Đột nhiên, cước bộ tôi vừa mới bước được một nữa đột nhiên dừng lại, cánh tay bị một người dùng lực nắm lấy.
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tô
Mạc Phi ở bên cạnh. Ánh mắt Tô Mạc Phi lả xuống, ổn định dừng trên hai
chân tôi. Bởi vì anh ta nhìn chăm chú quá tôi mới giật mình nhận ra, hai chân không chỉ có lạnh như băng, lòng bàn chân còn bị đá trên đường cắt qua, cảm giác có chút đau đớn.
Tô Mạc Phi nhìn một lát, khom lưng xuống. Tôi kinh ngạc hoảng sợ, nghĩ đến anh ta định ôm lây tôi, tưởng tượng
đến việc làm trò trước mặt Lâu Tập Nguyệt, tôi gần như theo bản năng
dùng tay chắn: “Tô. . . . . .” Nói sau bỗng im bặt. Chỉ thấy Tô Mạc Phi
từ trên vạt áo của mình cắt xuống hai mảnh vải, ngồi xổm xuống nâng chân tôi lên, dùng vải áo bao trọn, cuối cùng ở chổ mắt cá chân làm gút nhỏ.
Tôi kinh ngạc nhìn thấy anh ta làm những
này đó, trong lòng hơi hơi căng thẳng, mãi cho đến một tiếng nói trong
trẻo lạnh lùng chặt đứt suy nghĩ của tôi.
“Thật sự là đằm thắm nha,” Lâu Tập Nguyệt quái gở nói: “Tiểu Tự, quả thực khiến người ta ghen tị.” Hắn nâng tay
lên vung nhẹ, ý cười lạnh như băng nói: “Sư phụ sẽ thành toàn cho các
ngươi, được chứ?”
Khoảnh khắc tay hắn hạ xuống, trong đồng
tử hiện lên một tia tàn độc. Sau đó nhìn mọi người đều rút kiếm ra khỏi
vỏ, sát khí dày đặc tựa như thác lũ tuôn tràn, bất thình lình, áp sát!
“Thường Dữ, bảo vệ Đường cô nương.” Tô
Mạc Phi đẩy tôi giao cho Thường Dữ, xoay tròn thân, hai ngón tay vững
vàng kẹp lấy một trường kiếm nhắm thẳng vào đỉnh đầu anh ta đâm xuống.
Tôi nhìn không rõ anh ta làm thế nào, chỉ nghe người nọ đau hô to một
tiếng, binh khí rời khỏi tay, trực tiếp ‘ tặng ’ cho anh ta.
Kiếm tựa như tuyết, múa may thành cầu vồng. [ Kiếm hoa như tuyết, huy vũ thành hồng]
Trong cảnh tàn sát tàn khốc, tôi nhìn
thấy thân ảnh màu xanh Tô Mạc Phi, vừa mới bắt đầu thì lo lắng, sau đó
từ từ biến thành kinh ngạc. Một lần cuối cùng của nửa năm trước nhìn
thấy anh ta, so với võ công Tô Mạc Phi lúc bây giờ thực sự tiến bộ rất
nhiều, hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Thường Dữ ở phía sau tôi bỗng nhiên khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau khi hấp dẫn chú ý của tôi, mới nói: “Thấy chưa, yêu nữ. Nếu không phải ta bị thương các người Thiên Nhất giáo các ngươi tóm làm con tin, nhị sư huynh làm sao sẽ bị Lâu ma đầu. . . . .
.”
“Anh ta thế này, là bởi vì luyện Tử Hà bí kíp phải không?” Tôi ngỡ ngãng mở miệng nói, đầu óc có chút loạn, không rảnh rỗi xuy sét xem Thường Dữ đang nói cái gì. Là bởi vì luyện Tử Hà
bí kíp, cho nên võ công Tô Mạc Phi mới tiến bộ nhanh chóng như thế? Ánh
mắt không tự chủ được xoay chuyển hướng về phía Lâu Tập Nguyệt, ngoài ý
muốn , tầm mắt của hắn cũng không hẹn mà cùng gặp.
Chống lại ánh mắt hắn, trong lòng tôi e sợ, nắm chặt Tích Lan Đao trong tay.
