Bất ngờ rồi chuyển sang kinh ngạc qua đi rất nhanh, Hồ Kiến Minh phản ứng lại: "Hiện giờ có món ăn nào là có cách làm bí mật chứ? Lên mạng tìm cũng ra cả một đống lớn! Ông muốn nói gì thì cứ nói đi."
Vị khách hàng kia vẫn bình chân như vại, vắt chân cười nói: "Đây chính là cậu muốn tôi nói, vật thì để tôi nói? Đến lúc đó cậu cũng đừng có xin tôi dừng lại đấy nhé!"
Hồ Kiến Minh vừa nghe thấy đã tức giận vô cùng, trâu còn muốn được thổi lên trời chắc.
Lần thứ hai hắn nghiêm túc đánh giá vị khách đang ngồi trước mặt mình.
Chỉ thấy vị khách này ít nhất cũng đã hơn 50 tuổi, quần áo cũng hơi đặc biệt, là kiểu cổ điển, một quần dài màu xanh nhạt, một áo may ô dày dặn có hoa văn đường viền là hoa đồng tiền, cùng với một đôi giày vải màu đen, thậm chí còn có cả một cái mũ quả dưa cùng màu đang được đặt trên bàn.
Tác dụng của cái mũ này có lẽ là vì che lại mái tóc ngày càng thưa thớt ở phần đỉnh đầu kia của lão.
Ánh mắt Hồ Kiến Minh chạy một vòng trên đỉnh đầu của ông ta.
Ông lão không vui: "Đôi mắt của cậu đang nhìn đi đâu đấy!"
Hồ Kiến Minh thu lại ánh mắt.
Sau khi đánh giá hết người này từ trên xuống dưới, hắn đã nhận định, ông lão này chính là thời gian rảnh rỗi quá nhiều nên đến đây kiếm ít chuyện, lập tức như cười như không nói: "Lão nhân gia à, ông muốn nói gì thì nói đi, ngàn vạn lần không cần kiêng kị gì chúng tôi cả, chỉ cần lời ông nói là đúng, vậy chúng tôi còn muốn học tập nữa kìa."
"Vậy được." Ông lão cũng rất bình tĩnh.
Ông ta trực tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến chính giữa lầu 2 của nhà hàng, hướng về thực khách bốn phía, chắp tay ôm quyền, cao giọng nói, "Đại gia vừa rồi cũng đã nghe thấy lời nói chuyện giữa tôi và chủ nhân của Thái Đức Lâu, vậy giờ tôi xin nói cho mọi người nghe cách làm vịt tam bộ của Thái Đức Lâu!"
Lực chú ý của các vị khách ở tầng hai này ít nhiều gì cũng sẽ bị hấp dẫn, ánh mắt đều tập trung trên người ông lão kia, chỉ thấy ông lão nhấc cánh tay lên, tay phải hướng vào trong ống tay áo bên trái, rút ra: "Vậy chúng ta sẽ cùng xem qua cách làm thực tế của..."
Một cái khăn mùi xoa màu trắng được rút ra.
Ông lão vừa nhìn thấy đã vội vàng xin lỗi: "Ôi chao, thật không tiện, tôi cầm nhầm rồi!"
Nói rồi, ông lão lại đưa tay vào ống tay áo, một lần nữa rút ra:
"Nào, chúng ta cùng đến xem một chút..."
Một bông hoa hồng đỏ bị rút ra.
Ông lão: "Ôi ôi ôi, vẫn nhầm rồi!"
Ông ta ném cả khăn tay và hoa hồng lên mặt đất, lần thứ ba đưa tay vào trong tay áo mình.
"Để chúng ta..."
"Khanh khách!" Một con chim bồ câu trắng bụ bẫm xuất hiện trên tay ông lão, kêu hai tiếng, giương cánh ra, bay đi!
Mọi người: "Ha ha ha ha ha!"
Hồ Kiến Minh: "..." Trong lòng hắn cảm thấy hoảng hốt, thầm nghĩ không biết ông lão này là một nghệ nhân giang hồ, đi qua nơi này nhìn thấy Thái Đức Lâu, cố ý đến đây hô chiêng gõ trống, muốn tìm cơ hội lưu lại vài tiết mục ảo thuật, nói vài câu tấu hài...!hay không.
Ba lần liên tiếp đều lấy nhầm đồ vật, ông lão giống như người bị đau răng đứng đó thở gấp, lần thứ 4 đưa tay vào trong tay áo, lúc này cũng coi như lấy ra được một tờ giấy được gấp vuông vắn.
Ông ta hít vào một hơi thật dài: "Cuối cùng cũng coi như lấy đúng rồi!"
Các vị khách ở tầng hai cũng cười lên tinh thần, xem xem ông lão muốn nói gì.
Ông lão mở tờ giấy ra, liếc mắt nhìn một cái, giọng trầm bổng du dương: "Cách làm vịt tam bộ coi trọng nhất là kĩ thuật dùng dao, tiếp theo là rượu Thiệu Hưng thật ngon, lúc cho vào không được đổ trực tiếp vào trong nước dùng mà trộn lẫn muối trắng, bôi đều lên trên thân con vịt, gia vị so với..."
Một màn đối thoại dài dằng dặc vừa rồi được nói ra giống như nước chảy mây trôi, những người xung quanh cũng nghe được mạch lạc rõ ràng, tuy rằng phần lớn không có hứng thú đi thử xem cách làm của món ăn này có đúng thế không, thế nhưng cũng có người ngược lại lắng nghe vô cùng chăm chú, tiếp theo cũng sẽ có người lấy di động ra, nhanh chóng ghi lại những gia vị và các điểm quan trọng trong chế biến.
Sắc mặt Hồ Kiến Minh lúc này cũng hơi thay đổi.
Là một đầu bếp, tất nhiên hắn biết điều ông lão kia đang nói không phải là cách làm được phổ biến trên mạng, quá nửa thật ra cần phải mất nhiều công sức lao động tìm hiểu, thậm chí có khả năng phải nằm vùng trong Thái Đức Lâu mới có thể tra ra được.
Nhưng như vậy thì sao nào?
Hồ Kiến Minh khoanh hai tay trước ngực, trong lòng cười lạnh.
Hừ, nếu như ông tìm một món ăn khác thì thôi đi, lại còn cố tình tìm món vịt tam bộ này của chúng tôi, đây là món ăn chiêu bài của Thái Đức Lâu, gọi là chiêu bài vì nó còn có phương pháp bí mật! Phần bí mật này chỉ được truyền từ Thái sư phụ, đến sư phụ tôi và tôi một mạch kế thừa, mỗi một lần làm đều không cho ai biết! Cho dù là vịt tam bộ này có người trong nhà bếp nói cho ông biết đi chăng nữa thì bước cuối cùng cũng do đích tay tôi lặng lẽ bỏ vào.
Không cần biết là thế nào, ông tuyệt đối cũng không thể biết được!
Ông lão còn nói: "Hiện giờ có một nguyên liệu quan trọng nhất, đại gia cần phải ghi nhớ, có được phương pháp phối chế này, hương vị nấu tại nhà so với Thái Đức Lâu tuyệt đối giống nhau, nguyên liệu quan trọng nhất này là...!thêm vào 1/3 thìa cà phê!"
Đầu óc Hồ Kiến Minh ong ong!
Làm sao ông ta có khả năng biết được cái này?!
Chờ đến khi Hồ Kiến Minh ngơ ngơ ngác ngác tỉnh lại từ trong sợ hãi do bí mật đã bị tiết lộ thì ông lão kia đã biến mất không thấy đâu.
Hắn lại nhìn xung quanh, khách hàng ở Thái Đức Lâu nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thái độ hoàn toàn không có gì thay đổi sau khi nghe được cách làm vịt tam bộ bí mật của Thái Đức Lâu, nếu như có bàn tán gì thì cũng là nói về ông lão lúc trước biểu diễn giống như một màn của ảo thuật gia.
Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng trên không trung lúc này mới hoảng loạn rơi xuống.
Hồ Kiến Minh xoa xoa cái đầu đầy mồ hôi lạnh, có hơi không xác định được nghĩ ngợi: "Chuyện này liệu có phải cứ như vậy là xong không? Mình có nên nghĩ cách để thăm dò xem ông lão kia là ai không? Nhưng mặt cũng chỉ mới thấy một lần, ngay cả tên của ông ta là gì mình cũng không biết, vậy làm cách nào đi thăm dò cho được...
Nhất thời, Hồ Kiến Minh do dự, cũng không biết chuyện này có chạy lên mặt báo hay không, hơn nữa, sư phụ của hắn hiện tại vẫn còn đang tránh đi dư luận, Thái sư phụ của hắn lại có phân lượng lớn thế nào, làm sao đáng để ra mặt với loại chuyện nhỏ nhặt này? Do dự như vậy rồi, một ngày rưỡi cũng đã trôi qua.
Mắt thấy cũng không có chuyện gì phát sinh nữa, Hồ Kiến Minh cũng không còn lo lắng như lúc ban đầu, tiếp tục đến Thái Đức Lâu làm việc.
Hôm nay hắn đến nhà hàng hơi muộn, đến giờ cơm trưa mới đến, chân vừa mới đặt lên lầu hai lại thấy ở đây náo nhiệt hơn mọi ngày rất nhiều, các vị thực khách cũng không ngồi yên ở chỗ ăn cơm của mình mà vây quanh ở một bàn giữa, phát ra hàng loạt tiếng cười.
Việc làm ăn của Thái Đức Lâu đúng là càng ngày càng tốt!
Hồ Kiến Minh bỗng nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
Thế nhưng vui mừng của hắn đã dừng lại sau hai giây ngắn ngủi, hắn chợt phát hiện có điều không đúng, lập tức tách đoàn người ra chen vào giữa, liếc mắt một cái hắn đã nhìn thấy người đang vắt chéo chân, bình chân như vại ngồi ở bàn ăn vị trí trung tâm, dùng giọng điệu tấu hài một bên miêu tả, một bên tấu hài, đây không phải chính là lão già đáng ghét hôm trước đến đây chọc thủng bí mật của vịt tam bộ à?!
Hắn đến nơi cũng vừa lúc.
Ông lão kết thúc màn trình diễn nghệ thuật, phương thức bí mật của vịt tam bộ cũng đã nói xong, lúc này híp mắt cười cười, đưa tay vỗ vỗ hộp lớn đang được đặt một bên, nói với mọi người: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã cổ vũ, từ sau khi có được phương pháp chế biến bí mật kia, tôi đã về nhà suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng coi như đã làm được vịt tam bộ, hiện tại mong mọi người đánh giá thử xem, xem có khác gì so với Thái Đức Lâu không."
Ông lão nói xong, dưới mắt mọi người mở hộp ra, lộ ra phần được lá sen bọc lại bên trong, tiếp theo lại mở lớp lá sen xanh biếc kia ra, lộ ra từng phần nhỏ đồ ăn cũng được lá sen bao bọc.
Bởi vì được lá sen bọc lại rất kĩ cho nên đồ ăn bên trong vẫn còn tỏa ra hơi nóng, những người vây xung quanh đều tiến lên lấy một miếng nhỏ để nếm thử, hương vị rất ngon, cho nên lại tiếp tục đưa tay vào lấy thêm một phần.
Nếu như tất cả mọi người đều có phần, vậy vì sao tôi lại không có?
Lần này là vị khách đứng phía sau vốn dĩ là có cũng được mà không có cũng không sao cuống lên, vội vã đến muốn thử một phần.
Tất cả mọi người đều tiến về phía trước khiến cho Hồ Kiến Minh không thể không tránh ra.
Đầu óc Hồ Kiến Minh lúc này giống như bị đốt nóng, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Con mẹ nó, một lần thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn dám đến địa bàn của tôi để hò hét với tôi, ngày hôm nay tôi không tìm người đến nhốt ông vào trong sở vài ngày thì tôi sẽ không mang họ Hồ nữa!
Nghĩ đến là làm luôn, hắn cũng không nhịn được nữa, chỉ tay một cái, hét lớn một tiếng, đôi mắt trợn tròn, âm thanh làm chấn động cả lầu hai: "Ông ở yên đó cho tôi, dám gây trở ngại cho việc hoạt động của nhà hàng chúng tôi, tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ lập tức đến ngay bây giờ!"
Mọi người vừa nếm thử một miếng vịt tam bộ: "..."
Cái tên này bình thường nhìn cũng ra hình ra dạng con người, hôm nay vì sao lại bỗng nhiên phát điên lên thế.
Tâm trạng khó chịu bắt đầu nảy sinh bên trong đám người, chỉ chốc lát sau, trong đám người đã truyền đến tiếng cười.
"Hương vị của món vịt này, thật sự đúng là giống hệt với món ăn chiêu bài của Thái Đức Lâu."
"Tôi ăn một miếng thịt vịt này có phải cũng sẽ bị cảnh sát bắt đi không?"
"Tôi còn xem diễn xuất nữa đó, có phải cũng cần phải giải thích với lực lượng cảnh sát vì đã gây trở ngại đến kinh doanh của nhà hàng không?"
Nhìn mọi người xem thường mình, ngươi một lời ta một lời, Hồ Kiến Minh há hốc mồm: Cái này...!Vì sao lại trở thành như vậy?
Ông lão vẫn đang ngồi ở trên ghế lúc này bình tĩnh uống một hớp trà, bên trong nghĩ thầm: Ngu ngốc.
Ba ngày liền liên tiếp đến đây biểu diễn, ngày thứ nhất là làm ảo thuật, ngày thứ hai là luyện kĩ năng kể chuyện, ngày thứ ba là kể chuyện cười, lẽ nào thật sự là do rảnh rỗi quá không có việc gì nên đến đây tụ lại nhân khí cho các người? Thật sự là không hiểu chuyện, chi phí biểu diễn của lão tử rất cao, ví dụ như ông chủ lần này chẳng hạn, đồng ý trả cho ta 10 vạn, nhìn vào tình hình này, có lẽ chỉ cần thêm 1-2 ngày nữa là có thể đạt được mục đích rồi, tính ra trung bình mỗi ngày thu được khoảng 2 vạn!
Nghĩ đến đây, miệng của ông ta cũng tươi cười rạng rỡ.
Ba ngày liên tiếp làm nền, ngay sau khi kết thúc, sự việc tại Thái Đức Lâu cuối cùng cũng giống như lửa cháy lan đồng cỏ, không ngừng bị đầu bếp to to nhỏ nhỏ trong Tứ Cửu thành biết đến, còn đưa lên internet, cũng không biết tên khốn kiếp tốt bụng nào lại ghi lại hết cảnh biểu diễn ba ngày nay của ông lão kia, hơn nữa còn viết một bài viết phong phú gồm cả âm thanh và hình ảnh rồi up lên trang web, dân mạng đưa đẩy thế nào mà rất nhanh sau đó số lượng xem đã lên đến gần 100 vạn.
Có Hồ Kiến Minh trợ giúp, sau khi Thương Hoài Nghiên tách giường với Dịch Bạch Đường ra được một ngày đã thuận lợi quay lại phòng của Dịch Bạch Đường.
Trong lòng y đối với Hồ Kiến Minh có thể coi như cảm kích vô cùng.
Vì phần cảm kích ấy, y đã cố ý mua thêm thủy quân lan truyền khắp nơi các loại tin tức liên quan đến Thái Đức Lâu, trợ giúp cho Thái Đức Lâu có thêm càng nhiều danh tiếng, để từ đó trở thành nhà hàng số một trong Tứ Cửu thành.
Cùng với chỉ thị như vậy, y cũng không quên xem qua những tin tức liên quan đến nhà hàng Có Cây.
Sự việc phát sinh trước đó của nhà hàng Có Cây cũng bị đưa lên trên mạng, thế nhưng không biết có phải do tâm tư của Hồ Kiến Minh hiện tại không ở nhà hàng Có Cây hay không, tin tức kia lại lạnh lẽo thản nhiên, ngoại trừ khoảng 10 bình luận ra, phần click xem cũng chỉ khoảng 2-3 vạn, nếu như so sánh với sự náo nhiệt của nhà hàng sát vách kia thì thật sự là không đáng để mắt đến.
Trước tiên là báo mối thù này, sau đó hỏi lại Dịch Bạch Đường xem có ý tưởng nào khác nữa không, nếu như không có...
Thương Hoài Nghiên cười gằn.
Y chuyển hướng sang Dịch Bạch Đường: "Lần này Thái Đức Lâu có thể sẽ bị đàm luận trong một khoảng thời gian, có điều những lời đồn thổi này rồi cũng sẽ tan đi thôi, tôi nghĩ, có thể chào hỏi qua các ban ngành liên quan xem, tra qua về Thái Đức Lâu? Chỉ cần chú ý, luôn có thể tra ra vài thứ, đến lúc đó là có thể khiến cho bọn họ phải ngừng kinh doanh để chỉnh đốn lại."
Dịch Bạch Đường hờ hững: "Không cần thiết."
Thương Hoài Nghiên: "Ồ?"
Dịch Bạch Đường nói: "Tất cả các đầu bếp đều biết chuyện này."
Thương Hoài Nghiên suy nghĩ qua: "Không sai, chuyện này gây ầm ĩ lớn như vậy, tất cả các đầu bếp khẳng định đều sẽ biết."
Dịch Bạch Đường bình thản nói: "Hiện tại người phải cuống lên không phải là chúng ta mà là Thái Đức Lâu.
Những lời đồn thổi như thế này nếu là với các đầu bếp bình thường thì đúng là không có gì, thế nhưng đối với những đầu bếp chủ trì quốc yến thì không phải như thế, đầu bếp đã ở trình độ đó, ngoại trừ một danh hiệu thì còn cần gì