Tiêu Mạc Ngôn xấu hổ cười, từ từ quay đầu lại nhìn Nhan Tịch, Claire cũng nhìn nàng với vẻ mặt giống như vậy.
Nhan Tịch chán nản lắc đầu.
Không phải chứ, mẹ nàng thực sự có thể kể những câu chuyện cười nhạt nhẽ như vậy? Đây cũng là di truyền sao?
"Không nói nữa, chúng ta chơi mạt chược đi."
Tiêu Mạc Ngôn thay đổi chủ đề, mọi người đều hưởng ứng.
Bàn mạt chược nhanh chóng được nhấc ra, bốn băng ghế tập hợp lại với nhau, bắt đầu chơi.
"Khụ khụ, trước tiên nói chuyện đi, chúng ta không kiếm được nhiều tiền."
Tiêu Mạc Ngôn nghiêm túc xếp bài, bộ dáng cực kỳ điêu luyện, vẻ mặt giống như cô đang điều hành một sòng bạc thay vì một công ty giải trí.
Nhan Tịch cảm thấy có chút áy náy, không phải lương tâm cắn rứt mà là...!Bí mật liếc Claire, thấy cô đang bình tĩnh chơi bài ở đó.
Quên đi, Nhan Tịch hít sâu một hơi, nhìn kỹ Tiêu Mạc Ngôn và Claire, hai người này nhất định sẽ không cùng lão thái thái chơi bài kiếm tiền!
"Thiên linh linh địa linh linh!"
Tiêu Mạc Ngôn ném xúc xắc lẩm bẩm, trên mặt Nhan Tịch đầy hắc tuyến, Claire và Nhan Mẹ cũng có chút xấu hổ, không phải chỉ chơi bài thôi sao, đây có phải là quá phấn khích không?
Tiêu Mạc Ngôn và Claire thực sự rất chừng mực, hai người không hề quanh co khi chơi bài với người già.
Dựa vào năng lực thực sự của hai người, kết quả...!
"Tôi đi ra ngoài vội quá, cho nên mang theo có ba trăm tệ."
Tiêu Mạc Ngôn rối rít nhìn tờ tiền trăm tệ cuối cùng của mình, rồi lại nhìn đống tiền trên tay Nhan Mẹ, cảm thấy có chút mất cân đối, có phải lão thái thái này mỗi ngày đều tự chơi bài không?
Tiền của Claire gần như hết sạch, nhưng cô vẫn bình tĩnh, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Nhan Tịch, người này vội vàng giao một nửa số tiền trong tay.
"Đưa ~"
Vẻ mặt cún con của nàng khiến trong lòng Nhan Mẹ có chút mất cân bằng, tranh đoạt tiền của lão thái thái cho vợ là có ý gì?
"Lại tới!"
Tiêu Mạc Ngôn không tin, cho dù không gặp vận may thì cô cũng không thể xui như vậy được.
Sau một hiệp nữa, khuôn mặt Nhan Mẹ cười nhăn lại, Tiêu Mạc Ngôn gục đầu xuống không nói nữa.
"Làm sao vậy, Tiêu tỷ, chị hết tiền rồi à?"
Nhan Tịch hhướng mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Claire cười nhạt.
Tiêu Mạc Ngôn mất mặt, nhìn chằm chằm vào Nhan Tịch.
"Tôi ra ngoài thường quẹt thẻ, không dùng tiền mặt!"
Nhan Tịch bất đắt dĩ nhìn cô.
"Đừng quên, hiện tại em là phóng viên! Em còn không biết gì về chị sao? Tiền đều ở chỗ Hạ tỷ, đúng không?"
"..."
Tiêu Mạc Ngôn tối sầm mặt lại, trừng mắt nhìn Nhan Tịch.
"Không phải em cũng vậy sao?"
Nhan Tịch lắc đầu nhếch mép:
"Đúng vậy, tất cả tiền của em đều đưa cho Claire, nhưng em có tính tốt, Claire không phải sợ em lấy tiền đi hộp đêm tán gái, một tháng cũng sẽ không cho em ba trăm tệ."
"Nhan Tịch!"
"Ôi, đừng thẹ quá thành giận, Tiêu tỷ a!"
"..."
Nhan Mẹ sững sờ nhìn Nhan Tịch, con gái mình trở nên mồm mép như vậy từ khi nào.
Claire khẽ thở dài, Nhan Tịch đây là còn nhớ chuyện Tiêu Mạc Ngôn nhờ nàng viết báo cô gái mặt lừa cùng Nhược Lâm nên muốn chỉnh cô sao?
"Mặc kệ, cho tôi mượn tiền!"
Tiêu Mạc Ngôn đang giở trò xấu, cô có tính khí như vậy, nếu cô thua, cô sẽ tiếp tục chơi cho đến khi thắng lại! Đây được gọi là không bao giờ bỏ cuộc!
