Thật vất vả mới dỗ cho Tiếu Tiếu ngủ, tôi duỗi thẳng thắt lưng thở phào một hơi, xoay người vén lên sa trướng,
bất ngờ nhìn thấy Tô Mạc Phi đi vào, phía sau còn có La Thanh phía sau.
Tôi dựng thẳng lên ngón tay hướng hai
người bọn họ làm cái thủ thế chớ có lên tiếng, sau đó đi qua kéo Tô Mạc
Phi ra phòng. Đứng ở ngoài cửa, Tô Mạc Phi đè thấp giọng hỏi tôi: “Tiếu
Tiếu ngủ?” Tôi gật đầu cười nói: “Làm ầm ĩ đến trưa, mới vừa ngủ.” Nói
xong liếc mắt một cái, phía sau chàng còn đứng La Thanh, hồ nghi hỏi
han: “Mạc Phi, đại sư huynh đến. . . . . .”
“Là như vậy, ” La Thanh vào câu chuyện,
“Ta tới là muốn hướng đệ muội xác nhận một sự việc.” Tôi đáp: “Đại sư
huynh mời nói.” La Thanh nói: “Đệ muội từng là đồ đệ Lâu Tập Nguyệt, vậy muội hẳn là biết Thiên Nhất thần công.” Trong lòng tôi bỗng nhiên căng
thẳng, im lặng gật đầu, nghe thấy La Thanh lại nói: “Vậy đệ muội có
biết, Lâu Tập Nguyệt đã luyện tới tầng cao nhất hay không?”
Hô hấp như nghẹn lại, lồng ngực tôi có
cảm giác như bị tảng đá đè nặng, có chút khó chịu. Tôi kìm không được
xiết chặt góc tay áo, tận lực bình thản giọng điệu hỏi La Thanh: “Lúc
muội đi, hắn còn không có. Đã xảy ra chuyện gì sao” Sắc mặt La Thanh
nghiêm nghị đáp lời tôi nói: “Hôm qua, Lâu Tập Nguyệt cùng phương trượng thiếu lâm tự Tuệ Minh giao thủ, chỉ dùng không đến ba mươi chiêu, hắn
liền đánh bại lão phương trượng.”
Thân thể cứng ngắc, tôi kinh ngạc nhìn về phía Tô Mạc Phi. Tô Mạc Phi đối với tôi trầm giọng nói: “Đúng vậy, Lâu
Tập Nguyệt rất có khả năng đã luyện thành Thiên Nhất thần công.”
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên mấy chữ từ
trước trên tấm da dê, nếu muốn luyện thành võ công, phải giết người yêu
thương nhất . . . . .
Tôi ôm hai tay, bỗng nhiên đánh cái giật mình, không hề có dấu hiệu tận sâu trong đáy lòng vang lên một giọng nói:
“Ta vốn, không nghĩ giết chính là ngươi.”
. . . . . .
Là ‘ không nghĩ ’, vẫn là không muốn?
Tim đập dồn dập nhanh hơn.
Lâu Tập Nguyệt giết Tử Yên, hiện giờ hắn luyện thành Thiên Nhất thần công.
Vừa khéo, hay vẫn là nói ngay từ đầu, hắn yêu thực sự đó chính là Tử Yên?
Cho nên hắn cầm giữ chị ta ở bên người
suốt chín năm, bá đạo không cho chị ta liên hệ cùng cha mẹ hay thân
nhân. Rồi sau đó, vì không thương Tử Yên, hắn dùng độc tình cổ bắt buộc
chính mình ‘yêu ’ tôi. . . . . .
“Tiểu Tự, nàng làm sao vậy?”
Đồng tử tôi run lên, tâm tư muốn nhanh
chóng thoát khỏi suy nghĩ khác thường kia. Tôi đáp lời Tô Mạc Phi nói:
“Không có việc gì. Thiếp chỉ là, chẳng qua cảm thấy hơi bất ngờ.” Bất
ngờ với chuyện Lâu Tập Nguyệt luyện Thiên Nhất thần công, hóa ra hoàn
toàn không cần tôi. .