Lâu Tập Nguyệt thờ ơ nhìn thấy bên này
đấu tranh sống chết, cho dù từng thuộc hạ của mình từng người ngã xuống, trên mặt hắn chẳng có chút thay đổi. Nhưng vừa mới rồi, tôi nhìn thấy
trong ánh mắt hắn, có ý phải giết sạch diệt tuyệt.
Hiện giờ Tô Mạc Phi, đã đủ để trở thành
đối thủ của hắn, mà sau này khi hắn đối phó Tử Thần phái, Tô Mạc Phi
chính là sự vướng bận tồn tại. Cho nên, nếu đã nhận ra, hắn tuyệt đối
không dễ dàng tha cho Tô Mạc Phi đi.
Tôi ngoái đầu nhìn lại Tô Mạc Phi, trong lòng không biết có cảm giác gì, sau đó, nhấc chân cất bước, đi hướng về Lâu Tập Nguyệt.
Lâu Tập Nguyệt nhìn thấy, đồng tử đen loé sáng khoá chặt vào người tôi.
Tô Mạc Phi ở sau người la hét gọi tên
tôi, tôi không có quay đầu lại, lập tức đi đến trước người Lâu Tập
Nguyệt đứng lại, ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia. Mặt ngọc tựa tiên, phong thần thanh tú
Ổn định lại hơi thở loạn nhịn, tôi mở
miệng nói: “Sư phụ, ta có thể hỏi ngươi vài chuyện được không?” Lâu Tập
Nguyệt im lặng không nói gì. Tôi nói tiếp: “Năm đó, ngươi là trơ mắt
nhìn thấy mẹ ta chết, đúng không? Nếu Tô Mạc Phi không hiện ra, lúc ấy
ngươi cũng sẽ để cho ta chết đi. Ngươi dùng tình cổ ‘ yêu ’ thương ta,
mục đích là vì luyện Thiên Nhất thần công, mà đánh ta một chưởng kia,
cũng thực sự là muốn giết ta, đúng không? Đối với Bạch Khiêm, ngươi cũng tàn độc giống nhau, cố ý lợi dụng cái chết cậu ta, danh chính ngôn
thuận đi đoạt Tam Sinh hoa, đúng không?” Nói tới đây, trong cổ họng khô
khốc như bị mắc xương. Tôi hít sâu một hơi, đẩy Tích Lan Đao trong tay
tới: “Nếu đều là thật sự. Vật này, ta không muốn chạm phải lần nữa.”
Lâu Tập Nguyệt vẫn trầm lặng như trước, không có phủ định, cũng không vươn tay tới đón.
Ta nhìn vào mắt hắn, vốn tưởng tim đã
chết rồi lại đau đến độ thở cũng khó khăn. Thứ đó trên tay tựa như thế
nặng của ngàn quân. Tay của tôi run lên, Tích Lan Đao theo một chưởng
của tôi cắp phập vào mặt đất khoảng cách giữa tôi và hắn, cứng rắn chặt
đứt sợi dây vô hình giữa tôi và hắn.
Tôi đột nhiên phát giác, say đắm từng
điên cuồng như thế, dây dưa nồng cháy như thế, rất giống như tôi làm
mộng một hồi. Trong mộng, Lâu Tập Nguyệt là là ân nhân cứu mạng tôi, sư
phụ tôi kính yêu, là người tôi yêu nhất
Nhưng mộng cũng chẳng đẹp, cuối cùng cũng tỉnh ra..
Tôi xoay người nhảy hướng về phía Tô Mạc
Phi, Lâu Tập Nguyệt vẫn đứng đó không hề động đậy. Hắn giống một pho
tượng bằng đá đứng tại chổ, vẫn không nhúc nhích, chỉ là sắc mặt trắng
bệch vô cùng..
Tôi dùng một ngón tay điểm huyệt cổ tay
một gã giáo đồ Thiên Nhất giáo, đoạt lấy kiếm của gã, dời bước đưa lưng
cùng về phía với Tô Mạc Phi cùng nhau đứng. Tôi cùng anh ta quay đầu
liếc mắt nhìn nhau một cái, thế nhưng bật cười: “Huynh cùng tôi cùng một chỗ, thật sự sẽ không phải dịp may. Lúc này đây, nói không chừng lại bị ‘ miệng quạ đen ’ của tôi nói trúng rồi, cùng chết ở chổ này.”
