LƯU HƯƠNG(留香)
Tác giả: Sở Hàn Y Thanh
Việt hóa: Tận Thế; Văn Khanh
Biên tập:$un
Nguồn: KTĐM; Wiki
Chương 85: Hổ phách.
Thương Hoài Nghiên lườm một cái với điện thoại di động.
Y gửi cho Tiểu Tống một tin nhắn ngắn, lần thứ hai từ chối.
Theo trình độ mẫn cảm của Dịch Bạch Đường, một khi tiếp thu chuyện thế này, y ngồi thôi cũng có thể nghĩ ra kết quả: Nói không chừng sẽ bị Bạch Đường bắt gặp tại hiện trường, sau đó Bạch Đường bị đả kích lớn, từ đây nản lòng thoái chí chia tay với y, làm không tốt còn có thể đau lòng đi xa, từ đó giữa biển người mênh mông không còn gặp lại...
Nghĩ tới đây, Thương Hoài Nghiên vội vã lắc đầu một cái.
Cái này cũng máu chó quá rồi, không khác gì tiểu thuyết cả! Ngược lại, hiện giờ y cự tuyệt, quay đầu lại chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.
Thương Hoài Nghiên bình tĩnh vui vẻ quyết định như thế, hơn nữa còn tự khen mình có thể dự đoán được tương lai, quyết định sau khi Dịch Bạch Đường xử lý xong việc trong nhà bếp quay lại phòng sẽ đòi lấy một điểm thưởng nho nhỏ.
Thế nhưng nghiêm chỉnh một buổi tối, Dịch Bạch Đường từ đầu đến cuối không trở về phòng.
Thương Hoài Nghiêm một bên buồn bực ngán ngẩm lấy đồ trang sức mình thiết kế ra xem, một bên yên lặng ra khỏi phòng mấy lần đều nhìn thấy phòng bếp đèn đuốc sáng choang, tiếng vang không ngừng.
Nhất thời y cảm thấy lòng sinh phiền muộn, không nhịn được nghĩ: E rằng địa vị của mình trong lòng Bạch Đường vĩnh viễn cũng không sánh được với đồ ăn.
Nói đi cũng phải nói lại, vì sao mình lại muốn so sánh bản thân với đồ ăn...
Ánh nắng ban mai cũng chậm rãi lộ ra trên bầu trời xám xịt theo chuyển động của kim giờ và kim phút.
Cho dù đêm qua ngủ không được tốt cho lắm, thế nhưng vào sáng ngày thứ hai, Thương Hoài Nghiên vẫn giống như thói quen sinh hoạt từ trước đó, đúng giờ tỉnh lại, rửa mặt một lúc lâu mới đi vào phòng bếp, sau đó bị người nhét vào miệng một đống đồ ăn.
Thương Hoài Nghiên: "..."
Đầu tiên, ánh mắt y rơi trên mặt Dịch Bạch Đường, nhìn trái nhìn phải một cái, hài lòng phát hiện ra một buổi tối thức đêm cũng không lưu lại dấu vết gì trên gương mặt của người đầu bếp này.
Tinh thần của đối phương vẫn sáng láng như lúc trước, tươi cười rạng rỡ, thậm chí bởi vì trước đó có được thành tựu khiến cho cả người đều tỏa sáng trong không gian sáng sớm, không bị ảnh hưởng tí nào bởi tiết trời âm u hiện tại.
Tiếp theo, y nghiền ngẫm đồ ăn, cảm thấy đầu lưỡi mềm mại đang được một thìa canh lạnh băng bao vây đè ép, kì thật y càng muốn thưởng thức thứ mềm mại giống của mình hơn...
Sau đó, cuối cùng y cũng nếm ra hương vị trong miệng.
Đã ăn nhiều món ngon do Dịch Bạch Đường làm như vậy, lần này Thương Hoài Nghiên lại thấy run run.
Dịch Bạch Đường hỏi: "Cảm thấy thế nào?" Ánh mắt bình tĩnh của hắn nhìn về phía Thương Hoài Nghiên, giống như từ rất lâu rồi cũng đã xác định đối phương sẽ không nói ra điều gì khiến cho mình thất vọng.
Thương Hoài Nghiên lập tức nếm nếm.
Đồng thời y cũng có suy đoán, không biết là Dịch Bạch Đường có lòng tin với mình hay là lòng tin với bản thân nữa.
Sau đó y nhìn thấy thứ mình vừa ăn.
Trên đĩa thức ăn là một mảnh lá xanh ngắt hẹp dài, bên trên lá cây là một khối vuông vức, một góc màu vàng nửa trong suốt ở dạng đông.
"Cái vị này..." Thương Hoài Nghiên châm chước vài lần, quyết định nói thật, "Thật giống như không phải rất tốt?"
Dịch Bạch Đường bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười lười biếng lan tỏa trên gương mặt của hắn, hắn vừa nhấc đuôi lông mày đã lộ ra ác liệt, đặc biệt dùng phần ác liệt này chuyển động một vòng trên mặt Thương Hoài Nghiên: "Bởi vì thay đổi cũng không hoàn toàn là hưởng thụ thứ tốt đẹp..."
Lời này ngược lại cũng không sai.
Thế nhưng thứ mà món ăn cần theo đuổi còn là mỹ vị...!Thương Hoài Nghiên nghĩ thầm như thế.
"Mà thứ đồ ăn muốn theo đuổi cũng còn là mỹ vị." Dịch Bạch Đường nói tự nhiên, "Cho nên sau khi dùng món ăn này làm trụ cột trong thực đơn, tôi sẽ còn thiết kế thứ tinh xảo hơn, để cho mỗi một món ăn không còn đơn thuần chỉ là đồ ăn, mà còn có thể trước sau hô ứng, đặc biệt là hương vị phía sau cũng sẽ bao bọc chung quanh món ăn trước đó."
