“Không phải vì lý do khác mà chỉ đơn giản là để chăm sóc đứa trẻ thôi sao?”Lúc này, nhìn nụ cười trên mặt Khải Thần, ý nghĩ này xẹt qua trong đầu rất nhiều người.
Bọn họ nhìn Khải Thần đang ngồi thẳng trước mặt cậu, khuân mặt hiền lành, dung mạo tuấn tú, lúc này không khỏi khâm phục cậu ta.
Thành thật mà nói, thân là một quý tộc, những cám dỗ mà họ nhận được vào ngày thường là điều người bình thường không thể tưởng tượng được.
Trong trường hợp này, những người có thể tuân theo nguyên tắc của mình và chống lại sự cám dỗ từ thế giới bên ngoài chắc chắn rất đáng được ngưỡng mộ.
Đối phương có thể chống lại cám dỗ, thậm chí còn đối xử dịu dàng với một cô bé xa lạ, xứng đáng được mệnh danh là hiệp sĩ Kelin.
Bọn họ ai nấy cũng thở dài, cảm xúc đó đã nảy sinh từ lúc nào không hay.
Suy cho cùng, thành thật mà nói, trong số các quý cô có mặt, có rất nhiều người có vóc dáng và ngoại hình đẹp hơn đối phương phương, địa vị cũng đủ cao quý.
Hơn nữa, rất nhiều người trong số này có ấm tượng tốt với Khải Thần, nhưng đều bị từ chối một cách lịch sự.
Bây giờ đối phương nhận lời mời của cô bé, hiển nhiên chỉ là để lo lắng tâm tình của cô ấy chứ không phải vì lý do khác.
Lúc này, mọi người xung quanh đều nghĩ như vậy.
Ngay cả Khải Thần cũng không nghĩ nhiều về điều đó.
Tuy biết thân phận của Cosima không phải tầm thường, nhưng thứ nhất quả thực cậu cũng không rõ về thân phận thực sự của cô ấy, thứ hai trước kia Khải Thần đã tạo dựng một nhân vật của mình rất tốt nên căn bản không để ý tới.
Về phần Cosima, lúc này đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, sắc mặt trở nên hồng hào.
Cô nhìn Khải Thần đang đứng trước mặt mình, lấy hết can đảm nói:“Anh Kelin, anh có vẻ ít tới những nơi như thế này trước đây?”“Đúng là như vậy, tôi là người sống khá khép kín, vốn không hay tới những nơi quá đông người.
”Khải Thần cười nói.
“Chỉ là những thứ quá ồn ào hay quá đông người vốn chỉ vui trong chốc lát, sẽ khó có thể tìm được người bạn chân thành tại đây.
”“Đương nhiên đấy chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi, còn không ai có đủ tư cách để đưa ra quyết định cho bạn.
”Nhìn Khải Thần, nghe những lời này, Cosima tỏ vẻ gật đầu đồng ý.
Những lời nói đó khiến cô thấy khá buồn cười, bởi những buổi tiệc như này trong các gia tộc lớn bọn họ được tham dự từ nhỏ, như vậy cô chợt nghĩ có thể xuất thân của Khải Thần chỉ trong một gia tộc bình thường, nên anh mới ít có mặt tại những nơi như này.
Nhưng cô không biết tại sao, sau khi nghe những lời đó từ Khải Thần, cô lại có cảm tình với anh hơn là sự chán ghét hay xem thường địa vị xuất thân của anh.
Trên thế giới này phải luôn tồn tại sự khác biệt, không thể ai cũng như ai, điều đó thật sự cản đường cho sự phát triển.
Cô nghiêng đầu, không nghĩ tới điều đó.
Một bàn tay từ từ đưa xuống và nắm lấy tay cô, những ngón tay thon nhỏ, mềm mại.
Dưới ánh mắt trầm trồ của nhiều người khác, trước mặt anh, Khải Thần đứng dậy chậm rãi nắm tay và bước đi chậm rãi cùng Cosima.
Họ bước về phía trước, đến một góc và bắt đầu khiêu vũ.
Vũ điệu khiêu vũ quý tộc của Vương quốc Kutu rất độc đáo, là một quý tộc, Khải Thần cũng học tập trong lãnh thổ của cha mình, Nam tước Kaisen, nhưng thú thực trước kia cậu nhảy rất ít, nên nhảy chưa được giỏi.
Đa phần cậu nhảy theo Cosima và tránh để giẫm lên chân cô.
Cho nên động tác của cậu tựa hồ có chút thiếu uyển chuyển, anh khá lúng túng.
Thế nhưng nhìn vào ánh mắt của Cosima, như cô đang muốn nói với anh “Không sao mà, có tôi đây rồi, hãy làm theo tôi.
”Cosima với ánh mắt trìu mến đã tạo cho Khải Thần cảm giác bình tĩnh trở lại, chỉ cần làm theo cô ấy, bởi cô khiêu vũ rất giỏi.
Cosima đã cứu Khải Thần một bàn thua trông thấy trong mắt những khán giả giới quý tộc đang dõi theo họ.
Lập tức động tác của cậu đã thanh thoát hơn, Cosima nhảy dẫn dắt anh khiến cả hai cảm thấy thoải mái hơn.
Cái gọi là khiêu vũ, xét cho cùng chỉ là thứ được thể hiện bằng chuyển động của cơ thể.
Với thể lực và cơ thể linh hoạt của Khải Thần hiện tại, việc nhảy tốt chỉ cần anh ấy sẵn lòng là không khó.
Ở trước mặt cậu, Cosima theo sát động tác của Khải Thần.
Trước mặt Khải Thần, Cosima di chuyển thanh thoát như thể vô thức bởi hiện giờ hai người bọn họ như hòa vào một, chuyển động khá nhịp nhàng, không còn lúng túng như trước.
Vừa nhảy ánh mắt cô vừa dán chặt vào anh ta, anh cũng nhìn cô với ánh mắt có phần hơi ngại ngùng, thấy vậy Cosima cười mỉm với vẻ mặt thích thú, xa xa Henry cũng đang dõi theo bọn họ.
Kết thúc màn khiêu vũ.
Khải Thần ôn nhu mỉm cười, không lập tức buông tay cô mà vẫn còn nắm nhẹ bàn tay mịn màng đó, chậm rãi dẫn cô về phía mình, ghé vào nói nhỏ vào tai cô.
“Đã muộn rồi!”Nhìn Cosima, cô mỉm cười:“Trở về cậu nhớ nghỉ ngơi sớm.
”Dứt lời cả hai khẽ buông tay đối phương, lịch sự chào nhau rồi quay về vị trí của mình.
Cosima có chút chưa muốn về bởi cô vẫn muốn trò truyện thêm với Khải Thần, thế nhưng lúc này đã muộn, cô miễn cưỡng đi về chỗ ngồi.
Cảm giác nắm tay vừa rồi, và cả màn khiêu vũ giữa hai người, vẫn như dư âm còn sót lại, tuy chỉ