Kể từ khi đến Thiên Hoàng, nàng đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, ngày nào cũng chạy trong mưa gió, những lúc rảnh rỗi đi công tác và chơi mạt chược với Tiêu Mạc Ngôn, thậm chí thời gian nàng dành cho Claire ngày càng ít đi.
Claire không phàn nàn gì, nhưng trong khoảng thời gian hai người hiếm hoi hòa hợp, cô càng ngày càng mê hoặc, mê hoặc đến nỗi Nhan Tịch không thể chịu nổi...!
Thứ sáu, Nhan Tịch sẽ tham dự một lễ trao giải ở Thượng Hải cùng với Tiêu Mạc Ngôn, cùng Claire một lúc, cầm camera bước xuống cầu thang thì nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn đang ngồi trong xe, sốt ruột nhìn nàng.
"Này, tôi nói em có thể chuyên nghiệp hơn không, làm lại muốn sếp chờ sao?"
Nhan Tịch không thèm nói gì, từ từ lên xe.
Tiêu Mạc Ngôn dựa vào ghế phụ, nghiêng người, ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch, trong mắt mang ý cười đầy ẩn ý.
"Chị nhìn gì vậy?!"
Nhan Tịch đỏ mặt, ánh mắt vậy là sao a?
"Claire làm?"
Tiêu Mạc Ngôn nói với cái giọng đáng khính, duỗi ngón tay ra chỉ giữa hai chân Nhan Tịch, khuôn mặt Nhan Tịch đỏ bừng trừng mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
Nữ lưu manh này?! Chị có thể đúng đắn hơn được không?
"Aizz, người sinh ra phải tuân theo vận mệnh a."
Tiêu Mạc Ngôn thở dài nói, trong lòng cười muốn chết đi.
Không nghĩ tới a, Claire lạnh lùng trước mặt người khác lại có mặt như vậy!
"Chị còn nói, nếu Hạ tỷ không phải mỗi ngày kêu Claire đi bơi, thể lực của chị ấy sẽ đến trình độ như vậy sao?!"
Nhan Tịch đang tức giận, chuyện này làm cho nàng cảm thấy tồi tệ.
Rõ ràng là Tiêu Mạc Ngôn đã không quản Hạ Linh Doanh tốt.
Kể từ khi RAY bắt cóc Cherry, Claire và Hạ Linh Doanh ở bên nhau cả đêm, cho nên hai người đó lúc nào cũng kè kè nhau.
Nhan Tịch đã bí mật nói vài lần, nhưng Claire lạnh lùng nhìn nàng.
Nàng không nghĩ tới sẽ nhắc tới chuyện này, nhưng Tiêu Mạc Ngôn thật sự không biết nên nói như thế nào trước, chỉ vì muốn tìm người giải quyết chuyện!
"Hạ Hạ?"
Tiêu Mạc Ngôn sửng sốt nhìn Nhan Tịch.
"Thế nào, đừng nói là chị không biết nhé?"
Lời nói khinh thường của Nhan Tịch khiến Tiêu Mạc Ngôn đen mặt, cô nắm chặt tay nghiến răng.
Được rồi, Hạ Linh Doanh thần bí như vậy, có phải đang ở sau lưng cô vụng trộm?
"Có có, đừng cả ngày nghĩ nữ nhân của chị như vậy thuần khiết tao nhã, nếu là tao nhã, chị ấy cũng có thể—"
Nói được nửa chừng, Nhan Tịch nghẹn lời đỏ bừng mặt.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy nghiêng người mỉm cười.
"Làm sao vậy, chẳng lẽ Hạ Hạ của tôi trở thành giáo viên, truyền lại kinh nghiệm cho Claire sao?"
Nhan Tịch cắn môi nhìn Tiêu Mạc Ngôn, chị quá không biết xấu hổ!
"Chậc chậc chậc, xem đức hạnh của em kìa!"
Tiêu Mạc Ngôn nhìn Nhan Tịch coi thường cực độ, Nhan Tịch đỏ mặt trừng mắt với cô.
"Mặc dù, phương diện này cần phải có tài năng nhất định, em rõ ràng không có tài năng đó."
Tiêu Mạc Ngôn nhẹ giọng nói, giống như không có chuyện gì liền liếc nhìn tay của Nhan Tịch, Nhan Tịch vung tay lại nghiến răng nghiến lợi, chị nhìn cái gì vậy? Tại sao mẹ nàng luôn kỳ thị nàng tay ngắn, nói nàng phải biết ngón tay sẽ rất quý giá, nàng phải bổ sung canxi để dài ra!