Tô Mạc Phi thần sắc bình tĩnh như nước,
đơn giản là khóe miệng cong lên thành một tươi cười thản nhiên, tựa như
mặt nước tạo nên gợn sóng nhè nhẹ. Anh ta nhìn tôi cười nói: “Đường cô
nương, đủ rồi, cô quay về bên Lâu giáo chủ đi. Ta chưa bao giờ cảm thấy
cần cô báo đáp tôi cái gì, lần này cũng không cần.”
Ta lắc lắc đầu, trở về không được. Sử
dụng kiếm mở một chiêu tấn công, cổ tay nhanh quay ngược trở lại, đâm
nghiêng qua. Bộ kiếm pháp này, là tận tay Lâu Tập Nguyệt nắm tay tôi dạy cho tôi. Khi đó tôi không ngại cực khổ đi luyện tập, chỉ là vì đợi khi
hắn xuất quan có thể vui vẻ chút, chưa từng nghĩ qua, hôm nay lại phải
dựa vào nó để rời khỏi hắn.
Tôi không phải dự định trốn. Tôi biết Lâu Tập Nguyệt muốn tìm tôi, cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng
tránh không khỏi. Tôi chỉ có thể để bản thân mình như trước đây nữa,
ngây ngốc đem bản thân mình vào trong tay hắn, mặc hắn tàn sát mặc hắn
lừa gạt
Cho dù Tô Mạc Phi võ công cao, cũng không chịu nổi vây công như vậy, không bao lâu, trên người liền có thêm nhiều miệng vết thương mới. Thân thể của tôi cũng không có hồi phục lại như
xưa, cho nên mỗi khi đề khí huy kiếm, ngực liền có một trận khí cuồn
cuộn, máu nóng chạy thẳng lên yết hầu, bị tôi cưỡng chế đi xuống.
Có lẽ hôm nay, thật khó giữ lại cái mạng nhỏ này.
Tôi hiểu được điều này, trong lòng cũng
không cảm thấy bối rối. Dù sao, thời gian Lâu Tập Nguyệt bế quan lần
cuối cùng cũng không kém nhiều lắm. Nhân lúc tạm nghỉ, tôi không tự chủ
ngoái đầu nhìn lại liếc nhìn Lâu Tập Nguyệt, lại bỗng nhiên kinh ngạc
nhảy dựng.
Huyết sắc Lâu Tập Nguyệt hoàn toàn rút đi đâu, ngay cả môi cũng tái nhợt khác thường, làm nền cho đôi đổng tử sâu thẳm không hề có chút ánh sáng.
Tôi chưa bao giờ thấy sắc mặt hắn như
vậy, cả kinh, động tác dưới tay ngừng trệ, đợi khi hồi phục lại tinh
thần, thanh âm đao kiếm phá không khí dĩ nhiên đã cận người.
“Đường cô nương!” Tô Mạc Phi hô gọi một
tiếng, liều lĩnh đánh về phía tôi. Nhìn thấy mũi kiếm đưa tới ngực không tới nữa tấc, khi tôi muốn né về sau, thình lình một phen kiếm đánh gãy
kiếm người nọ bức lùi.
Tôi kinh ngạc nhìn về phía người xa lạ
cứu tôi. Thần tình Tô Mạc Phi cũng kinh ngạc, ánh mắt đảo qua nhìn mấy
thân ảnh từ trên trời rơi xuống bảo hộ anh ta ở giữa, hướng người giúp
tôi giải vậy gọi một tiếng: “Đại sư huynh.”
La Thanh, đại đệ tử Tử Thần phái? Tôi âm
thầm đánh giá người nọ, dáng vẻ của y khoảng tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt thoạt nhìn tao nhã đôn hậu, cả người có khí chất trầm ổn biết thu liễm, cùng dáng vẻ ông cụ non Tô Mạc Phi lại có chút khác biệt
La Thanh đối với Tô Mạc Phi cười cười, ôn giọng hỏi: “Nhị sư đệ, ngươi không sao chứ?” Tô Mạc Phi vội
vàng trả
lời: “Đệ không sao, nhưng Đại sư huynh làm sao tìm được nơi này ?” La
Thanh giương tay lên, đưa trường kiếm trong tay vứt cho Tô Mạc Phi: “Nếu không phải là nhặt được chuôi Lam Ảnh kiếm này, chúng ta cũng không
biết hai ngươi ra ngoài gặp chuyện bất trắc, một đường tìm lại đây.” Tô Mạc Phi đón kiếm, thần sắc kích động khẽ vuốt thân kiếm một chút, một
chút vui sướng khi tìm được vật đã mất hiện lên đuôi chân mày..
La Thanh không hề cùng anh ta nhiều lời,
cất bước tiến ôm quyền đối với Lâu Tập Nguyệt nói: “Lâu giáo chủ, không
biết hai vị sư đệ La mỗ, mạo phạm quý giáo thế nào?”
Lâu Tập Nguyệt nhếch khóe miệng, không rên một tiếng.
La Thanh thấy vậy, rồi nói tiếp: “Nếu như không có, xin cho tại hạ mang bọn họ đi” Lời nói dừng một lát, trầm hạ
thanh âm: “Ta nghĩ, Lâu giáo chủ hẳn là không muốn phá hỏng ước định kia chứ??” Nói xong, đánh ánh mắt với đồng môn, ý bảo, nâng Thường Dữ đi ra ngoài, rồi lại khi đi qua người tôi thì dừng lại, “Vị cô nương này phải . . . . .”
“Đường cô nương” Tô Mạc Phi bước nhanh đi đến trước người tôi, ánh mắt thẳng thắn nói: “Cô đi theo nhóm chúng tôi đi thôi.” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, sau một hồi, gật gật đầu. Khoảnh
khắc xoay người, nghe thấy phía sau có giọng nói run rẩy khàn khàn vang
lên.
“Đường Tự, ngươi hận ta như vậy . . . . .”
Thân mình bỗng cứng đờ.
Sau một lúc lâu, tôi ngoái đầu liếc mắt nhìn Lâu Tập Nguyệt một cái, lắc đầu nói: “Không hận. Ta chỉ là hết hy vọng .”
Đã nhiều ngày tôi cũng thường thường suy
nghĩ, mới vừa biết sự thật khi đó tôi hận dữ dội, là vì cái gì? Bây giờ
nghĩ thông suốt rồi. Khi đó tôi hận, là chính bản thân tôi, là bản thân
mình đã biết tất cả hết thảy còn không chịu buông tay. Bởi vì cho dù Lâu Tập Nguyệt làm nhiều chuyện quá phận như vậy, tôi còn muốn ở lại bên
người hắn, đứa con chính là một cái cớ cho tôi ở lại. Mà lúc này, tôi
lựa chọn rời đi, yêu cùng hận, đều có thể từ bỏ.
Nhưng, không biết vì sao, tận đáy lòng vô cùng trống rỗng. Tim khoảng không , cho nên dưới chân cũng có chút
thiếu tự tin, thân mình tôi lay động chút, giây lát bị một cánh tay nâng đỡ. Tôi cố gắng để bản thân mình không nhìn vào đôi mắt Lâu Tập Nguyệt, nói với hắn: “Bất kể ngươi tin hay vẫn không tin, con thực sự không
phải ta cố ý.” Nói xong, khí lực ngưng kết tại toàn thân hoàn toàn tan
rã tán loạn, trước mắt biến thành màu đen tôi ngã xuống.
Chờ khi tôi tỉnh lại, tôi mở to mắt, mờ
mịt nhìn người thấy có người ngồi ở bên giường. Tôi biết là ai, đấu
tranh tư tưởng hồi lâu mới ngồi dậy. Tô Mạc Phi vội vàng tới gần, một
tay đè lại bả vai tôi: “Đường cô nương, thân mình cô quá yếu, thầy thuốc bảo cô phải tĩnh dưỡng.” Đối diện với hai mắt anh ta đầy tơ máu, trong
ngực tôi có chút khó chịu, sau đó bị anh ta bắt nằm xuống.
Lúc này, Tô Mạc Phi đi đến bên cạnh bàn
rót chén nước, quay ngược lại đưa đến bên môi tôi, “Uống trước nước
miếng đi.” Tôi chớp mắt chớp mắt nhìn anh, trong họng như có lửa đốt lại không uống, không lưu loát nói: “Huynh cần gì phải đối tốt với tôi như
vậy??” Nếu có được người chồng thế này, vậy tôi cần gì phải nói những
lời này. Tôi hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Tô công tử, quan hệ
tôi cùng Lâu Tập Nguyệt, không đơn giản như vậy. Chuyện tới ngày hôm
nay, công tử đối với tôi dù tốt, tôi cũng đền đáp không được công tử…. . . . .”
