10h sáng ngày thứ hai, nhà hàng Có Cây đúng giờ mở cửa.
Trước cửa nhà ăn là một cổng vòm làm từ cây mây và các loại cành nhỏ có hoa, bên trên còn cài thêm hoa hồng cùng với tường vi để trang trí, mỗi chuỗi lan chuông giống như chuông gió buông xuống từ trên dây leo, không dài không ngắn, vừa vặn ở phía trên các vị khách khi ghé qua.
Khách hàng đến nơi này ăn cơm, vừa đi qua cổng hoa mới lạ, bước vào trong nhà hàng đã tràn ngập trong một biển hoa, ở giữa còn có đại thụ sinh trưởng mạnh mẽ, lúc đi vào các vị khách còn tò mò đến gần cây gõ gõ vài cái để xem đại thụ và các loại cây cối hoa cỏ trong phòng ăn là thật hay giả.
Chờ những người này lục tục tiến vào các bàn ăn ngồi xuống, có một nhóm người lại đột nhiên phát hiện vị trí dựa vào cả sổ hình như không giống nhau lắm: tia sáng chiếu qua các tia sáng đan xem lẫn nhau tạo thành những vệt sáng loang lổ, người ngồi đó giống như đang ngồi lười biếng dưới tàng cây trong công viên, là thời điểm chuẩn bị gọi một ly cà phê hoặc lấy một quyển sách, lẳng lặng tìm đến tâm linh của mình.
Lại có người đưa tay mở ra một đóa hoa tươi đẹp trên bàn.
Chỉ nghe một tiếng "Leng keng" vang lên.
Một viên kim cương nho nhỏ hình trái tim rơi ra ngoài từ trong cánh hoa mềm, lăn đến bên cạnh bàn gỗ.
Khách hàng ngồi bên bàn lúc này đều sợ ngây người.
Lúc này, nhân viên phục vụ cũng nở nụ cười rạng rỡ trên mặt, cầm thực đơn mang đến, nói với khách hàng bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Chào hai vị, hai vị muốn ăn gì?"
Người ngồi ở bàn này là một đôi bạn trai gái, ánh mắt hiện tại của họ đều rơi xuống kim cương hình trái tim trên bàn, cô gái nói: "Cái này là..."
Nhân viên phục vụ liếc mắt nhìn lên trái tim kim cương, nói: "Đây là thủy tinh, không đáng giá, là do ông chủ muốn gửi đến cho các vị quý khách một niềm vui bất ngờ trong ba ngày thử nghiệm, có thể đặt trong hoa, cũng có thể được mang đi!"
Hảo cảm của hai vị khách nhất thời tăng lên!
Người bạn trai tiếp nhận thực đơn, mỉm cười đưa thực đơn cho bạn gái: "Em nhìn xem muốn ăn gì?"
"Được rồi." Cô gái nở nụ cười ngọt ngào, mở thực đơn ra, chỉ thấy bên trong thực đơn chỉ có một mặt đã viết đầy đủ nội dung.
Món ăn chay:
Cải xanh.
Măng.
Nấm.
Đậu phụ.
Các loại.
Món ăn mặn:
Thịt lợn.
Thịt bò.
Thịt dê.
Các loại.
Cùng với hải sản tươi, đồ uống, rượu không giống nhau.
Bạn gái: "..."
Đây là ăn lẩu à...
Cô gái hơi bối rối, hảo cảm do viên thủy tinh vừa rồi mang lại lập tức rơi xuống đáy, chuẩn bị rơi xuống giới hạn đánh giá nguy hiểm, cuối cùng cũng coi như nhờ vào không gian cửa hàng cùng với giá cả ưu đãi cứu vãn lại.
Cô gái thở dài, chỉ vào một thứ trong thực đơn.
Muốn ăn cái gì?
Một phần cải xanh.
Một phần thịt bò.
Một phần thịt vịt.
Khẩu vị thì sao?
Thanh đạm, thiên về ngọt.
Mời lựa chọn kiểu:
Cơm tàu, cơm tây.
Đây là hai hạng mục lớn sau các hạng mục nhỏ bên trên.
