Lưu Ly Nguyệt

Chương 64


trước sau

Edit: Pi

Beta: Gờ

~~~~~

Nhan Tịch cúi đầu hôn lên gò má mịn màng, thỏa mãn nhìn Claire nằm ở trong lòng mình, cô nhắm mắt ngủ say, cả người co ro như một đứa trẻ, tay phải nắm áo nàng. Nhan Tịch vừa thỏa mãn vừa cảm thấy tim mình nhói đau, rốt cuộc Claire trải qua những gì mới có thể khiến cô thiếu có cảm giác an toàn như vậy, dù lúc nàng ở cạnh, Claire cũng không cảm thấy an toàn sao?

Nhan Tịch không ngủ được, ôm Claire thật lâu, nghĩ đến nhiều thứ, từ ba mẹ đến tương lai của nàng và Claire, thở dài một hơi.

Nhan Tịch cảm giác mình không ngủ bao lâu, trêи người chợt lạnh, ʍôиɠ bị ai đó véo mạnh khiến nàng giật mình, lập tức mở mắt nhìn xung quanh một lượt, mới phát hiện trời đã sáng.

"Em là cún hả? Sao lại nằm sấp ngủ? Còn chảy nước miếng nữa?!"

Không biết Đại tiểu thư Cherry đến từ lúc nào, cười chế nhạo nhìn Nhan Tịch, tay vẫn còn đặt trêи ʍôиɠ Nhan Tịch. Nhan Tịch buồn bực quay lại nhìn hồi lâu, hỏi:

"Đại tiểu thư, ngài có thể bỏ tay ra chưa? "

Loại người gì đây? Đã đánh người ta còn đắc thắng không chịu buông tay như vậy, Nhan Tịch lườm Cherry, nàng thật sự không dám tin đây là bạn thân duy nhất của Claire.

"Như chị gọi dám làm dám chịu!"

Rõ ràng tối qua Đại tiểu thư Cherry được nghỉ ngơi rất tốt, giọng nói vang to, đầy biểu cảm.

"Em dậy mau, lát nữa Tiêu và Hạ cũng tới đó. "

Nhan Tịch vừa nghe Tiêu Mạc Ngôn sẽ đến, não vội hoạt động bắt cơ thể bò khỏi dậy giường, nhanh như cắt cầm bộ đồ trêи bàn bên cạnh lên.

"Họ đến đây làm gì? Không phải lần trước chị ấy nói mình rất bận sao? "

Cherry trợn mắt, giơ tay đánh đầu Nhan Tịch, nhưng bị Nhan Tịch nhanh chóng cúi đầu tránh.

"Sao đánh em? "

"Ai bảo em định độc chiếm ngày sinh nhật của Claire, muốn biến ngày này thành thế giới của hai người, em cũng giỏi nghĩ quá ha!"

Nhan Tịch im lặng, rốt cuộc ai dạy những câu tiếng Trung này cho Cherry? Nói với nàng mà cũng thô lỗ vậy? Nhìn cô đắc ý, Nhan Tịch trong lòng thiếu nhất quán, vừa khom lưng mang tất vừa nói:

"Hưm, chẳng trách chị không tìm được người yêu, cọp cái như chị, ai dám tới gần."

Hai mắt Cherry lập tức trợn to, nhìn Nhan Tịch tóe lửa, Nhan Tịch ngừng động tác trêи tay, nuốt nước miếng, vừa thấy Cherry hét lớn, nàng vội vắt chân lên cổ chạy ra ngoài cửa, vừa lúc đụng phải Claire vừa tắm xong đang định vào phòng. Nhan Tịch vừa nhìn thấy vị cứu tinh của mình tới, không sợ mất mặt, trực tiếp ôm tay Claire, núp phía sau cô.

"Bé con, em mau ra đây cho chị, hay vô dụng chỉ biết trốn sau lưng người ta thôi? "

Cherry tức giận, mặt mày cũng trở nên khó coi, cô ghét ai nói mình già rồi vẫn chưa có người yêu, vậy mà hết lần này đến lần khác Nhan Tịch cứ đâm chọt cô, hôm nay nhất định cô phải dạy dỗ thật tốt Nhan Tịch một phen!

"Ai quan tâm đâu, hình như có người còn không có ai để trốn kìa? "

Nhan Tịch lắc đầu, lè lưỡi, vẻ mặt không thể chế giễu hơn.

"Em vừa nói cái gì? Nhan Tịch, chị cho em biết, chị mà không tìm được người yêu sẽ cướp Claire của em!"

"Chị nói cái gì? "

Nhan Tịch bước ra, căm tức nhìn Cherry, dám tơ tưởng đến Claire?

"A~"

Lần này Cherry lại bình tĩnh hơn, không vội đến nhéo tai Nhan Tịch, mà dưới ánh mắt soi mói của nàng, đến bên ôm tay Claire, cuối cùng còn thân thiết hôn má cô.

Nhan Tịch tức muốn nổi điên, mà Claire vẫn thờ ơ, giống như người vừa bị hôn không phải là cô, lại còn xoa xoa tay Cherry, lắc đầu.

Cherry từ trong lòng Claire lui ra, nhướng mày nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch nhìn cô, nghiến răng, cũng muốn bước đến ôm Claire hôn, nhưng là biết nhất định cô ấy sẽ không chịu.

Claire nhìn Cherry một chút, lại nhìn vẻ mặt buồn bực của Nhan Tịch, cười nhẹ, bước lên trước, giữ cằm Nhan Tịch, vào lúc nàng đang kinh ngạc nhìn mình, cô nhẹ nhàng hôn vội vào đôi môi đỏ mọng kia.

"Được rồi mà, đừng ồn ào."

Nhan Tịch đỏ mặt, cảm thấy Claire dỗ mình như đang dỗ trẻ con, nhưng vừa ngước lên đã thấy khuôn mặt ghen tức của Cherry, nàng nhìn cô, nhe răng cười. Nhan Tịch từng nghe người ta nói, bạn thân là tình địch lớn nhất, giờ thấy Cherry như vậy, có vẻ cô đã từng phải lòng Claire nhà nàng, sau này nhất định phải chú ý.

"Claire, sao mới sáng sớm đã tắm rồi? Không phải tối qua vừa mới tắm sao?"

Nhan Tịch nhìn mái tóc ướt nhẹp của Claire, hỏi. Câu này như khiến Cherry sống lại, cười tà ác.

"Sao vậy? "

Nhan Tịch ngơ ngác nhìn hai người, tắm thôi có cần căng thẳng vậy không?

"Ừa... tắm cho sạch nước miếng trêи cổ. "

Claire nhàn nhạt nói , giọng điệu bình thường như đang bàn về thời tiết, cuối cùng liếc mắt nhìn trái cà chua Nhan Tịch, khóe môi cong lên, bước vào phòng thay quần áo.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa, không cần nghĩ, Nhan Tịch cũng biết là Tiêu Mạc Ngôn và bạn gái cô, nhàn nhã ra mở cửa, vừa định mở miệng châm chọc đã bị người ta nhét một quả mơ lớn chừng bàn tay vào miệng, tiếp theo là giọng oang oang của Tiêu Mạc Ngôn.

"Aiiii, mệt muốn chết, mau lại đây giúp tôi coi. "

Một giây sau, Nhan Tịch bị nhét hai túi to vào người, còn Tiêu Mạc Ngôn kéo Hạ Linh Doanh của cô vào nhà. Nhan Tịch hai tay cầm hai túi, không thể nhúc nhích, quay đầu cầu cứu, nhưng Claire chưa thay quần áo ra, còn Cherry vờ như không thấy, nàng buồn bực bước vào nhà, để đồ xuống, lúc này Nhan Tịch mới lấy quả mơ trong miệng ra nhìn, tối sầm mặt.

"Tiêu Mạc Ngôn!"

"Tôi lớn hơn nhóc nhiều, cứ gọi chị Tiêu hay Tiêu tổng cũng được, không cần khách sáo. "

Tiêu Mạc Ngôn đĩnh đạc ngồi trêи sô pha. Hạ Linh Doanh bất đắc dĩ nhìn cô, rồi quay đi mở điều hòa, hai người phối ăn ý tựa như người ta mới là người đến nhà họ làm khách.

"Mơ của chị chưa rửa đã nhét vô miệng tôi? không sợ thuốc sâu hả?"

Nhan Tịch nổi giận, sao bạn Claire toàn người gì đâu vậy? Người xấu xa, người thì ác độc!

"Không sao đâu, đừng lo, nhóc đã theo đuổi được Claire, vậy sẽ sống dai hơn cả gián, chút thuốc sâu này không giết nổi nhóc đâu."

Tiêu Mạc Ngôn mất kiên nhẫn, phất tay, nhìn vào trong.

"Claire đâu? "

Cherry đang soạn đồ Tiêu Mạc Ngôn và Hạ Linh Doanh
mang tới, ừm, rất phong phú: gà, vịt, cá, các loại rau, trái cây,... không thiếu món nào, có vẻ cũng siêng dạo siêu thị.

"Mới tắm xong, đang thay đồ. "

"Tắm?"

Vừa nghe lời này, Tiêu Mạc Ngôn nhìn Nhan Tịch, không ngừng cười mập mờ. Ban đầu Nhan Tịch cũng không nghĩ nhiều, nhưng lập tức nghĩ đi chuyện khác vì tiếng cười của cô, trong nháy mắt mặt đỏ lên.

"Tiêu, Hạ Hạ. "

Vừa đúng lúc Claire thay đồ xong, bước ra trong bộ váy trắng tinh khôi, tóc dài đến thắt lưng, làn da trắng mịn, khuôn mặt vừa tắm xong vẫn hơi ửng hồng. Nhan Tịch nhìn không rời mắt, ngay cả Hạ Linh Doanh - người trầm tính nhất trong mấy người họ mắt cũng chợt sáng lên, Tiêu Mạc Ngôn thoáng thấy, không nói gì, lập tức khó chịu xoay qua hung tợn nhìn Hạ Linh Doanh khiến cô cúi đầu tránh.

[*chớp chớp mắt* đoạn này tả Claire sao như kiểu tả Tiểu Long Nữ vậy nè?! (còn chế Nhan y như Doãn Chí Bình :v) Hạ Hạ mới sáng mắt là may á =))))~ p/s: đợi hết chương lâu quá, kiềm k được, phải giải tỏa ngay và luôn]

"Đang nói gì vậy?"

Claire không phát hiện mọi người khác thường, cười hỏi.

Tiêu Mạc Ngôn ghen tỵ chuyện cô khiến bạn gái mình sáng mắt, nhướn mày, cười nói:

"Đang thảo luận xem tại sao mới sáng sớm cậu đã tắm, a, chắc tối qua mệt mỏi cả đêm, giờ chưa đỡ. "

Tiêu Mạc Ngôn cười tà ác, mặt Claire không đổi sắc, quay sang nhìn cô, nghiêm túc trả lời.

"Tiêu, cậu đoán sai rồi. "

"......"

"Haah --"

Cherry đứng một bên bật cười, Nhan Tịch cũng ôm bụng cười lăn lộn, họ đều nghĩ Claire sẽ giải thích, hoặc đỏ mặt, ai ngờ cô ấy lại thành thật trả lời vậy, khiến Tiêu Mạc Ngôn nghẹn lời không nói tiếp được.

"Ê, tớ đến mừng sinh nhật cậu vậy mà cậu lại không chừa chút mặt mũi nào cho tớ. "

Tiêu Mạc Ngôn buồn bực nhìn Claire, thầm nghĩ, Hạ Hạ nhà cô vẫn tốt nhất, lạnh lùng nhưng không tinh tướng như vậy. Cô ngẩng đầu, cười vui vẻ liếc nhìn Nhan Tịch, lần nữa thầm khen, đúng là gián có khác.

"Rồi, giờ làm gì đây? Chẳng lẽ chờ thổi nến, rồi ăn bánh? "

Cherry nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cô biết Tiêu tổng chịu chơi nhất.

"Tất nhiên là không, vậy chán chết. "

Tiêu Mạc Ngôn khinh bỉ nhìn Cherry, quay lại nhìn Hạ Linh Doanh, cười nhẹ, rút một bộ bài trong túi bên cạnh ra, dòm mọi người.

"Chơi bài đi. "

"......"

Xung quanh im lặng, Tiêu Mạc Ngôn tự mở hộp lấy bài ra, thành thạo chẻ bài, có vẻ cũng đã chơi không ít.

"Cám ơn chị Tiêu, chơi bài chắc không chán ha? "

Nhan Tịch liếc cô một cái, gì chứ? Còn tưởng cô ấy có trò gì thú vị, biết vậy không thèm mở cửa cho cô luôn, chơi bài? Thà ôm Claire ngủ còn vui hơn.

"Trò của tôi, có luật hết á nha. "

Tiêu Mạc Ngôn đá lông nheo với Nhan Tịch, động tác trêи tay vẫn không ngừng.

"Luật? "

Quả nhiên, lời của Tiêu Mạc Ngôn lôi kéo kẻ tò mò nhất - Cherry trở lại, cẩn thận nhìn cô xào bài.

"Chúng ta chơi đơn giản thôi, mỗi người rút năm lá, nhưng chỉ lật một lá, tính lớn nhỏ theo điểm(*), người thắng có quyền yêu cầu người thua làm một chuyện, hơn nữa nhất định phải làm. "

*: bình thường chỉ up 1 lá, lớn nhất là Ách (nếu không nhầm là vậy), giờ ẽm đổi luật (chắc cho kịch tính): chỉ lật 1 lá, với Ách thành quân nhỏ nhất (vì lá này 1 điểm) [thôi k lảm nhảm nữa, hại não hết sức, tui cũng chả biết chơi trò này nên không giải thích rõ được]

"Cái gì? Cậu giết mình luôn đi!"

Cherry không vui, luật chơi kiểu gì vậy?

Tiêu Mạc Ngôn trợn mắt nhìn cô.

"Tớ giết cậu làm gì? Đây không phải chỉ là trò chơi thôi sao?"

"Được!"

Đáng ngạc nhiên, người đầu tiên đồng ý tham gia lại là Nhan Tịch, tất cả mọi người đồng loạt ngẩng lên nhìn nàng, đã thấy nàng đang đỏ mặt nhìn chằm chằm Claire. Mắt Claire hơi lóe lên, dường như biết được nàng đang nghĩ gì. Tiêu Mạc Ngôn cười, hôm nay là sinh nhật Claire, sao không để cô giúp mấy người có vài niềm vui nho nhỏ chứ? Hiếm khi có dịp, cứ theo ý Nhan Tịch, cố hết sức giúp đỡ nàng đi.

"Mình không đồng ý."

Cherry ấm ức lên tiếng, cô có thể nhìn ra trong đầu mấy người đang muốn cái gì, đoán chừng không thiếu được những thứ như nụ hôn nóng bỏng, nhưng họ ai cũng có đôi có cặp, chỉ mình cô lạc loài, không công bằng.

"Này, không phải cậu còn có Claire sao?"

Tiêu Mạc Ngôn lơ đãng nhắc Cherry, Cherry nhìn Nhan Tịch đang thấp thỏm bên cạnh, cười cười, gật đầu .

"Được , cứ vậy đi!"

Nhan Tịch nghiến răng lườm Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn bị nàng nhìn, khó hiểu "sao, chuyện gì vậy?"

Xào bài xong, năm người ngồi quanh cái bàn vuông nhỏ, chăm chú nhìn bài. Lúc phát bài, Nhan Tịch thuận thế ngẩng đầu nhìn mọi người, lập tức, thiếu chút cười phá lên.

Những người ở đây, người là chủ tịch, người là sếp lớn, chỉ chơi bài thôi lại nghiêm túc như đi họp, người nào người nấy cau mày thấp thỏm nhìn bài, cứ như sợ sẽ thua?

Nhan Tịch cười, cầm bài tẩy của lên mình xem rồi sầm mặt xuống, không phải chứ?

Hai lá bài tẩy của nàng đều Ách, so điểm thì......

~~~~~Hết Chương 64~~~~~

Thật sự k hiểu một chút gì về bài nên chương này với chương sau chỉ có thể dịch sát nghĩa nhất có thể~~~ Tự nhiên nhớ Nhiên Nhiên quá :"<

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện