Nàng không nhớ rõ mình đã chết như thế nào.Rốt cuộc là là bị chém đầu trên phố hay là chết bệnh trên giường nhỉ ... Nàng không nghĩ ra nữa.Bốn tên quỷ sai lấy xích sắt trói nàng lại, nàng không tự chủ được bị bọn chúng lôi kéo mà nhẹ nhàng bay về phía trước.Khoảng không phía dưới là vô số âm hoả tán loạn, thỉnh thoảng lại thấy vài đoá hoa bỉ ngạn rơi rải rác hai bên đường bùng lên ngọn lửa màu xanh biếc cao nửa người. Lửa xanh hoa đỏ, hết sức xinh đẹp.Bên đường còn có vô số ngã rẽ, rất nhiều người chết cũng mặc áo trắng như nàng, bị những tên quỷ sai lôi kéo bay về phía trước. Có khóc có cười, lại cũng có những người thì thào lẩm bẩm cái gì đó. Nhưng cho dù như thế nào đi nữa cũng vô cùng hối hận về cái chết của mình. Bầu không khí xung quanh cực kỳ ảm đạm..Cuối cùng, chỉ có thể yên lặng không một tiếng động, trật tự theo hàng lối đi qua cánh cổng lớn ở phía xa kia.Quỷ sai đang kéo nàng đi tới bỗng ngừng lại, chờ vào cửa.Nàng lười biếng giương mắt nhìn xung quanh, nhìn bầu trời u ám, nhìn âm hoả bay tán loạn, lại nhìn những đoá hoa bỉ ngạn đỏ như máu. Đoá hoa nhìn như móng vuốt của rồng, vẻ ngoài tuy quyến rũ nhưng thật ra rất hung tợn.Đang lúc nhìn đến ngẩn người, lại nghe mấy tên quỷ sai ở phía sau nói : “Cũng không biết phải đợi bao lâu nữa, mấy con ma mới ồn ào hết sức, không bằng cho bọn chúng uống nước Vong Xuyên trước đi. Dù sao đến lúc luân hồi cũng phải uống thôi.”Vong Xuyên (*)? Nàng quay đầu, thấy một tên quỷ sai lấy một chiếc cốc từ trong ngực ra, đen như mực, đi đến bên đường, gạt hoa sang hai bên, lộ ra môt dòng sông uốn khúc trong veo.(*)Sông Vong Xuyên : tương truyền đây là dòng sông bên cầu Nại Hà, uống nước đó sẽ quên đi hết thảy mọi chuyện của kiếp trước.Nàng không thể nói rõ rốt cuộc nước sông kia có màu gì, chỉ cảm thấy nó rực rỡ óng ánh như ngọc, bên trong mênh mônng bao hàm không biết bao nhiêu thứ.Quỷ sai lấy đầy cốc, đi tới tách miệng con ma mới ra, không để ý đến tiếng gào khóc của hắn, cứng rắn đổ thẳng vào. Con ma kia đầu tiên là khóc đến lợi hại, dần dần không nhúc nhích nữa, gương mặt đờ đẫn mờ mịt như trẻ sơ sinh.Mấy con ma khác thấy thế, cũng từ từ ngừng khóc. Nàng thấy trong cốc rượu còn chút nước liền giơ tay ra.“Cho ta xem.” Nàng nóiTên quỷ sai sau khi liếc mắt đánh giá nàng một cái, cười lạnh nói : “Thật to gan, dám sai bảo đại gia ngươi. Ngươi nói lại lần nữa thử xem.”Nàng vẫn giơ tay ra : “Cho ta xem.”Tên quỷ sai không nói gì, nâng tay vung lệnh bài lên muốn đánh nàng, lại bị một tên quỷ sai áp giải nàng cuống quít ngăn lại.“Ngừng ! Ngươi biết đó là ai không ? Không thể lỗ mãng được !”Tên quỷ sai kia vẫn không phục, cười lạnh : “Ta thật muốn biết nàng là ai đó ! Nếu là quý nhân tinh quan thì sao linh hồn lại bị trói lại hử ?”Tên quỷ sai bên cạnh kéo hắn qua một bên, thấp giọng nói : “Chỉ vì người đó chết không theo điều luật nào cả, nếu không ai dám trói nàng ấy lại chứ ? Hơn nữa may mà thần trí của nàng ấy chưa hồi phục, nếu không bây giờ đã đánh cho ngươi hồn phi phách tán rồi. Hậu Thổ Đại Đế còn kiêng kị nàng ấy ba phần, huống chi là ngươi.”Tên quỷ sai bị hù doạ, quay đầu cẩn thận đánh giá nàng, chỉ cảm thấy dung mạo nàng xinh đẹp tuyệt trần, nhưng vẻ mặt lại mờ mịt, trong ánh mắt lại có sát khí như ẩn như hiện, quả thực có chút cổ quái.Thấy nàng vẫn còn đưa tay ra hỏi mình cốc rượu, hắn chẳng còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn đẩy tới.Nàng ném cái nắp, hớn hở mò tay vào, mò một lúc cũng chỉ mò được những ký ức vụn vặt, đều là những ký ức lúc còn sống của người kia. Lại mò tiếp, vẫn là hồi ức của ma đầu đó, đốt nhà, giết người, cướp của, không chuyện ác nào không làm, cuối cùng bị chém đầu trên phố.Tiếp tục mò, lại là một cung nữ tịch mịch, không được thỏa mãn trong lòng, buồn bực mà chết. Liên tục mò vài lần, đều không có niềm vui sướng, không phải nằm trên giường bệnh triền miên thì cũng là cô độc cả đời.Nàng chỉ cảm thấy những đoạn hồi ức ngắn này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nàng muốn biết, mình đã chết như thế nào, lúc còn sống nàng đã làm những gì, nhưng chẳng biết tại sao, lại không nhớ nổi.Các quỷ sai thấy nàng như hiểu như không, cảm thấy không khỏi sợ hãi. Người này thiên tư thông minh, tùy hứng quái đản, nếu lại bị nàng nhìn được cái gì vào lúc này thì lại càng khó đối phó, đành phải cười làm lành nói : "Cô nương, mau vào cửa. Không bằng chờ vào trong, gặp phán quan ghi chép sổ sinh tử rồi lại hỏi nhé ?"Nàng ngoan ngoãn gật đầu, trả cốc rượu lại cho kẻ nọ, bốn quỷ sai kéo nàng lơ lửng bay vào, đảo mắt đã tới trước cửa Đô Thành hoa mỹ cao ngất.Hai quái thần to lớn đen thui canh giữ cửa, thấy bọn họ, vội cản lại. "Lấy thẻ bài ra."Tên quỷ sai nhanh chóng lấy thẻ bài đỏ thắm ra cười cười, trên mặt thẻ bài chính là họ tên và những chuyện quan trọng trong cuộc đời nàng. Quái thần vừa nhìn qua, sắc mặt biến hóa, nghiêm túc nhìn nàng. Nàng không hề hay biết gì, chỉ cúi đầu vân vê vạt áo của mình."Còn chưa hồi phục thần trí sao ? Sao có thể trói nàng ấy đến đây ?" Quái thần nhỏ giọng hỏi.Quỷ sai lắc lắc đầu, hai tay đặt trên cổ, nhẹ nhàng hự một tiếng. Quái thần nhất thời hiểu rõ, vẫn còn chút kiêng dè nhìn nàng, lui sang hai bên, một mặt nói : "Mời vào."Các quỷ sai cầm xích giữ hồn kéo nàng đi vào. Đã thấy trong thành đình đài lầu các chỗ nào cũng có, không khác gì nhân gian, chẳng qua cư dân ở đây đều là quỷ sai mà thôi. Thỉnh thoảng cũng có lão quỷ mở quán trà phụ họa, đều là những người không có luân hồi.Bị dẫn thẳng tới trước một tòa lầu hoa lệ, mái ngói xanh tầng tầng lớp lớp giống như cánh phượng hoàng, vươn về phía trước, phía trên có mây bay bao phủ, lầu cao ngói đỏ, các tầng lâu cây cối trùng điệp xanh mướt, thật sự là kỳ cảnh không bao giờ thấy được ở nhân gian."Mời cô nương vào." Chúng quỷ sai cung kính mời nàng, có hai tên tháo xích sắt bên hông cho nàng, bước qua cửa, tới phục mệnh với phán quan, hai tên khác ở lại đại sảnh, canh chừng nàng.Một tiểu quỷ mặt mũi luống cuống bưng trà lại gần, nàng thấy trên đầu tiểu quỷ này có một bứu thịt rất lạ, bèn duỗi tay ra sờ, tiểu quỷ sợ tới mức mặt mày vàng ệch như đất, lập tức khóc ngay tại chỗ, không ngừng kêu la : "Tha mạng, tha mạng !"Quỷ sai vội vã quát tiểu quỷ lui xuống, cười cười nói : "Cô nương chớ trách, hắn vừa mới tới, chưa thạo việc lắm. Tạm tha cho hắn một lần đi."Nàng ngoan ngoãn gật đầu, lại nói : "Ta chỉ cảm thấy bứu thịt trên đầu hắn thật thú vị, không thể sờ sao ?"Quỷ sai chỉ biết cười khổ, thầm nghĩ : "Ngươi chính là khắc tinh của chúng quỷ, ai mà dám để ngươi sờ một đầu ngón tay vào chứ ?"Lập tức cả gian phòng yên tĩnh lại, không còn bất cứ âm thanh gì khác. Lại nói, hai tên quỷ sai đi phục mệnh kia, sau khi giao công văn và thẻ bài cho phán quan, vị phán quan râu rậm kia cũng trầm ngâm một lúc lâu, không biết nên làm thế nào cho phải.Lâu sau, ông mới trầm giọng hỏi : "Tại sao lại bắt nàng ta đến đây ?"Tên quỷ sai nói : "Nàng đã là người, tất nhiên là sau khi chết hồn phách sẽ bị bắt đến đây.""Đồ ngu !" Phán quan nhíu mày, "Ai hỏi ngươi chuyện này ! Bản quan chẳng lẽ không biết nàng ta hạ giới làm người sao ?"Quỷ sai vội vàng cười nói : "Đại nhân anh minh, là tiểu nhân hồ đồ. Lẽ ra không nên dùng xích trói hồn bắt nàng ta về, nhưng nàng ta ở nhân gian chính là tự sát mà chết, nếu không trói thì cũng vi phạm luật lệ. Cũng may thần trí nàng ta chưa hồi phục, tỉnh tỉnh mê mê, cũng ngoan ngoãn theo về Địa phủ. Nhưng tiểu nhân muốn thỉnh giáo, theo đại nhân thì nên để nàng ta nhập luân hồi gì ?"Phán quan vuốt râu, trầm tư một lúc lâu mới nói : "Tự sát... Xem ra nàng vẫn chưa đắc đạo, lệ khí quá nặng, còn cần tôi luyện thêm. Lần này vẫn như cũ, nhưng tai ách khổ nạn hơn nhiều, cho đến khi nàng ngộ đạo, khai sáng mới thôi. Nếu vẫn không thông suốt, tiếp tục tự sát... ngươi tiện thể nhắn lại, lần sau nàng đến địa ngục, cứ để nàng tự sinh tự diệt đi !"Quỷ sai nhận mệnh, đang muốn đi xuống truyền lời, lại nghe âm thanh phía sau màn che truyền tới : "Đợi chút." Quỷ sai và phán quan vội vàng xoay người lại quỳ gối, miệng hô : "Tham kiến Hậu Thổ Đại Đế."Âm thanh không rõ nam nữ kia nói : "Quả nhân suy nghĩ một phen, cảm thấy khổ nạn tai ách chưa hẳn có thể ngộ đạo. bản tính nàng kia vốn ương bướng, nếu vẫn tạo áp lực nữa chỉ sợ sát khí càng nặng thêm."Phán quan cúi đầu nói : "Không biết ý của Đại Đế là gì ?"Hậu Thổ ở phía sau màn che nói vọng ra : "Mấy đời trước đều để nàng chịu đau khổ, kết quả sát khí không tiêu tan, thần trí lại mờ mịt, chỉ sợ cũng không phải thượng sách. Không bằng dùng tao nhã an nhàn cảm hóa, trước là cảm hóa tâm tư, sau đó lại cho nhập thiên đạo luân hồi để tu tiên, phương pháp này mới là thượng sách."Phán quan có chút khó xử: "Kiếp này nàng ta là tự sát, muốn nhập thiên đạo chỉ sợ. . . . . . Huống chi con đường tu tiên gian khổ, người có thể thành công ấy ít ỏi biết bao, đến lúc đó không thành công đuợc, ngược lại lãng phí ý tốt của Đại Đế ."Hậu Thổ trầm ngâm một lúc lâu, mới nói: "Ngươi trước tạm thời lưu nàng lại Địa phủ, mỗi ngày đều lấy chi thư tu tiên dưỡng tính dạy nàng. Như thế qua một thời gian, lại để nàng nhập đạo.""Thần, tuân chỉ."Quỷ sai lĩnh ý chỉ đi ra, thấy nàng ngồi không yên, nhìn đông ngó tây sờ loạn khắp nơi trong đại sảnh, đối với cái gì cũng tò mò vô cùng, không khỏi thầm than một tiếng ở trong lòng. Nếu để sát tinh này ở lại Địa phủ, bọn hắn vô cùng sợ hãi cho tương lai a.Hắn cuời cười, tiến lên phía trước nói: "Chúc mừng cô nương, Hậu Thổ Đại Đế có chỉ, để cho cô nương trước ở lại Địa phủ, thanh nhàn một thời gian, sau mới chuyển thế luân hồi."Nàng cái hiểu cái không, ngẩn nguời nhìn hắn. Quỷ sai âm thầm kêu khổ trong lòng, cười làm lành nói: "Chính là. . . . . . Để cho cô nương trước tiên ở Địa phủ chơi vài ngày, xem sách tản bộ, chờ tới giờ lành sẽ cho cô nương chuyển thế."Nàng liền khẽ gật đầu, tay vuốt bức tranh Cửu Thiên Huyền Nữ đuợc treo trên tuờng, nói : "Ta thích nơi này, ở nơi này cũng tốt lắm."Quỷ sai chỉ đành gật đầu: "Cô nương thích nơi này, đã là phúc khí của chúng ta."Hắn quay đầu phân phó tiểu quỷ đi lầu hai quét tước phòng khách, quay đầu lại nói: "Cô nương, còn có một chuyện tốt. Đại Đế thương người thần trí mơ màng, quên mất chuyện đời, liền ban cho ngươi một cái tên."Nàng hồ đồ, mờ mịt không biết chuyện gì, tên quỷ sai kế bên liền nhẹ nhàng xoay nguời nàng lại, dặn dò: "Đại Đế ban thưởng tên cho người, phải quỳ xuống tiếp nhận."Nàng cũng không quỳ, chỉ trừng mắt nhìn quỷ sai, hắn thật sự hết cách, đành nói: "Đại Đế ban