Vô số bài học từ quá khứ đã cho chúng ta biết, có một số việc, một khi đã bị một người biết đến, như vậy đã định sẵn là tất cả mọi người đều sẽ biết.
Lâm tổng chính là một người đàn ông đáng sợ như thế.
Từ khi ông ta nhận được thực đơn, chưa đầy 5 phút đồng hồ, tất cả mọi người trong khu vực bàn màu lam đều biết đến lời chú thích của Dịch Bạch Đường, ngay cả bên phía bàn màu đỏ thì cũng đã rất nhiều người biết Dịch Bạch Đường dùng 16 món ăn, tạo thành 6 loại thực đơn.
Không khí vốn dĩ yên tĩnh lại bắt đầu vang lên những tiếng ong ong trầm thấp, sau đó là vô số giọng nói chuyện thì thầm vang lên.
Giờ phút này, tất cả nguồn cơn phát sinh đều là do chuyện kia mà ra, Lâm tổng cười đến ý tứ sâu xa, nhẹ nhàng quơ thực đơn trong tay, nói với mọi người: "Tất cả mọi người đều biết được ý nghĩ của bếp trưởng chúng ta rồi đúng không, nếu như tôi không nhầm thì đến khi món ăn cuối cùng được mang lên sẽ xuất hiện một kết quả không thể ngờ đến, ví dụ như món ăn đó đối với một số người sẽ rất khó nuốt, thế nhưng sẽ có một số người lại nói nó rất ngon..."
"Tôi cũng cho là như vậy." Thực khách vừa rồi tranh chấp món ăn nào ngon hơn với Lâm tổng không thèm nhường ai, hiện giờ lên tiếng phụ họa, hoàn thiện ý kiến vừa rồi của Lâm tổng, "Mỹ thực chiếm phần lớn, chỉ có một số ít là rơi vào phần còn lại thôi, ha ha."
Lâm tổng tất nhiên là không thèm để ý đến cái tên này:
"Còn có một vấn đề khác rất nghiêm trọng, tất cả có 16 món ăn, mỗi người lại chỉ có thể lựa chọn ra 9 món, vậy có nghĩa là chúng ta sẽ không được ăn hoàn chỉnh thực đơn, rất có thể sẽ có một số món mình muốn ăn nhưng cuối cùng nhận được lại là món mình không muốn ăn."
Ông ta vừa nói xong, thần sắc mọi người lại nhất thời trở nên nghiêm túc.
Nếu như là ra ngoài ăn cơm như bình thường, thực đơn đặt trước mặt mà như thế này thì tất nhiên là sẽ không quan tâm đến đồ ăn nào muốn ăn, đồ ăn nào không muốn ăn, cũng chẳng cần quan tâm mùi vị tốt hay không tốt, cũng chẳng liên quan gì, dù sao thì chạy trời không khỏi nắng, khi nào muốn ăn thì lại quay lại thôi.
Thế nhưng đêm đấu nghệ của Tiểu tùy viên thì lại không giống như vậy!
Sau lần thi đấu này, mọi người cho dù có nhiều tiền cũng chưa chắc đã có thể ăn được lần nữa, nếu như đồ ăn bên phía bàn màu lam cũng bình thường thì còn không nói, thế nhưng từ hai món vừa rồi mọi người ai cũng có thể nhận ra, tay nghề của đầu bếp phía bàn lam tuyệt đối không phải bình thường, đối với tất cả những người thích ăn ngon mà nói thì nếu như bỏ lỡ mất lần này tuyệt đối có thể hối tiếc đến mức đấm ngực giậm chân suốt một tháng!
Cái gọi là không có cơ hội còn chưa tính.
Khiến cho người ta phải hối hận nhất chính là, đã từng có một cơ hội ở trước mặt mình, thế nhưng lại bởi vì một số nguyên nhân cho nên không quý trọng!
Lâm tổng nhìn thấy sắc mặt nặng nề của mỗi người, hiển nhiên đã ý thức được vấn đề này, cho nên xét thấy thời cơ đã đủ chín muồi, thừa dịp này ông ta nói: "Tôi nghĩ là, chúng ta nhất định phải biết được 16 món ăn này rốt cuộc là có hương vị như thế nào.
Bàn của chúng ta là bàn lớn với 8-9 người, rất thuận tiện, chỉ cần hai người là có thể nếm xong các món ăn, đầu tiên chúng ta sẽ nếm thử hương vị, sau khi xác nhận được mình thích gì thì sẽ bỏ đi tất cả những món ăn mà không ai thích rồi lại tiếp tục gọi món ăn từ thực đơn trống.
Cứ như vậy, tuy rằng một người cũng không đảm bảo được sẽ ăn hết cả 9 món ăn, thế nhưng lại có thể nếm thử được toàn bộ 16 món ăn, lại tiếp tục chọn ra 7-8 món ăn mà mình thích nhất, cũng coi như là ổn thỏa, các vị thấy thế nào?"
Cả một bàn này đều là doanh nhân, trong đầu lập tức đưa ra tính toán.
Sau khi Lâm tổng nói xong, bọn họ dồn dập gật đầu, đầy miệng tán thành:
"Không sai."
"Tôi cũng cảm thấy không sai."
"Tôi thấy có thể quyết định như vậy."
"Tôi cảm thấy có thể phổ biến với các bàn khác như vậy."
Thương Hoài Nghiên ở một bên nghe đến sững sờ.
Chờ đến khi âm thanh nhỏ xuống rồi y mới trợn mắt há mồm hỏi Lâm tổng: "Như vậy cũng được à? Ông biết tất cả mọi người?"
Lâm tổng cười cười: "Cậu hỏi vấn đề này thật nhiều ý tứ đấy nhé, mọi người đều là kẻ tham ăn, còn có ai không quen biết ai nữa chứ? Nói đến cái này...!" ông ta nhìn về phía Thương Hoài Nghiên, "Trước đây cậu cũng không tới những nơi như thế này giống chúng tôi, cho dù yêu thích mỹ thực cũng là yêu thích đến hàm súc mà!"
Thương Hoài Nghiên trấn định tự nhiên: "Coi như tôi đã cải tà quy chính rồi đi đến con đường mới được không."
Lâm tổng rất hứng thú: "Vậy cảm giác của cậu bây giờ thế nào?"
Thương Hoài Nghiên: "Thực tủy biết vị, rất thích."
Y dùng vài chữ để hình dung tâm trạng của mình lúc này, sau đó hơi dừng lại, rồi lại nói: "Tuy rằng biện pháp của các vị không sai, thế nhưng tôi cảm thấy...!Lẽ nào mọi người không muốn biết thực đơn của người thứ 10, thứ 11 à? Vì sao mọi người không trực tiếp gọi luôn 16 món ăn ra một lần để nếm thử hương vị?"
Ồ?
Ồ ồ?
Ồ ồ ồ???
Giọng nói của Thương Hoài Nghiên không nhỏ, không chỉ có Lâm tổng mà toàn bộ người ở bàn này đều sợ đến ngây người.
Lâm tổng chấn kinh đến mức eo lưng cũng thẳng đứng: "Vậy cũng có thể à? Cậu có phải không biết gì về tình huống ở trong