Có tài liệu chi tiết cùng với đồ thiết kế hàng hiệu, hơn nữa đội ngũ thi công lại có kinh nghiệm phong phú, việc trang trí phòng ăn không đến nửa tháng đã hoàn thành.
Tiếp theo là chuẩn bị các loại gia cụ, bàn ghế, các loại giấy tờ cần xin cấp phép, quan trọng nhất là, đặt tên cho nhà hàng.
Chiều hôm đó, Dịch Bạch Đường cùng Thương Hoài Nghiên đứng sóng vai ở trước phòng ăn, bên trong vừa được đặt đầy đủ bàn ghế dày nặng bằng gỗ, dây leo xanh biếc đã được cấy ghép hoàn hảo, uốn lượn trên trần nhà, ở vị trí trung tâm đặt một đại thụ, trên trần nhà dày đặc dây leo giống như những cánh tay dẻo dai tỏa ra từ đại thụ* kia.
(*cây to, sống lâu đời.
)
Mặc dù trồng rất nhiều cây xanh nhưng trong phòng cũng không hiện ra vẻ âm u chật chội.
Ban ngày, một cửa lớn bằng pha lê chiếm cứ một nửa vách tường đảm bảo ánh sáng được chiếu rọi đầy đủ.
Đến buổi tối, ánh đèn được thắp sáng, một phần ánh đèn được giấu sau lá xanh, còn một phần ở bên trên, số còn lại được bố trí ở trên các nhánh cây của đại thụ, một khi được thắp lên, ánh sáng óng ánh sẽ chiếu hoàn chỉnh ở gốc đại thụ, nếu như nhìn kĩ hơn còn có thể phát hiện ra ánh đèn được bố trí thành một vòng tròn khi ẩn khi hiện.
Nơi đó chính là một lời nói ẩn giấu không tiện nói thẳng của Thương Hoài Nghiên:
Đây chính là vương miện và vòng hào quang trên đầu Bạch Đường nhà ta!
Thế nào, thật xinh đẹp đúng không!
Tia sáng này quả thật quá xinh đẹp.
Dịch Bạch Đường đứng cạnh Thương Hoài Nghiên nghĩ như vậy.
Ban ngày giống như kim cương, buổi tối lại giống sao trời, thẩm mỹ như vậy nhìn chung mình vẫn coi như hài lòng.
Dịch Bạch Đường hài lòng, bắt đầu hỏi Thương Hoài Nghiên: "Anh muốn đặt tên cho nhà hàng là gì?"
Vấn đề này cơ bản là Thương Hoài Nghiên đã sớm nghĩ xong: "Gọi là Quân Duyệt? Hay là Phong Lai? Hay là Mãn Viên Hoa?" Y cảm thấy ba cái tên này đại diện cho ba phong cách hoàn toàn khác nhau, để cho Dịch Bạch Đường chọn lấy một phong cách, sau đó sẽ nghiên cứu kĩ hơn.
Dịch Bạch Đường nghe xong tên Thương Hoài Nghiên đặt, nhìn đại thụ bên trong cắm rễ trong đất ở phòng ăn nửa ngày, mặt không cảm xúc, nói: "Gọi là Có Cây.
"
Thương Hoài Nghiên: "Cái gì! "
Dịch Bạch Đường: "Quyết định như vậy đi.
"
Thương Hoài Nghiên: "Chờ đã?!"
Dịch Bạch Đường cúi đầu nhìn điện thoại di động: "Xe đưa hoa tươi cũng đến rồi, đi ra ngoài chờ đi.
"
Nội tâm của Thương Hoài Nghiên hỏng đến nơi mất thôi: "Không, chúng ta trở lại thảo luận thêm về tên của nhà hàng đã! "
Dịch Bạch Đường không để ý tới Thương Hoài Nghiên nữa, quay người đi ra ngoài.
Hắn còn lâu mới nói lại chuyện này, tên này hắn đã quyết rồi, sẽ đặt là Có Cây!
