất định rất lợi hại, cho nên sư phụ phải
mất nhiều thời gian đi luyện như vậy.”
“Nhiều sao?” Lâu Tập Nguyệt cười cười,
nâng cằm tôi lên để tôi nhìn hắn “Thời gian ba năm luyện thành thần công thiên hạ đệ nhất, đủ để xưng bá võ lâm, Tiểu Tự còn cảm thấy tốn nhiều
thời gian sao, khẩu khí so với sư phụ lớn hơn.” Nói xong không nhẹ không nặng gõ trên trán tôi một cái. Tôi nhất thời ngượng ngùng, đỏ mặt nói
không ra lời . Lâu Tập Nguyệt xì một tiếng cười ra tiếng, giữ chặt tay
tôi dùng sức ép xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. Tôi bị môi hắn chạm
vào môi mình, trong đầu tê dại ngay cả ý nghĩ e lệ này cũng tiêu tán
chạy như bay.
***
Hơn nữa tháng sau đó, chỉ cần xử lý xong
việc Thiên Nhất giáo, Lâu Tập Nguyệt sẽ tới tìm tôi, chỉ tôi luyện kiếm
phổ trên sách kia. Lâu Tập Nguyệt là một người sư phụ tốt nhất, đơn giản chỉ nói mấy câu, có thể khiến cho tôi hiểu ra, thấu hiểu hết những tinh diệu trong bản kiếm phổ. Cứ như thế lại hơn mười ngày nữa, võ công của
tôi rõ ràng tiến triển hơn không ít.
Hôm nay, Lâu Tập Nguyệt so với ngày
thường tới trễ hơn chút. Tôi không biết lần thứ mấy vọng trông, rốt cục
khi từ xa xa nhìn thấy thân ảnh hắn, ánh tà dương hồng hồng đã lụi tắt
nơi chân trời
Tôi thu hồi kiếm, bước nhanh nghênh đón,
vui sướng gọi hắn một tiếng “Sư phụ”. Lâu Tập Nguyệt nắm tay tôi, kéo
tới ngồi xuống một ghế đá trong viện, kéo tôi đến trước mặt hắn, nhìn về phía tôi trong đáy mắt khẽ lấp lánh ánh sáng, diễm lệ động lòng người.
“Tiểu Tự thực cố gắng.” Lâu Tập Nguyệt
nói. Nhìn hắn cười khen tôi, tôi hơi ngượng ngùng trả lời: “Bởi vì Tiểu
Tự rất ngốc, đành phải cố gắng”. Miệng hắn cong lên tươi cười càng rõ
ràng, sờ sờ hai má của tôi nói: “Ngươi thật thành thật.” Nói xong một
cánh tay vòng qua eo tôi, ôm lấy tôi, ở bên tai tôi khẽ gọi một câu :
“Tiểu Tự ngốc.”
Không biết có phải do mới luyện công
xong, mà cả người tôi khô nóng khó nhịn được, không được tự nhiên di
chuyển nửa thân mình. Lâu Tập Nguyệt lần này thành thât buông lỏng tôi
ra, nhìn tôi nói: “Tiểu Tự, ngày mai sư phụ bắt đầu bế quan ba tháng.
Trong kiếm pháp ngươi còn có cái gì không rõ, có thể hỏi Tả Tấn” Tôi đã
thấy vài lần hắn nói tới Tả Tấn này, hình như một hộ pháp Thiên Nhất
giáo, là một người rất nghiêm không nói cười.
Tuy rằng không muốn rời Lâu Tập Nguyệt,
tôi còn không muốn biểu hiện ra bên ngoài, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng,
nói “Chúc sư phụ thuận lợi xuất quan sớm.” Lâu Tập Nguyệt thoải mái cười ra tiếng ”Những lời này của ngươi trọng điểm là ‘sớm’ chứ gì.” Bị hắn
nói toạc ra, tôi cũng chỉ biết đỏ ửng hai má, tự thừa nhận. Lâu Tập
Nguyệt dáng vẻ rất vui. cười ha ha ôm tôi ngồi lên đùi, cúi đầu hôn lên
đôi môi, hôn tôi đến đỏ cả mặt.
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, kìm không được quàng cánh tay ôm lấy hắn, đem mặt vùi vào trong
hõm vai hắn. Bất kể có bao nhiêu lần, hành động cùng Lâu Tập Nguyệt thân mật thế này đều khiến cho tim tôi đập mạnh thình thịch liên hồi. Có khi không hề ngượng ngịu như thế, có khi bị hắn đùa cũng sẽ biết hôn lại
hắn hai ba cái, dùng theo phương thức của tôi, ngại ngùng biểu đạt tình
yêu.
