Tin tức này quả thật là hơi ngoài dự đoán của mọi người.
Thương Hoài Nghiên hơi sững người, hỏi ngược lại: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Tống lời ít ý nhiều, nói tin tức mình nghe được cho Thương Hoài Nghiên: "Bếp trưởng món Hoài Dương còn chưa đến."
Thương Hoài Nghiên trầm mặc, trong lòng cũng không quá lo lắng, vấn đề trong phòng bếp cho dù là bên trong hay bên ngoài cũng không phải do y phụ trách, không nằm trong trách nhiệm của y cho nên y cũng không quan tâm nhiều: "Ồ - người hôm nay không đến là người thế nào?"
Tiểu Tống nói: "Bây giờ còn chưa rõ lắm, mấy lần liên lạc cho đối phương cũng đều gọi được, nhưng bên đó nói trên đường đi bị kẹt xe, sẽ tới ngay bây giờ."
Thương Hoài Nghiên vừa nghe đã hiểu được.
Y âm thầm bật cười, nghĩ thầm, nếu đổi lại thành mười mấy năm trước, thủ đoạn này đúng là thường được sử dụng, hiện tại xã hội cũng đã mở cửa hội nhập rồi, cho nên tuy rằng cũng có nhưng nếu là dùng đối với nước ngoài thì còn có thể nói là hai nước giao chiến, nhưng nếu dùng cho chính mình vậy không phải trở thành nội bộ đấu tranh à?
Y nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn cả, không cần quan tâm đến chuyện này, việc vừa rồi tôi bảo cậu làm cậu cứ làm tốt là được, mời các vị khách quý vào vị trí đã được sắp xếp là được rồi."
Trong khi nói chuyện,, ngay phía trên hội trường tổ chức yến tiệc rực rỡ sắc màu đột nhiên xuất hiện hỗn loạn, lần này là xuất phát từ chỗ ngồi của hai vị khách quý người nước ngoài.
Chỉ trong chớp mắt Thương Hoài Nghiên đã nhìn thấy tình cảnh này.
Bên phía nhà bếp không do y phụ trách, y cũng không có tâm trạng giúp người khác giải quyết khó khăn, nhưng về mặt tiếp đãi lại có quan hệ với y, cho nên y ra hiệu cho Tiểu Tống "Đi hỏi qua xem."
Cũng không cần chờ những lời dặn dò nhiều hơn, Tiểu Tống nhận lệnh, quay người rời đi.
Thương Hoài Nghiên vẫn ngồi lại bên cạnh Dịch Bạch Đường.
Từ khi tiến vào tham dự đến thời gian khai yến cũng khoảng nửa giờ, thêm vào hai việc phát sinh từ phía phòng bếp, cho nên ngược lại việc khai yến cũng không vui vẻ như thế nữa.
Hơn nữa, đây là một bàn tiệc có vị trí khá khuất, hiện tại ngoài Dịch Bạch Đường và mình thì không có người thứ 3, Thương Hoài Nghiên đơn giản là ngồi xuống một cách thoải mái, rảnh rỗi bắt đầu bóc vỏ lạc, cùng nói chuyện phiếm đôi câu với Dịch Bạch Đường, sau đó đẩy đĩa lạc đã được bóc sạch vỏ đến trước mặt Dịch Bạch Đường: "Nếm thử?"
Dịch Bạch Đường nhặt một hạt lên nếm thử.
Mùi vị cũng không tệ lắm.
Hắn nhai nhai, sau đó cầm lên thực đơn được đặt trên bàn.
Tiếp theo mở thực đơn ra, thấy phần rau trộn của Trung Quốc và phương Tây có phần khác nhau, trên đó viết: Nộm sứa chua cay;
Đồ ăn Palma salad chân giò hun khói.
Cũng đúng lúc này, Tiểu Tống đi thám thính tin tức xong cũng đã nhanh chóng quay lại, đứng trước mặt Thương Hoài Nghiên, nhanh chóng nói: "Đã tìm hiểu được tin tức, vấn đề bên kia là..."
"Không hài lòng với thực đơn phải không?" Dịch Bạch Đường tiếp lời.
Tiểu Tống và Thương Hoài Nghiên đồng thời quay đầu, nhìn về phía Dịch Bạch Đường.
Dịch Bạch Đường nhíu nhíu mày: "Làm sao?" Tiếp theo lại bình tĩnh nói, "Là vấn đề về thực đơn phải không?"
Thương Hoài Nghiên chuyển ánh mắt của mình về phía Tiểu Tống.
Tiểu Tống gật đầu khẳng định.
Vì vậy hai người lại một lần nữa đưa mắt nhìn sang Dịch Bạch Đường.
Thương Hoài Nghiên hiếu kỳ hỏi: "Làm sao cậu biết?"
Đúng vậy! Làm sao cậu biết! Tiểu Tống cũng không kiềm chế nổi hiếu kì trong lòng mình, mắt nhìn chăm chú vào Dịch Bạch Đường, mong được giải đáp.
Dịch Bạch Đường chỉ vào thực đơn: "Hai người nhìn thực đơn, một món Trung, một món Pháp; tiếp theo lại một món Trung, một món Pháp.
Anh có nhớ lúc tôi và anh đi vào trong sảnh, người kia đã nói gì không?"
"Là Mạt Kỳ tiên sinh." Thương Hoài Nghiên nhỏ giọng chỉnh lại nhân xưng của Dịch Bạch Đường cho chuẩn xác, tiếp theo y nghĩ lại, bỗng nhiên hiểu ra, "Lúc trước Mạt Kỳ tiên sinh đã nói họ đã ăn qua đồ ăn Hoài Dương rồi! Họ muốn chính là ăn món ăn mới kết hợp giữa món Hoài Dương và món Pháp."
Ôi trời, lợi hại! Tiểu Tống cũng đang lắng nghe chợt tỉnh ngộ.
Vừa rồi các vị khách quý cùng nhau tiến vào, những câu nói kia tất cả mọi người đều nghe được, thế nhưng đến tận khi mấy vị khách quý kia không hài lòng cũng chỉ có Dịch Bạch Đường chú ý đến chi tiết này, "một châm thấy máu" chỉ ra sai lầm trong yến hội.
"Làm sao bây giờ?" Tiểu Tống không kìm lòng được hỏi.
Dịch Bạch Đường "Ừ" một tiếng, một lát sau mới lười biếng nói: "Thực đơn nhà bếp nghĩ ra cũng không ra gì, loại thực đơn như thế này quả thật là làm lãng phí thời gian của tôi, nhìn nhiều vài lần khẩu vị lại tụt xuống, vừa vặn tôi cũng muốn thử xem người khác nghĩ thế nào về món ăn kết hợp giữa kiểu Pháp và món Hoài Dương."
Thương Hoài Nghiên: "..."
Tiểu Tống: "..."
Thương Hoài Nghiên cùng Tiểu Tống cùng có chung một suy nghĩ: Mình đang không hiểu vì sao cậu ta lại bỗng nhiên chủ động hơn bình thường nhiều như vậy, hóa ra là chỉ vì muốn thử nghiệm một cách nấu ăn mới.
Thôi, muốn nếm thử vậy thì nếm thử đi, cũng không phải là chuyện lớn gì không làm được.
Nghĩ lại người cha của Dịch Bạch Đường cũng là chỉ đẻ không nuôi kia, tuổi thơ so với y thật ra còn tệ hơn, vậy mà bình thường cũng không thấy lộ ra một điểm nào...
Thương Hoài Nghiên đau lòng đưa đôi mắt đầy cưng chiều nhìn Dịch Bạch Đường, sau đó nói với Tiểu Tống: "Nếu là do khách yêu cầu, vậy thì truyền đạt trực tiếp cho nhà bếp đi."
Tiểu Tống không có ý kiến gì thêm.
Nhưng cậu ta vẫn nhắc nhở một câu: "Hiện tại nhà bếp cũng đang loạn thành một đoàn, còn chưa biết tình huống cụ thể sau đó thế nào."
Thương Hoài Nghiên cười nhạt: "Yên tâm đi, không hỏng việc được.
Tôi đi nói đôi câu với Lâm tổng."
Trong khi nói chuyện, hắn thấp giọng nói với Dịch Bạch Đường một câu: "Tôi đi ra ngoài một lúc" rồi đứng dậy, tìm Lâm tổng phụ trách những công việc liên quan đến nhà bếp.
Triển lãm trong đại sảnh, vô số triển lãm đã chia không gian bên trong thành các hình thái khúc khuỷu quanh co, từ con đường vừa rồi Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên đi qua đến phòng triển lãm, phòng bếp và phòng tổ chức yến tiệc giống như cách vô số con đường và hành lang.
Nhưng nếu như có một người đặt một bản vẽ bố cục trước mắt mình, y có thể dễ dàng phát hiện ra kì thực nhà bếp và phòng tổ chức yến tiệc cũng chỉ cách nhau một đoạn chẳng xa xôi gì, xuất phát từ việc suy nghĩ đến khách quý và mỹ thực, để đảm bảo đồ ăn sau khi nấu xong có một trạng thái hoàn mỹ nhất, cho nên nhà bếp cũng được đặt ở ngay cạnh một hành lang phía sau phòng tổ chức yến tiệc, khoảng cách không quá 10m.
Hiện tại, hành lang phía sau đó đang đứng đầy người của nhà bếp, một bên là đầu bếp nấu món Trung Quốc còn một bên là đầu bếp người Pháp và những nhân viên khác, mỗi phe chiếm cứ cho mình một phương, ở giữa là một khoảng cách đủ rộng để làm đường lái ô tô, đang đứng ở giữa con đường đó là một vị âu phục giày da, giống như người trung niên đang đứng giữa hai bờ sông Sở Hán.
Hiện tại người này đang chất vấn phía nhân viên món Trung Quốc như đá ngầm trong sóng gió, như bão táp mưa sa: "Vì sao đến giờ này rồi mà Hồ Nghiễm Khánh còn chưa đến? Đã là lúc nào rồi, khách quý cũng đang chờ ở chỗ ngồi, hắn còn không đến là muốn cho tất cả mọi người ở đây đi uống gió Tây Bắc phải không?"
Sau đó ông