Thương Hoài Nghiên: "..."
Thương Hoài Nghiên nhìn bát canh gà, chép miệng một cái, nói lời cảm khái từ nội tâm: "Cậu sẽ là một người cha tốt..."
Dịch Bạch Đường lạnh lùng: "Không muốn, tôi không thích trẻ con."
Thương Hoài Nghiên nhất thời không biết nói gì.
Nhìn cô bé trước mặt, y nói: "Nói thành thật như thế làm gì, trẻ con vẫn còn ở đây."
Dịch Bạch Đường: "Tốt nhất là nên nói thật từ lúc vẫn còn bé, như vậy mới có thể bồi dưỡng sức cạnh tranh sau này."
Thương Hoài Nghiên lại một lần nữa không có gì để nói.
Dịch Bạch Đường lại đi đến trước mặt bé gái lên tiếng: "Nhóc hãy suy nghĩ cho thật kĩ, mình muốn cái gì? Bởi vì hiện giờ chúng tôi muốn nhờ cậy cha của nhóc cho nên mới muốn nghĩ ra trăm phương ngàn kế để giúp đỡ nhóc.
Nếu như nhóc còn không cho chúng tôi thấy được hi vọng, hoặc là con đường này quá khó khăn, vậy chúng tôi sẽ tìm kiếm một con đường khác, từ bỏ con đường của nhóc và cha nhóc."
Thương Hoài Nghiên xen lời: "Cậu nói như thế cô bé sẽ không hiểu lắm đâu.
Chờ tôi một chút." Nói xong y quay sang nở cụ cười với cô bé, đứng lên khỏi ghế salon, lấy những đồ chơi khác nhau từ trong vali du lịch.
Đó là hai chiếc chong chóng sắc màu rực rỡ giống nhau như đúc, loại này có cánh quạt rất mỏng, cho dù xung quanh không có gió thế nhưng chỉ cần cầm nó đi tới đi lui nó cũng sẽ chậm rãi chuyển động, lúc trước mua là do nó hấp dẫn đôi mắt của cô bé, có lẽ là do thói quen, cuối cùng cô bé vẫn ôm chặt quạt nhỏ của mình.
Hiện giờ Thương Hoài Nghiên cầm hai chiếc chong chóng này đến đứng cạnh tủ, cắm một cái dưới chân và một cái trên nóc tủ.
Tiếp theo y mở cửa sổ, không khí ùa vào lập tức khiến cho cánh chong chóng chuyển động đều đều, sắc màu hội tụ biến thành một vòng cầu vồng nhỏ.
Ánh mắt cô bé bị hấp dẫn.
Lúc này Thương Hoài Nghiên đi về bên cạnh cô bé cùng Dịch Bạch Đường, ngồi xổm xuống hỏi: "Hai cái này giống nhau như đúc, một cái ở bên trên, một cái ở bên dưới, Tiểu công chúa tự mình đi chọn lấy một cái được không?"
Cô bé chần chờ một lúc, ánh mắt chuyển động từ trên xuống dưới giống như đang lựa chọn.
Sau đó, cô bé đưa mắt nhìn chiếc chong chóng ở bên dưới.
"...! Hiện tại nhóc đã hiểu ý của tôi rồi đúng không." Dịch Bạch Đường nói tiếp, "nếu như kết quả giống nhau, ai cũng sẽ lựa chọn tạm biệt con đường kia.
Cho nên, nhóc có nên nói cho chúng tôi biết nhóc muốn gì không?"
Cô bé vẫn còn ôm quạt, cũng không nói, đôi mắt đen láy dừng lại trên mặt Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên, nghiêm túc lắng nghe.
Dịch Bạch Đường hỏi: "Nhóc có nhớ chúng tôi và cha nhóc đã nói gì không?"
Thương Hoài Nghiên hết sức phối hợp, lộ ra một mặt dáng vẻ tinh anh, chỉnh lại cà vạt, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, toàn bộ quá trình đều là hờ hững nhìn từ trên cao xuống.
Cô bé chép chép miệng, giống như không hài lòng cho lắm.
Dịch Bạch Đường lại hỏi: "Nhóc muốn chúng tôi giáo huấn cha nhóc à?"