Tôi muốn đem từng giọt từng khắc tình cảm này đều giữ lại trong đầu, chặt chẽ nhớ kỹ. Như vậy, chờ ngày nào đó
Bạch Khiêm mang về Tam Sinh hoa, tôi chí ít còn có nhiều kỉ niệm nhớ
lại, sẽ không phải là hai bàn tay trắng.
Sáng sớm hôm sau khi tôi tỉnh lại, Lâu
Tập Nguyệt đã rời khỏi. Tôi vuốt ve vị trí hắn nằm qua, ở trên giường
nằm hồi lâu, lúc này mới rời giường rửa mặt chải đầu, sau đó giống như
thường ngày ra ngoài luyện võ.
Lâu Tập Nguyệt bảo tôi có gì không hiểu
có thể đi hỏi Tả Tấn, kỳ thật việc đó không cần thiết, căn bản hắn đều
đã dạy tôi, chẳng qua là tôi tự ngầm hiểu trong lòng, để tôi luyện tập
nhiều hơn. Tôi muốn để sau khi Tập Nguyệt xuất quan nhìn thấy sẽ vui vẻ, cũng muốn dồn hết tâm tư nhớ hắn vào luyện võ công.
Ngày này, tôi lại cầm kiếm luyện tập kiếm pháp, thoải mái đổ ra một thân mồ hôi, vừa định về phòng tắm rửa chút,
Tử Yên nhẹ nhàng bước qua cửa viện, chị gọi tôi lại nói: “Tiểu Tự, muội
còn đang luyện công? Ta đưa cho công tử chút nước cùng thức ăn, muội
cùng đi không?” Lòng tôi khẽ động, thầm mắng bản thân mình ngốc quá, sư
phụ đang bế quan, khi nào tôi nhớ hắn có thể đứng bên ngoài xem thôi,
làm gì cả ngày phải ở trong viện nghẹn ngào nhớ tới hắn. Nghĩ vậy, tôi
bước nhanh chạy đến bên người Tử Yên, đón nhận hộp thức ăn trong tay
chị, vui vẻ nói: “Vừa mới luyện xong, muội đi cùng Tử Yên tỷ thôi”
Tử Yên nghe tôi nói như vậy, cười cười
dịu dàng, xoay người dẫn tôi đi về phía trước. Nơi Lâu Tập Nguyệt bế
quan ở trong một gian đá phía sau núi, bên ngoài không hề ít người Thiên Nhất giáo gác. Tôi vốn định cùng Tử Yên đi vào, lại bị bọn họ cản lại,
nói mệnh lệnh giáo chủ chỉ cho một mình Tử Yên đi vào. Tử Yên có chút
xin lỗi nhìn tôi, bảo tôi ở bên ngoài chờ một lát chị ấy sẽ quay lại
ngay; sau đó mang theo đồ vật này nọ một mình đi vào.
Tôi nhìn bóng dáng xinh đẹp của chị đi
vào, lại trông về phía
xa xa, liếc mắt nhìn về phía gian hang đá phía
sau cây cối, trong lòng có chút mất mác, lưng dựa vào một phiến đá, chân đá mấy viên đá vụn ở dưới đất. Tôi không biết Lâu Tập Nguyệt vì sao
không cho tôi lại cho một mình Tử Yên một người đi vào, chẳng lẽ. . . . . . Trong đầu bỗng nhiên hiện lên vết hôn xanh trên cổ Tử Yên, trong lòng như bị kim châm, đau vô cùng khó chịu. Tôi hít sâu một hơi, không để
cho bản thân mình tiếp tục suy nghĩ miên man.
Đúng lúc này, trong lúc vô tình tôi nghe thấy hai giáo đồ Thiên Nhất giáo đứng gần đó thấp giọng nói chuyện.
Tiếng nói một người tuổi còn trẻ nói:
“Giáo chủ đang luyện đến tầng thứ bảy phải không?” Người lớn tuổi thì
nhỏ giọng trả lời: “Ừ, còn thiếu hai tầng Thiên nhất thần công giáo chủ
sẽ luyện thành.” giọng nói trẻ ấy có chút hưng phấn “Chờ sau khi giáo
chủ luyện thành thần công, lão đầu Thanh Nguyên Tử Thần phái cũng không
phải đối thủ giáo chủ. Tám năm hẹn ước cũng tới rồi, ta muốn xem cái gọi là danh môn chính phái còn dám tới kêu gào không, ha ha ha.”
“Suỵt, đừng lớn tiếng như vậy.” người lớn tuổi nọ nhắc nhở cậu ta, dừng một chút, lại giận dữ nói: “Ngươi cho là
Thiên nhất thần công dễ luyện như vậy? Sáu năm trước khi lão giáo chủ
đang luyện đến tầng cao nhất liền tẩu hỏa nhập ma. Giáo chủ vì cứu phụ
thân, mới cùng Tử Thần phái định ra ước định tám năm. Nhưng Tử Thần phái dùng hết biện pháp, cũng không cứu được lão giáo chủ.”
