Một bóng người gầy gò xuất hiện trước mặt anh.
Đứng trên con đường vắng vẻ, nhìn bóng người trước mặt, Khải Thần th eo bản năng nhíu mày, giật mình.
Phía trước, một cô gái trẻ lẳng lặng đứng đó.
Đó là một cô gái trẻ lúc này trông trạc tuổi Bội San, nhưng cô ấy trông giống như một học sinh cấp ba với dáng người rất gầy, như thể gió bên ngoài có thể thổi bay cô ấy.
Người này không ai khác chính là bạn cùng lớp của Khải Thần, cô gái mới chuyển đến lớp của anh, Hân Nghiên.
"Tại sao cô ấy ở đây?"Trong tiềm thức, ý nghĩ này lóe lên trong đầu cậu.
Ra ngoài một mình vào lúc nửa đêm không phải là một ý kiến hay, đặc biệt là đối với một cô gái.
Anh khó hiểu, rồi lại sững người.
Trước mặt Khải Thần lúc này, tại nơi anh đang đứng, bóng dáng của Hân Nghiên đã nhanh chóng biến mất, xuất hiện ở một nơi khác.
"Nhanh quá!" Cậu nghĩ.
Đột nhiên, Khải Thần sửng sốt, cảm thấy có gì đó không bình thường.
Không hề nghi ngờ nữa, sau nhiều lần Thiết Lập Thân Phận với kinh nghiệm mà bản thân tích lũy, anh nhận ra với loại tốc độ này tuyệt đối không phải nữ sinh bình thường có thể có được.
Cô ấy rèn luyện thân thể tuyệt đối không hề mảnh mai yếu đuối như các bạn nữ khác.
Đó chắc chắn không phải là vẻ ngoài yếu đuối thể hiện trên lớp trước đây.
Nhìn bóng dáng của Hân Nghiên đang sải bước về phía trước ở phía xa, Khải Thần do dự một lúc, sau đó anh vẫn cất bước, lặng lẽ đi về phía trước và đi theo bước chân của cô.
“Hở” “Đây là” “Là”"Hơi thở của ác linh sao?"Đi trên đường, cảm nhận được bầu không khí quen thuộc xung quanh, Hân Nghiên khẽ thở dài, không hiểu sao trong lòng nhớ lại chuyện đã xảy ra với mình.
Sau khi rời xa gia đình đến thành phố xa xôi này, vốn dĩ cô chỉ muốn ổn định và sống như một người bình thường, quên đi quá khứ đau buồn trước kia.
Thật bất ngờ, thành phố nhỏ này lúc này không hề yên bình như vẻ bề ngoài của nó.
Linh hồn xấu xa được che giấu kỹ với người khác, nhưng nó không thể che giấu được với một người chuyên nghiệp như cô.
Cảm nhận được luồng sinh khí của ác linh, cô do dự một chút, nhưng cuối cùng lựa chọn tiến lên phía trước.
Cô sải bước đi tiếp, bước đi có chút ngạp ngừng của một người đang thấp thỏm lo lắng điều gì đó.
Có thể là giải pháp an toàn nhất để báo cáo với Yumensi và nói cho anh ấy biết những gì anh ấy biết.
Nhưng theo cách này, thời gian chắc chắn sẽ bị chậm lại và sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Cô ấy không thể giải thích lý do với Yumasi, cũng như không thể cung cấp bằng chứng.
Mọi thứ hiện tại chỉ là linh cảm mách bảo của bản thân cô ấy.
Con quỷ vẫn chưa xuất hiện, vì vậy ngay cả khi cô ấy báo cáo nó, điều đó cũng chả có nghĩa lý gì.
Và trong cảm ứng của cô ấy, linh hồn ác quỷ đã bắt đầu hành động vào lúc này, và nhiều người sẽ bị nó làm hại tối nay.
Sau một hồi do dự, cô vẫn lựa chọn rời đi và lặng lẽ tiến về phía trước.
Theo cảm ứng của mình, cô đi dưới cầu vượt.
Sau đó, cô nhìn thấy bóng dáng của ai đó.
Đó là một người đàn ông và một người phụ nữ, đang vùng vằng với nhau y như thể họ đang tranh cãi.
Nhìn bề ngoài, có lẽ họ có quen biết nhau từ trước vì cách xưng hô gọi tên họ của nhau.
Cảnh tượng cãi cọ, ghen tuông của những người trẻ tuổi, loại chuyện này có vẻ bình thường không khó bắt gặp trong cuộc sống thường nhật.
Nhưng tại thời điểm này giờ đã là nửa đêm, điều này có lẽ hơi bất thường.
Hân Nghiên ngẩng đầu lên và nhìn về phía trước.
Cô tiến thêm vài bước để thấy rõ hơn, đó thực sự là một cặp đôi, người nam nhìn chừng hai mươi lăm, nữ nhìn trẻ hơn, mới chừng mười bảy, mười tám.
Thoáng nhìn, người phụ nữ có khuôn mặt xinh xắn giống một kiều nữ, với ngoại hình của cô ấy trông giống một người tập yoga thường xuyên.
Nhưng vào lúc này, điều khiến cô chú ý hơn cả đó là người đàn ông cạnh cô gái đó.
Ánh mắt của cô đều tập trung vào người đàn ông đó.
Nhìn vẻ mặt của người đàn ông đó như có vẻ đang bực tức, lúc này màn tranh cãi giữa bọn họ càng ngày càng kịch liệt hơn.
"Chúng ta chia tay rồi!"Giật tay người đàn ông ra, sắc mặt cô gái lạnh lùng: "Anh còn muốn gì ở tôi?""Bội Bội, cho anh thêm một cơ hội, anh biết mình sai rồi, lần sau nhất định sẽ không tái phạm! "“Anh với cô gái đó”“Anh” “Anh”“Không phải như em nghĩ đâu”“Anh thề đấy”“Giữa bọn anh chỉ là bạn bè bình thường”Trước mặt cô gái trẻ đó, người đàn ông lộ ra vẻ khẩn khoản, níu kéo, ra sức nắm lấy tay Bội Bội:“Lúc trước không phải em nói muốn tìm một người thầy dạy võ giỏi cho anh trai mình sao?”"Chú của anh là một lão sư dạy võ, đã là quốc gia võ lâm đệ tử, hiện tại ngươi đi theo chú ấy nhiều không đếm xuể, về sau anh sẽ nhờ chú ấy huấn luyện anh trai của em!"“Bội Bội à!”"Làm ơn, anh thực sự không thể mất em!"Anh ta nắm chặt lấy tay cô gái với vẻ mặt vô cùng thành khẩn, mặc cho cô gái có vùng vẫy, cố gạt bàn tay đó ra.
Nhìn dáng vẻ của người đàn ông và lắng nghe lời nói của anh ta, cô gái do dự một lúc, nhưng sau đó lại cười khẩy:"Nghe hay đấy.
"“Đàn ông các anh,