Hôm nay là Đường Tự theo Lâu Tập Nguyệt đến đại viện đó đã được bốn mươi sáu ngày, cũng là ngày sinh nhật nàng mười tuổi.
Lâu Tập Nguyệt không có hỏi tới, Đường Tự cũng không dám đi nhắc.
Đêm đến, nàng nằm trên giường lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng sáng sớm ngày mai người đầu tiên nhìn thấy chính là sư
phụ, sau đó mang theo hy vọng nhỏ nhoi này, háo hức trằn trọc tới nửa
đêm mới ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng
thấy tai mình bỗng nhiêu đau đớn, sau đó là tiếng rống to bên tai, khiến ba hồn sáu phách của nàng bị doạ bay mất.
“Quỷ lười, còn không dậy hả –!”
Đường Tự bỗng nhiên mở mắt, nhìn khuôn
mặt thanh tú trước mắt mà ngây người…. . A, ngủ quên. . . . . . nguyện
vọng không thể trở thành sự thật .
Bạch Khiêm tức giận phùng má, trừng mắt
nhìn nàng nói thầm quát: “Vừa nhát lại lười còn tham ăn, bộ dạng lại
xấu, thật không biết công tử coi trọng ngươi vì cái gì, đem ngươi mang
về . . . . . .” Đường Tự trong lòng ức nghẹn, vẫn không hé răng ngồi
dậy, phủ thêm áo khoác, mang giầy, sau đó đến bên bồn nước cúi đầu rửa
mặt, sau đó đi ra ngoài. Từ đầu tới cuối, đều coi Bạch Kiêm là người vô
hình.
Bạch Khiêm ở sau người hai tay khoanh
trước ngực, vẻ mặt như biết rõ mọi thứ trong lòng, híp mắt nhìn nàng
nói: “Công tử sáng nay ra ngoài, không ở nhà.”
Đường Tự đang bước bỗng dừng lại. Sau một lúc lâu, bả vai đang cố gắng thẳng bỗng sụp xuống.
Bạch Khiêm đến gần nàng bên cạnh nói:
“Nếu công tử không có ở đây, ta định thử nghiệm mấy món mới. Ngươi tới
giúp ta.” ngữ điệu hoàn toàn vênh váo tự đắc
Đường Tự trừng cậu ta “Dựa vào cái gì.”
Bạch Khiêm tròng mắt xoay chuyển, ý vị
thâm trường nở nụ cười: “Không biết là ai, khuya khoắt chạy tới trước
phòng công tử ngồi chồm hổm lén . . . . .” Đường Tự vội vàng vươn tay
bịt miệng cậu ta lại, vội la lên: “Được được được, ngươi muốn ta làm cái gì, nói đi.”
Bạch Khiêm thực hiện được gian kế, cười vô cùng to, mắt sắc nói: “Rất đơn giản. Giúp ta lấy trứng chim đi”
Lấy trứng chim?? Đường Tự lập tức há hốc mồm. Không đợi nàng phản ứng lại, Bạch Khiêm đã túm nàng chạy ra cửa.
Hai người đè nén cáu giận chạy tới dưới
một gốc cây to, Bạch Khiêm chỉ vào chỗ chạc cây cao rậm rạp nói “Nhìn
đi, chính là nơi đó.” Đường Tự ngẩng đầu lên, thực cố sức nhìn theo
phương hướng cậu ta chỉ, liền cảm thán than thở, âm thầm chậc lưỡi. Rất
cao a. Nàng từ trước tới giờ chưa có leo cây a, hơi tức giận mở miệng
nói với Bạch Khiêm: “Bạch Khiêm, ta sẽ không. . . . . .”
“Ôi, không biết là ai, khuya khoắt chạy tới. . . . . .”
“Đừng nói nữa!” Đường Tự rống giận, xắn
tay áo bỏ chạy tới bên cây, ngửa đầu nhìn, không phải chỉ leo lên cây
thôi sao, còn làm khó được nàng sao? Hai tay ra sức ôm lấy thân cây, tay chân đều dùng sức bám vào leo lên trên
“Chân, chân, chân của người nên dùng sức nha ~~ ~”
Bạch Khiêm ngu dốt.
“Này! Ngươi không ăn cơm sao!! Tay ôm chắc chứ .”
Bạch Khiêm chó má!
“Ôi chao~ ngươi sao vừa đi lên lại rơi xuống? Ngươi leo nhanh đi nha!”
Bạch Khiêm chết tiệt! !
Đường Tự không thể nhịn được nữa, giống
như con gấu bám vào thân cây, khó khăn quay đầu lại quát Bạch Khiêm:
“Ngươi lợi hại, ngươi sao không tự mình leo đi!”
Bạch Khiêm con ngươi loé sáng, cười giảo hoạt: “Tư thế này chướng tai gai mắt nhiều nha, ta làm sao có thể biểu diễn được”.
Đường Tự tranh cãi vô ích, ngươi không muốn làm, ta thì không sao sao?
Lúc này, Bạch Khiêm tiếp tục thúc giục:
“Nhanh lên nhanh lên, nếu công tử trở về phát hiện ngươi không đi luyện
võ, thì ngươi ăn nói thế nào”
Đường Tự ở trong lòng nhớ kỹ cục hận này, hung hăng liếc xéo cậu ta một cái, thở sâu tiếp theo chậm chạp leo lên
trên. Thật vất vả mới leo lên tới ngọn cây. Tầm mắt Đường Tự bị lá cây
che khuất hoàn toàn không thấy tổ chim ở nơi nào, nàng cũng không dám
buông lỏng tay quờ quạng lung tung, chỉ phải la lớn: “Bạch Khiêm, tổ
chim ở đâu hả?”
“Ngay bên tay trái của ngươi” giọng nói ưu tư nhàn hạ của Bạch Khiêm truyền đến.
Đường Tự thật cẩn thận vươn tay trái gạt lá cây, trên mặt bị cành lá quất vào hơi đau, nhịn không được hỏi lại: “Sắp tới chưa??”
“Nhanh, tay ngươi chỉ cần vươn ra chút nữa”
Đường Tự chỉ phải nghe theo, ngón tay xoè ra sờ sàng chung quanh thăm dò vẫn không có đụng phải tổ chim, nhất
thời nàng tức giận quát to “Bạch Khiêm, ngươi không biết nói chuẩn xác
chút sao, còn bao xa nữa?”
“Ba tấc.”
Một tiếng nói dễ nghe dịu dàng không nhanh không chậm vang lên. Trong khoảnh khắc này, toàn thân Đường Tự hoá đá
Nàng cứng đờ chuyển động cổ nhìn xuống,
liền nhìn thấy dưới lá cây thấp thoáng một màu áo xanh nhạt, trong lòng
khẽ run, cánh tay nhất thời mất lực ngã thẳng xuống!!
“A –! Sư. . . . . .”
Sau tiếng nói liền chạm vào một vòng tay ấm áp, rồi bỗng nhiên mọi thứ đều nằm nghẹn lại trong cổ họng.
Đường Tự hoảng hồn không bình tĩnh mà nắm lấy vạt áo người nọ, mở to mắt nhìn người nọ thật lâu. Lâu Tập Nguyệt
mỉm cười với nàng, đỡ nàng đứng xuống đất yên ổn , ánh mắt mê người cong lên “Sư phụ không ngờ Tiểu Tự thật có thể… có thể leo cây” Đường Tự sắc mặt quẫn bách có chút nóng, mặt đỏ tai đỏ ấp a ấp úng nói: “Chuyện này, con, con là. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt cắt ngang lời nàng hỏi: “Tiểu Tự muốn cái kia?” Đường Tự sửng sốt, giây lát mới phản ứng lại đây hắn chỉ chính là tổ chim ở trên cây, chần chờ gật gật đầu.
Chớp mắt tiếp theo, chỉ thấy Lâu Tập
Nguyệt đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một tiếng thanh xé không khí, rồi
sau đó ống tay xoay chuyển, giống như ảo thuật trong tay bỗng nhiên xuất hiện này nọ
Đường Tự kinh ngạc mở to miệng, ngây ngô
đón nhận Lâu Tập Nguyệt đưa cho gì đó, đang cầm trước ngực nói: “Cám ơn
sư phụ.” Ngay vào lúc này, bỗng nhiên phát hiện trên ngón tay Lâu Tập
Nguyệt có vết thương nhỏ.