Đi qua cửa kính tự động của nhà hàng, đến khi Dịch Bạch Đường đi đến cửa thì xe bán tải giao hoa cũng vừa đến nơi.
Một xe tràn ngập hoa tươi rực rỡ đủ sắc màu, tranh kỳ đấu diễm, ngoại trừ những loại hoa thông thường như hoa hồng, cẩm chướng thì còn có thêm bách hợp, hoa nhài, tường vi, cầu lan, kể cả mẫu đơn liền cánh trùng trùng điệp điệp cũng rất nhiều.
Xe bán tải dừng lại vững vàng, tài xế mở cửa xe, người ngồi ở ghế bên cạnh ôm một bó hoa rất lớn, che khuất nửa người cùng gương mặt xuống xe.
Cậu ta ăn mặc một thân quần bò cùng giày thể thao, chạy chậm đến trước mặt Dịch Bạch Đường, hướng bó hoa đến trước mặt Dịch Bạch Đường.
Dịch Bạch Đường nhận lấy theo bản năng, vừa nhận đã cảm thấy phương thức này có hơi kì quái thì lại nghe được tiếng bật cười từ người giao hoa, người này nói với Thương Hoài Nghiên, giọng nói rất quen thuộc: "Thương tổng, anh nói xem, Dịch tổng đẹp hơn hay hoa đẹp hơn?"
"Đương nhiên là Bạch Đường rồi!" Thương Hoài Nghiên đi phía sau bật thốt lên.
Dịch Bạch Đường đang ôm hoa: "! "
Hắn thoáng nhướng mi, dời hoa sang một bên, nhìn về phía Thương Hoài Nghiên cùng với người đang đứng nói chuyện bên cạnh.
Đối phương có một gương mặt trẻ con, nhìn qua khoảng 20 tuổi, bên dưới mặc quần bò, bên trên mặc sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông dày, đúng là Từ Đăng, nhà thiết kế trước đó Thương Hoài Nghiên mời đến.
Trong hơn 1 tháng thi công, Từ Đăng cũng không rời đi ngay sau khi xác nhận đồ thiết kế mà thỉnh thoảng sẽ chạy đến đây quan sát tiến độ thi công, cũng sẽ điều chỉnh luôn những vấn đề xảy ra trong quá trình thi công, còn có thể kiến nghị cho Thương Hoài Nghiên một vài điều thú vị trong thiết kế, ví dụ như tăng cường hệ thống đèn đom đóm trong cây đại thụ, tăng thêm hệ thống sinh thái thủy sinh quanh thân cây, bên trong phòng ăn vừa có thể ngắm nhìn cá chép sặc sỡ đủ sắc màu, cũng vừa có thể nuôi thêm một vài loại cá tươi có thể ăn được, trong khi khách hàng ngồi đợi có thể một bên ngắm cá cảnh, một bên chọn cho mình loại cá muốn ăn.
Những chủ ý này của Từ Đăng cũng rất hay, tất nhiên, cùng với duy trì sau đó sẽ là một khoản phí dụng không hề nhỏ, có điều, hệ thống sinh thái mà ông chủ Thương còn làm thì chút tiền này có thấm vào đâu! Vì vậy, Từ Đăng hoàn toàn tự tin vẽ ra một bản vẽ chi tiết hiệu quả, sau đó sẽ cùng Thương Hoài Nghiên trao đổi, Thương Hoài Nghiên suy nghĩ qua, cảm thấy cũng không tệ cho nên quyết định sẽ làm như vậy!
Cứ như thế, trong quá trình thi công, hai người càng nói càng ăn ý, đến khi hoàn thiện, Thương Hoài Nghiên và Từ Đăng gần như trở thành bạn bè của nhau, đối với nhà thiết kế này cũng phải nhìn với cặp mắt khác xưa: Cái tên này quả thật là không phải bình thường, giống hệt như con giun trong bụng mình, mình đang suy nghĩ gì cậu ta đều có thể biết, còn có thể biến nó thành sự thật, mình lựa chọn nhà thiết kế này thật chẳng sai