Thương Hoài Nghiên vẫn phối hợp như cũ, vung tay một cái, giống như cho một quyền vừa chuẩn vừa tàn nhẫn không giải thích!
Cô bé khẽ động, vẫn hơi do dự.
Dịch Bạch Đường hỏi lần thứ ba: "Hay là nhóc muốn rời khỏi cha mình?"
Lúc này Thương Hoài Nghiên sợ hết hồn: "Cái này, việc này không thể nói lung tung..."
Dịch Bạch Đường thản nhiên tiếp lời, "Thế nhưng việc này là không thể.
Chúng tôi có thể ra mặt cho nhóc, cùng nói chuyện với ba nhóc; cũng có thể thuê người giáo huấn ba nhóc một trận; thế nhưng sẽ không gánh lấy trách nhiệm nuôi dưỡng giáo dục nhóc.
Cho nên hiện giờ nhóc có bất kì quyết định gì đều phải cân nhắc các khả năng có thể xảy ra sau đó có đưa đến hậu quả gì hay không, có những hậu quả nhóc có thể gánh chịu, cũng có những hậu quả nhóc không thể gánh chịu."
Thương Hoài Nghiên: "..."
Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên có loại cảm giác không rõ, thật giống như toàn bộ hành trình hôm nay, trong mỗi lời nói của bảo bối nhà mình đều có ý kiến riêng.
Y thầm nhủ trong lòng suốt, thầm nghĩ chẳng lẽ đối phương không phải là đang nói cho cô bé nghe mà là nói cho bản thân nghe...!Dù sao thì một cô bé 4 tuổi làm sao có khả năng nghe hiểu rõ ràng được những đạo lý này?
Thế nhưng chỉ một giây sau, cô bé bỗng nhiên chạy thình thịch, một đường chạy đến bên cạnh vali hành lý của Dịch Bạch Đường, mở khóa kéo, tốn thật nhiều sức lực lấy búp bê ra, tiếp theo lại mất thật nhiều sức lực để xé hộp đóng gói, lấy búp bê cha ra, lại cầm lấy đ ĩa thức ăn rồi chạy trở về trước mặt Dịch Bạch Đường, nhét đ ĩa thức ăn vào trong tay búp bê cha, cứng rắn nhét đồ ăn vào cho búp bê trước mặt, búp bê liên tục lui về phía sau nhưng búp bê cha vô cùng hung ác, úp cả đ ĩa thức ăn vào mặt búp bê con.
Bé gái hé miệng, âm thanh to rõ: "Hỏng —— "
Dịch Bạch Đường có phần không thể tin nổi: "Cha nhóc úp cả đ ĩa thức ăn vào mặt nhóc?"
Thương Hoài Nghiên bình tĩnh trả lời: "Ý của cô bé là cha cô bé cứng rắn bắt cô bé ăn cơm."
Dịch Bạch Đường liếc nhìn Thương Hoài Nghiên một cái rồi chuyển hướng sang cô bé: "Tôi hiểu rồi, thế bây giờ nhóc muốn thế nào?"
Cô bé đổi đ ĩa thức ăn sang tay búp bê nhỏ, tiếp theo cũng để cho búp bê nhỏ hung ác úp đ ĩa thức ăn vào mặt búp bê cha.
Úp một cái, hai cái, ba cái!
Cô bé càng úp càng thấy vui, cuối cùng cười khanh khách.
Dịch Bạch Đường: "...!Cô bé muốn úp đồ ăn vào mặt cha mình à?"
Thương Hoài Nghiên suy đoán: "Có lẽ là cô bé muốn ép cha mình dùng bữa."
Ánh mắt của Dịch Bạch Đường đảo qua đảo lại giữa Thương Hoài Nghiên và cô bé, tính toán.
Chốc lát sau, hắn đứng dậy khỏi ghế salon, cầm lấy tay cô bé đưa vào nhà bếp, dự định hướng dẫn cô bé làm món ăn đơn giản nhất – trứng chưng, dùng điểm này để kiểm tra lời phán đoán vừa rồi của Thương Hoài Nghiên, muốn ép cha cô bé dùng bữa.
Cô bé còn chưa với được đến kệ bếp.
Dịch Bạch Đường nhận lấy chiếc ghế để kê chân từ Thương Hoài Nghiên, đặt cô bé lên trên sau đó đưa cho cô bé hai quả trứng gà, một cây hành, cho dầu vào chảo, bật bếp, tiếp theo lui về phía sau hai bước, nhìn cô bé tự mình phát huy.
Thương Hoài Nghiên: "Để thế có làm sao không?"
Dịch Bạch Đường: "Không sao."
Thương Hoài Nghiên: "Cậu khẳng định như thế à..."
Dịch Bạch Đường bình tĩnh: "Khi tôi còn bé chính là lớn lên như thế."
Vừa mới dứt lời, chỉ nghe một tiếng lách tách xèo xèo vang lên, hai người cùng nhìn về phía kệ bếp, chỉ thấy cô bé ném cả trứng gà và vỏ trứng vào trong chảo dầu, tiếp theo lại cho thêm muối, dấm, mỗi thứ một thìa, tiếp theo là toàn bộ hành chưa bỏ rễ, cuối cùng không quan tâm đất trời thế nào, cầm lấy tay cầm của chảo vô cùng thỏa mãn và vui vẻ!
Hai người: "..."
Dịch Bạch Đường nghi ngờ im lặng một lúc lâu, sau đó tiến lên vài bước, ngăn lại động tác của cô bé, ôm người lên.
Đầu tiên là giao cô bé cho Thương Hoài Nghiên, tiếp theo nếm thử một miếng, còn chưa kịp nhai đã vội vã quay đầu nhổ vào thùng rác.
Thương Hoài Nghiên: "Có mùi vị gì?"
Dịch Bạch Đường mặt không cảm xúc: "Mùi vị nhân sinh."
Tiếp theo lại dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhét một miếng trứng chưng vào miệng Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên: "..." Y bị đánh lén, chậm hai giây mới nếm ra được hương vị gì, nuốt không nuốt được mà nhả ra cũng không xong, mặt đầy vẻ phức tạp: "Cái này đúng là một loại hương vị một lời khó nói hết, cùng với nội tâm muôn màu muôn vẻ...!Chúng ta thật sự sẽ thỏa mãn yêu cầu này của Tiểu công chúa, mang loại đồ ăn thế này cho cha cô bé ăn à? Có thể khiến cho đối phương trở mặt thành thù, loại bỏ danh ngạch dành cho cậu không?"
Dịch Bạch Đường còn chưa kịp nói chuyện, cô bé được đặt lên mặt đất đã ngửa mặt lên lớn tiếng: "Hỏng! Hỏng! Ba ba —— hỏng! Đồ tồi! Hỏng đồ ăn!"
Dịch Bạch Đường suy nghĩ trong chốc lát rồi cho đồ ăn vào trong đ ĩa, đưa đến trước mặt cô bé: "Nhóc có muốn nếm thử không?"
Cô bé lập tức dùng đũa gắp một chút cho vào miệng, cả khuôn mặt đều nhăn lại, vô cùng tức giận nhè vào trong thùng rác, lớn tiếng "Phi": "Xấu xa! Khó ăn! Ba ba! Mỗi lần! Chán ghét! Như vậy!" Cô bé nói tiếp, bỗng nhiên nói một câu thật dài, giống như đã nói qua trong lòng vô số lần như thế, "Từng thứ cũng đều phải đưa cho ba ba xấu xa ăn!"
Từ khi bắt đầu mở miệng nói chuyện, Cô bé tên là Tiền Nhất Nhất này dường như muốn nói toàn bộ những câu mà trước đây không thể nói ra, thao thao bất tuyệt tròn một giờ đồng hồ, lăn qua lộn lại mấy từ "Ba ba hỏng", "Hỏng ba ba", "Đồ tồi", "Đồ ăn hỏng" vô cùng sảng khoái, sau đó mới ngủ say trong câu chuyện cổ tích Thương Hoài Nghiên đọc.
Thương Hoài Nghiên thở dài một hơi, đặt cuốn truyện cổ tích xuống, tiếp theo lại tắt đèn bàn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ ở góc tường rồi lặng lẽ ra khỏi phòng, đi đến phòng ngủ chính.
Cửa phòng ngủ chính đang mở nhưng đằng sau cánh cửa lại không có người nên xuất hiện.
Thương Hoài Nghiên vòng quanh phòng của mình một vòng, có hơi buồn bực, âm thầm nghĩ: Rõ ràng mấy ngày trước nơi này vẫn thuộc về mình, vậy mà mới mấy ngày thôi đã không còn, làm thế nào để có thể đánh dấu chủ quền với nó bây giờ?
Y tiếp tục ôm chăn ra khỏi phòng, vừa nhìn xuống dưới lầu đã thấy Dịch Bạch Đường khoanh tay dựa trước tủ rượu, bên cạnh là một ly rượu nửa xanh.
Thương Hoài Nghiên xuống lầu đi đến bên cạnh Dịch Bạch Đường, cũng đúng lúc cảm thấy khát nên cầm lên ly rượu nửa xanh kia trực tiếp uống cạn: "Đang nghĩ gì vậy?"
Dịch Bạch Đường: "Làm thế nào để có thể dạy một tên tiểu quỷ làm được một món chuẩn trứng chưng."
Thương Hoài Nghiên thuận miệng nói: "E rằng cái mà cô bé muốn cho cha mình ăn là đồ ăn không nuốt được."
Dịch Bạch Đường không vui: "Không nên bị tiểu quỷ đồng hóa."
Thương Hoài Nghiên: "Không phải như thế, tôi cũng không thích trẻ con."
Dịch Bạch Đường: "Phải vậy không? Tôi thấy anh rất thích thú."
Thương Hoài Nghiên: "Rõ ràng là vì cậu mà!"
Gió nhẹ thoáng qua, ánh sao lấp lánh.
Khi người gần trong gang tấc đưa ánh mắt nhìn sang mình, Thương Hoài Nghiên mới ý thức được mình vừa nói cái gì.
Một số thời điểm trong sinh mệnh, có những thay đổi không cần suy nghĩ cùng giãy dụa, tất cả phát sinh trong lúc vô tình, đến khi ngươi có ý thức thì hóa ra bản thân đã điên đảo từ lâu.
Sau khi Thương Hoài Nghiên bật thốt lên như thế, xung quanh giống như ngừng chuyển động 3-5 giây.
Thật giống như tâm hồn được mở rộng, trong nháy mắt y cuối cùng cũng tỉnh táo hiểu rõ trong quãng thời gian này, điều khiến cho Dịch Bạch Đường bất mãn là gì; cũng hiểu rõ bản thân mình trong suốt khoảng thời gian này không biết mệt mỏi theo đuổi, lấy lòng một người đại biểu cho hàm nghĩa gì.
Sau một giây, Dịch Bạch Đường nhàn nhạt lên tiếng: "Anh đã nói lời này với bao nhiêu người rồi?"
Thương Hoài Nghiên: "..." Y hiếm khi thành thật, "E rằng cũng không ít."
Dịch Bạch Đường nhẹ nhàng xì một tiếng.
Thương Hoài Nghiên nói tiếp: "Có điều vừa nói lại vừa làm thì cũng chỉ có một mình cậu thôi.
Cho nên tôi cảm thấy...!Quan hệ giữa chúng ta nhất định phải định nghĩa lại một lần nữa."
Dịch Bạch Đường: "Ồ?"
Thương Hoài Nghiên: "Nói cách khác, chúng ta có thể thử nghiêm túc ở chung xem sao."
Dịch Bạch Đường: "A —— "
Thương Hoài Nghiên thành khẩn: "Tôi sẽ một lòng một dạ."
Dịch Bạch Đường: "A."
Thương Hoài Nghiên cảm thấy hơi hoảng loạn, y nghiêm túc hẳn lên: "Bảo bối, tôi đã hiểu vấn đề giữa chúng ta là gì, tôi sẽ nhìn thẳng vào vấn đề, tích cực cải thiện, cũng tự tin rằng bản thân sẽ trở thành người đàn ông tốt của thời đại! Cậu không cần trả lời tôi ngay, tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy những điều hiện giờ tôi nói đều là những điều thật lòng..."
Y hơi dừng lại, tình cảm cũng thoát ly khỏi sự khống chế, cuồn cuộn sôi trào trong cơ thể, nhanh chóng muốn nói thành lời, từng từ giống như thể được giấu phía dưới câu nói hài hước: "Cho nên tôi nguyện ý móc trái tim của mình ra hiến dâng cho cậu, cậu hãy suy nghĩ xem làm thế nào để có thể nấu được một món ăn làm từ nguyên liệu quý giá độc nhất vô nhị trên cõi đời này?"
Dịch Bạch Đường rót cho Thương Hoài Nghiên một ly rượu.
Thương Hoài Nghiên vui vẻ: "Và rượu ngon à?"
Dịch Bạch Đường nhàn nhạt: "Buồn nôn."
Sau khi dùng một ly rượu để chặn lại cái miệng không ngừng lải nhải rồi, Dịch Bạch Đường chậm rãi đi lên lầu, tiến vào phòng, ầm một tiếng – cửa được đóng lại, cây ngay không sợ chết đứng nhốt chủ nhân cũ của căn phòng ở ngoài cửa, sau đó mới chậm rãi xoa xoa vành tai hồng hồng ẩn dưới tóc.
Thương Hoài Nghiên:...!Kịch bản này hình như không đúng QAQ
Buổi tối hôm đó, Thương Hoài Nghiên trằn trọc trở mình trong căn phòng cách vách, cuối cùng vẫn không nhịn được, nửa đêm nhảy xuống khỏi giường công chúa, dựa vào lối đi giữa hai gian phòng, thừa dịp bóng tối lặng lẽ âm thầm lẻn vào căn phòng sát vách, tiếp theo lại sờ lên giường, vừa mới chạm vào thân thể quen thuộc đã bị đặt xuống dưới giường.
Thương Hoài Nghiên:...!Những ngày tháng này còn có thể qua không?!
Y tức giận lôi kéo chăn, không ngờ được là sức lực lại quá lớn, trực tiếp kéo luôn một người khác xuống.
Thân thể ấm áp bỗng nhiên đè lên người, giống như một chiếc chăn dày nặng, khiến cho Thương Hoài Nghiên nằm hoàn toàn xuống sàn gỗ.
Thương Hoài Nghiên rên lên một tiếng sau đó lập tức tỉnh táo lại, ôm lấy người đang nằm đè trên người mình: "Bạch Đường..."
Dịch Bạch Đường miễn cưỡng: "Hả?"
Thương Hoài Nghiên nghe giọng nói của đối phương, chậm rãi thưởng thức, sau đó lại gọi một tiếng: "Bạch Đường..."
Dịch Bạch Đường miễn cưỡng: "Ừm."
Trong giọng nói của Thương Hoài Nghiên tràn đầy ý cười, nhấc thân lên ghé sát mặt vào gò má của Dịch Bạch Đường: "Bạch Đường, Bạch Đường, Bạch Đường!"
Dịch Bạch Đường không đáp lời.
Hắn giương mắt nhìn thoáng qua gương mặt của Thương Hoài Nghiên.
Kế hoạch uốn nắn cây non hoàn thành.
Kế hoạch uốn nắn cây non thành công.
Mình chính là một người thông minh tài trí như thế.
Dịch Bạch Đường kiêu ngạo nghĩ vậy.
Ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào trong phòng như một dải lụa mỏng mông lung mờ ảo.
Trên sàn nhà gỗ, không biết từ lúc nào mà bàn tay của Thương Hoài Nghiên đã thuận theo vạt áo ngủ của Dịch Bạch Đường chui vào bên trong, một đường vuốt v3 dọc lên trên.
Đầu ngón tay của y ấn lên xương sống của một người khác, theo các đốt sống một đường hướng lên phía trên, ấn rồi lại ấn, sau đó không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
Dịch Bạch Đường ngửi được hơi nước ướt át trên tóc Thương Hoài Nghiên.
Hắn nói: "Anh vừa tắm?"
Thương Hoài Nghiên hôn lên khóe môi của Dịch Bạch Đường: "Đương nhiên."
Dịch Bạch Đường: "Vì lúc này?"
Thân thể Thương Hoài Nghiên nằm dưới Dịch Bạch Đường trượt xuống một đoạn ngắn, đôi môi nhắm ngay vào cuống họng của Dịch Bạch Đường, hé miệng, ngay lập tức ngậm lấy yết hầu của Dịch Bạch Đường tinh tế thưởng thức, trong lúc nhất thời, làn da nhẵn nhụi, hương vị cơ thể, huyết dịch nóng rực, sinh