Trong nửa năm này, có khi đêm khuya bừng
tỉnh tôi còn ngây ngốc nghĩ, tôi rời đi như vậy, có phải hay không hại
Lâu Tập Nguyệt. Hiện giờ xem ra, khi đó tận sau đáy lòng sinh ra không
ít đau lòng, e rằng đều là thừa thãi.
Lâu Tập Nguyệt đối với tôi, có lẽ chưa
bao giờ thành tâm thực lòng quá. Mà cho tới bây giờ, bất kể Lâu Tập
Nguyệt đối với tôi rốt cuộc là loại tình cảm gì, tôi cũng không nên để ý tới.
La Thanh lại kỹ càng hỏi vài câu, sau đó
Tô Mạc Phi tiễn anh ta. Tôi cùng Mạc Phi quay về phòng ngồi xuống, một
lúc hai người cũng chưa nói chuyện.
Sau một hồi, Tô Mạc Phi đánh tiếng đánh
vỡ yên lặng: “Tiểu Tự, chưởng môn lệnh ta ba ngày sau theo đại sư huynh cùng tiến mật thất.” Tôi cả kinh, mở miệng nói: “Thanh Viễn chưởng môn
làm như vậy, là còn muốn chàng kế thừa. . . . . .”
“Không phải, hẳn là không phải.” Tô Mạc
Phi vội vàng phủ định: “Đại sư huynh là người tiếp theo tiếp nhận chức
chưởng môn” Chàng thoáng suy tư, nâng mắt nhìn về phía tôi: “Chưởng môn
có lẽ vì phòng ngự Thiên Nhất giáo đến thiên một giáo đến xâm phạm, giúp ta trước khống chế đoàn chân khí phản phê trong cơ thể. Gần đây tất cả
mọi người cần luyện công phu, đối đầu kẻ địch mạnh, ai cũng không dám có chút lơi lỏng.” Đang nói chuyện chưa nói xong, sắc mặt Tô Mạc Phi thay
đổi dần.
Tôi nhìn lên vội vàng đi ra phía trước đỡ lấy chàng, hỏi: “Là ngực lại đau?” Tô Mạc Phi không hé răng, nhưng mà
ngón tay rất nhanh nắm chặt vạt áo, các mấu khớp xương đều trở nên
trắng, hô hấp dồn dập gian nan, thậm chí sắc mặt đều trắng bệch .
Tôi nhìn chàng lại càng đau lòng và lo
lắng, vội xoa ngực cho chàng hỏi: “Mạc Phi, chàng gần đây phát bệnh càng ngày càng nhiều lần. Đây là lần thứ mấy trong tháng?” Tô Mạc Phi khó
khăn lắm mới nở nụ cười tươi đối với tôi, trái lại trấn an tôi nói: “Đều do ta trước kia bản thân nóng lòng cầu thành, mới biến thành như bây
giờ. Cũng may chưởng môn nghĩ đến biện pháp đi vận khí điều tức, hiện
tại khi ta phát bệnh cũng không thấy đau như vậy nữa.”
Tôi nhìn chàng hồi lâu, hoàn toàn cười
không nổi. Tình hình Tô Mạc Phi cũng không tốt, thậm chí càng ngày càng
hỏng. Chàng bắt đầu vào ban đêm đau đến độ trằn trọc miên man, lại không muốn đánh thức tôi cắn răng không rên một tiếng.
Nghĩ như vậy, tôi kìm không được vươn tay ôm lấy chàng, trong lòng khó chịu vô cùng nói không nên lời. Tô Mạc Phi thân thể cương cứng, cũng ôm lấy tôi, sau một lúc thấp giọng hỏi nói:
“Nàng đều biết hết?” Tôi mắt ngấn lệ gật gật đầu. Tô Mạc Phi nói: “Nàng
yên tâm, ta không có việc gì đâu, ta còn có nàng cùng Tiếu Tiếu, ta nhất định sẽ sống thọ”
Tôi nghe chàng nói như vậy, buông cánh
tay cúi đầu đánh giá khuôn mặt tuấn tú, mắt giống như sao kim, mi như
núi xa. Mặt mày hiền hậu an bình, khiến cho tâm tư của tôi từ từ bình ổn xuống.
