Lưu Ly Nguyệt

Ngoại Truyện 3 2


trước sau



"Em nói a Tiểu Tịch, chị đắc tội Cherry chỗ nào?"
  RAY nhìn Nhan Tịch chán nản, Nhan Tịch nhìn cô.

Còn đắc tội ở chỗ nào nữa? Cái gì là diễn tiểu tam nhất định rất siêu việt, Cherry này hẳn có tính tình tốt ở trước mặt cô, nếu Nhan Tịch nói ra lời này, sợ là đã bị tát một cái nổ não!
  Cherry cũng đang phân cao thấp ở đằng kia, thấy mình thân thiết với Claire như vậy mà RAY không những không thờ ơ mà còn trò chuyện cười nói vui vẻ với Nhan Tịch, lửa giận trong lòng cũng bùng phát.

Claire lắc đầu nhìn Cherry, đúng là tình yêu khiến chỉ số IQ của con người bằng không.

  "Tối nay tôi sẽ ở đây ngủ với Claire.

Cậu về đi!"
  Cherry nói thẳng với RAY, RAY nghe xong trầm mặc một lúc.

  Nhan Tịch cũng có chút không vui, ngẩng đầu lên vừa định nháo đã bị đôi mắt của Claire đóng băng liền kiềm chế lại.

  "Cherry, cậu để tôi về nhà một mình?"
  RAY nhìn Cherry chằm chằm, hỏi thẳng thừng, cô cũng rất tức giận, Cherry quay đầu đi chỗ khác.

  Nhìn Cherry một lúc, RAY cười khẩy nói:
  "Được rồi, tôi cũng ngủ ở đây."
  "Cậu ngủ ở đây làm gì?"
  Cherry trừng mắt nhìn cô, RAY mỉm cười quay sang nhìn Nhan Tịch bên cạnh.

  "Cậu có người ngủ cùng, chẳng lẽ tôi không có?"
  "..."
  Nhan Tịch nhìn thấy ánh mắt ái muội của RAY liền nổi da gà, ho khan đứng dậy muốn đi, nhưng RAY lại vươn tay kéo qua.


  "Tiểu Tịch a, đêm nay chị ngủ cùng nhóc được không?"
  RAY móc cổ Nhan Tịch, nhìn vào mắt nàng rồi nhẹ nhàng nói, giọng nói có chút ái muội, Nhan Tịch đỏ mặt khi vùng vẫy nhỏ giọng nói:
  "Tỷ tỷ a, chị nhẹ tay một chút được không?Cổ em sắp đứt lìa rồi, chị với Cherry lại tính làm cái gì a?"
  "Cô ấy không phải đang muốn diễn trò sao, chị cũng sẽ bồi."
  RAY nôn khan từng chữ một, nụ cười thâm thúy trên môi dưới góc nhìn của Cherry và Claire, cả hai giống như lời thủ thỉ giữa đôi tình nhân, thật ái muội.

  "RAY!"
  "Có chuyện gì sao, Cherry?"
  RAY nhướng mày nhìn Cherry túm tím cười.

  Cô ấy! Cô ấy cư nhiên gọi nàng là Cherry! Cherry tức giận đến phát run, quay đầu nhìn Claire, không nhìn còn tốt hơn, trái tim tan nát lại thấy Claire đang cười Nhan Tịch!!! Xem trò vui sao?!
  "Cậu tại sao lại nổi tính xấu đó vậy?!"
  RAY mắng Cherry, đối mặt với phụ nữ mãn kinh, cô vẫn nóng nảy như mọi khi, trong lòng có lúc khó chịu, lúc Cherry theo đuổi LARA, nàng dịu dàng ân cần bao nhiêu thì giờ đây lại trở thành bà già độc ác?
  "Nếu không phải cậu nuôi nữ nhân bên ngoài, tôi liền như thế này sao?!"
  Cherry cũng tức giận nhìn chằm chằm vào RAY, đôi mắt đỏ hoe.

RAY giật mình nhìn nàng.

  "Nuôi nữ nhân?"
  "Đúng vậy!"
  "Tôi nuôi ai?!"
  "Chính là số điện thoại 84 đầu trong điện thoại của cậu! Các người mỗi ngày đều nói chuyện!"
  "Cậu không tin tôi?!"
  RAY nhìn Cherry hỏi, có chút khổ sở, Cherry có vẻ hơi buồn nhưng vẫn cứng đầu.

  "Cây ngay chết đứng còn ra oai!"
  Nhan Tịch ở một bên nghe tiếng Trung tự tạo của Cherry, không khỏi bật cười, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hai người, vẫy tay tay.

