Ánh nắng sớm mai thả mình trên những tán cây xanh ngắt.
Bên trong một căn hộ ở giữa sườn núi Thương Trạch, mỗi buổi sáng ngày 25 hàng tháng đều là thời điểm hiếm khi mọi người có thời gian tập trung đông đủ ở một chỗ.
Vào lúc này, cho dù Thương Hoài Nghiên ăn Tết cũng có thể làm ra vẻ quên mất không về thì cũng phải xuất hiện.
Cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì hiện giờ y đang treo trên mình cái chức giám đốc hành chính, mỗi tháng dù ít dù nhiều đều phải tham dự một vài cuộc họp liên quan đến tương lai phát triển của tập đoàn, cùng với báo cáo kết quả đạt được của mình trong tháng.
Phần lớn thời điểm, Thương Hoài Nghiên đối với việc này cũng không có ý kiến gì, chỉ cần bọn họ không nói chuyện một lúc lại kéo y vào.
Trên bàn cơm vừa mới kết thúc một vòng thảo luận.
Âm thanh leng keng linh tinh từ thìa dĩa, bát đũa va chạm vào nhau vang lên, Thương Hoài Nghiên uống cháo hoa, gắp một đũa dưa muối trước mặt, còn chưa ăn được hai miếng đã nghe thấy vị cha ruột ngồi ở vị trí thứ hai bên tay phải cau mày lại hỏi: "Ta nghe người ta nói, ngày hôm qua, chỉ trong một buổi tối anh đã gọi điện thoại cho rất nhiều người, để cho họ tham gia chương trình tên là Mẹ nuôi già gì đó?"
Thương Hoài Nghiên cũng không che giấu: "Vâng.
"
Ông Thương không vui: "Anh làm gì mà lại ồn ào lớn thế? Có biết bây giờ ở bên ngoài người ta nói anh thế nào không?"
Thương Hoài Nghiên thả thìa canh xuống, như cười như không: "Không biết, cũng không quá cảm thấy hứng thú.
Dù sao cũng là miệng trên người họ, bọn họ muốn nói thì cứ để cho họ nói đi, cũng không phải chỉ nói một mình con, ba, người nghĩ đúng không?"
Ông Thương sầm mặt lại, đang muốn nói thêm thì ông lão ngồi ở vị trí chủ vị đã đưa mắt lên người Thương Hoài Nghiên.
Ông vung vung tay, ngăn lại lời nói còn chưa kịp nói của con trai mình, ôn hòa nói với cháu nội: "Nếu như thích ai thì mang về đây, chỉ cần con thật sự yêu thích, trên cơ bản chúng ta đều không phản đối.
"
Tiếp theo ông lão lại nở nụ cười, nói với mọi người ngồi quanh bàn:
"Thoáng cái Hoài Nghiên cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, cũng không biết định mang đứa nhỏ xinh đẹp nào về.
Chúng ta cũng đã già rồi, không biết ở tuổi này của ta còn có thể nhìn thấy chắt nội ra đời hay không! "
Một bàn người đều cười rộ lên, anh một câu tôi một câu, dễ dàng nói về chủ đề này.
Chỉ có Thương Hoài Nghiên biết trong lời nói của ông nội còn có hàm ý, nhẹ nhàng nhíu mày.
Ăn một bữa cơm không mùi không vị suốt 2h, đến gần 9:30, Thương Hoài Nghiên rời khỏi nhà chính, thản nhiên cấp cho mình một ngày nghỉ, không đến công ty mà trực tiếp trở về biệt thự.
Trong một giây phút cửa nhà mở ra, khí cầu sắc màu rực rỡ nửa trong suốt chạm vào đáy mắt Thương Hoài Nghiên, rơi trên mặt đất, đặt ở trên bàn, trôi nổi trong không trung, chất đầy phòng khách, biến một nơi quen thuộc thành hiện trường hôn lễ.
Ánh mắt Thương Hoài Nghiên quét qua xung quanh, tìm được Dịch Bạch Đường đang ngồi trước bàn ăn, y hỏi: "Đây là thế nào! " Thương Hoài Nghiên đẩy khí cầu ở trước người ra ra, tiến về phía đối phương, "Hôm nay cậu rất có hảo cảm với khí cầu à?"
Bây giờ là mười giờ sáng.
Từ 2h trước Dịch Bạch Đường đã khoác một bộ đồ ngủ ngồi ở đây.
Hắn ngẩng đầu nhìn Thương Hoài Nghiên, đưa tay đẩy một chiếc khí cầu màu vàng về phía đối phương.
Thương Hoài Nghiên giơ tay tiếp được.
Dịch Bạch Đường: "Nếm thử.