“A! thì ra là như vậy nha. Vậy giáo chủ vì sao còn muốn luyện.”
“Để làm gì? Vì đệ nhất thiên hạ chứ sao.”
Vì đệ nhất thiên hạ. Tôi đọc đi đọc lại
trong lòng, trên người ứa lạnh. Tôi cũng không biết Lâu Tập Nguyệt đang
luyện một loại võ công nguy hiểm như vậy, cho dù hai chúng tôi sớm chiều ở chung, hắn một chữ chưa từng nói với tôi. Là sợ tôi lo lắng, hay là
vì lý do nào khác?
***
Khoảng cách ngày Lâu Tập Nguyệt xuất quan càng gần, tôi càng tĩnh tâm không được. Thậm chí có mấy ngày còn nằm
thấy ác mộng. Trong mộng thấy Lâu Tập Nguyệt người đầy máu tươi, đứng ở
nơi đó lẳng lặng nhìn chăm chú vào tôi, trong ánh mắt toát lên vẻ ảm đảm khiến tôi kinh sợ. Tôi khàn giọng gọi tên hắn khiến tôi tỉnh lại, tỉnh
lại sau đó không hề ngủ thêm được chút nào. Tôi rất sợ chỉ cần vô ý một
cái, Lâu Tập Nguyệt xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Nhưng bất lực không có
cách nào thay đổi, chỉ có thể không ngừng nhắc nhở chính mình, cảnh
trong mơ đều là giả, sư phụ lợi hại như vậy, không có việc gì đâu.
Những ngày này, thời gian như ngưng đọng, tôi sống một ngày bằng một năm.
Khi chỉ còn ba ngày nữa là hết ba tháng,
khi tôi luyện công đã cảm thấy có lòng mà chẳng có sức. Thân mình rất
mệt mỏi, liên tục mấy đêm không ngủ khiến cho tinh thần tôi uể oải, hơn
nữa trong lòng nhớ Lâu Tập Nguyệt, luyện xong một bộ kiếm pháp sau tôi
cũng chẳng còn sức tiếp tục. Tôi ở trong viện ngồi hồi lâu, mới cầm kiếm quay về.
Khi đẩy ra cửa phòng, giương mắt, bất ngờ thấy người nọ ngồi trong phòng, đầu óc tôi hoàn toàn mông lung. Người
nọ đứng dậy đi đến trước người tôi, duỗi cánh tay ra túm tôi vào lòng,
dùng sức ôm chặt
“. . . . . . Sư phụ?” Tôi kinh ngạc hé
miệng gọi, gọi một câu như thế còn bị tắc trong miệng. Lâu Tập Nguyệt
hôn tôi một hồi lâu, biến đầu tôi thành trống rỗng, môi buông lỏng môi
tôi ra, lông mi dài khẽ rũ xuống, đôi mắt trong suốt nhìn vào mắt tôi
nói: “Tiểu Tự luyện công không có lười biếng, đây là thưởng cho.” Nói
xong, lại hôn xuống, chờ đến khi màn hôn môi nhiệt liệt này chấm dứt,
sắc mặt Lâu Tập Nguyệt càng đẹp, hơi thở hắn hơi hổn hển nói:”Sư phụ có
thể xuất quan sớm, cũng muốn được thưởng cho.”
Xoạt cái mặt tôi đỏ ửng, nhìn tươi cười
của hắn cũng đầy bỡn cợt, tôi e lệ kiễng chân đem môi ngoan ngoãn dâng
lên môi hắn. Lâu Tập Nguyệt hé miệng dụ dỗ tôi luồn vào, tôi run rẩy
vươn đầu lưỡi liếm lên môi hắn, vừa muốn lùi ra, lại bị hắn bắt được,
cùng lưỡi hắn quấn quít triền miên
Lần hôn này quá mức kịch liệt, thế cho
nên lúc hắn buông tôi ra hơn nữa ngày sau ba hồn chín vía tôi bay mất
mới có thể quay về cơ thể. Lúc này Lâu Tập Nguyệt đã ôm tôi ngồi xuống,
rất ý nhị nhìn môi tôi bị hôn đến sưng đỏ, cười trêu chọc: “Mùi vị không tệ. . . . . . Không uổng phí vi sư mấy ngày mệt mỏi không nghỉ ngơi,
xuất quan sớm trước tiên tới gặp Tiểu Tự.” Tôi nghe hắn nói như vậy,
liền khẩn trương liếc nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn mệt mỏi, đau lòng nói:
“Sư phụ nghỉ một lát trước đi. Tiểu Tự đi chuẩn bị nước ấm cho người tắm rửa.”