Tôi nâng mặt Tô Mạc Phi lên, chậm rãi đem môi nghênh qua..
Khoảng khắc môi chạm vào nhau, cả người
Tô Mạc Phi chấn động, theo sau có chút run rẩy mà ngậm cánh hoa môi đáp
trả lại. Đương lúc hôn môi sâu sắc này..
“Tiểu Tự, nàng. . . . . .”
“Suỵt.”
Tôi để mặc chàng ôm chặt tôi, ở trong
lòng chàng, trong tâm nói với bản thân mình cái gì cũng đừng nghĩ, cố
gắng đem những hình ảnh ở trong đầu xua tan đi ra ngoài.
Cũng không có tác dụng. Làm thế nào đều
không được. Khi bàn tay Tô Mạc Phi chạm đến đến làn da trần trụi,
khoảnh khắc Lâu Tập Nguyệt vào đêm đó xé rách quần áo tôi bỗng nhiên xẹt qua trước mắt, thân thể tôi bỗng nhiên co rút cương cứng.
–”Đây là trừng phạt, Tiểu Tự.”
Đúng rồi, đúng là trừng phạt tôi cả đời.
Hồi ức đau đớn cứ ẩn sâu trong tâm hồn,
khi tôi sắp hít thở không thông hé miệng lấy khí, ngón tay vô ý thức nắm chặt bả vai Tô Mạc Phi. Tô Mạc Phi đã nhận ra, vội vàng dừng lại hôn
môi, vuốt mặt tôi vội la lên: “Tiểu Tự, thả lỏng, mau thả lỏng.”
Trong giọng nói tựa như dòng nước ấm thân thiết làm dịu đáy lòng tôi, tôi hít vào một ngụm không khí, lập tức ngã vào lòng chàng: “Thực xin lỗi, Mạc Phi, thiếp. . . . . .”
Tô Mạc Phi ngăn lời tôi nói, an ủi vỗ về
sau lưng tôi, nói: “Không có việc gì Tiểu Tự, chúng ta còn có rất nhiều
thời gian.” Tôi nghe vậy cảm thấy rất áy náy. Cùng Tô Mạc Phi đều thành
thân đã một năm, ngoài trừ nhẹ nhàng hôn môi, tôi cũng chẳng có thể cho
được gì nhiều cũng không nhận gì. Cho dù tôi rất cố gắng khiến cho bản
thân mình đi đón nhận chàng.
Tô Mạc Phi bỗng nhiên nói: “Tiếu Tiếu
hình như tỉnh.” Tôi “A” một tiếng, suy nghĩ đấu tranh phải đứng lên,
khí sức tay chân nhấc không dậy nổi. Tô Mạc Phi liền để cho tôi ngồi
xuống, bước nhanh đi vào buồng trong, ôm Tiếu Tiếu đi ra.
“Tiếu Tiếu, cười một cái” khi chàng cúi
đầu đùa với con, khí chất chững chạc xưa nay cũng không thấy, cùng với
con thì trên nét mặt tất cả đều là hưng phấn. Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn
về phía tôi, đôi mắt tỏa sáng nói với tôi: “Tiếu Tiếu cười rồi! Tiểu Tự
nàng xem, Tiếu Tiếu đang cười đó.”
Tôi ngửa đầu nhìn vào trong khuỷa tay
chàng có đứa nhỏ nằm trong tã lót ung dung liếc mắt nhìn một cái, mỉm
cười nói: “Đâu có” Tô Mạc Phi vui vẻ kéo cái khóa áo lông cừu trên người con, thuận miệng nói: “Tiểu Tự, Tiếu Tiếu lớn rất nhanh. Nàng nên tự
tay làm mấy bộ quần áo nữa, nó mặc đã có chút ngắn nhỏ rồi”
Lòng tôi bỗng co rút đau đớn một chút, giống bị roi hung hăng quật, đau rát nóng bỏng.
Tôi đã từng làm một quần áo lót, đáng tiếc cuối cùng không có thể hoàn thành.