Cô gái tùy tiện chọn cơm tây, sau đó trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi, chỉ 15 sau đã bưng lên toàn bộ món ăn cô gái đã chọn.
Lúc này cô gái vốn dĩ đã không còn bất kì mong đợi gì, thế nhưng đến khi từng món ăn được đặt lên bàn, cô gái đột nhiên mở to mắt: Chuyện gì đang diễn ra thế này?!
Đồ ăn trước mặt cô vừa tinh xảo vừa hoàn mĩ như một bữa tiệc lớn đến từ nước Pháp là được biến ra từ nơi nào?
Một phần cải xanh, một phần thịt bò, một phần thịt vịt vì sao sau khi đưa từ nhà bếp ra lại lột xác thành như vậy, làm cách nào để có thể làm được như thế?
Món đầu tiên xuất hiện trước mặt cô gái là một phần tôm he salad được bày trong một chiếc đĩa thủy tinh đế cao.
Bên trong đĩa thủy tinh có cà chua bi, cúc đắng, củ cải đỏ, chanh và măng tây, salad được cho rất nhiều nước sốt cùng với hỗn hợp nước sốt mù tạc kiểu Pháp, hai con tôm he đã được nhúng qua nước, bỏ đầu, bỏ vỏ, toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra một màu hồng phấn, khỏe mạnh tươi mới.
Tiếp theo là canh vịt, thịt vịt với các thớ thịt mềm mại, cùng với hành tây và nước canh, đặt bên cạnh thịt bò hầm rượu đỏ, cô gái cũng không biết nên hình dung như thế nào mới phải.
Cô nhẹ nhàng nuốt nước miếng, tiếp theo cầm lấy dao nĩa, cắt một miếng thịt bò.
Một dao hạ xuống, sợi thịt bò mềm mại giống như dây trên tay cầm violin, đột nhiên cọ nhẹ một cái trên dây đàn tạo nên một âm thanh rung động tâm hồn.
Bề ngoài ngâm trong nước sốt có màu nâu khi được tách ra lộ ra thịt ở bên trong có màu hồng nộn giống như da em bé mới sinh.
Cô gái nếm thử một miếng.
Đôi mắt cô lập tức sáng lên.
Thực sự là quá ngon!!
Làm thế nào mà đồ ăn có thể ngon đến mức này?!!!
Cô gái lập tức lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh về đồ ăn tinh xảo, chia sẻ luôn cho bạn bè niềm vui bất ngờ về mỹ vị mà mình vừa cảm nhận được!
Từng thực khách sau khi ăn đồ ăn đều lộ vẻ kích động, nhân viên phục vụ trong phòng ăn cũng đang lặng lẽ quan sát biểu tình của các vị thực khách này.
Khi nhìn thấy vị thực khách đầu tiên lộ ra ánh mắt sáng ngời, các cô đều âm thầm mỉm cười.
Đến khi nhìn thấy vị thực khách thứ hai cầm điện thoại lên chụp ảnh, các cô đều cảm thấy tự hào.
Đến khi nhìn thấy người thứ ba, thứ 4, tất cả các vị thực khách trong phòng ăn đều chấn động, trên mặt tràn đầy khiếp sợ và kinh hỉ, các cô lại bỗng nhiên cảm thấy bình tĩnh lại.
Sau đó, ai nên mang món ăn lên thì đi lấy đồ ăn, ai nên thu dọn bàn thì đi thu dọn bàn, đồ ăn do bếp trưởng nhà chúng tôi làm ra đương nhiên là ngon!
Đây chỉ là ngày đầu thử nghiệm.
Thương Hoài Nghiên nghĩ đến mở đầu lại không nghĩ đến kết quả.
Cho nên, xế chiều hôm đó, khi y dẫn theo đối tác kinh doanh của mình đến, chuẩn bị cười cười nói nói đi đến phòng ăn để dùng cơm thì đột nhiên phát hiện...
Cái gì?
Tuy rằng Bạch Đường nấu ăn rất ngon!
Thế nhưng vì sao mới qua một ngày đầu tiên mà đội ngũ xếp hàng bên ngoài nhà ăn lại dài như vậy?!
Phản ứng của thực khách nhanh đến mức này?
Phản ứng của thực khách đương nhiên là nhanh như thế.
Nếu như ở đây có nhân viên phục vụ của buổi sáng, các cô rất nhanh sẽ nhận ra: Trong đội ngũ đang xếp hàng thật dài kia không phải có rất nhiều người mới ăn trưa ở đây à? Vì sao chỉ mới qua một buổi trưa, vậy mà bọn họ có thể mang theo người nhà, hô bạn gọi bè đến nơi này một lần nữa!
Đối tác kinh doanh bên cạnh giọng điệu kinh ngạc: "Thương tổng, bữa ăn này nhìn qua thật sự rất không tồi!"
Trong vòng 1 giây Thương Hoài Nghiên đã lấy lại được dáng vẻ tinh anh, phong độ nhẹ nhàng, cười nói: "Đúng vậy, không phải tôi khoe khoang gì, tôi không dám nói bữa ăn này là bữa ăn ngon nhất trong các nhà hàng của toàn thành phố, nhưng bếp trưởng trong bếp kia," y khẽ mỉm cười, "Nhất định là một vị đầu bếp đặc biệt nhất."
Dứt lời, y trực tiếp đưa mọi người tiến vào nhà ăn, chỉ huy nhân viên phục vụ đặt một bàn thật dài bên dưới cây đại thụ, trên bàn trải vải trắng, cách 2 vị trí lại đặt một cây nến giá bạc chân dài.
Thời gian vừa điểm 6h30.
Bầu trời bên ngoài cũng đã tối đen.
Ánh đèn bên trong phòng ăn cũng đã bắt đầu thay đổi.
Đầu tiên là từng điểm đèn nhỏ, rồi tiếp đó là một vòng sáng xuất hiện; chờ đến khi những vị khách cũ chuẩn bị không nhìn rõ mọi thứ trong nhà hàng thì trên đại thụ đột nhiên xuất hiện đom đóm.
Những con đom đóm xuất hiện trong căn phòng ăn còn tối, trên mỗi bàn đều có 1-2 con, có con giấu mình dưới lá cây, có con lại rơi trên cành hoa.
Một khúc violin bỗng nhiên vang lên vào lúc này.
Âm thanh du dương như giọt sương rơi xuống từ lá cây, chợt xa chợt gần, không nhìn thấy nhưng lại một đường chảy xuôi vào đáy lòng mỗi người.
5 sau, khúc nhạc dừng lại.
Đom đóm cũng mệt mỏi đi ngủ hết.
Ánh đèn lại tiếp tục sáng lên từng chiếc.
Trong phòng ăn, các vị khách đều nở nụ cười, Thương Hoài Nghiên giơ ly lên, nói với người ngồi đối diện: "Cheers!"
Y để sát ly thủy tinh lạnh lẽo lên khóe môi, trong lòng thật ra cảm thấy có hơi tiếc nuối.
Y cũng không muốn cụng ly cùng với những người trước mắt này, mà là Dịch Bạch Đường giây phút này đang ở trong phòng bếp cơ.
Y nâng ly, ánh mắt hướng về phía nhà bếp, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cạnh cửa.
Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên sững sờ, ngồi thẳng người, ánh mắt xuyên qua lớp lớp con người nhìn về vị trí của hình bóng kia, nhưng lại không nhìn thấy Dịch Bạch Đường nữa, bên trong phòng ăn chỉ có nhân viên phục vụ đi tới đi lui cùng với thực khách đã ngồi kín chỗ, người mà y muốn nhìn thấy kia vẫn còn đang bận rộn trong phòng bếp kìa.
Nghĩ đến đây, lòng Thương Hoài Nghiên bắt đầu cảm thấy đau.
Kì thật, việc gì phải để cho Bạch Đường tự mình nấu ăn? Mỗi ngày đều nhiều khách như vậy, đồ ăn có muốn làm cũng làm không xuể!
Còn không bằng cứ như trước đây, mở một quán cơm nho nhỏ, lúc vui vẻ thì làm một hai món ăn, không vui thì để mặc cho tâm linh tự do tùy hứng, dù sao chúng ta cũng đâu có thiếu tiền...