Lâu Tập Nguyệt gật gật đầu, rụt cánh tay ở trên lưng tôi về. Tôi vội vã chạy ra cửa, dừng bước quay đầu lại liếc
nhìn Lâu Tập Nguyệt cái, hắn liền như vậy một tay chống đầu, cười tủm
tỉm nhìn tôi, trong đáy mắt sáng đó như làn nước mùa xuân đẹp đẽ.
Khi tôi ở phòng bếp nấu nước cũng cười
ngây ngô, bỗng nhiên nghĩ tới tìm quần áo sạch sẽ cho Lâu Tập Nguyệt tắm rửa, vì thế vội vàng chạy tới phòng ngủ của hắn. Thủ vệ ngoài cửa cũng
không ngăn cản tôi, tôi đẩy cửa ra đi vào, không bao lâu đã lấy được
quần áo, xoay người đang muốn ra ngoài, ánh mắt bỗng nhiên đảo qua cái
nến trên bàn án thư.
Trong đầu bỗng chốc toát ra một ý niệm:
Ngày đó tôi nhìn thấy, thực sự là Huyết ngọc cầu sao? Có thể tôi nhìn
nhầm không? Bằng không, Lâu Tập Nguyện dính cổ độc, cái Huyết ngọc cầu
làm sao còn có thể ở trong phòng hắn? Nếu là tôi nhìn nhầm….
Lâu Tập Nguyệt bây giờ đối với tôi rất tốt, có phải đều là thật sự hay không?
Ý niệm này nảy lên trong đầu tôi, tôi
liền kích động đến nỗi tay cũng run, rốt cuộc kiềm chế không được muốn
đi chứng thật một chút. Tôi buông quần áo, chậm rãi đi đến trước ngọn
nến đó. Ngực đập thình thịch, ngực nảy lên khiến tôi đau. Tôi ra sức
xoay nến, sau một tiếng ‘cách’, cái hộp vuông bí mật đó mở ra, hô hấp
như ngừng lại, tôi vươn tay qua cầm lấy tiểu cầu màu đỏ đó, khi đụng tới tôi kinh ngạc nhìn thấy trong hộp bí mật còn có nhiều vật này nọ.
Tôi tò mò cầm tấm da dê dưới quả cầu kia
xem, nhìn thấy trên mặt viết ‘ Thiên nhất thần công’ bốn chữ nãy khiến
tôi kinh ngạc như bị một cú sốc. Dĩ nhiên là bí kíp võ công Lâu Tập
Nguyệt đang ở luyện! Tôi không phải cố ý mơ ước thần công này, sợ bị Lâu Tập Nguyệt biết, sau đó sẽ chọc hắn mất hứng, vội vàng cầm tấm đó trả
lại chổ cũ, nhưng lúc lơ đãng này lại thấy mấy chữ nhỏ viết bằng chu sa ở bí kíp cuối cùng, giống như trước mắt có một tia chớp đánh xuống, chấn
động đến nỗi động tác trên tay tôi khó khăn lắm mới dừng lại được…. . . . .
Khi tôi đẩy cửa vào trong phòng, Lâu Tập
Nguyệt đã nằm trên giường tôi ngủ. Tôi từng bước một đi đến trước mặt
hắn, ngồi xổm xuống, ngóng nhìn nhan sắc trầm tĩnh khi ngủ. Lông mi hắn
rất dài, tựa như cánh bướm, trên gương mặt trắng nõn lông mày dày đậm
nồng đậm tựa như nét vẽ trên mặt ngọc.
Tôi nâng lên tay mân mê theo dáng vẻ ngũ quan hắn, cách tầng mỏng không khí, tay run rẩy không dám chạm vào hắn.
Tôi yêu người, sư phụ, nhưng mà tôi có thể tiếp tục yêu nữa sao?
Nước mắt theo hai má chậm rãi chảy xuống, đọng trên mặt đất, ngay cả một chút tiếng động cũng không có.
Tôi rốt cục không hề ôm ảo tưởng gì nữa — tiểu cầu kia, chính là Huyết ngọc cầu; mà Lâu Tập Nguyệt, quả là trúng cổ độc.
Người hạ cổ, chính là bản thân hắn.
Tầng thứ chín Thiên nhất thần công, phải
giết chết người cực kỳ yêu thương thân nhất mới có thể luyện thành. Cha
hắn, không có làm được.
Lâu Tập Nguyệt có thể làm được, cũng không phải giết vợ.
Cho nên, hắn dùng độc tình cổ.
Yêu thương tôi, sau đó giải cổ, giết tôi.