“Sư phụ, người bị thương?!” Đường Tự
hoảng sợ. Lâu Tập Nguyệt không bận tâm liếc mắt một cái, miệng vết
thương còn đang chảy máu, khoé miệng nhướng lên nói: “Cái gọi là danh
môn chính phái, cũng biết mấy thủ đoạn dùng ám khí đánh lén hạ đẳng
này.” Nói mới ra khỏi miệng, bỗng nhiên cả kinh.
Đường Tự vừa thấy hắn bị thương sắc mặt
đều thay đổi, quăng tổ chim trong tay hai tay đi nâng tay Lâu Tập
Nguyệt, “Sư phụ, đau không?”
Đau? Lâu Tập Nguyệt hơi hơi sửng sốt. Hắn sớm quên, hoá ra bản thân mình sẽ cảm thấy đau
Vừa muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên
nhìn thấy Đường Tự cúi đầu, tiến đến dùng miệng mút đầu ngón tay của
hắn, đầu lưỡi mềm mại liếm miệng vết thương.
Máu dần dần ngừng. Lâu Tập Nguyệt cụp mắt lẳng lặng nhìn thấy nàng giống như con mèo nhỏ giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, không biết vì sao, hắn thế lại không có cự tuyệt. Có lẽ là
bị đôi môi kia nhẹ nhàng hấp dẫn, xúc cảm khi đầu ngón tay được mút mát, khiến cho hắn nhất thời mất đi thần trí
Sau một lúc lâu, Đường Tự buông đầu ngón
tay bị nàng liếm ướt rượt, vừa lòng ngẩng mặt cười nói: “Trước kia khi
Tiểu Tự bị thương, mẹ chính là như vậy làm giúp con, làm xong thì chẳng
còn thấy đau gì nữa.”
Lâu Tập Nguyệt sắc mặt nặng nề, sau đó
dấu diếm dấu vết mà rút tay về, giọng cứng nói: “Tiểu Tự, hôm qua sư phụ dạy ngươi chiêu kiếm đã luyện thành chưa?” Đường Tự sắc mặt ngượng
ngập, cúi đầu cúi đầu.
“Ngươi có biết nên làm sao không?” Cười, trong trẻo nhưng có chút lạnh lùng không mang chút dịu dàng nào cả.
Đường Tự trong lòng căng thẳng mãnh liệt. Sư phụ là giận nàng sao? ! Nàng nhất thời kích động nói: “Sư phụ, Tiểu
Tự biết sai rồi! Tiểu Tự không nên nhàn hạ. Con lập tức phải đi luyện!”
Nói xong, đầu cũng không dám nâng lên nhanh bước chạy đi.
Lâu Tập Nguyệt đứng ở tại chỗ, nhìn thân
ảnh nhỏ xinh biến mất ở ngoài rừng. Hắn cụp mắt liếc nhìn đầu ngón tay
mình, tươi cười trên mặt dần dần biến đi mất
Ngay tại chớp mắt khi nãy, hắn suýt chút nữa giết chết nàng.
Dù sao cuối cùng đều là nàng phải chết,
đối hắn mà nói cần gì phải khiến cho phiền toái như vậy. Hơn nữa luyện
Thiên Nhất thần công, không thể không cần nàng.
Đúng lúc này, bước chân nhẹ nhàng từ xa
xa đi tới. Lâu Tập Nguyệt ngoái đầu nhìn lại, lạnh đạm nhìn người con
gái tuyệt sắc đi về phía hắn, dáng người thướt tha, mặt tựa Phù Dung
Thiên hạ tuyệt sắc,
không gì hơn cái này.
Tử Yên đi đến trước mặt hắn, đưa tay lên
trên cánh tay rủ xuống một chiếc áo choàng khoác lên người hắn, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Chúc mừng công tử đắc thắng.” Lâu Tập Nguyệt vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm cô ta. Tử Yên bất ngờ không kịp phòng, khoảnh khắc đối
diện chạm vào mắt hắn, giương mặt như in nhuộm lên một tầng ửng đỏ,
giống như vết son vô cùng xinh đẹp
“Công, công tử. . . . . . ?”
“Tử Yên, ” Lâu Tập Nguyệt mở miệng nói:
“Nếu có một ngày, ta bị đánh bại thì sao?” Tử Yên ngẩn ra, lập tức thản
nhiên như nghe truyện cười: “Công tử lại ở chọc ghẹo Tử Yên . Tử Yên nhớ rõ, công tử chưa bao giờ bị bại, về sau cũng sẽ không.”
Lâu Tập Nguyệt đầu ngón tay khẽ khàng
vuốt ve cằm nhọn nhẵn mịn của cô ta, cười nói: “Đúng, ta chưa bao giờ bị bại.” Cũng vĩnh viễn không bị thua. Ta tuyệt sẽ không giống vị phụ thân của ta, vì một người phụ nữ, bị bại hoàn toàn như thế.”
******
Từ sau ngày ấy, Đường Tự vùi đầu khổ
luyện hơn một tháng, cho dù bàn tay do cầm kiếm đến độ sưng phồng ra máu nàng cũng không dám nghỉ ngơi. Bị phồng rộp chảy máu mỗi lần cầm kiếm
đều đau như kim châm muối xát. Đường Tự cắn răng dùng mảnh vải cuốn lấy
bàn tay, sau đó tiếp tục cố gắng luyện tập.
Mãi cho đến khi, mặt dầy làm trò luyện
đầy đủ bộ kiếm pháp trước mặt Lâu Tập Nguyệt, nàng nhìn cặp đồng tử tựa
như ngọc loé sáng có chút cười yếu ớt, rốt cục mới thở phào một hơi.
“Kiếm pháp xem như quen thuộc” Lâu Tập
Nguyệt gãi cằm nói, “Chính là nội công tâm pháp còn phải luyện nhiều.”
Đường Tự vội bái lại: “Dạ, đồ nhi nhớ kỹ.” “Ừ” Lâu Tập Nguyệt gật đầu,
đứng lên bỏ đi.
Đường Tự nhìn bóng dáng hắn mà há miệng thở dốc, nhưng không dám lên tiếng
Hôm nay là Trừ Tịch. Ở trong trí nhớ của
Đường Tự, là một ngày rất náo nhiệt rất vui mừng, mẹ làm một bàn thức ăn toàn đồ ngon, cũng cho phép nàng ăn nhiều kẹo. Nhưng hôm nay ở đây, một chút không khí mừng năm mới cũng không có, đại viện vắng vẻ nơi nơi đều yên tĩnh, khiến cho nàng thậm chí lo sợ phải chăng bản thân mình đã nhớ nhầm ngày.
Đến muộn, Tử Yên đem đồ ăn dọn xong bảo
Đường Tự trước ngồi xuống, nói với nàng Bạch Khiêm đang nấu sủi cảo.
Đường Tự ngạc nhiên hỏi cô ta: “Tử Yên tỷ, hôm nay thật sự là Trừ Tịch?” Tử Yên xoa xoa tóc nàng, dịu dàng cười nói: “Phải đó” Đường Tự ánh mắt
đảo mắt nhìn chung quanh, hồ nghi hỏi: “Vậy sư phụ đâu? Hắn vì sao không tới?” Cơm tất niên, không phải đều là một nhà đoàn viên cùng nhau ăn
sao??
Tử Yên nghe vậy tươi cười còn cố nhịn,
còn vừa cười nói: “Công tử nói không thích, không ăn” Đường Tự thoáng
suy nghĩ, đứng lên: “Chúng ta có thể đem sủi cảo đưa tới cho sư phụ.”
“Đừng, đừng đi .” Tử Yên cuống quít giữ nàng lại, dưới đáy lòng thầm thở dài một hơi. Nhủ bụng đứa nhỏ này thời gian ở cùng công tử còn quá ít,
không hiểu tính tình công tử. Công tử nói không, ai còn dám đưa tới?
Cho nên, cô ấy tuyệt đối không nghĩ tới,
sau nửa canh giờ Đường Tự lại cầm một cái hộp sứ đựng thức ăn xuất hiện ở trước của phòng Lâu Tập Nguyệt. Đường Tự nâng tay gõ cửa, có chút chột
dạ nói: “Sư phụ, là con.”
Lâu Tập Nguyệt lên tiếng trả lời để cho
nàng vào nhà, Đường Tự cuống quít sải bước đi vào, đặt hộp đựng thức ăn
lên trên bàn, bàn tay bị nóng đỏ ửng vội vàng giấu vào tay áo. Nàng chưa kịp mở miệng, Lâu Tập Nguyệt vẫn nhìn sách trong tay, ánh mắt không hề
nhìn nàng, chỉ nói: “Ta không đói, bưng đi thôi.”
Đường Tự sửng sốt một chút, “Dạ” một
tiếng, hậm hực cầm hộp đựng thức ăn lui ra ngoài. Nàng ở cửa chần chừ
trong chốc lát, dứt khoát đi tới thềm đá ngồi xuống, ôm chặt hộp thức ăn vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn không trung. Trời rất đen, không biết có tuyết rơi hay không?
Hôm nay luyện võ cả một ngày, nàng lại
dậy sớm, bây giờ trong lòng ngực lại ôm cái ấm áp dễ chịu, Đường Tự
nghiêng đầu dựa vào lan can, suy nghĩ một chút, mơ hồ đã ngủ.
Lâu Tập Nguyệt vẫn không hề phát giác,
vẫn như cũ nhàn nhã tựa vào trên tháp dài đọc sách, nhưng mà dần dần,
khi ngoài phòng từng bông tuyết bay bay rơi xuống, hắn rốt cục nhịn
không được buông sách đứng lên.
Mở ra cửa phòng, một thân hình nhỏ bé
cuộn tròn ngồi trên thềm đá, bả vai lạnh run, sợi tóc nhiễm nước cùng
bọt tuyết, người nọ vẫn chưa tỉnh ngủ còn tiếp tục xuân thu đại mộng.
Thật sự là quá ngốc
Lâu Tập Nguyệt cất bước đi qua tới, im
lặng đứng ở phía sau nàng. Đường Tự lại giống như đã nhận ra, bỗng nhiên cả người run lên bừng tỉnh lại, quay đầu nhìn hắn.
Lâu Tập Nguyệt cười: “Tiểu Tự, sư phụ
không phải nói không cần sao. Ngươi vì sao còn chưa quay về phòng??”
Đường Tự dụi dụi mắt, mở miệng than thở: “Con sợ sư phụ như thế này sẽ
bị đói.” Nói xong, giống như dâng hiến vật quý vội vàng lấy từ trong
lòng ngực hộp thức ăn dâng lên, ánh mắt cười cười như trăng non: “Sư
phụ, vẫn còn nóng đó”
Lâu Tập Nguyệt lặng im nhìn nàng sau một
lúc lâu, bỗng nhiên cúi xuống bế người nàng lên. Lúc đầu thân mình Đường Tự cứng đờ, sau đó giống như nhiều lần trước đây dựa nhanh vào người
hắn, vươn một cánh tay ôm lấy cổ hắn.
“Tiểu Tự ngốc, rất ngốc” Lâu Tập Nguyệt trong đáy mắt chứa ý cười nói.
Hắn cười, khiến cho Đường Tự nhìn đến độ
ngây dại, mãi sau một lúc lâu mặt nàng đỏ hồng, cúi đầu nói “Sư phụ, hôm nay là Trừ Tịch.”
“Ừ.”
“Nên cùng người nhà đoàn tụ ăn cơm tất niên đó.”
“Ừ”
“Còn phải cùng nhau đón giao thừa.”
“Ừ.”
“Sư phụ cũng cùng nhau phải không?”
“Ha ha, Tiểu Tự, nhìn không ra ngươi thực biết quấy nhiễu”
“. . . . . . Sư phụ cũng cùng nhau phải
không?” Đường Tự đem mặt chôn vào hõm cổ của hắn, tham lam hít lấy nhiệt độ cơ thể của hắn cùng mùi hương từ hắn, ngực có cái gì đó tràn đầy,
ngay cả nói chuyện cũng có chút run.
Lâu Tập Nguyệt đón nhập hộp thức ăn trong tay nàng, dịu dàng nở nụ cười. Ngay cả chính hắn cũng không biết, tươi
cười này có bao nhiêu ấm áp.
Mà cái động tâm ban đầu, có lẽ chính là cái ấm áp bất thình lình xảy ra này.