"Được, em cho chị mượn thêm ba trăm."
Nhan Tịch mỉm cười đưa tiền trong tay cho Tiêu Mạc Ngôn, cô nhướng mày nhìn nàng.
"Em yên tâm, em không phải muốn cho vay nặng lãi sao, ngày mai tôi trả cho em ba vạn."
"Tiểu Tịch sẽ không..."
Nhan Mẹ lớn tiếng giải thích, con gái bà sao có thể đê tiện mà cho vay nặng lãi 300 tệ?
"Chị nói đúng, ngày mai trả em ba vạn!"
Tiếng cười đắc ý của Nhan Tịch làm Nhan Mẹ kích động, tiền trong tay bà suýt chút nữa ném xuống bàn, bà vô cùng kinh ngạc nhìn Nhan Tịch một lúc rồi quay đầu nhìn Claire, lại thấy cô hơi cúi đầu xuống.
Vẻ mặt không có biểu hiện gì nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, tựa hồ rất vui vẻ.
Cái này...!là hai vợ chồng bắt nạt người sao?
Có một câu nói một đi không trở lại...!
Đã vay ba trăm, còn ba trăm nữa...!
"Chị đã vay một nghìn lẻ hai rồi, chị phải trả lại mười hai vạn."
Nhan Tịch nhìn Tiêu Mạc Ngôn nở nụ cười, hơn hai tháng đã nhận được tiền lương! Tiêu Mạc Ngôn đỏ mặt tía tai tức giận, hét lên:
"Cho tôi mượn ba trăm nữa!"
"Cái này, Tiêu Tiêu..."
Nhan Mẹ thấy có gì đó không ổn, muốn thuyết phục Tiêu Mạc Ngôn, nhưng cô đang tức giận không thể nghe lời.
"Cho chị mượn?"
Nhan Tịch ríu rít lắc đầu.
"Mười hai vạn, chị đáng giá."
"Em có ý gì?"
Tiêu Mạc Ngôn rất tức giận, cô đáng giá mười hai nghìn.
"Đừng có gấp a, nghe em nói đã."
Nhan Tịch bắt chéo chân, đẩy mạt chược đến trước mặt mình, nhìn Tiêu Mạc Ngôn sảng khoái, chị cũng có ngày hôm nay?!
"Lúc trước em có đọc báo, nghe nói số người bị lừa sang giúp việc gia đình người Philippines bây giờ là 10.000 người.
Em nghĩ chị khá xinh đẹp.
Nếu không phải là người giúp việc Philippines thì có thể làm vợ.
Nếu vậy em sẽ trừ cho chị hai trăm vạn, thế nào?.
"
"Tôi……"
Thân thể Tiêu Mạc Ngôn run lên, Claire cắn môi cười, Nhan Mẹ kinh ngạc nhìn Claire.
Không thèm đoái hoài đến người phụ nữ tội nghiệp, Nhan Tịch chỉ đơn giản nhấc máy, dựa vào ghế, bấm điện thoại gọi đi.
"Uy, Hạ tỷ, em là Nhan Tịch."
"Em muốn làm gì?!"
Đôi mắt của Tiêu Mạc Ngôn gần như lồi tròng, Nhan Tịch có ý gì?
"Tiêu tỷ thua đậm rồi a."
Claire người đã im lặng suốt thời gian qua, nhắc nhở, Tiêu Mạc Ngôn đang mở to mắt nhìn nàng, Claire nghiêng đầu, để lại cho nàng một khuôn mặt thanh tú.
"Nhan Tịch?"
Hạ Linh Doanh đối diện hiển nhiên có chút kinh ngạc, sửng sốt hỏi:
"Tiêu đang ở chỗ em?"
"..."
Nhan Tịch hơi dừng lại, những gì nàng nói giống như lừa bán Tiêu Mạc Ngôn.
"Là thế này, Hạ tỷ, chúng ta đang chơi mạt chược, Tiêu tỷ thua 12 vạn không có tiền trả nợ.
Tạm thời giữ chị ấy lại đây, dựa theo tính tình của chị ấy em là sợ bị quỵt nợ, cho nên chị mang tiền đến đây rồi lĩnh người về".
"..."
Điện thoại im lặng, Nhan Tịch nhếch mép, nàng đoán Hạ Linh Doanh đã chết lặng.
"Được rồi, mười phút nữa chị sẽ mang tiền đến, đừng làm khó dễ chị ấy."
"..."
Không phải chứ...!
Điện thoại bị cúp, Hạ Linh Doanh hiển nhiên đang lo lắng.
Nhan Tịch sững sờ, cầm điện thoại nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
"Làm sao vậy?"
Tiêu Mạc