  "Được rồi, ồn ào cái gì? Cứ gọi điện thoại hỏi là biết!"
  "Cậu ấy dám sao?"
  Cherry nhìn RAY chằm chằm, khuôn mặt tức giận của RAY đỏ bừng, cô nhấc máy bấm gọi.

  "Tôi bấm loa, cậu nghe cho kỹ!"
  Tiếng bíp vang lên rồi điện thoại được kết nối, thần kinh của mọi người đều căng thẳng, Nhan Tịch tai dựng đứng tò mò lắng nghe, nàng muốn biết ai có bản lĩnh khiến Cherry ghen như vậy.

  Người nghe điện thoại dường như biết bọn họ đang hồi hộp chờ đợi, cũng không trả lời điện thoại.

Vừa lúc lòng kiên nhẫn của mọi người đã cạn kiệt, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối.

Một giọng nói mang một chút quyến rũ phát ra.

  "Hello, RAY, có chuyện gì sao?"
  ...!
  Nghe giọng nói đó Cherry đen mặt lại, Claire không thể không cười, Nhan Tịch đã cười ngã trên ghế sofa rồi.

  RAY trừng mắt với Nhan Tịch cứng rắn nói:
  "Mạc Ngôn, Cherry nói tôi cùng cậu có vấn đề."
  "Vấn đề gì?"
  Tiêu Mạc Ngôn ở đó rõ ràng đang có tâm trạng tốt, cười hỏi.

  "Cô ấy nói cậu là nữ nhân mà tôi nuôi ở bên ngoài."
  RAY nói mà không cảm xúc, Tiêu Mạc Ngôn nghe xong liền cười ha hả.

  "Nghĩ cậu nuôi được tôi sao a".

  "..."

  "Giống như tài năng với tướng mạo quốc dân của tôi, ước tính tiền lương của cậu trong mười năm chỉ đủ tán gẫu với tôi một giờ thôi."
  "..."
  "Như vậy, vừa lúc hôm nay tôi rảnh, cậu ở đâu? Đi quán bar uống rượu đi."
  "...!Nhà của Claire."
  "Đúng rồi, đã lâu không gặp băng sơn muộn tao, đi xem cậu ấy một chút, cúp máy đây, mười phút nữa sẽ tới."
  Tiêu Mạc Ngôn nói xong liền cúp máy, không cho RAY thời gian để nói cô đang bật loa ngoài, không chỉ Cherry tức giận mà ngay cả Nhan Tịch cũng không nhịn được.

  "Tôi đã biết cậu ấy từ rất lâu rồi!"
  Cherry giận dữ nói RAY, cô liếc nhìn nàng ậm ừ.

  "Giờ thì cậu tin rồi chứ?"
  Cherry mím môi, vẫn có chút bất mãn.

  "Vậy thì nói cho tôi biết, vết son trên áo của cậu là sao?"
  Không nhắc đến chuyện này thì không sao, nhắc đến thì RAY muốn phát điên.

  "Có thể trách tôi sao? Còn không phải do đồ khốn Tiêu Mạc Ngôn sao.

Lần trước khi trở về

từ lễ trao giải, khi cậu ấy đang tẩy trang thuận tiện lấy áo tôi lau son môi! Đến bây giờ, cậu ấy cũng không thừa nhận!"
  "Được rồi, đừng cãi nữa, em nghĩ chúng ta cần phải kế hoạch trấn áp kiêu căng ngạo mạn của chị ấy."
  Nhan Tịch nắm chặt tay nói, Claire nhẹ nhàng lắc đầu.

  "Hiện tại em cùng RAY đều lở Thiên Hoàng, em muốn làm gì?"
  "..."
  Trong một lời nói, cả Nhan Tịch và RAY đều im lặng.

  "Không được, chúng ta đi tìm Hạ Hạ."
  Vẫn là Cherry thông minh, nghiêm túc phân tích.

  "Tuy Mạc Ngôn đã đạt đến độ đều không để ai vào mắt, nhưng đối với Hạ Hạ mà nói, thật sự là chuột gặp mèo."
"Hạ Hạ ch chở chị ấy như bảo bối, chị ấy có thể giúp chúng ta sao?"
  Nhan Tịch cáu kỉnh nói, đúng vậy, nàng cũng biết Tiêu Mạc Ngôn sợ Hạ Linh Doanh, hẳn cả trái tim của Hạ Linh Doanh đều đặt trên người cô, không có cách nào để châm ngòi.

  "Không giống nhau."
  RAY nghĩ nghĩ một lúc.

  "Tôi từng nhìn thấy Hạ Hạ với Tiêu cãi nhau ở công ty."
  "Bởi vì cái gì?"
  "Có vẻ như Tiêu đến hộp đêm gặp tiểu muội nào đó."
  "..."
  Nhan Tịch đen mặt nhìn RAY.

  "Chị muốn chúng ta giả làm tiểu muội trong hộp đêm kia?"
  Nghe xonh Cherry mím môi, từ từ di chuyển ánh mắt của mình.

Claire sẽ không bao giờ theo các nàng đi gây rối, Nhan Tịch...!sinh viên đại học cũng vậy, nàng càng không thể, duy nhất một người...!
  Khi mọi ánh mắt đổ dồn vào RAY, cô đứng nghiêm tự tin gật đầu.

  "Không sao, tôi sẽ cho các người xem phong thái của nữ hoàng điện ảnh thế hệ mới!"
  Bây giờ RAY đã hy sinh mạng sống của mình, Cherry hợp tác nghiêm túc.

Ba người bàn bạc, rõ ràng là RAY đi móc nối với Tiêu Mạc Ngôn, nửa chừng lại gọi điện cho Hạ Linh Doanh để nàng bắt quả tang ngay tại chỗ.

May mà Hạ Linh Doanh vẫn chưa biết chuyện Cherry và RAY đang cùng một chỗ, mà tính đi tính lại cũng rất nhiều rắc rối.

Lên kế hoạch xong, RAY cũng thay quần áo đi ra.


  Nhan Tịch là người đầu tiên nhìn thấy RAY bước ra, nhìn thẳng về phía trước.

  Chiếc váy hai dây tôn lên đường cong hoàn hảo của tấm lưng.

Dải ruy băng trắng mảnh mai vòng qua cổ.

Đôi chân dài nuột nà không tỳ vết.

Gương mặt trang điểm nhẹ, biểu cảm duyên dáng, quyến rũ.

Đôi chân đi giày cao gót càng thêm thon thả, vóc dáng giống Claire khiến Nhan Tịch như mất hồn.

  "Nhóc nhìn gì vậy?"
  Cherry nhìn Nhan Tịch, người đang nhìn chằm chằm vào RAY.

Nhan Tịch đỏ mặt quay đầu lại nhìn Claire, quả nhiên Claire đang nhìn cười như không cười, lưng nàng lạnh lẽo ngồi thẳng dậy.

  "Có hơi hở hang quá không?"
  RAY liếc nhìn Nhan Tịch cười khúc khích:
  "Nhóc không biết sao? Tiêu thích thế này."
  "Làm sao cậu biết?"
  Cherry nhanh chóng trả lời, RAY nghẹn lời nhìn nàng, nói:
  "Đã nhiều năm như vậy còn không biết sao?"
  Nghe hai người nói Nhan Tịch gật đầu lia lịa, không ngờ Tiêu tỷ lại thích kiểu hở hang, xem ra tuần sau nàng sẽ phải cho cô một bài báo.

  Dưới sự mong đợi của mọi người, Tiêu Mạc Ngôn đến muộn, vừa vào phòng đã cởi giày cao mười phân ra, ngồi trên sô pha vẫy tay chào.

  "Nhan Tịch, lấy cho tôi một chai Coca."
  "..."
 Nhan Tịch hít sâu một hơi, đối với kế hoạch, nàng chịu đựng!
  Nhan Tịch đưa Coca cho Tiêu Mạc Ngôn, cô thực sự rất khát, cầm lên uống mà không thèm nhìn sang một bên.

  Mặc RAY lạnh lùng, mặt đen lại.

Này này, Tiêu, cậu đến đây chỉ để uống một chai Coca?
  Cuối cùng, Tiêu Mạc Ngôn cũng uống xong Coca, phát hiện cách ăn mặc của RAY liền sửng sốt, đôi mắt híp xinh đẹp khẽ nheo lại, tinh tế nhìn chằm chằm cô.

  RAY hào phóng đứng trước mặt cô, trong khi Nhan Tịch và Cherry đang cười khẩy trong lòng.

Nhìn Tiêu Mạc Ngôn như vậy, sợ sẽ có chút động lòng.

Sau khi nhìn chằm chằm vào RAY cả phút, Tiêu Mạc Ngôn cuối cùng cũng mở miệng.

  "Sao cậu lại ăn mặc lôi thôi vậy? Chẳng lẽ cậu nuôi nữ nhân bên ngoài như Cherry nói sao? Từ góc độ này, người cậu nuôi hẳn có khẩu vị mặn a!"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện