Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Trong ba ngày này, Khải Thần không làm gì nhiều, mà chỉ đơn giản làm là đến thăm những người anh từng quen trước đây.
Nửa năm qua, dưới việc kết bạn mở rộng các mối quan hệ, cậu đã quen biết không ít người, nên chỉ trong ba ngày cậu đã gặp rất nhiều nhiều.
Ngày thứ ba trời mới vừa kịp sáng, Khải Thần đã vội đi ra ngoài.
Phía bên ngoài trang viên rộng rãi đó, có một vị khách đã ngồi đợi anh từ khi nào rồi.
“Thưa cậu chủ, tôi ở đây.
”Ông Kit tỏ vẻ kính trọng, vui vẻ gọi Khải Thần.
“Chú Kit, chú tới sớm vậy ư?”Khải Thần cười cười, tiến lên vỗ nhẹ vào vai ông ấy.
“Tôi trông cậy vào chú rất nhiều, tiền bối.
”“Cậu chủ yên tâm, lão dù đã già, nhưng xin nguyện cống hiến chút tài hèn sức mọn vì cậu.
”Lão xúc động nói tiếp:“Nếu không có cậu, không biết cả gia đình tôi bây giờ đã ra sao đây?”“Sắp tới cậu chủ sẽ có cuộc hành trình mới, lão sẽ tiễn cậu, mong mọi điều tốt đẹp đến với cậu.
”Khải Thần xúc động:“Xin cảm tạ, chú.
”“Nghe được tin cậu chuẩn bị đi, có rất nhiều người muốn tới tiễn cậu, mọi người nhất định sẽ đến chào cậu.
”“Chú hãy thay ta cảm tạ bọn họ.
”“Ngày hôm nay may mắn có được thành tự như vậy là nhờ sự giúp đỡ rất nhiều từ mọi người.
”Ông Kit mỉm cười đồng ý.
Vì vậy khi vẫn còn sớm, lúc những người xung quanh chưa xuất hiện.
Hai người bọn họ nói chuyện, không biết họ có quan hệ gì không.
Một lúc sau, phía xa xa có tiếng móng ngựa và tiếng hí giòn tan trong gió.
Đó là quản gia Martin cùng một số người đang phi ngựa tới.
Tất nhiên khung cảnh này không làm Khải Thần ngạc nhiên.
Điều khiến Khải Thần ngạc nhiên thực sự là người đàn ông trung niên đứng sau quản gia Martin.
“Cha, sao cha lại ở đây?”Anh ta nhìn ngài Nam tước Kaisen một cách bất ngờ.
Phía trước, Nam tước Kaisen mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, lúc này thần sắc có chút khác thường, trên mặt có vài quầng thâm, có lẽ tối qua ông đã không ngủ đủ giấc.
“Ta muốn tới tiễn con.
”Nhìn Khải Thần, ông ấy nở nụ cười và nói như vậy.
“Con mình sắp đi xa, là bậc làm cha làm mệ sao ta không khỏi lo lắng được?”Đêm qua ông ấy ngủ không ngon giấc, thậm chí còn có ý định muốn giữa Khải Thần ở nhà, không tới đó nữa.
Nhưng cuối cùng, bằng lý trí ông ấy vẫn quyết định tới tiễn để xem cậu trưởng thành trong môi trường mới.
“Lần này đi học xa, mọi việc con nhớ cẩn thận.
”Nhìn cậu, Nam tước khẽ thở dài, ánh mắt rưng rưng, nhắc cậu.
“Vâng! thưa cha.
”Vừa nói xong, cậu tiến về phía trước để bước lên xe ngựa đã chờ sẵn, không quên quay người lại vẫy tay chào mọi người.
“Lần này con đi, chắc sẽ rất lâu mới trở lại, mọi người ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe.
”Ngài Nam tước khéo mắt như muốn rơi lệ, ông ôn tồn nói:“Ta hi vọng con khi đi học xa, không có ai bên cạnh, con có thể tự bảo vệ bản thân, giữ gìn sức khỏe, kết giao nhiều bạn bè mới.
”“Khi con trở về, chúng ta có thể cùng nhau ngồi ăn sáng như trước đây.
”Ông ấy với giọng nói nhẹ nhàng, khuân mặt chân thành.
Những người xung quanh khi trông thấy cảnh tượng hai cha con họ, Martin cùng mọi người ai nấy không khỏi xúc động, họ vẫy tay chào Khải Thần, mong chờ ngày cậu trở về.