Tôi từ tay Tô Mạc Phi ôm lấy Tiếu Tiếu,
cúi đầu cẩn thận chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nó. Tiếu
Tiếu mới vừa tỉnh còn có chút mơ hồ, mở nửa con mắt đen láy nhìn tôi,
lông mi như cánh bướm dài lại cong, đồng tử thủy tinh đen trong suốt
thuần khiết
Tôi ngây người trong chớp mắt, giống như ma nhập, không tự chủ được tìm kiếm bóng dáng người kia trên người con
Cái trán, mũi, môi, cằm. . . . . .
Nhưng lại không có chỗ nào không giống hắn.
***
Lần này sau khi đêm tới, Mạc Phi đau đơn
vô cùng, mồ hôi lạnh đầm đìa ẩm ướt toàn thân chàng. Tôi túc trực ở bên giường không chợp mắt lo chăm sóc, bắt đầu Mạc Phi thần chí còn tỉnh,
nói với tôi lập tức sẽ tốt, không cần kinh động những người khác. Đến
sau này chàng gần như rơi vào hôn mê, tôi sợ tới mức trong đêm phải mời
Hồng Diệp lại đây.
Hồng Diệp ở phòng nhỏ phía sau núi, tôi
mang theo bà thi triển khinh công chạy trở về, khi sắp đến cửa, cánh tay bỗng nhiên bị túm trụ. Hồng Diệp nói: “Đường Tự, ngươi đi gọi Thanh
Viễn lão đầu tới đi.” Nói xong không để ý tới tôi, đi thẳng vào phòng.
Tôi không dám có làm trái, vội vàng chạy về phía phòng ngủ Thanh Viễn
chưởng môn.
Một đêm đó, dùng lời nói sau này của Hồng Diệp nói lại, Tô Mạc Phi xem như ở quỷ môn quan đi dạo một vòng rồi về.
Tôi ôm Tiếu Tiếu ngồi ở gian ngoài, thanh âm trong phòng đều nghe không rõ, từ thân đến tâm nhập vào
cơ thể đều là lạnh lẽo.
Tôi chưa từng nghĩ đến Tử Hà bí kíp phản
phệ lại đáng sợ như thế. Tô Mạc Phi mặt mũi trắng bệch như bụi khắc vào
trong đầu tôi, thật lâu tản không đi. Tôi ngẩng đầu mờ mịt nhìn bốn phía chung quanh, trong lúc lơ đãng ánh mắt dừng ở trên mặt nạ con mèo nhỏ
treo ở trên tường.
Tôi buông Tiếu Tiếu đang ngủ, đứng dậy đến gần, lấy tay gở mặt nạ xuống.
Năm năm thời gian, sớm phai đi những sắc thái diễm lệ, dây mực vẽ ngũ quan buộc quanh con mèo nhỏ cùng trở nên nhạt nhòa.
Đây là món quà đầu tiên Tô Mạc Phi tặng cho tôi, nhiều lần trắc trở, cuối cùng vẫn là về tới trong tay tôi.
Tôi một lần tin tưởng, đây là định mệnh định sẵn.
Nhưng bây giờ.. tôi không thể tưởng tượng, nếu mất đi Tô Mạc Phi tôi sẽ ra sao thế nào.
Nước mắt vòng quanh trong hốc mắt, tôi cố cưỡng chế ép nhịn xuống.
Mành buồng trong bị xốc lên, thần tình
mệt mỏi của Hồng Diệp cùng Thanh Viễn chưởng môn trước sau bước ra. Tôi
vội đón nhận vừa muốn mở miệng, Thanh Viễn chưởng môn đã nói lời trước:
“Mạc Phi không có việc gì.” Giọng nói không giống trước kia từ hòa bi
ái. Tôi còn chưa kịp đáp lời, nghe thấy Hồng Diệp giọng nói lạnh lùng:
“Không có việc gì? Ngươi nói thật thoải mái. Chính ngươi cũng thử để nội lực phản phệ thử một lần.” Nói đến người này Hồng Diệp liền nổi giận,
đối Thanh Viễn chưởng môn quở trách: “Ngươi lúc ấy biết rõ Tam Sinh hoa ở trong tay Lâu Tập Nguyệt, vì sao không cần lấy về?”
