Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
Lâm Nhược Nhiên không quan tâm Nhan Tịch sốc cỡ nào, cô nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi:
"Nhan Tịch, em còn nhớ Lương Nhiên-sinh viên năm nhất đã chuyển đi không? "
Nhan Tịch lập tức thay đổi sắc mặt, hai mắt trợn tròn nhìn Lâm Nhược Nhiên. Lương Nhiên là bạn Nhan Tịch quen biết ở xã đoàn hồi năm nhất đại học, cậu ấy mặt mũi sáng sủa đẹp trai, tính tình lại vui vẻ nên rất đào hoa. Cậu ta đã từng tỏ tình với Nhan Tịch, đương nhiên là bị nàng từ chối. Nhưng sau khi bị từ chối, không giống những người khác mặt dày tiếp tục theo đuổi mà Lương Nhiên lại chọn trở thành anh em, ngày thường có thể cùng nhau đánh vũ cầu ngược lại còn được nói chuyện nhiều hơn trước. Nhưng sau đó không hiểu tại sao số lần Lương Nhiên liên lạc với Nhan Tịch lại từ từ giảm xuống, thậm chí có lần thấy nàng và Lâm Nhược Nhiên tản bộ trong thao trường cũng không thèm chào hỏi, quay đi, điều này làm cho Nhan Tịch rất buồn bực, còn tưởng mình đã làm gì chọc giận cậu ta.
"Là tôi nói cậu ta không được lại gần làm phiền em. "
Lâm Nhược Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt Nhan Tịch bằng ánh mắt không chút che giấu ước muốn chiếm giữ, Nhan Tịch hoảng sợ, lạnh dọc sống lưng một trận.
"Tôi đã nói với cậu ta rằng em là của tôi. "
Cổ họng Nhan Tịch nghẹn lại, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
"Em cũng biết đó, tôi không thích dịu dàng. "
Lâm Nhược Nhiên nói tiếp, ánh mắt chứa đầy nguy hiểm. Nhan Tịch như bị gai đâm phải, có chút cà lăm giải thích:
"Tôi ...... tôi với cậu ta chẳng qua cũng chỉ là bạn thôi. "
"Tôi biết, nhưng em là của tôi. "
Nghe giọng nói tràn đầy kiên định của Lâm Nhược Nhiên, Nhan Tịch lại rét run, theo phản xạ rút tay về, hơi lùi về phía sau. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới Lâm Nhược Nhiên sẽ làm vậy, cho dù nàng đã từng mơ hồ đoán được cô ấy yêu mình, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tình yêu đó lại sâu đậm thế, yêu đến mức muốn chiếm hữu tất cả làm của riêng.
"Ghét tôi lắm sao? "
Lâm Nhược Nhiên nhíu mi nhìn Nhan Tịch, giọng nói mang theo chút u oán. Nếu không phải sợ lòng chiếm hữu của mình với Nhan Tịch lớn đến mức không dứt ra được, cô cũng không một mình ra nước ngoài mấy năm không về. Cô muốn hiểu rõ tình cảm mình dành cho Nhan Tịch rốt cuộc là gì, nhưng biết rõ thì đã sao? Nàng đã yêu người khác rồi. Tối nay nhìn Nhan Tịch và Claire ngồi cạnh nhau, thấy nụ cười vui vẻ chưa bao giờ xuất hiện trêи khuôn mặt Nhan Tịch, cô đã ghen tuông đến phát điên, giận bản thân không thể chạy đến cướp lại Nhan Tịch. Dưới gốc liễu, hai người tình tứ nhìn nhau tựa như ở nơi không người khiến Lâm Nhược Nhiên đau đớn cực điểm, chỉ có thể dùng men chuốc say mình nhưng sau khi uống say, trong tâm trí cô tất cả cũng chỉ có hình ảnh của Nhan Tịch, ngược lại càng khiến cô thêm thống khổ.
Không còn bất cứ từ nào có thể dùng để diễn tả cú sốc trong tâm trạng lúc này, Nhan Tịch nhìn Lâm Nhược Nhiên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc này, tất cả những chuyện cũ cùng lúc xông vào tâm trí nàng khiến lồng ngực đau như bị bóp nghẹt.
Lời từ chối của Claire khiến Nhan Tịch đau lòng tự thương hại bản thân, còn lời thú tội của Lâm Nhược Nhiên lại làm nàng khó chịu không thôi.
Nàng vẫn không bao giờ nghĩ rằng một nữ hoàng đầy quyền lực tiền tài như vậy lại vì một kẻ như nàng mà trở nên cực đoan đến thế, giờ nhìn lại mới biết hoá ra nguyên nhân Lâm Nhược Nhiên hút thuốc lá cũng là vì nàng, nguyên nhân cô ấy khóc cũng là do nàng, tất cả đau khổ cô ấy phải gánh chịu cũng bắt đầu từ nàng. Lừa người dối mình rốt cuộc cũng chỉ là tự lừa người dối mình thôi, Nhan Tịch ơi Nhan Tịch, chẳng lẽ mày thật sự không phát hiện ra chị ấy yêu mày sao?
Thấy Nhan Tịch không trả lời, Lâm Nhược Nhiên cũng không nói lời nào, lắc đầu cười buồn.
"Nhiên Nhiên ......"
Nhan Tịch vươn tay kéo Lâm Nhược Nhiên vào trong lòng, nước mắt chua xót cũng không ngừng tuôn ra. Lâm Nhược Nhiên ngẩn người, cảm giác được cổ mình hơi ẩm ướt khiến người cô khẽ run. Cô cắn môi dưới, ôm Nhan Tịch thật chặt.
"Tại sao, tại sao không nói cho em biết sớm một chút, tại sao ......"
Nhan Tịch thì thầm, nàng dường như buồn bả, như hối hận, như áy náy.
"Cả cuộc đời này, đây là chuyện khiến tôi hối tiếc nhất. "
Lâm Nhược Nhiên vươn tay, ngón cái chậm rãi lau nước mắt cho Nhan Tịch nhưng không cách nào ngăn cản được nước mắt tiếp tục tuôn ra.
"Năm đó chị đi... không để lại câu nào, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho em lấy một lần... em như phát điên chạy đến nhà tìm chị, đến hỏi bạn bè chị, nhưng, nhưng không có chút tin tức gì cả... em đã khóc bao lâu chị biết không... em đã quen được chị đối tốt, trở thành thói quen không bỏ được, nhưng chị lại cứ âm thầm như vậy bỏ đi không nói một lời, tâm trạng em phải mất rất lâu mới có thể dịu lại..."
Nhan Tịch không thích che giấu cảm xúc, rúc vào lòng Lâm Nhược Nhiên khóc đến thở dốc, đứt quãng nói những lời khiến Lâm Nhược Nhiên bị sốc, cũng khiến cô buông tất cả, hoàn toàn mở rộng cánh cửa lòng để quá khứ đau lòng đã bị vùi sâu một lần nữa trỗi dậy.
Không thể giải thích được nỗi sợ hãi trong lòng, vô cớ muốn tránh né, thậm chí không dám chạm vào câu hỏi nàng vẫn luôn khuất mắt. Cũng không phải Nhan Tịch thật sự sợ Lâm Nhược Nhiên, sao nàng lại sợ chứ. Lâm Nhược Nhiên đối tốt với nàng, bảo vệ, chăm sóc nàng, trêи thế gian này ngoại trừ ba mẹ ra không ai có thể đối xử tốt với nàng như vậy. Nhan Tịch trân trọng, cẩn thận duy trì tình bạn giữa hai người, nhưng Claire xuất hiện khiến quan hệ với Lâm Nhược Nhiên sụp đổ, khiến nàng không thể tiếp tục giả vờ nữa.
Thứ tình cảm mơ hồ biến chất kia khiến nàng sợ, làm cho nàng lo lắng.
"Thời đại học em không biết giữa chúng ta có gì không nhưng đến giờ đã biết có lẽ chúng ta thật sự đã bỏ lỡ. Em chỉ muốn được ở cạnh để chịu tính khí đại tiểu thư của chị, luôn luôn được ở bên chị. Em không biết tình cảm đó là gì, nhưng tình cảm ấy lại khiến em nhớ mãi không quên. "
Nhan Tịch buồn khổ thì thầm, kỷ niệm chợt tràn về.
Lâm Nhược Nhiên ôm chặt Nhan Tịch, cắn môi dưới cố chịu đựng, mùi máu tanh từ
môi và kẽ răng lan ra khắp miệng, đau nhưng không thể nào sánh được với nỗi đau trong lòng. Hối hận ngập tràn khắp cơ thể khiến lòng cô đau không chịu được.
Đã từng yêu, Nhan Tịch, em đã từng yêu tôi...
"Cho tới giờ em đã không còn muốn tìm hiểu xem rốt cuộc tình cảm này là gì, nó quá đẹp, quá chua xót. Dù bây giờ nó có sâu đến mức nên chôn vùi thì nó cũng sẽ không bao giờ biến mất. Là tình yêu hay không cũng đã không còn quan trọng. Dù em biết chị rất quan trọng nhưng ta không thể trở thành người yêu của nhau. "
Rốt cuộc nước mắt của Lâm Nhược Nhiên cũng rơi.
"Claire......"
Nhan Tịch hơi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhược Nhiên.
"Nhiên Nhiên, em thật sự muốn ở bên cạnh chị ấy. Chị rời khỏi em sẽ khiến em buồn, khiến em oán giận, nhưng nếu chị ấy rời khỏi sẽ khiến cuộc sống của em trở nên ảm đạm, khiến em đau khổ, không làm được chuyện gì, em sẽ nổi điên muốn tìm chị ấy về. Khi chị tức giận, em sẽ nghĩ tất cả những cách có thể dỗ chị, nhưng nếu là chị ấy lại khác, em muốn tự tay khiến chị ấy hạnh phúc. Em không muốn nhìn người khác bên cạnh chị ấy, em ghen tỵ đến phát điên vì chỉ luôn miệng nhắc đến VAN. Tình yêu của em đã dành hết cho chị ấy. "
Tình yêu của em đã dành hết cho chị ấy.