"
Thương Hoài Nghiên: "! " Y cắn một miếng, ăn xong mới phun tào, "Hiện giờ tôi đúng là có cảm giác mình đang ăn một cái khí cầu.
"
Giọng điệu của Dịch Bạch Đường nặng nề: "Qủa nhiên là thế.
"
Thương Hoài Nghiên: "Quả nhiên cái gì?"
Cuối cùng y cũng đẩy ra được đủ các loại khí cầu đa dạng, đi đến bên cạnh Dịch Bạch Đường.
Người ngồi bên bàn ăn khẽ mím môi mỏng, ánh mắt rơi trên nguyên liệu đã được đánh nhuyễn trong bát, tiếp theo rơi trên người Thương Hoài Nghiên.
Hắn làu bàu: "Không phải nguyên liệu phối chế có vấn đề, không phải nhiệt độ có vấn đề, không phải thiết bị máy móc có vấn đề, không phải khẩu vị có vấn đề! "
Tại sao ——
Hắn không làm được món ăn khiến cho người ta kinh diễm giống như tối hôm qua nữa?
Dịch Bạch Đường bỗng nhiên ngoắc tay một cái với Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên: "?"
Y vẫn đến gần hơn, cười trêu nói: "Làm sao thế, cần một cái hôn chào buổi sáng của tôi à?"
Lời vừa mới dứt, Dịch Bạch Đường đã dán môi mình vào.
Da thịt tiếp xúc với da thịt, giống như chạm đầu vào đám mây, đầu tiên là cảm giác ấm áp mềm mại, sau đó lại bị cảm giác ấm áp mềm mại vây quanh.
Sự việc phát sinh quá nhanh nên Thương Hoài Nghiên còn chưa kịp nhắm mắt lại.
Y nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào từ phía cửa sổ sau lưng Dịch Bạch Đường, khiến cho người đàn ông ngồi phía trước giống như được nạm một lớp viền vàng, ánh sáng chiếu lên gương mặt đối phương, mi mắt đúng lúc khẽ lay động giống như một con diều hâu giương cánh.
Thương Hoài Nghiên lẳng lặng nín thở, mãi đến tận khi hàm răng của y bị cạy mở, một đầu lưỡi của người khác thăm dò trong khoang miệng của y.
Nụ hôn trao đổi hơi thở và nước bọt kết thúc.
Dịch Bạch Đường không lập tức kéo giãn khoảng cách giữa hai người mà giơ tay lên ôm lấy vai Thương Hoài Nghiên.
Vẫn không sai!
Hắn buồn rầu nghĩ.
Tình cảm của mình hiện tại với tối hôm qua giống nhau, bình thường không có chuyện gì sẽ cùng Thương Hoài Nghiên trò chuyện, không có việc gì sẽ ngồi một chỗ với Thương Hoài Nghiên, hoặc là không có việc gì sẽ ngủ với Thương Hoài Nghiên.
Hắn lại cúi đầu xuống, chôn đầu trong cổ Thương Hoài Nghiên, thất vọng ngửi hương vị của đối phương.
Thương Hoài Nghiên có hơi kinh ngạc, thân thể cũng căng thẳng theo.
Sau khi ngửi xong, Dịch Bạch Đường cũng bình tĩnh hơn, hắn ngẩng đầu lên, đầu tiên là kéo giãn khoảng cách giữa hai người, sau đó cầm tay Thương Hoài Nghiên đặt lên lồng ngực mình, tiếp theo lại đặt bàn tay mình lên ngực Thương Hoài Nghiên, đồng thời cảm nhận nhịp đập từ trái tim của đối phương, giống y như nhịp đập từ trái tim của mình.
Thương Hoài Nghiên nhận ra Dịch Bạch Đường đang làm gì, vai cũng theo đó run lên một cái!
Tiếng tim đập trong lồng ngực trùng khớp với nhịp đập của một trái tim trong một lồng ngực khác!
Dịch Bạch Đường bỏ tay xuống.
Hắn khẽ mím môi, thần sắc nghiêm túc, đứng lên khỏi ghế, tiếp theo lại thay đổi vị trí của ghế tựa, từ một góc vuông với ghế của Thương Hoài Nghiên biến thành đặt song song.
Tiếp theo, Dịch Bạch Đường lại ngồi xuống lần thứ hai, để đùi mình sát với đùi của Thương Hoài Nghiên, cánh tay mình đặt sát với cánh tay của Thương Hoài Nghiên.
Cái này còn chưa đủ.
Dịch Bạch Đường nhìn sang hai bên, tìm được một dải ruy băng màu hồng trên bàn, tình tĩnh để