Suy nghĩ của chúng ta thật giống nhau.
Thương Hoài Nghiên tự khen.
"Yên tâm đi, suy nghĩ của chúng ta giống nhau." Dịch Bạch Đường nói tiếp, "Thế nhưng đúng là phần này còn tồn tại một vấn đề."
"Vấn đề gì?" Thương Hoài Nghiên không nhịn được hỏi.
Y nghĩ thầm, dựa theo kế sách của cậu ta thì món ăn này cũng không có vấn đề gì cả.
Tiếp theo y lại bỗng nhiên phản ứng lại, trước đây toàn là mình luôn phải phỏng đoán xem Dịch Bạch Đường nghĩ gì, vì sao hôm nay lại bỗng nhiên đổi thành mỗi câu nói của Dịch Bạch Đường lại đều là những điều y nghĩ?
Thương Hoài Nghiên không nhịn được xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, tất cả đều bình thường, mặt trời cũng không phải mọc từ phía tây, hiện tại nó còn chưa lên đến đỉnh đầu.
Cho nên, cái loại biến hóa như thế này hẳn là cũng bình thường hữu hảo...!đúng không?
Chẳng biết vì sao, Thương Hoài Nghiên lại hơi chột dạ cùng không chắc chắn.
Vì bỏ đi những cảm xúc không làm cho người ta vui vẻ này, y chủ động ôm lấy Dịch Bạch Đường, định đòi lấy một nụ hôn chào buổi sáng bị muộn.
Thế nhưng Dịch Bạch Đường lại cau mày đẩy đối phương ra: "Hãy nghe tôi nói hết đã.
Bên này thật đúng là có tồn tại một vấn đề, giống như anh nói, phạm vi thích hợp với món ăn này quá hẹp, chỉ thích hợp với từng người, thậm chí đối với một số lượng lớn nhóm người mà nói thì nó hoàn toàn không thích hợp.
Đối với mục đích ban đầu của tôi cũng không tương xứng..."
"Mục đích ban đầu của cậu là?" Thương Hoài Nghiên nhanh chóng nghĩ lại, "Làm ra món ăn tốt nhất?"
"Làm ra món ăn mà tất cả mọi người đều thấy ngon nhất." Dịch Bạch Đường sửa lời.
Tiếp theo hắn lại xoay mặt nhìn về phía thành phẩm ở phía sau lưng, "Có điều bây giờ...!Trước tiên cứ như vậy đã.
Cuối cùng cũng coi như có thể làm cho mấy người cảm thấy ăn ngon nhất.
Được rồi, tôi đói."
"...!Được rồi, cậu nghỉ ngơi một lát đi, sau khi làm xong bữa sáng tôi sẽ gọi cậu." Thương Hoài Nghiên nhanh chóng phản ứng lại, thả Dịch Bạch Đường ra, đi đến phía nhà bếp, hỏi, "Sáng nay muốn ăn gì?"
Dịch Bạch Đường chọn một món ăn rất đơn giản: "Cháo."
Hắn ngáp một cái, rời khỏi nhà bếp, tiện tay cầm lấy cuốn sổ da trâu mới ở trên bàn mang đi.
Hắn nghiêng người trên ghế sô pha màu lam đậm phía trước nhà bếp.
Dịch Bạch Đường làm tổ trên sô pha, mở sổ ra, vừa nhìn người đang bận rộn trong phòng bếp, vừa viết xuống: Kế hoạch uốn nắn cây non: 1-Lạnh nhạt cây non để tạo nên tư tưởng coi trọng của cây non.
Phù ——
Không biết khi nào cây non mới có thể nhận ra được đây.
Dịch Bạch Đường vẽ một cái mặt cười nham hiểm trên trang giấy, âm thanh của Thương Hoài Nghiên từ trong bếp vọng ra: "Phần đồ ăn đông này của cậu tên là gì?"
Dịch Bạch Đường khép sổ lại, hờ hững: "Tên của khối đông này...!Cứ gọi là "Hổ phách" đi."
Tinh thể hóa thạch à?
Bên trong phòng bếp, Thương Hoài Nghiên suy nghĩ tên món ăn của Dịch Bạch Đường, cẩn thận thu dọn thành phẩm ở trên bàn.
"Hổ phách" này được ngưng tụ từ trong nước ấm, hiện giờ nồi đun nước đang được đặt trên bếp, dùng lửa nhỏ để ninh, Thương Hoài Nghiên dùng thìa cán dài quấy nước trong nồi, phát hiện thứ bên trong ngoài những nguyên liệu thường gặp như xương ống, móng giò ra còn có thật nhiêu vị thuốc bắc cổ quái khác.
Y múc một phần nước canh ra bát nếm thử, chỉ cảm thấy hương vị đắng chát nồng đậm khiến cho tinh thần lập tức run rẩy!
...!Thì ra là như vậy!
Thương Hoài Nghiên nhất thời bừng tỉnh, hiểu ra thâm ý trong hương vị đắng chát của Dịch Bạch Đường là gì.
Một vị canh giúp nâng cao hiệu quả tinh thần, giúp người mệt mỏi tập trung tinh thần, tỉ mỉ suy nghĩ về cuộc đời!
Mỗi ngày lại một ngày, giống như tất cả đều được tóm tắt trong một tờ lại một trang.
5h30 chiều, tiếng chuông báo hiệu giờ tan tầm vang lên, giám đốc Chu vẫn còn ở bên trong văn phòng để thu dọn đồ