Lâm Nhược Nhiên nhìn đôi mắt sưng đỏ của Nhan Tịch. Trêи tay phải nàng, vài tia sáng nhàn nhạt của chuỗi Lưu Ly Nguyệt đâm sâu vào xương tủy cô.
Lâm Nhược Nhiên hít thở sâu, cố đè nén cay đắng và đau lòng của mình xuống, nói thật nhỏ.
"Nhưng cậu ấy lại không yêu em. "
Nhan Tịch hơi ngạc nhiên với chuyển biến tâm trạng của Lâm Nhược Nhiên, nhưng vẫn tàn nhẫn nói ra lời thật tâm.
"Miễn em yêu chị ấy là được rồi. "
Nhan Tịch cảm thấy thương hại Lâm Nhược Nhiên nên cũng không muốn tiếp tục mập mờ chuyện này để tình cảm của cô ấy lại bị trêu chọc, như vậy chỉ càng khiến cô thêm đau khổ.
Nhìn sâu vào mắt Nhan Tịch, Lâm Nhược Nhiên dường như không nghe được lời nào của nàng. Lông mi thật dài còn mang theo nước mắt, đôi mắt ửng đỏ ngây ngô đầy mê hoặc lại càng khiến người ta thương tiếc. Làn da trắng hơn tuyết, sống mũi cao cao, đôi chân mày xinh xinh, tất cả những thứ này đáng ra phải của cô. Không, không có được không có nghĩa là phải mất đi.
Lâm Nhược Nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Nhan Tịch, gằn từng chữ một:
"Nhan Tịch, tôi cho phép em không làm người yêu của tôi, nhưng không cho phép em yêu bất cứ ai, kể cả Claire. "
Nhan Tịch sốc trước khí thế của Lâm Nhược Nhiên, không nói gì. Lâm Nhược Nhiên bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi đột nhiên mở miệng hỏi:
"Cậu ấy đã hôn em chưa? "
"Hả? "
Câu hỏi của Lâm Nhược Nhiên khiến Nhan Tịch căng thẳng muốn lùi bước nhưng nàng biết hậu quả nếu mình lùi bước.
"Tôi hỏi cậu ấy đã từng hôn em chưa?!"
Lâm Nhược Nhiên nóng nảy, giọng nói xen chút lo lắng. Nhìn đôi mắt đầy nóng nảy của cô, Nhan Tịch ngây ngốc lắc đầu. Không để nàng có thời gian phản ứng, Lâm Nhược Nhiên bước đến giữ cằm Nhan Tịch, dưới cái nhìn đầy kinh ngạc của nàng, cô hôn lên đôi môi từ lâu đã muốn hôn.
Nhìn đôi mắt trợn tròn đầy hoảng sợ của Nhan Tịch, Lâm Nhược Nhiên đau lòng chậm rãi nhắm hai mắt lại, nước mắt cay đắng lăn dài theo gò má cô bò đến môi nơi hai lưỡi đang quấn quanh. Vị mặn chát của giọt nước mắt kia khiến Nhan Tịch sực tỉnh, bắt đầu phản kháng. Lâm Nhược Nhiên đè hai tay nàng lại, đôi môi hé mở, hung hăng cắn đôi môi mềm mại kia.
"Đau ——"
Nhan Tịch đẩy mạnh Lâm Nhược Nhiên ra, che miệng, lùi về sau mấy bước.
Trêи môi Lâm Nhược Nhiên vương lại máu của Nhan Tịch, đôi mắt tràn ngập trong nỗi buồn, cô giơ tay lên sờ môi mình, lẩm bẩm:
"Nhan Tịch, tôi muốn em nhớ. "
Nhan Tịch, nụ hôn đầu của em, là của tôi.
Cánh cửa bật mở, Nhan Tịch nhanh chóng bị đẩy ra ngoài. Lâm Nhược Nhiên trêи người chỉ mặc một bộ pijama mỏng manh bị gió lạnh bên ngoài thổi vào, cả người run rẩy, nhưng trong mắt lại mang theo một nụ cười khiến Nhan Tịch lạnh run người.
Nhan Tịch chậm rãi xoay người , tay vẫn còn che cánh môi đang chảy máu. Trong nháy mắt lúc ngẩng đầu lên, nàng thấy Claire tựa lan can nhìn chằm chằm nàng, mặt không chút cảm xúc.
~~~~~ Hết Chương 31 ~~~~~
*phù...* edit mỗi đoạn cưỡng hôn mà mất cả buổi tối, may truyện Diệp tỷ ít H, mà toàn H nhẹ, không chắc tui chết...
Cảm ơn những lời động viên của các bạn ^v^ sẵn đây đề cập luôn chuyện các nv lúc xưng tôi-cô, lúc lại chị-em. ^^ ban đầu mình nghĩ sẽ có bạn hỏi, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy, không biết do các bạn hiểu dụng ý của mình hay do không để ý, cái này mình edit theo diễn biến tâm trạng nv (theo mình hiểu) và edit như vậy để các bạn hình dung cảm xúc của nv hơn... Lần nữa cảm ơn những lời động viên của các bạn