Cách nhau một bức tường.
Dịch Bạch Đường mang theo nụ cười thần bí quay lại nhà bếp.
Mọi người trong phòng bếp đều đang bận rộn đợi hắn tiếp tục chỉ đạo, nhân viên phục vụ ở bên ngoài đang lửa cháy đến lông mày, kêu cha gọi mẹ thúc giục.
Dịch Bạch Đường lại một lần nữa đứng trước kệ bếp.
Hắn chỉ có một người, lại dễ dàng xử lý lượng thức ăn mà 3 đầu bếp cần làm việc cật lực mới có thể xử lý được.
Điều này còn chưa hết.
Thậm chí hắn còn có thời gian rảnh rỗi gảy gảy một bông tường vi màu hồng đang được cắm ở trên kệ bếp, bên trong đóa tường vi có một viên kim cương hình trái tim đang lăn qua lăn lại.
Đây là chủ ý trước đó của Thương Hoài Nghiên.
Sau buổi tối ngày hôm qua, sáng sớm Thương Hoài Nghiên đã lên miếu trong núi, yên lặng cầu một tấm bùa cầu hộ mệnh, cầu đào hoa cho mình, đồng thời làm theo lời đại sư trong miếu, đặt trong mỗi một bông hoa cắm ở bàn ăn một viên thủy tinh để chiêu đào hoa cho mình.
Kim cương trong phòng ăn đều là giả, chỉ có duy nhất một viên do đích thân Thương Hoài Nghiên tự mình mang vào, lặng yên không một tiếng động đặt bên trong này mới là thật.
Nụ cười mỉm trên mặt Dịch Bạch Đường lại càng trở nên thần bí hơn.
Ý đồ của cây non đã bị mình phát hiện.
Trước khi mỹ thực được nấu chín hoàn toàn cần phải có một quá trình chờ đợi lâu dài mới có được hương vị đáng giá.
Hừ hừ.
Hắn sẽ lập tức có thể ăn đối phương rồi, sau ba ngày thử nghiệm đạt được thành công lớn.
<( ̄︶ ̄)/ ☆
Đến khi nhân viên phục vụ kéo cửa cuốn xuống, tất cả mọi việc cuối cùng cũng có thể kết thúc.
Đến khi cửa cuốn được kéo hết xuống, tất cả nhân viên phục vụ cùng với nhân viên trong phòng bếp đều được cho về, tiệc khánh công vốn dĩ đã được tính toán tốt thì lại không được tiến hành, Thương Hoài Nghiên lì xì cho mọi người một tuần lương, sau đó để cho họ rời đi.
Phòng ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ chỉ còn lại Thương Hoài Nghiên và Dịch Bạch Đường.
Mũ đầu bếp cao cao đã được lấy xuống, mấy sợi tóc bị mồ hôi làm ướt dính vào thái dương, dưới ánh sáng còn có một giọt mồ hôi óng ánh thuận theo gò má trượt xuống cằm, hơi lắc lư dưới hàm rồi lại lặng lẽ lướt xuống, tạo thành một vết tích hình tròn bên trên nền áo đầu bếp trắng tinh.
Hầu kết của Thương Hoài Nghiên cũng theo đường rơi của hạt châu đó trượt lên trượt xuống.
Y thở nhẹ một hơi, quay người về phía quầy bar, lấy một chai rượu ngon lâu năm có thể giúp người ta thả lỏng, chậm rãi rót vào ly thủy tinh rồi đưa cho Dịch Bạch Đường.
Dịch Bạch Đường đang ngồi dựa vào bàn đầy vẻ lười biếng.
Đến khi chất lỏng màu đỏ được một cánh tay đưa đến trước mặt, hắn ngước mắt lên, đuôi mắt dường như nhếch cao, mang theo một loại mị hoặc trời sinh.
Thương Hoài Nghiên thất thần.
Lực chú ý của y tập trung hoàn toàn vào độ cong nhẹ nơi đuôi mắt của Dịch Bạch Đường, sau đó y lại thấy người này chậm rãi trỏ vào cằm của mình, ý tứ hàm xúc 10 phần.
Một khi vận may đã đến thì Thương Hoài Nghiên cũng tỉnh táo lại, ly rượu trong tay đưa về phía trước lại tiến thêm một bước, chạm đến môi của Dịch Bạch Đường, vừa chạm vào, chủ nhân của nó đã cúi đầu, uống một hớp rượu từ trong tay của Thương Hoài Nghiên.
Trước tiên đặt bờ môi lên cốc thủy tinh, sau đó nhẹ ấn, đôi môi chợt nhiễm một màu đỏ tươi, Thương Hoài Nghiên nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng rung động, giống như chưa uống rượu nhưng đã say ba phần.
Dịch Bạch Đường không nói lời nào, y cũng săn sóc không nói lời nào, chỉ đặt ly rượu xuống bên cạnh, ly rượu đã cạn lại một lần nữa được rót đầy.
Hai người đều im lặng không lên tiếng tạo nên một cảm giác an ổn chảy xuôi xung quanh.
Dịch Bạch Đường đang ngồi trên ghế cuối cùng cũng đứng lên, lúc hắn nói "Trở về đi", Thương Hoài Nghiên mới bừng tỉnh, khôi phục lại tinh thần từ trong không khí này, đứng lên đi theo, nhưng bởi vì trong cơ thể có rượu nên hơi lảo đảo.
Dịch Bạch Đường đỡ lấy Thương Hoài Nghiên.
Trong miệng y có hơi rượu nhàn nhạt, trên gương mặt cũng ửng hồng.
"Uống say?"
"Không." Thương Hoài Nghiên nói linh tinh, cùng với đó, ánh mắt y xuyên qua vai Dịch Bạch Đường nhìn mấy chai rượu trên bàn.
Một, hai, ba...
Ồ, hoá ra đã uống nhiều rượu như vậy mà mình lại không hay biết gì?
Dịch Bạch Đường không nói gì, đỡ Thương Hoài Nghiên rời khỏi phòng ăn, đi về phía đỗ xe.
Nhà hàng đã đóng cửa, nhân viên bên trong cũng đã rời đi, mọi nơi vắng lặng, chỉ có hai người đàn ông đang dìu nhau đi về phía trước rồi lái xe về nhà.
Dọc theo đường đi cũng không có trở ngại nào, chờ đến khi hai người đến trước cửa biệt thự, Dịch Bạch Đường mới đào Thương Hoài Nghiên từ ghế bên cạnh ghế tài xế ra, lại tiếp tục cùng nhau chống đỡ đi vào nhà.
Dịch Bạch Đường đi rất chậm.
Thương Hoài Nghiên đang dựa lên người Dịch Bạch Đường có thể nhận ra cơ bắp của đối phương khẽ run.
Có lẽ là vì lạnh?
Có lẽ bởi vì say rượu?
Có lẽ bởi vì...!Bởi vì mình đang dựa lên người hắn, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đem thân thể mình xâm nhập vào bên trong cơ thể đối phương?
Thương Hoài Nghiên lập tức nghiêng đầu.
Hô hấp của y nặng thêm mấy phần, cảm xúc hỗn loạn quấy nhiễu trong đầu khiến cho y cảm thấy không được ổn lắm.
Y nuốt ngụm nước bọt, tiếng nói khàn khàn: "Uống...!Chúng ta lại uống thêm vài ly."
"Chúng ta về trước đã, về rồi lại tiếp tục uống".
Dịch Bạch Đường nói.
"Hôm nay cậu không cảm thấy vui à?" Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên cười hỏi.
Dịch Bạch Đường: "Vui."
Thương Hoài Nghiên: "Nhưng tôi không vui."
"Tại sao?"
"Tôi không vui khi cậu nhìn người khác, không vui khi thấy cậu mệt mỏi như vậy, tôi cũng không vui khi thấy cậu không uống rượu với tôi, không vui khi cậu không nhìn tôi, không nói chuyện với tôi..." Thương Hoài Nghiên nói một đống lời của kẻ say, "Tôi muốn...!muốn trói cậu ở bên người..."
Dịch Bạch Đường bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên gương mặt của hắn giống như tầng tầng