Lưỡng Thế Hoan

Chương 185


trước sau

Cần cô thở dài: "Nô tài già nua, đã hoàn toàn thay đổi, phu nhân ngược lại vẫn xuân sắc như trước."

Nguyên phu nhân nói: "Nghe nói năm đó sau thái hậu hoăng*, cung nhân tứ tán, ta còn tưởng rằng bà sớm đã xuất cung."

*qua đời

Cần cô nói: "Ta cùng với Du phi hợp ý, về sau ở trong nội cung của nàng. Khi nàng bị dời đến ở nơi này, ta liền cũng cùng đi theo."

Nguyên phu nhân đưa mắt nhìn lại, thấy nơi này cây cỏ um tùm, nhà gỗ xưa cũ, không phát giác ra sự buồn bã, ngược lại hướng Lương đế nói: "Hoàng Thượng, đã là cố nhân xưa cũ, không bằng lại để cho nô tì mang bà ấy quay về Nguyên phủ? A Nguyên có phần không hiểu chuyện, vừa vặn lại có thể để lão nhân trong nội cung chỉ dày nó lễ nghi thêm."

Lương đế nghe Cần cô nhắc lại chuyện cũ, tâm trạng cũng ảm đạm, ánh mắt nhìn Nguyên phu nhân cũng nhu hòa đi rất nhiều, lập tức nói: "Đã là cố nhân, vậy mang về giúp nàng chăm sóc chuyện trong phủ cũng tốt. Trẫm nhìn A Nguyên kia của nàng, không giống người sẽ biết công việc quản gia đâu."

Cần cô vội dập đầu nói: "Tạ Hoàng Thượng! Tạ phu nhân!"

Trải qua mưa gió thế nào, dù cho đã sống tại lãnh cung lạnh lẽo này một hai chục năm, cũng coi là đã đủ rồi.

Vóc người của A Nguyên so Trường Nhạc công chúa cao hơn, quần áo của Trường Nhạc công chúa mặc lên người nàng hơi ngắn, nhưng giơ tay nhấc chân ngược lại càng lưu loát hơn.

Trường Nhạc công chúa sai người bưng tới chén thuốc trừ bỏ khí lạnh, A Nguyên không nói một tiếng cầm lấy, uống một hơi cạn sạch, liền dựa vào trên giường nghỉ ngơi, ngực phập phồng thở gấp.

Trường Nhạc công chúa nằm bên người nàng, thọt bờ eo của nàng, "Này, muốn khóc cứ khóc đi, muốn dựa vào thì đến đây dựa vào! Tâm trí của bổn công chúa rộng lớn, cố gắng hết sức cũng đủ cho cô lại gần!"

A Nguyên khinh thường, "Vứt đi một nam nhân ta không cần, vì sao phải khóc? Khóc cũng nên để người khác khóc!"

Đôi mắt Trường Nhạc công chúa xoay động, "Đúng đó. Lúc này Đoan hầu có lẽ đang khóc đó?"

A Nguyên nghễ nàng, "Cô nhìn thấy hắn khóc?"

"Không có."

Trường Nhạc công chúa dò xét mặt nàng, "Nhưng gần đây hắn cũng không phải thoải mái như ngươi nghĩ. Chuyện của hắn, phụ hoàng nói ta là trẻ con, không chịu cùng ta nói thêm, nhưng ta cũng nhìn ra được, hắn không muốn từ hôn. Phụ hoàng giống như có chút phiền muộn, dù là ta cùng Tạ Nham, Mộ Bắc Yên vài lần xin tha, cũng không chịu thả Tả Ngôn Hi ra. Chuyện của Tả Ngôn Hi nói lớn có thể lớn, nói nhỏ có thể nhỏ, mặt mũi nhiều người cầu xin không được, chỉ vì hắn cùng Đoan hầu quá mong muốn......"

A Nguyên giật mình, "Không thoái hôn, còn không phải do một câu của Hoàng Thượng? Có tất yếu phải lấy việc của Tả Ngôn Hi uy hiếp hắn? Dù sao có việc ta đào hôn, Hoàng Thượng muốn giải trừ hôn ước của chúng ta, cũng không cần kiếm cớ khác."