Tôi hiểu bà ta đang nói chính là lần cứu tôi, trong lòng bàn tay chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
“Là lão phu thất sách. Vốn tưởng rằng
tĩnh tâm trì nửa năm đủ để hóa đi chút sát khí của Lâu Tập Nguyệt, cứu
lại một hồi võ lâm hạo kiếp. Ai biết..” Thanh Viễn không cần phải nhiều
lời nữa, xoay người trấn an tôi nói: “Ngươi không cần rất lo lắng. Lão
phu sẽ vì Mạc Phi bế quan điều tức một đoạn thời gian, hẳn là có tác
dụng.”
Tôi nhẹ nhàng bái hạ: “Đa tạ chưởng môn.”
Tiễn Thanh Viễn chưởng môn rời đi khỏi,
tôi lặng lẽ giữ chặt Hồng Diệp. Tôi đi trước vào buồng trong liếc mắt
nhìn Tô Mạc Phi, thấy chàng nặng nề đang ngủ, trong lòng cũng nhẹ vơi
đi, phóng nhẹ bước chân đi trở về trước người Hồng Diệp nói: “Tiền bối,
ba ngày sau con xuống núi, xin người trông nom Tiếu Tiếu.”
Hồng Diệp ánh mắt rất có thâm ý nhìn tôi, mở miệng nói: “Ngươi muốn đi cầu Lâu Tập Nguyệt?” Tôi trả lời: “Không
thể không đi. Mạc Phi không thể có việc.” Hồng Diệp hơi hơi sửng sốt.
Tôi không có để ý bà đang chăm chú nghiên cứu đánh giá thần sắc, liên
tục nói tiếp: “Tam Sinh hoa đối Lâu Tập Nguyệt đã không có tác dụng, hắn cũng biết, Tử Thần phái cũng sẽ không vì vậy chịu hắn áp chế. Cho nên,
có lẽ hắn sẽ đồng ý mà”
Hồng Diệp dừng một lát, “Ngươi không sợ
Lâu Tập Nguyệt bắt lấy ngươi, uy hiếp Mạc Phi?” Tôi lắc đầu, “Sẽ không
đâu” Lâu Tập Nguyệt sẽ không làm như vậy. Bởi vì trong lòng hắn cho tới
bây giờ đều khinh thường Mạc Phi.
***
Ba ngày sau, tôi đem Tiếu Tiếu giao phó cho Hồng Diệp, rời đi Tử Thần phái, ngựa không ngừng nghỉ đuổi tới Thiên Nhất giáo.
Vốn nghĩ rằng khi đi vào sẽ là một phen
trắc trở, dù sao thân phận bây giờ tôi cũng rất xấu hổ. Cũng không nghĩ
đến dọc theo đường đi hoàn toàn không người ngăn đón tôi. Tôi suông sẻ
không bị ngăn trở đi vào cửa, sau đó hướng phòng Lâu Tập Nguyệt đi đến.
Tim đập thình thịch không khống chế được, hai chân như có hàng nghìn hàng ngàn cân.
Một đoạn đường này, tôi đã đi qua vô số
lần, quen thuộc đến độ cho dù nhắm mắt lại tôi cũng có thể tìm được.
Nhưng lúc này đơn độc một mình, tôi càng tới gần, càng muốn xoay người
rời đi.
Tựa như một miệng vết thương cũ, bây giờ
đóng vảy, ngươi lại trả hết nợ đau khổ nhớ rõ cảm giác đau nhức xé rách
nó, không dám dễ dàng đi chạm đến.
Tôi ở trước cửa dừng bước, do dự một lát, cuối cùng thở sâu nhấc tay gõ cửa.
Khoảng khắc cửa phòng bị đẩy ra, tôi vừa
nhấc mắt, thấy người nọ thân dài biếng nhác ngồi trên tháp dài. Bỗng
nhiên có một lát hoảng hốt như vậy. Giống như tôi còn là tiểu đồ đệ ngốc ngốc trước kia, trong lòng đầy vui sướng đẩy cửa ra lén nhìn trộm sư
phụ mà trong lòng nàng đầy thương yêu nhất.
Ngày trước xa xôi bao nhiêu.
Lâu Tập Nguyệt từ từ mở to mắt, đồng tử trong thanh như nước dừng ở trên người tôi, ngời sáng một chút.