Nam tước Kaisen xúc động đỏ mặt.
Ông ấy như muốn nói điều gì đó tiếp, nhưng như thể có thứ gì ứ đọng lại mắc ở cổ nên ông ấy không thốt lên lời, chỉ một tay che miệng, tay còn lại cầm khăn vẫy chào cậu.
Đoàn xe bắt đầu chuyển bánh, những chú ngựa bắt đầu di chuyển chậm rãi.
“Hãy bảo trọng.
”Nam tước dặn dò, mắt đã trực trào:“Hãy cố gắng lên con ta rồi bình an trở về.
”“Ta sẽ…”Đoàn xe ngựa đã đi xa, không còn nghe thấy âm thanh phía sau.
Trong xe ngựa, có Khải Thần, lão tướng Kit và một vài người khác đi theo để hộ tống và giúp đỡ cậu trong môi trường mới.
Cuộc sống sắp tới của cậu sẽ có sự chăm sóc, phụng sự từ bọn họ, những cận vệ trung thành của Khải Thần.
Những con gió thổi qua làm mát cả bên trong xe bọn họ.
Sau khi không còn thấy bóng dáng của đoàn xe, ngài Nam tước cuối cùng chỉ thở dài và rời đi.
Đúng lúc này, cách đó không quá xa, âm thanh của tiếng trống nổi lên, hình như có đám đông đang làm gì đó.
“Âm thanh gì vậy?”Nghe thấy nó, ngài Nam tước quay sang hỏi quản gia Martin, ông ý cay mày với vẻ mặt đầy thắc mắc.
“Cậu cả Omanda đang huấn luyện cận vệ thưa ngài.
”“Thật vô tâm quá!”Có người nói chen vào khi thấy việc đó, ngài Nam tước chỉ đứng đó cũng không phản ứng lại lời nói ấy.
Ngài Nam tước đột nhiên thốt lên:“Em trai của nó đi xa, thân là anh trai cả trong nhà, biết tin như thế, mà hắn không đến tiễn biệt lấy một câu.
”“Một kẻ sắp đứng ra lãnh đạo gia tộc lại có cách hành xử như vậy, thật là.
”Ngài Nam tước giận tím người, bực giọng thốt lên.
Khải Thần lúc này đã đi được đoạn xa nên thản nhiên không hề biết việc nổi nóng này của cha.
Lúc này, trong xe ngựa, cậu chỉ có tâm tư về chuyện, không biết đi xa như thế liệu sẽ là lợi thế hay bất lợi?Có lẽ những điều đang chờ cậu trong tương lai thực sự dường như mới chỉ bắt đầu kể từ giờ phút này.
Không nói tới những việc sâu xa như anh cả Omanda cướp binh quyền để lãnh đạo gia tộc sớm, chỉ cần nói tới động thái nhỏ như việc quản lý các cửa hàng kinh doanh hay xây dựng lực lượng cho riêng mình, nếu cậu ở xa thì rất khó có thể thực hiện được thuận lợi.
Chưa kể với thế lực của Omanda lúc này, đã là một tay che trời, hắn hoàn toàn có thể ép cha trao ấn tín gia tộc để lên nắm quyền điều hành gia tộc sớm.
Nhưng vì cũng tính đến phương án rủi ro nhất như vậy, nên bằng nỗ lực của mình và mọi người, cậu đã tính đến các khả năng có thể xảy ra.
Trong sáu tháng qua, những người xung quanh Nam tước và một số võ sinh, quý tộc nhỏ xung quanh Omanda về cơ bản đã bị Khải Thần mua chuộc hoặc ít nhất họ có một chút xu hướng cảm tình hướng về cậu.
Với lại theo như tình trạng sức khỏe của ngài Nam tước, ông ấy sức khỏe vẫn còn rất tốt.
Nên đây là cơ hội rất lớn để Khải Thần bước chân ra thế giới bên ngoài, quen biết thêm bạn bè từ các gia tộc khác, có thêm hiểu biết để thực hiện kế hoạch của mình.
Thế giới này quả thực rất rộng lớn, ở công quốc Kutu bên trong lãnh thổ đó, lãnh địa của Nam tước chỉ là một phần rất nhỏ trong số gần 20 gia tộc khác, mà gia tộc Nam tước Kaisen giờ chỉ còn là quý tộc cấp 2, những gia tộc quý tộc cấp 1 như gia tộc Pandora mới nắm quyền lớn trên công quốc này.
Đây là cơ hội rất tốt để cậu học tập kiến