“Không cần đền đáp.” Tô Mạc Phi bỗng
nhiên cắt ngang lời tôi nói, khi tôi còn đang kinh ngạc nhìn chăm chú,
thấp giọng nói: “Cô nương cái gì cũng không cần đền đáp.” Khi nói
chuyện, chén nước cũng chậm rãi đưa cho tôi uống xong, lại nhìn khoảng
không mặt đất nói với tôi: “Đường cô nương nếu nguyện ý, mời theo tại hạ quay về Tử Thần phái.” Tôi lắc đầu cự tuyệt. Vừa mới rời khỏi Lâu Tập
Nguyệt tôi lại đi về phía đối thủ của hắn, tôi làm không được.
Kế tiếp, lại là một hồi im lặng
Tô Mạc Phi trong mắt hơi loé sáng, nói:
“Tại hạ hiểu rồi. Đường cô nương yên tâm, với tháng ngày còn dài, võ
công của Tô mỗ tuyệt đối không thua Lâu giáo chủ, đến lúc đó cô có thể
yên tâm trở về, tại hạ sẽ không để cho hắn lại làm tổn thương cô dù một
chút.”
Tôi nghe lời anh ta nói xong, kinh ngạc nhìn anh, chỉ cảm thấy ngực bị đè nén rất khó chịu: “Tô Mạc Phi, đáng giá sao không?”
Tô Mạc Phi trầm mặt một lát, gật đầu: “Đáng giá.”
Nước mắt chỉ trong nháy mắt bao phủ cả
tầm mắt, tôi cố gắng chớp mắt để không cho nó rơi xuống, nhưng vẫn nhịn
không được.Tôi nghẹn ngào lẩm bẩm: “Tô Mạc Phi, huynh là đồ ngốc” Loại
cảm tình không cần hồi báo này, tôi chưa từng có đối với ai, mà người
này, không có gì sai.
“Đường, Đường cô nương?” Vừa thấy tôi
khóc, Tô Mạc Phi thoắt cái thì chân tay luống cuống, trong tay cầm cái
chén cũng không biết để vào chổ nào. Tôi thấy thế, nâng tay lau nước
mắt, nở một nụ cười với hắn, rồi nói: “Tôi không sao, Tô công tử lo việc của công tử đi. Tôi mệt chết được, muốn ngủ thêm chút nữa.” Nói xong,
nhắm hai mắt lại không hề nhìn anh ta.
Tô Mạc Phi sau đó đáp, “Được, Đường cô
nương, cô nghỉ ngơi.” Tiếng bước chân dần dần đi xa, sau đó là tiếng mở
cửa rồi đóng mang theo tất cả thanh âm.
Tôi chậm rãi mở to mắt, nhìn trên nóc
nhà, những chuyện trước khi té xỉu, giống như đèn kéo quân, nhiều
chuyện từ từ hiện lên trong đầu tôi. Tôi không khỏi âm thầm kinh ngạc,
nhưng Lâu Tập Nguyệt lại khiến cho tôi thoải mái rời khỏi. Đối với
chuyện như vậy, tôi vốn cảm thấy rất may mắn, vừa lúc trong đầu co giật, phát lên từng cơn đau đớn.
Có lẽ, là do tôi đánh giá cao bản thân
mình. Đối với Lâu Tập Nguyệt mà nói, hắn buông tha cho tôi so với việc
tôi rời khỏi hắn, có thể hơn nhiều. Chỉ cần đợi đến khi luyện Thiên Nhất thần công tầng thứ chín bắt tôi trở về là được rồi, cần gì phải giữ tôi lại bên người, nhìn đâm ra chán ghét.
Tôi dùng tay che ánh mắt, tay kia thì túm lấy vạt áo trước ngực, sau một hồi mới làm được cơn sóng dữ dâng lên
trong lòng trở lại bình lặng, bỗng nhiên, cười ra tiếng.
Đường Tự, tâm tư của Lâu Tập Nguyệt ngươi khi nào thì có thể hiểu, còn có đã nơi này còn nghĩ mấy chuyện vớ vẫn
đó, người kia và ngươi, còn có quan hệ sao?
Về sau, tôi đem chuyện này chôn chặt
trong lòng, dần dần bị chuyện tình khác cuốn lấy. Mãi cho đến một ngày
hai năm sau đó, tôi từ miệng người kia biết được sự thật — Lúc ấy Lâu
Tập Nguyệt không phải không muốn giữ lại, mà không có sức giữ tôi lại.