Tôi đón nhận ánh mắt hắn, tận lực bình tĩnh đi vào, đứng ở trong phòng mở miệng nói: “Lâu. . . . . .giáo chủ, đã quấy rầy .”
Lâu Tập Nguyệt ánh sáng trong đáy mắt
bỗng nhiên vụt tắt, trong đồng tử như vừa tỉnh dậy thăm dò không ra cảm
xúc. Hắn tao nhã cong khóe môi cười cười, miễn cưỡng nói: “Tô phu nhân
đến, có gì phải làm sao.”
Tôi nghe hắn xưng hô thế này, trầm mặc
trong chốc lát, yết hầu tắc nghẽn hô hấp cũng có chút khó khăn. Sau đó,
nắm chặt nắm tay, đi thẳng vào vấn đề nói: “Lâu giáo chủ, đóa Tam Sinh
hoa là ta mang về, bây giờ có thể xin ngươi bỏ những thứ yêu thích cho
ta không?”
Lâu Tập Nguyệt nhìn tôi, cười, “Tô phu
nhân đến, chính là vì cái này?” Tôi gật đầu. Lâu Tập Nguyệt tươi cười
chậm rãi biến mất đi, tiếng nói vẫn như cũ ôn nhuyễn mềm nhẹ: “Ta nếu
không cho thì sao?” Tôi dừng một chút, thấp giọng hỏi: “Thiên Nhất thần
công của ngươi, thật sự đã luyện……… .”
“Cùng ngươi, có quan hệ sao?”
Một câu đã hoàn toàn ngăn chặn lời nói
phía sau của tôi lại. Tôi nhìn về phía gương mặt không biểu cảm gì,
trong lòng không hiểu vì sao sinh đau. Nhưng đau này, thực sự có ý nghĩa sao?
Hiện tại tôi cùng hắn, cho dù đối mặt che mặt, nhưng tâm đã cách xa cả ngàn dặm.
Tôi âm thầm cười nhạo bản thân mình. Ngẫm lại cũng phải, cho dù Tam Sinh hoa không dùng được, Lâu Tập Nguyệt vì
cái gì phải đưa cho tôi đi cứu Tô Mạc Phi? Đến nơi này, tôi chẳng qua là vì để cho chết tâm. Tôi nâng mắt đối Lâu Tập Nguyệt nói: “Là ta quấy
rầy .” Nói xong xoay người đi ra ngoài, cước bộ lại bị một tiếng gọi nhẹ ở phía sau ngừng lại:
“Tiểu Tự, ngươi còn nhớ rõ năm trước ta đưa cho ngươi hộp kẹo . . . . .”
“Thực xin lỗi.” Tôi đưa lưng về phía hắn, nói giọng sẵn, “Ta đều đã quên.” Sau đó lại không do dự bước chân ra hướng cửa.
Mở ra cửa phòng, ánh mặt trời chói lọi, đến độ khiến tôi đau đớn hai mắt
Tôi vừa muốn nhấc chân bước ra, bên tai
“thình’ một tiếng, một đạo gió xoáy luồn ở sau này bỗng nhiên đập vào
trước cửa. Cửa gỗ đóng chặt , không chịu nổi sức nặng mà run rẩy.
Tôi cảm giác được hắn lặng yên không một
tiếng động bước tới gần, loại cảm giác áp bách này, khiến cho sau lưng
tôi phát lạnh. Tôi đứng thẳng lưng, mắt nhìn cửa trước mặt nói: “Lâu Tập Nguyệt, đừng làm cho ta hận ngươi.”
Ngón tay thon dài chống vào cửa, trong
lúc này đem tôi toàn bộ giam vào hai tay như gông xiềng xích của hắn,
hơi thở nóng ấm phả lên sau ót tôi, khiến cho tôi thật muốn lập tức né
ra.
Thân thể lại giống bị thi pháp định trụ, vừa động không thể động.
“Tiểu Tự”, tiếng nói dịu dàng khiến kẻ khác trầm mê, “Vi sư hẳn là chúc mừng ngươi cùng Tô đại hiệp, mừng có thiên kim.”