“Hiếm có khi anh Omanda trở lại, cha ta không cần phải tức giận…” Nhìn nam tước Kaisen trên mặt lộ ra vẻ mặt không vui, Khải Thần mỉm cười, sau đó nói:“Vừa vặn gần đây chúng ta ở đây có chút thiếu nhân lực, đúng lúc là anh ấy quay lại.
Cha hãy cho anh ấy một cơ hội." Nam tước Kaisen hừ lạnh, nhưng sau khi nghe Khải Thần nói, cuối cùng ông ấy cũng gật đầu.
Dù sao nó cũng là con ruột của mình, ngày thường dù có bất tài đến đâu thì dù sao nó cũng vẫn là con của mình.
Bây giờ Omanda đã tới trang trại trồng nho tiếp quản, có vẻ không thích hợp để đuổi anh ta ra ngoài lần nữa.
Và như Khải Thần đã nói, mọi hận thù ân oán cũng nên bỏ đi, con người sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhất là anh ấy trong thế giới này cũng là người nhà của cậu, nếu anh ấy đã “ cải tà quy chính” thì nên cho Omanda một cơ hội.Hơn nữa gần đây họ trở nên cực kỳ bận rộn với việc phát triển thương mại và có quá ít người sẵn sàng giúp đỡ.
Nếu Omanda quay lại vào lúc này, sẽ thật tuyệt nếu anh ấy có thể giúp đỡ.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Nam tước hơi dịu đi, nhìn về phía quản gia Martin bên cạnh: "Để nó vào đi." "Vâng thưa ngài Nam tước." Quản gia Martin gật đầu rồi quay người bước ra ngoài.
Một lúc sau, có tiếng bước chân, Omanda bước vào.
Anh ta mặc một chiếc áo choàng đen, trông có vẻ cao lớn và vạm vỡ, nhưng dáng người hơi mập và trông đầy đặn hơn một năm trước. Đứng ở bên cạnh Khải Thần, dung mạo chênh lệch quá rõ ràng.Nhìn vẻ bề ngoài hắn không thể đẹp trai và toát lên năng lượng tích cực như em trai được. "Lần này ngươi đã biết sám hối, cải tà quy chính chưa?"Nhìn bộ dạng và sắc mặt của cha, Ormando trên mặt đột nhiên tràn đầy nét sợ sệt, nhưng hắn vẫn lạnh lùng nói.
"Cha."“Con đã biết rồi, thưa cha.”Đi vào phòng, Omanda quỳ một gối xuống, vẻ mặt đặc biệt chân thành: "Đã mấy tháng kể từ khi con rời xa nhà, con đã biết sai, mong cha cho con một cơ hội." "Xin hãy cho phép con ở lại, đi theo cha và đừng để con tới trang trại ý, con thật sự không sống nổi ở đó." Lúc này sắc mặt của hắn ta có vẻ rất chân thành.
Nhìn bộ dạng của hắn, vẻ mặt Nam tước Kaisen dịu đi một chút.
"Đứng dậy đi." Nam tước nhìn Omanda và nói điều này, khiến Ormando từ từ đứng lên và bước sang một bên.
“Bây giờ ta không nói về chuyện quá khứ nữa.” Nam tước Kaisen bình tĩnh nói: "Ngươi trở về vừa đúng lúc." "Mấy ngày nay mọi người đều rất bận rộn, trở về giúp đỡ thì tốt hơn là ở lại nơi tồi tàn đó uống rượu." “Trong vài ngày nữa, hãy lên đường cùng chúng ta, mang theo thanh kiếm của ngươi.” Ông ấy nhìn vào thân hình to béo hiện tại của Omanda, cau mày và nói điều này.
"Vâng thưa cha." Omanda nghe thấy cha không trách tội, gật đầu liên tục, trông có vẻ chân thành.
Một lúc sau, Nam tước Kaisen rời đi.
Chỉ còn lại Khải Thần và Omanda ở đó.
"Anh trai." Nhìn Omanda, Khải Thần mỉm cười, chủ động chào hỏi.
Tuy nhiên, Omanda vẻ mặt lạnh tanh không phản hồi, tỏ ý kinh thường Khải Thần.
Nhìn Khải Thần trước mặt, Omanda hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi không quay đầu lại.
Hai tay của Khải Thần đông cứng giữa không trung, trông có vẻ xấu hổ."Thưa cậu cả..." Từ bên cạnh vang lên giọng nói của quản gia Martin, có vẻ có chút xấu hổ: "Cậu chủ Omanda, ngài ấy...""Nó không quan trọng trong mắt ta." Omanda nói với Martin. Nụ cười trên mặt Khải Thần không thay đổi, cậu yên lặng thu hồi bàn tay đang đưa ra của mình, chỉ đứng đó nhìn bóng dáng Omanda rời đi.
Anh ta chỉ biết lặng lẽ lắc đầu, sau đó chào Martin rồi rời đi.
............ Vài ngày sau, trang viên của Nam tước Kaisen lúc này đông đúc.
Xung quanh tràn ngập hàng hóa được vận chuyển từ phía bắc, lấp đầy toàn bộ trang viên.
Xung quanh có một số người trông giống dân phu áp tải hàng hóa nhưng toàn thân lại có lông lá đen dày, họ đều chăm chỉ làm việc.
"Rất nhiều hàng hóa được chuyện tới..." Nhìn hàng hóa xung quanh, Nam tước Kaisen không khỏi thở dài: "Làm sao ngươi vận chuyển được những thứ này tới đây?" “Những lãnh chúa đó thực sự sẽ cho phép các ngươi tự do đi qua lãnh thổ của họ một cách an toàn.” Bản thân là một quý tộc, ông ấy biết chính xác những lãnh chúa đó nghĩ gì.
Không thể phải mong đợi các lãnh chúa cao quý của thế giới này có những đức tính tốt.
Trên thực tế, đôi khi không quá lời khi gọi những người này là kẻ cướp.
Omanda là một ví dụ.
Tại sao trước đó hắn lại bị Nam tước Kaisen khiển trách? Chẳng phải là hắn đã dẫn người đi cướp đoàn lữ hành của một lãnh chúa