"Kỹ năng, điều quan trọng nhất là kỹ năng."
Tiêu Mạc Ngôn cười xấu xa, nghe cô cười Tô Liên Tuyết đang lái xe cũng nổi da gà.
Nhan Tịch rụt cổ lại, nàng nhìn Tiêu Mạc Ngôn đang cười vui vẻ.
Đây là - chị đã bị áp bao lâu rồi?
"Được rồi a, Tiêu Tỷ, đừng khoe khoang nữa, nếu thật sự biết nhiều kỹ năng như vậy, chị còn có thể sợ Hạ Tỷ thành như vậy sao?"
Nhan Tịch tức giận nói, Tiêu Mạc Ngôn nhanh chóng xoay người lại.
"Nhan Tịch, nói như vậy em sợ Claire vì em sợ ở trên giường bị cậu ấy tra tấn?"
"..."
Nhan Tịch bị nói trúng tim, trầm mặc một hồi, nghĩ, mặc kệ Tiêu Mạc Ngôn nói về chuyện này như thế nào, nàng quả thật là chuyên gia trong lĩnh vực này, thể diện là quan trọng, nhưng đời sống tình dục ở nửa sau cuộc đời cũng rất quan trọng, nàng không muốn bị Claire áp cả đời...!
"Vậy thì nói cho em biết, kỹ năng như nào?"
Nhan Tịch khiêm tốn nhìn Tiêu Mạc Ngôn, bây giờ Tiêu Mạc Ngôn đã trở thành cao thủ, cởi giày cao gót, chỉnh ghế xe xuống, thoải mái nằm xuống.
"Aizz, cuộc họp vừa rồi thật sự rất mệt, Nhan Tịch, xoa đầu cho tôi."
"..."
Hít sâu một hơi, Nhan Tịch nghiến răng nghiến lợi, ta phải nhẫn!
Tiêu Mạc Ngôn thoải mái nheo mắt ngâm nga giai điệu, cái xoa đầu không nhẹ cũng không nặng, hình như Nhan Tịch cũng không không ít lần phục vụ Claire như vậy.
Nghĩ đến nàng như vậy cũng rất đáng thương.
Xét về năng lực thì Claire luôn ở thế bị động, nhưng Claire cũng rất tài giỏi về mọi mặt, Hạ Linh Doanh mới gói ghém vào câu cũng có thể thu thập đến hai chân cũng không đi nổi, quả thật thế hệ Tiêu Mạc Ngôn cũng có thể hiểu.
Giống như quỷ gặp Lý Quỳ, thua xa thiên tài chân chính!
Nhan Tịch đang ấn huyệt thái dương Tiêu Mạc Ngôn vừa nhìn trộm tay cô, khi nàng nhìn xuống lại cảm thấy có chút tự ti, trong lòng vừa ghen tị.
Ngón tay đó thực sự rất đẹp...!
"Hửm, thích không?"
Tiêu Mạc Ngôn từ lúc nào đã mở mắt ra, giơ tay lên lắc lắc trước mắt Nhan Tịch, trêu chọc hỏi.
Nhan Tịch đỏ mặt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nàng đặc biệt muốn biết người phụ nữ này đã luyện kỹ năng như thế nào.
"Không sao, bàn tay của chúng ta tương đương với thác nước và bể bơi.
Tuy rằng thác nước đẹp nhưng chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chơi được.
Của em thì khác, nó—"
"Tiêu Mạc Ngôn!"
Nhan Tịch tức giận, nàng thấy Tiêu Mạc Ngôn đang cố gắng giúp nàng, nhưng không có gì lại lấy nàng ra làm trò cười a!
Tiêu Mạc Ngôn nhếch lên khóe môi cười, ngồi dậy nhìn Nhan Tịch.
"Đưa điện thoại em đây."
"Để làm gì?"
Nhan Tịch nghi ngờ nhìn cô, nhưng vẫn đưa điện thoại cho cô.
Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười kẹp điện thoại của Nhan Tịch bằng ngón giữa và ngón trỏ.
Tiếp theo...!
Nhan Tịch choáng váng, Tiêu Mạc Ngôn dùng ngón tay trắng nõn xoay điện thoại như ảo thuật, tốc độ quá nhanh khiến nàng không khỏi thở dài trong lòng, đây đơn giản không phải tay người!
"Thế nào?"
Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười đắc ý trả lại điện thoại cho