Người đàn ông từ bên ngoài bước vào, vừa bước vào đã thấy Khải Thàn đứng trước đại sảnh.
“Cậu đang làm gì ở đây?”Với khuân mặt lạnh lùng, anh nhìn Khải Thần với ánh mắt chứa đựng những điều bí ẩn rồi từ tốn đáp:“Không có gì.
”Khải Thần bình tĩnh, nợ nụ cười nhẹ vẫn giữ sắc mặt điềm tĩnh thân thiện như trước.
“Đệ vừa cùng ăn cơm trưa xong với phụ thân, hiện tại sẽ đi ôn bài.
”“À, ngươi sẽ đọc những bài thơ nhàm chán và vô dụng của mình một lần nữa, đồ vô dụng?”“Những thứ đó sẽ giúp ích cho gia tộc cậu giành lại được vị thế?”Khuân mặt đầy thơ ơ của người đàn ông, xen lẫn ánh mắt chứa đựng sự khinh thường và đầy kiêu hãnh.
Nói xong lời này, không chờ Khải Thần đáp lại, anh ta xoay người rời đi, với cử chỉ có phần thiếu tôn trọng địa vị gia tộc Khải Thần.
Ở chỗ cũ, Khải Thần vẫn bình thản, không bị kích động bởi lời nói có phần châm chọc đó, cậu chỉ ngồi lặng lẽ, còn hình bóng chàng trai vừa rồi dần mờ nhạt đi.
Omanda, người con trai cả của Nam tước Kaisen, cũng là anh trai của cậu.
Đương nhiên, tuy là huynh đệ nhưng quan hệ giữa Omanda và Khải Thần không tốt cho lắm, còn nói theo cách khác là tương đối tệ.
Hai bên chỉ có thể nói là nhìn thấu quá khứ của nhau, họ biết thân phận của đối phương nên không chung lý tưởng sống, nên trước mặt Nam tước Kaisen họ chỉ vờ giữ quan hệ huynh đệ.
Ngoài ra, giữa hai người lúc bình thường gần như giống như hai kẻ xa lại chung sống chung một mái nhà, không giống dáng vẻ của huynh trưởng và tiểu đệ.
Về thân phận hiện tại của mình, cậu rất giống người bạn Thịnh Hàm trong lần thiết lập thân phận thời Mạc phủ.
Giữa mối quan hệ của huynh trưởng Orichi và con thứ Fumio cũng giống như thân phận hiện tại của cậu.
Bởi cậu không được thừa kế hợp pháp bất cứ thứ gì từ Nam tước để lại, vì huynh trưởng mặc định sẽ là người thừa kế đương nhiên của gia tộc.
Nếu ngài Kaisen yêu thương cậu thì không sao, cậu vẫn còn sự bảo vệ từ cha, nhưng nếu không còn điều đó, cuộc sống của cậu sẽ rất vất vả trước quyền lực của huynh trưởng khi anh ta có nó trong tay.
“Thật thú vị…”Nhìn bóng dáng Omanda rời đi, Khải Thần chỉ biết lặng lẽ, sau đó cậu cũng về phòng của mình.
Nhiều ngày sau…“Hôm nay cậu học thứ gì đó?”Ngồi trước bàn gỗ, Khải Thần ngẩng đầu hỏi.
“Có vẻ như là lịch sử kiếm pháp…”Người thanh niên đó dừng lại như hồi tưởng điều gì đó, sau đó trả lời cậu.
“Martin!”“Cậu đã phải làm việc rất chăm chỉ rồi.
”“Không có gì, đây chỉ là điều đương nhiên mà tôi nên làm thôi!”Nhìn Khải Thần, Martin sửng sốt, cậu ta có chút kinh ngạc.
Kelin trong quá khứ sẽ không nói những lời này.
“Tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.
”Trước mặt anh, Khải Thần tiếp tục nói với nụ cười trên môi:“Xin hãy liên hệ với Ngài Kit.
”“Tôi nghe nói ngày Kit kiếm pháp rất cao siêu, tôi muốn thỉnh giáo ông ấy để lĩnh hội tuyệt kĩ, không biết liệu có thể?”“Tất nhiên là được rồi.
”Martin gật đầu, bất quá nên lúc này anh ta không khỏi có chút ngượng ngùng, do dự một hồi đáp:“Nhưng hiện tại ngài Kit vừa mới bị thương trong cuộc tỉ võ trong gia tộc Pandora, chân ông ấy đi lại còn chưa vững, tôi e là không thể cậu ngay được…?”Martin có ý muốn khéo léo từ chối Khải Thần vì nghĩ cậu sau này rốt cuộc sẽ không phải người thừa kế của gia tộc, nên việc kết thân với cậu sẽ chẳng có ích lợi gì.
“Không thành vấn đề.
”Khải Thần khẽ thở dài, trên mặt lộ ra vẻ hơi hụt hẫng:“Ông Kit là người hầu cận trung thành của cha tôi, là đội trưởng đội cận vệ vỡi võ công kiệt suất nên tôi rất tin cậy vào tài năng ở ông ấy.
”“Ừm!”Martin sửng sốt chốc lát, không khỏi có chút khó hiểu.
Thấy vậy, Khải Thần chậm rãi giải thích:“Theo tôi được biết, nhà ông ấy có năm người con, còn có cả cha mẹ già, cùng vài chục người nô gia, nên rất cần được gia tộc đối đãi bổng lộc thật hậu.
”Nhưng lần này, Kit tiên sinh đã xảy ra chuyện, không thể hầu hạ cho gia tộc.
Cuộc sống hiện tại của ông ấy có chút việc nên…Khải Thần nghe vậy, mặt đầu buồn rầu nói:“Tôi biết mình không thể bù đắp nỗi đau thể xác cho ông ấy, nhưng tôi hi vọng có thể giúp đỡ ông ấy bằng bổng lộc, để một cận vệ trung thành như vậy khốn đốn, quả thực tôi rất buồn.
”Martin cảm động, một người trẻ mà suy nghĩ thấu tình đạt lí như cậu, quả thực làm người ta ngưỡng mộ.
“Chuyện đó có gì đâu, chỉ là một chút thành ý của tôi.
”Khải Thần nhìn Martin một cách chân thành:“Xin hãy giúp tôi điều này, xin đừng truyền tin ra bên ngoài.
”“Tôi không muốn tạo áp lực gì tới gia đình ông Kit.
”“Ồ!” “Cậu có thể tin tưởng ở tôi.
”Martin lập tức nghiêm túc:“Tôi nhất định nghe theo mệnh lệnh này của cậu, cậu hãy yên tâm.
”“Cảm ơn cậu.
”Với vẻ mặt đầy cảm động và chân thành của mình, Khải Thần cảm ơn anh ấy.
Một lát sau, Martin rời đi.
Khải Thần ngồi trong