Trường Nhạc công chúa nói: "Còn giống như hy vọng lại để cho hắn cưới Vương Tắc Sênh?"

A Nguyên nở nụ cười, "Ánh mắt hắn nhìn Vương Tắc Sênh như thấy trân châu bảo bối, so với ta còn quý giá hơn nghìn lần vạn lần, vứt bỏ ta lấy nàng, chẳng phải đang làm thỏa mãn tâm nguyện của hắn? Vừa rồi ta rõ ràng đã quên nói lời chúc mừng, thật sự là có lỗi!"

Trường Nhạc công chúa há hốc mồm, không thể nói tiếp.

Sau nửa ngày, nàng hỏi: "Cô tiếp theo nên làm sao bây giờ?"

A Nguyên nghiêng người, chống đầu dậy bóp cằm Trường Nhạc công chúa, đôi mắt xinh đẹp cười như trăng lưỡi liềm cong cong, "Cái gì làm sao bây giờ? Ta muốn tiền có tiền, muốn tài có tài, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn tướng mạo có tướng mạo! Ngày đó tại Thấm Hà, nữ nhân yêu thích ta xếp hàng từ Đông thành đến Tây thành; hôm nay ở Kinh thành, nam nhân yêu thích ta xếp hàng từ Hoàng Cung đến Nguyên phủ! Kỳ thật ta cũng buồn chẳng biết làm sao bây giờ đâu, trước tiên là ngủ với nam, hay là ngủ với nữ? Trước ngủ kẻ trưởng thành có hàm dưỡng, hay là thanh niên trẻ trung có tài tình? Thật sự là buồn chết ta!"

Nàng quay người đè Trường Nhạc công chúa đang nghe đến ngây người, ha ha cười nói: "Bằng không thì trước tiên ngủ với Trường Nhạc công chúa trượng nghĩa mỹ mạo của chúng ta, được không?"

Trường Nhạc công chúa bị ép tới cười ha ha, vừa đẩy nàng ra vừa cười nói: "Được rồi được rồi, không bằng bắt đầu ngủ từ đống tình nhân lúc trước của cô đi! Bọn hắn nhất định rất vui lòng! Bất quá......"

Nàng vừa dùng lực, trái lại đè A Nguyên dưới thân, đáy mắt hiện lên tia giảo hoạt, "Ta có thể cho cô ngủ, nhưng có người, không cho cô ngủ!"

A Nguyên cười nói: "Ừ, ta cũng trượng nghĩa, hãy bỏ qua Tạ Nham đi! Ta ngủ với Tiểu Hạ Vương gia cô không có ý kiến chứ?"

Trường Nhạc công chúa đã nắm tay nàng, cùng nàng vỗ tay thề, cười nói: "Một lời đã định! Mộ Bắc Yên cũng không tệ, nếu như cô ưa thích, ta hiện tại an bài cỗ xe, tiễn đưa cô đi Hạ vương phủ, vừa vặn rất tốt?"

A Nguyên cười nói: "Như thế, làm phiền công chúa rồi!"

Cảnh Từ thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt, những ngày này bởi vì bệnh phải lưu lại trong nội cung, hiện tại đang sống ở Đào Nhiên Cư tĩnh lặng, cũng cách Di Minh Cung không xa.

Hắn đưa mắt nhìn xem hai chữ trên tấm biển ghi "Đào Nhiên"*, tự giễu cười cười, nhanh chóng đi vào.

*vui vẻ và thoải mái

Tạ Nham đi theo sau lưng Cảnh Từ, thấy bộ pháp của hắn có chút chệch choạc, đã nhíu chặt lông mày.

Hắn theo Cảnh Từ đi vào, trước phân phó cung nhân nói: "Đi lấy thuốc quý đến."

Cảnh Từ ngồi vào bên cạnh bàn, tiếp nhận trà rồi uống vào, khoát tay nói: "Không có việc gì......"

Tạ Nham nhíu mày, "A Từ, hôm nay không có quan trọng hơn việc điều dưỡng tốt thân thể cho đệ."

Cảnh Từ lắc đầu, "Yên tâm, dù sao cũng là chút ít bệnh cũ nhiều năm tích lại, nhất thời không cách nào khỏi hẳn, nhưng nhất thời cũng không sao đâu."

Hắn nhìn Tạ Nham, "Huynh đã từng gặp nữ tử không hợp lẽ thường hơn A Nguyên chưa?"

Tạ Nham đáp rất nhanh, "Đương nhiên đã gặp. Là người bị đệ đưa đến Tấn quốc Nguyên Thanh Ly, so với A Nguyên càng không hợp thói thường hơn."

Cảnh Từ hơi mỉm cười, "Huynh còn nhớ nàng? Nàng cùng mẫu thân nàng cùng một phẩm hạnh. Trường Nhạc công chúa cũng thế, các danh môn khuê
tú khác cũng thế, đều tốt hơn so với nàng bao nhiêu, không hiểu được huynh nhìn trúng nàng điểm nào."

Tạ Nham thở dài, "A Từ, đệ ôm tâm tư như vậy, rất nhanh đệ sẽ phát hiện, A Nguyên khả năng cũng cùng một phẩm hạnh với họ."

"Cho ta đội nón xanh của toàn bộ kinh thành? " Cảnh Từ trầm thấp cười, "Có lẽ, đây mới là bản tính của nàng?"

"Bản tính?" Tạ Nham chợt nghe thấy liền nở nụ cười, "Nếu như nói đây là bản tính, chắc hẳn là bản tính bị đệ bức ra."

Cảnh Từ ánh mắt liền lạnh đi, "Bởi vì ta tin Tắc Sênh, không tin nàng? Cái này là bức nàng ư?"

Tạ Nham nói: "Hơn nữa đệ một tháng nay tránh không gặp nàng, đệ cảm thấy nàng còn có lý do tiếp nhận cảm tình hay hôn nhân như được đệ bố thí cho?"

Cảnh Từ giận dỗi, "Bố thí?"

Tạ Nham cúi đầu hớp trà, nói: "Thật có lỗi, ta ngày đó nghe đệ nói chuyện xảy ra ngày trước của nàng, đã cảm thấy là bố thí. Chẳng qua là năm đó nàng giống như một chú mèo con chó con đệ nuôi dưỡng, bố thí như một thói quen, cũng có thể là được sủng ái mà lo sợ. Nàng của hôm nay sẽ đem sự bố thí của đệ coi như nhục nhã, dù dẫm lên chân cũng nhục nhã trở về. Còn có, nếu như người bên cạnh đệ đều đem nàng coi là mèo chó được đệ nuôi dưỡng, nàng sẽ không đạt được nửa phần tôn trọng. Một khi họ cảm thấy nàng có chỗ vượt quá khuôn phép, liền có thể sẽ phát sinh chuyện như hôm nay, hơn nữa......bọn họ sẽ không cảm thấy có cái gì không ổn."

Cảnh Từ nói: "Huynh nghĩ nhiều rồi! Hạ cô cô không thích nàng là thực, nhưng kỳ thật cũng chưa từng đối đãi với nàng như thế. Tắc Sênh lúc trước càng là xem nàng coi như tỷ tỷ mà đối đãi."

"Tỷ tỷ có thể tùy ý sai sử hả? Một người là bé gái mồ côi được đệ dành chút chút tình mọn mới thu giữ, một người là Triệu vương quận chúa cao cao tại thượng. Tỷ tỷ? A Từ, đệ đang ở đây lừa gạt ta, hay là lừa gạt chính đệ?"

Tạ Nham cười lạnh, "Hôm nay, muội muội đệ yêu thường cùng cô cô mà đệ tôn kính muốn dạy dỗ giáo huấn bé gái mồ côi mà trong nội tâm bọn họ cho là không biết cảm kích, đệ cũng đi theo chỉ trích......Tuy nhiên đệ cũng đã quên, nàng đường đường là Nguyên gia tiểu thư địa vị sánh với các người, đã sớm sẽ không coi chính mình là mèo con chó con nữa. Nàng căn bản sẽ không cảm thấy thiếu nợ đệ cái gì. Các người muốn hủy cả đời nàng, còn trông cậy nàng sẽ mang ơn? Nàng trước kia có bao nhiêu quan tâm đệ, hôm nay sẽ có bao nhiêu oán hận đệ. Đem toàn bộ kinh thành biến thành nón xanh, đệ cứ chờ thu lại đi! Ta đoán, thể lực cùng sức chịu đựng do thuở nhỏ nàng tập võ, thật có thể trò giỏi hơn thầy, rất nhanh sẽ vượt qua mẫu thân cùng muội muội của nàng......"

Cảnh Từ đang cúi đầu yên lặng uống trà, giống bị nước trà sặc một cái, liền ho khan kịch liệt.

Hắn vội vàng lấy khăn lụa che miệng, lại ho khan hai tiếng, mới cúi đầu liếc mắt nhìn khăn, lập tức lại nắm chặt khăn lụa, cho vào trong tay áo.

Động tác của hắn tuy mau lẹ, Tạ Nham đã thấy được trên khăn lụa có một vòng màu đỏ.*

*là máu

"A Từ!"

Tạ Nham gấp gáp người lên, lúc định gọi người, Cảnh Từ đã khoát tay ý bảo hắn không nên lên tiếng.

Tạ Nham giật mình, chợt nhớ tới, nếu bệnh tình của hắn bởi vậy chuyển biến xấu, chỉ sợ Lương đế, Hạ cô cô những người đó càng ghét A Nguyên.

Đáng tiếc, trong nội tâm A Nguyên, có lẽ sẽ cố kỵ Lương đế ghét nàng, về phần đám người Vương Tắc Sênh, Hạ cô cô đối đãi nàng như thế nào, căn bản không cần cân nhắc liệt kê.

Hắn thầm than một tiếng, thấy Cảnh Từ sắc mặt cực kém, lại hối hận đã nói quá mức, liền gọi cung nhân đem thuốc bưng tới cho Cảnh Từ uống, rồi cho bọn hắn lui ra, lúc này mới vỗ vỗ tay hắn, thấp giọng nói: "Được rồi, đợi nàng ngày mai bớt giận, đệ chủ động đi bồi thường tội đi, mặc dù nàng không chịu bớt giận, còn không đến mức lập tức cho đệ......Khục, đội nón xanh."

Cảnh Từ nói: "Nếu nàng cùng mẫu thân và muội muội của nàng giống nhau, ta còn đi bồi tội với nàng ư?"

Tạ Nham chán nản nói: "Mẫu thân của nàng, muội muội của nàng......Ngươi có thể hiểu được Nguyên phu nhân và Thanh Ly tao ngộ qua cái gì?"

"Chẳng lẽ là bị người khác bắt buộc, trở nên không biết liêm sỉ?"

"Không kém bao nhiêu đâu......Nguyên phu nhân tên gọi là Sở Ngọc La, xuất thân thư hương môn đệ, không bao lâu liền Hoàng Thượng quen biết, ước chừng cũng không thiếu thề non hẹn biển, từng có ước hẹn cưới gả. Có thể Hoàng Thượng lúc ấy chỉ là một kẻ vũ phu, nhà chỉ có bốn bức tường, nhà họ Sở không đồng ý. Về sau Sở gia bị quyền thần giám quan (*vạch tội) xét nhà, Sở Ngọc La liền bị bắt vào nội cung làm tỳ nữ, bởi vì dung mạo xuất sắc, có tài thơ phú cùng hội hoạ, không lâu được tuyển vào hầu hạ Chiêu Tông hoàng đế tại ngự thư phòng khi đó, thường xuyên có thể cùng văn thần võ tướng trong triều gặp nhau."

Truyện convert hay : Thần Cấp Long Vệ

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện